Tuyệt Sắc Yêu Phi

Chương 6: Tìm sư phụ cho mình!




“Điệp phi nương nương, Trương Thái y đến!”
Vân Hiểu Nguyệt ăn xong bữa sáng, đang ghé mặt vào một chậu nước trong suốt, nghiên cứu khuôn mặt xấu xí của mình thì nghe thấy từ ngoài cửa, thị nữ chạy vào thông báo!
“Mời ông ta vào, thuận tiện kêu Huyên nhi vào!” Vân Hiểu Nguyệt ra lệnh!
“Dạ!”
Nhanh chóng, Trương Thái y cùng Huyên nhi vội vã bước vào!
“Tham kiến Điệp phi nương nương!”
Trương Thái y cúi đầu tiến lên run rẩy quỳ lễ!
“Đừng quỳ, Huyên nhi, mau dọn chỗ!”
Dựa ở trên giường, Vân Hiểu Nguyệt bày ra một bộ dáng Hoàng phi yếu đuối, nhỏ nhẹ nói.
“Tạ nương nương!”
Trương Thái y cảm kích ngồi ở ghế, cung kính hỏi: “Điệp phi nương nương, người có phải có chỗ nào không thoải mái hay không? Có cần vi thần bắt mạch cho người hay không?”
“Trương Thái y, cám ơn lão, bổn cung tốt lắm, đầu cũng không còn đau như trước nữa! Nhưng, bổn cung mất trí nhớ ngoài ý muốn, chắc hẳn hiện tại trong cung nhất định là tin đồn không ngừng! Bổn cung hiện tại hoạt động không tiện, cho nên đành phải cho người mời Trương Thái y hỏi thăm chuyện, không biết Trương Thái y có nguyện ý nói cho bổn cung hay không?”
Híp mắt lại, Vân Hiểu Nguyệt cười hỏi, chính là nếu nhìn sâu vào ý cười nơi đáy mắt kia làm cho người ta cảm giác được lãnh khí bức người! Vân Hiểu Nguyệt mặc dù không phải Vân Nhược Điệp chân chính, cũng chưa được sống trong cảnh lầu son của tiểu thư khuê các, nhưng ở địa cầu, nàng cũng là một đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, hơn nữa lại là một sát thủ, đã xem qua nhiều kịch truyền hình nơi hậu cung như vậy, cho nên, bắt chước phi tử, tự nhiên cũng cũng không quá khó khăn!
“Nương nương, vi thần làm sao dám nói huyên thuyên? Chuyện này, trừ bỏ Hoàng Thượng cùng Nhu phi nương nương, những người khác đều không biết!”
Trán của Trương Thái y đã chảy mồ hôi ròng, vội vàng giải thích.
“Vậy sao? Hoàng Thượng cũng biết?” Tên Hoàng Thượng không chịu phụ trách kia cũng biết? Quả thực hơi quá đáng! Xú nam nhân, ngươi tốt nhất cầu nguyện đừng để ta nắm phải tóc của người, nói cách khác, ta quyết không tha cho ngươi!
“Điệp phi nương nương, người... Không có việc gì chứ!
“Nhìn Vân Hiểu Nguyệt có chút dữ tợn, Trương Thái y sợ hãi hỏi.
“Không có gì. Trương Thái y, bổn cung đích trên mặt có nhiều nốt đậu như vậy, rốt cuộc là do nguyên nhân gì? Không biết Trương Thái y có thể tìm biện pháp cho hay không?”
Sờ sờ gương mặt ‘mình’ có chút gồ ghề, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười hỏi.
“Chuyện này... Nương nương, người đây là do nóng mới sinh độc, vi thần sẽ kê một ít thuốc giải độc trừ hoả, rất nhanh sẽ tốt lên!”
Trương Thái y mở lớn ánh mắt nhìn nhìn, vội vàng cúi đầu nói.
“Vậy sao? Như vậy, có phải dùng đậu xanh một tiền, ngân hoa hai tiền, cam thảo một tiền, hai chén nước, nấu thành một chén, mỗi ngày uống mấy bát là có thể hay không? Trương Thái y, bổn cung mời lão tự mình phối thuốc, cho Huyên nhi đi bốc, sau đó cho ta dùng!”
Nữ nhân đều thích chưng diện, Vân Hiểu Nguyệt nàng đương nhiên không ngoại lệ! Trong thời gian học tập tuyệt kỹ dùng ngân châm giết người, nàng đối với việc dùng thảo dược dưỡng nhan thấy hứng thú, còn chăm chỉ nghiên cứu, phương thuốc đơn giản như vậy, tự nhiên không nói chơi!
“Nương nương biết y thuật?” Trương Thái y kinh ngạc hỏi.
“Chỉ là tùy tiện nhìn mấy bản y thuật mà thôi! Trương Thái y, bổn cung có một yêu cầu quá đáng, không biết có thể mượn đọc sách thuốc trong cung hay không? Bổn cung nhàn đến vô sự, rất muốn học y, nếu Trương Thái y không ngại, bổn cung bái người làm thầy!”
Vân Hiểu Nguyệt biết rõ, về sau mình sống trong cung, nhất định phải có bản lĩnh! Hơn nữa tại xã hội trọng nam khinh nữ này, ai cũng không biết, chính mình sẽ đụng tới bao nhiêu kiếp nạn! Nếu biết y, biết võ, sẽ không sợ! Ngày hôm qua từ Huyên nhi nói nàng đã biết, Trương Thái y này là Thái y lâu năm nhất trong Hoàng cung! Có thể sinh tồn ở nơi hậu cung ngươi lừa ta ta gạt ngươi lâu như vậy mà chưa mất đầu, nhất định rất bản lĩnh, hoàn cảnh hiện tại của mình cần nhất chính là người như vậy!
“Nương nương tin tưởng vi thần như vậy, nếu nương nương muốn học, đợi lát nữa vi thần nhất định sẽ đem y thư nhiều năm tâm đắc của mình cùng với sách tốt nhất trong cung đưa tới!”
Trương Thái y cao hứng nói.
“Được! Nói lý ra, bổn cung gọi người Trương sư phụ! Chờ bổn cung có thể xuống giường, nhất định sẽ hoàn thành lễ bái sư! Trương sư phụ, được không?”
Vân Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm hỏi.
“A? Chuyện này... Nương nương, vi thần nào có thể đảm đương được?”
Nét mặt già nua của Trương Thái y phiếm hồng, kích động vạn phần!
“Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy! Đạo lý này, Điệp nhi biết! Về sau, mong sư phụ gọi con là Điệp nhi, được không?”
Vân Hiểu Nguyệt biết rõ hậu cung hiểm ác, nếu vị Trương Thái y này nguyện ý giúp mình một chút, mình nhất định có thể tránh đi rất nhiều phiền toái! Hơn nữa, trong TV đều nói, hậu cung tần phi dùng thủ đoạn hại người chính là cùng Thái y thông đồng! Tuy nói chính mình không có tâm hại kẻ khác, nhưng không thể không có phòng bị! Có vị sư phụ này, cho dù hắn đề phòng mình, tối thiểu, hắn sẽ không có ý định hại mình!
“Tốt, tốt quá! Vi thần trước giờ vẫn tiếc nuối không thu được đồ nhi kế thừa y thuật của mình! Hiện tại nương nương muốn học, vi thần chắc chắn đem hết toàn lực, đem sở học cả đời của mình giao lại cho nương nương! Nương nương, vi thần đi trước bốc thuốc cho người! Đúng rồi, xin nương nương cẩn thận một chút, mỗi ngày dùng nước ấm rửa mặt ba lần, thức ăn nhiều mỡ, nhiều ngọt không nên ăn, ăn bữa nhẹ, ăn nhiều hoa quả, tốt sẽ nhanh hơn!
“Trương Thái y cao hứng, ánh mắt cười cười, cẩn thận dặn dò xong, mới cười tủm tỉm thi lễ, lui đi ra ngoài!
“Nương nương, người đây là...”
Một bên Huyên Nhi nghe đến ngây người chần chừ hỏi. ”Ngốc, em không hiểu đâu! Được rồi, đợi lát nữa đi lấy hoàng qua đến, ta cần dùng!” Vân Hiểu Nguyệt phân phó!
Từ khi biết tất cả nơi này cùng so với địa cầu cơ hồ không sai biệt lắm, nàng an tâm hơn! Hoàng qua, tự nhiên là dùng để làm nước hoàng qua rửa mặt, hiệu quả rất tốtđối với làn da mẫn cảm!
“Dạ!”
Huyên nhi hạ thấp người thi lễ, lui xuống, Vân Hiểu Nguyệt thở dài một hơi, chậm rãi chui vào chăn, nãy giờ nói nhiều như vậy, đầu lại có chút đau!
Đột nhiên, tay đụng tới một hộp gỗ, Vân Hiểu Nguyệt lập tức nghĩ tới giấc mơ đêm qua, mình đi cái giấc mơ của mình, có kẻ kêu là thần vận mệnh, cho mình một hộp gỗ, lá thư trong này sớm đã không thấy! Lấy hộp gỗ, Vân Hiểu Nguyệt tinh tế nhìn: chỉ là một chiếc hộp gỗ bình thường, mặt trên trụi lủi, cũng chẳng có hoa văn gì, chỉ có một điểm nho nhỏ nổi lên! Vân Hiểu Nguyệt vươn tay, nhẹ nhàng nhấn một cái, “Lạch cạch” một tiếng, hộp gỗ mở ra! Một mùi thơm kỳ dị xông vào mũi, làm cho người ta tinh thần chấn động!
“Aha, cư nhiên thật sự có, thật thần kỳ!”Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được hô lên ngạc nhiên! Trong hộp có hai ngăn, bên trái là một chiếc nhẫn bạch kim, bên phải là một viên thuốc có ánh vàng rực rỡ, mùi hương tỏa ra chính là từ viên thuốc ấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.