Tuyệt Sắc Yêu Phi

Chương 7: Gặp Nhu phi




“Đây là đan dược có thể đả thông nhâm đốc nhị mạch sao? Thiệt hay giả đây?” Nháy mắt mấy cái, Vân Hiểu Nguyệt có chút không tin!
“Ta nghiên cứu kinh mạch cơ thể lâu như vậy, chưa từng nghe qua cái này, cái thứ này chỉ có trong tiểu thuyết, tuy nhiên, ngay cả thần vận mệnh cũng có, có lẽ thuốc này thật sự có chút tác dụng!”
Cầm lấy viên thuốc màu vàng, Vân Hiểu Nguyệt đưa đến chóp mũi, thật sâu ngửi, cảm giác cả người thoải mái, tâm tình lập tức tốt lên!
“Aha, hình như có rất nhiều dược liệu quý báu trong này, có chút tin rồi! Trước nhìn xem cái nhẫn kia đã!”
Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy thật là có thú vị! Nguyên lai, trong từ giấy viết đan dược này vô cùng kì diệu gì đó, là thật sự tồn tại?
Lấy ra chiếc nhẫn, Vân Hiểu Nguyệt đeo vào ngón tay, liền thấy chiếc nhẫn này đột nhiên phát ra ánh sáng nhiều màu, sau đó tự động rút nhỏ một vòng, chặt chẽ ôm gọn lấy ngón tay của mình, sau khi hào quang biến mất, nhẫn thành hình phượng hoàng giương cánh muốn bay, tinh xảo hoa mỹ mà lại vô cùng dễ thương!
“Oa...thật thần kì! Khẩu quyết là…?” Nghĩ nghĩ, Vân Hiểu Nguyệt kích động nói: “Vận mệnh chi thần!”
Quả nhiên! Một quyển sách đột nhiên xuất hiện trong tay Vân Hiểu Nguyệt, làm cho Vân Hiểu Nguyệt ngây người nửa ngày, sau đó trong lòng mặc niệm: “Thu!” Cuốn sách lại không thấy! Chơi như thế lặp lại lần thứ N, Vân Hiểu Nguyệt ôm lấy chăn không tiếng động cười hoan hỉ: A haha, thứ tốt! Thần vận mệnh ơi, lão là người trên cao, bổn cô nương sẽ không so đo với lãoi! He he, nếu ta có cơ hội đến quốc khố hoàng cung, chẳng phải về sau không lo không có tiền dùng? Thật sự nếu vậy, ta liền đem tất cả châu báu trong hoàng cung, chẳng phải lo nhiều? Hay!
Cái này, Vân Hiểu Nguyệt cười chán rồi, vội vàng kích động bắt đầu nghiên cứu cuốn sách trong tay. Vừa mở ra, Vân Hiểu Nguyệt vừa thấy, rốt cục hiểu được cái nhẫn này quả là diệu. Thì ra, ánh sáng vừa rồi là nhận chủ nhân, nói cách khác, cái giới chỉ này, trừ bỏ mình, ai cũng không mở được, không dùng được! “Bên trong trừ bỏ vật còn sống, cái gì đều có thể cho vào, càng kìdiệu là, bỏ cái gì vào bên trong, mặc kệ bao lâu lấy ra nữa, đều mới như cũ! Còn nữa, nhìn nó tuy nhỏ, song không gian bên trong đến mười mẫu, nhưng là không cần lo lắng, khi bỏ vào đó cái gì đó hỗn loạn, nó sẽ cócông năng tự động phân loại!”
“Oa...Này còn không lớn?” Xem cái gọi là bản thuyết minh, Vân Hiểu Nguyệt có chút ngây người! Mười mẫu, có thể xây được một trang viên, nói cách khác, cho dù ta đem phòng này cất vào trong, cũng chỉ chiếm một chút ngõ ngách? Lợi hại! Không hổ là thần gì đó, tốt!
Cái này, Vân Hiểu Nguyệt bây giờ mới tin, thần vận mệnh quả nhiên không gạt người, viên thuốc kia, quả thật là thứ tốt!
Cầm đan dược lên, Vân Hiểu Nguyệt không chút do dự ném vào miệng, đan dược nháy mắt hòa tan, giống như một dòng nước ấm, chảy vào trong bụng, miệng đầy hương thơm, hương vị thật tốt! Ngay sau đó, kinh mạch tứ chi cùng toàn thân giống như được rót thêm một luồng khí sinh động, Vân Hiểu Nguyệt thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xương cốt đang phát ra âm thanh “tùng tùng”, cả người thoải mái vô cùng, tinh lực dư thừa, liền ngay cả vết thương ở gáy cũng lập tức không đau nữa!
Vân Hiểu Nguyệt biết là đan dược phát huy tác dụng, thả lỏng thể xác và tinh thần, nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ tự thân đích biến hóa! Ước chừng nửa giờ sau, Vân Hiểu Nguyệt cảm giác dòng nước ấm chảy trong toàn thân đang gom lại ở hạ bụng, cũng chính là đan điền, rồi dừng hẳn! Trong lòng hiểu được, chậm rãi mở ra mắt, phát hiện ánh mắt cũng sáng lên, tinh tường hơn rất nhiều, trong lòng mừng rỡ, chuẩn bị nhìn xem cái gọi là võ công bí tịch, chắc chắn cũng là thứ tốt!
Lại cầm lấy quyển sách mở ra, mặt trên thật to ghi bốn chữ “Ngọc nữ tâm kinh”, làm cho Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ: “Tên này, quen thuộc như vậy?”
Nhìn nửa ngày, Vân Hiểu Nguyệt cuối cùng đã phản ứng lại: Đây không phải là võ công trong “Thần điêu hiệp lữ”, trong đoạn Dương Quá cùng Tiểu long nữ vì tránh né sự đuổi giết của Lí Mạc Sầu, ẩn thân trong cửa đá của ở Hoạt Tử Nhân Mộ, thì thấy ở bên sườn đá có khắc võ công này sao! Trời ạ! Vân Hiểu Nguyệt hoàn toàn ngây ngốc! Sao mà tất cả mọi chuyện đều đảo điên, hư ảo mờ mịt gì đó toàn bộ lại biến thành sự thật, rất khó tin!
“Mặc kệ! Có lẽ chính là tên giống nhau mà thôi! Nếu kêu ‘ngọc nữ’, tự nhiên là thích hợp cho nữ nhân luyện, học rồi nói sau!” Vân Hiểu Nguyệt vừa định mở ra nhìn kỹ, ngoài cửa truyền đến tiếng hô cung kính của bọn thị nữ: “Tham kiến Nhu phi nương nương!”
Hở, Nhu phi? Không phải là biểu tỷ mà Vân Nhược Điệp thích nhất đó sao? Lại tới nữa! Còn tưởng rằng ta là nha đầu ngốc Điệp nhi để ngươi khi dễ sao? Ha ha... Bổn cô nương vừa lúc nhàm chán, thú vui lại tự dẫn tới cửa rồi!
Vân Hiểu Nguyệt vội vàng đem sách cất vào trong nhẫn, cuốn mình vào trong áo ngủ bằng gấm, nằm xuống giường!
“Điệp nhi muội muội, có tốt lên không? Tỷ tỷ đến xem muội đây!”
Vừa nằm xuống, một giọng nói õng ẹo mềm nhũn, nũng nịu liền truyền vào trong tai, ngay sau đó, một nữ tử đương tuổi thanh xuân, mặc y phục vàng nhạt, được hai cung nữ nâng tay, chậm chạp đi đến.
Mày liễu nga mi, ánh mắt hàm xuân, da thịt phấn hồng mịn màng, cái miệng nho nhỏ, mặt trái xoan, quả nhiên là mỹ nhân! Chỉ tiếc, trong mắt kia tràn đầy khinh thường cùng trào phúng, phá hủy mỹ cảm của chính mình!
Điệp nhi, con người rõ ràng không tốt như vậy, muội không nhìn ra sao? Aiz... Khó trách muội một lòng muốn chết, bị người mình tín nhiệm nhất phản bội, bị người ngươi yêu nhất làm thương tổn, nếu là ai cũng sẽ chịu không nổi, huống chi là con người luôn luôn yếu đuối như muội! Yên tâm đi, tỷ tỷ nhất định sẽ vì muội mà báo thù!
Kinh ngạc nhìn Nhu phi nửa ngày, Vân Hiểu Nguyệt há mồm hỏi: “Xin hỏi, ngươi là ai?”
“A? Điệp nhi muội muội, ta là Nhu tỷ tỷ của muội nha, muội sẽ không quên cả ta chứ!”
Nhu phi sửng sốt, vội vàng bước nhanh ngồi xuống bên giường, Vân Hiểu Nguyệt bây giờ mới nhìn thấy Huyên nhi bưng chén thuốc, đang đứng ở phía sau!
“Huyên nhi, em mau tới đây cứu ta, ta không biết người này, em bảo ả đi đi!” Kéo chăn che kín mặt mình, chỉ lộ ra một đôi mắt to, Vân Hiểu Nguyệt làm bộ hoảng sợ!
“Lớn mật! Vị này là Nhu phi nương nương được Hoàng Thượng sủng ái nhất, ngươi dám bất kính?”
Nhu phi nghe vậy mặt cười xanh mét, vừa định nói chuyện, thì nha hoàn bên người của nàng đã ra tiếng.
“Nhu phi nương nương xin bớt giận! Điệp phi nương nương bị trọng thương, không nhớ rõ mọi người, mọi chuyện trước đây, mong nương nương không so đo!”
Huyên nhi vội vàng bưng chén thuốc đi vào, quỳ nói.
“Không sao! Điệp nhi muội muội bệnh nặng mới khỏi, khó tránh khỏi có chút hồ đồ, Tiểu Hoàn, không được vô lễ!”
Sắc mặt Nhu phi hơi giãn ra, giả mù sa mưa khiển trách.
“Dạ, Tiểu Hoàn biết sai rồi, xin Điệp phi nương nương tha lỗi!”
Cung nữ kêu Tiểu Hoàn không tình nguyện cúi người, lui sang một bên!
Hừ, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ta há có thể dễ dàng tha cho ngươi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.