Tuyệt Sắc Yêu Phi

Chương 24: Lãnh tâm lãnh tình




Lạnh. Thật sự rất lạnh. Lạnh đến thấy xương, phảng phất như trong máu đều đọng lại hàn khí.
Trong mơ màng, Vân Hiểu Nguyệt  cảm thấy được một dòng nước ấm theo lưng chậm rãi tiến vào trong cơ thể, làm cho nàng dần cảm thấy ấm áp.
Là ai? Là ai đã cứu nàng? Người đó đang chữa thương cho nàng sao? Nàng muốn mở mắt ra nhưng cố gắng thế nào cũng không mở được.
Vt có chút nóng nảy đứng lên, hô hấp dồn dập mà hỗn loạn. Đột nhiên bên tai vang lên âm thanh xa lạ mà trầm thấp:
” Ta chữa thương cho ngươi, yên tâm đi! ”
Áp chế nghi ngờ trong lòng, Vân Hiểu Nguyệt  buông lỏng thân thể, lẳng lặng cảm thụ luông châm khí thâm hậu chậm rãi làm dịu vết thương kinh mạch. Nàng thử điều khí liền thấy đan điền tựa như lửa thiêu đau đớn.
Vân Hiểu Nguyệt  trong lòng ” lộp bộp ”, nàng biết lúc này nàng nhận phải sự tổn thương trầm trọng nhất từ trước tới nay.
Trong lúc bất chợt, nàng càng nghĩ càng thấy buồn cười. Từ lúc đặt chân đến đây, nàng từ đầu đến cuối người bị tổn thương đều thuỷ chung là nàng.
Nếu muốn nhận được tình cảm liền phải trả giá thì nàng không cần phải trả giá nữa. Không có nam nhân, nàng, Vân Hiểu Nguyệt  vẫn có thể sống tốt.
Chậm rãi áp chế đau lòng, kiên định mà thong thả, đem tất cả tình cảm dành cho Tư Đồ Viễn niêm phong cất vào một góc. Làm cho trái tim mềm mại của nàng đông cứng lại.
Vân Hiểu Nguyệt  quyết định từ giờ phút này, nàng chỉ sống vì mình, về những nam nhân kia, thích thì đến, không thích liền rời bỏ.
Đột nhiên nguồn khí lực sau lưng mất đi, trên mặt lại xuất hiện một khối khăn gấm ấm áp đang nhẹ nhàng lau chùi. Vân Hiểu Nguyệt  hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt là nam tử đang vì nàng lau mặt: Hàng lông mi đối nhau hướng phía trước mà đưa lên, dài mà hơi xoăn xuống ; một ánh mắt trong suốt như sương mai ; mũi anh tuấn ; da thịt hồng hào, vừa nhìn đã biết là làn da khoẻ mạnh được bồi dưới ánh mặt trời ; Chẳng quá đôi môi anh đào phấn nộn khiến cho suất ca này có vẻ mặt nghiêm nghị nhưng lại tăng thêm vài phần nhu hoà ý nhị.
Ánh mắt như vậy, khiến Vân Hiểu Nguyệt  có hơi hoảng hốt, tự giếu lấy mình, nàng hỏi:
” Nơi này, là chỗ nào?
Còn ngươi, là ai? ”
” Nơi này là phủ đệ của ta, phủ tướng quân của Bạch Hổ quốc, ta gọi là Bạch Bằng Triển, ngươi té xỉu trong rừng cây, ta đem ngươi mang về, ngươi bị trọng thương, nội lực trong thời gian ngắn không cách nào khôi phục. Mới vừa ta giúp ngươi trị liệu đôi chút, cảm giác đỡ hơn chưa? ”
Ngữ khí Bạch Bằng Triển có chút ôn hoà trả lời nàng.
Sau khi nhìn rõ dung mạo của Vân Hiểu Nguyệt , Bạch Bằng Triển thấy nàng xinh đẹp kinh người, chưa từng thấy qua nam tử nào xinh đẹp như vậy. So với nử tử còn muốn đẹp hơn thế.
Ngẫm lại thì hường nam của Huyền Vũ quốc nam nữ đều mỹ mạo, nhất là nam sủng, tuyệt mỹ rất nhiều. Đoán chừng nam tử mảnh khảnh này tám chín phần là nam sủng hiền quý, bởi vì không cam lòng chịu nhục nên liều mạng trốn thoát.
Có cốt khí nam nhi như vậy, khiến hắn có chút bội phục, cho nên thái độ của hắn đối với nàng vô cùng tốt.
” Đỡ hơn nhiều rồi, cám ơn ngươi, ta tốt hơn nên tự lau! ”
Ánh mắt thanh lãnh mang theo một tia uể oải, Vân Hiểu Nguyệt  nhẹ nhàng đáp.
” Nhưng là … được rồi, ngươi chờ chút! ”
Ánh mắt nàng có chút lạnh lùng khiến Bạch Bằng Triển sững sờ, lầm bầm nói.
” Đa tạ ”
Không liếc hắn lấy một cái, Vân Hiểu Nguyệt  lại nhắm mắt, nàng hiện tại mệt chết đi được. Về phần hướng đi kế tiếp của nàng, nghĩ đi nghĩ lại, nếu đã đi tới một quốc gia xa lạ, lại không liên quan tới quân vương, vậy trước hết cứ dưỡng thương tại đây đã.
Dù sao Thanh Long quốc cùng Huyền Vũ quốc nàng không muốn quay về. Dù sao Tần Vũ gặp được nàng chắc chắc cũng sẽ báo lại cho Tần Ngạo, hắn nhất định sẽ phái người đi tìm nàng, Phong Tuyệt cũng sẽ như thế.
Bây giờ chỗ an toàn nhất hẳn là quân đội. Chờ nàng tốt lên làm anh lính quèn chơi đùa.
Rất nhanh nước ấm được đưa vào phòng, Vân Hiểu Nguyệt không muốn hắn giúp gì nàng, mặc dù Bạch Bằng Triển nhìn bộ dạng suy yếu của Vân Hiểu Nguyệt  liền muốn chủ động đem nàng ôm xuống giường rồi đặt vào thùng tắm.
Cự tuyệt thị nữ hầu hạ, Vân Hiểu Nguyệt  nhìn mọi người rời khỏi, đóng kỹ cửa phòng, tay cởi bỏ quần áo, bị trọng thương quả nhiên khiến nàng suy yếu. Sau khi thoát y, đầu Vân Hiểu Nguyệt  đầy mồ hôi, thở hổn hển, vất vả tiến vào thùng tắm, làn nước ấm áp thoáng vây lấy nàng, ôn nhu vuốt ve da thịt nàng, mang đến cảm giác thư sướng.
” Thật thoải mái! Vân Hiểu Nguyệt , ngươi là đứa đại ngốc, tự khiến bản thân bị tổn thương đến mức này. Muốn học hưởng thụ cũng không nên vì cọng cỏ mà bỏ đi cả thảo nguyên.
Tư Đồ Viễn, cho dù ngươi mất trí nhớ thì như thế nào? Đã quên ta lại còn cũng nữ nhân khác có bảo bảo liền không đáng được ta tha thứ, ta không giết ngươi đã là ta sự nhún nhường lớn nhất dành cho ngươi rồi, hừ! ”
Nhàn nhạt nở nụ cười, ngắm nhìn mình trong nước, tẩy đi phong trần, Vân Hiểu Nguyệt  đứng dậy mặc vào y phục sạch sẽ, bó ngực rồi lại nằm trên giường. Rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Ngủ vẻn vẹn một ngày một đêm, thời điểm Vân Hiểu Nguyệt  mở mắt thì thấy bên giường là hai thị nữ, nam tử lần trước không có ở đây.
” Công tử, người tình rồi, Tướng quân phái chúng ta tới hầu hạ người! ”
Một thị nữ dáng dấp hơi cao, khuôn mặt nhỏ hồng, nhút nhát nói.
” Tên ngươi là gì? ”
” Tiểu nữ gọi Xuân Đào, nàng là Hạ Hà! ”
” Ta có chút đói bụng ”
Nhợt nhạt cười, Vân Hiểu Nguyệt  nhẹ nhàng phân phó.
” Đã chuẩn bị xong, tiểu nữ liền đưa đến cho người! ”
Hạ Hà mặt đỏ ơn, xoay người đem bát cháo thịt còn ấm đến. Xuân Đào cẩn thận nâng Vân Hiểu Nguyệt  dậy, hai người hầu hạ nàng ăn hết bát.
Mấy ngày không ăn uống khiến Vân Hiểu Nguyệt  đói bụng, ý muốn ăn thêm nhưng bụng lại có chút chướng nên đành ngừng lại, nằm xuống.
” Công tử người nghỉ ngơi thật tốt, Tướng quân đã dặn qua, chờ sau khi Tướng quân trở về sẽ lại giúp người chữa thương. À, còn có, Tướng quân nói nếu người muốn tĩnh dưỡng thật tốt thì không nên tuỳ tiện đứng dậy! ”
” Tướng quân của các ngươi, là cái gì Tướng quân? ”
Vân Hiểu Nguyệt  nhớ được là nam tử kia từng nói với nàng hắn là Tướng quân, nhưng là một quốc gia thường có không ít Tướng quân nên hắn là thân phận gì đây?
” Tướng quân của chúng ta là Hộ quốc Tướng quân trẻ tuổi nhất của Bạch Hổ quốc, người là một thiên tài, dân chúng Bạch Hổ quốc đều rất bội phục người! ”
” Đúng vậy, rất nhiều tiểu thư khuê các muốn gả cho Tướng quân của chúng ta nhưng Tướng quân lại một lòng bận về quân vụ nên thật lâu chưa có về kinh thành, thành ra không có thời gian đón dâu. ”
” Ân, Tướng quân của chúng ta được dân Bạch Hổ quốc xem là trung tâm nên được tất cả mọi người ngợi khen! ”
Hai người kích động đứng lên miêu tả. Bộ dạng thiếu nữ hoài xuân kia làm Vân Hiểu Nguyệt  nhớ tới thời điểm Huyên Nhi của nàng cũng sùng bái nhắc tới đại ca của nàng cùng bộ dạng này. Tâm nàng đau xót, ánh mắt ảm đạm hẳn đi.
” Hai tiểu nha đầu các ngươi lại ở đây nói xằng nói bậy. Khách nhân mệt mỏi còn không mau ra ngoài để cho hắn nghỉ ngơi? ”
Xử lý xong quân vụ Bạch Bằng Triển về là tiến vào thằng đây, mắt nhìn thấy vẻ mặt của Vân Hiểu Nguyệt  nên phân phó.
” Vâng! ”
Hai thị nữ liền lui ra, Bạch Bằng Triển tiến đến ngồi bên giường, mỉm cười nói:
” Ngủ lâu như vậy, hẳn là cảm thấy thoải mái hơn rồi, đến đây, ta chữa thương cho ngươi, chờ nội thương bình phục, ngươi có thể chậm rãi hồi phục nội lực! ”
” Được, đa tạ ”
Bạch Bằng Triển nâng Vân Hiểu Nguyệt  dậy dựa vào trước ngực chậm rãu đem nội lực rót vào trong cơ thể ” hắn ”, chờ vài lần di chuyển lên xuống, Vân Hiểu Nguyệt  cảm thấy thoải mái hơn.
Thấy trán Bạch Bằng Triển rịn ra mồ hôi, nhịn không được mở miệng:
” Ngươi một chút cũng không hiểu biết ta, cứ như vậy dẫn ta về, ngươi không sợ ta gây ra hoạ cho ngươi sao? ”
” Ha ha … ”
Bạch Bằng Triển nhịn không được sang sảng cười:
” Ta tin tưởng trực giác của chính mình, đối với cách nhìn người của ta lại càng thêm tin tưởng, ngươi không phải hạng người đạo chích. Tiểu huynh đệ này, ngươi tên là gì? ”
Bạch Bằng Triển hào sảng khiến khoé môi Vân Hiểu Nguyệt  kéo ra nụ cười:
” Ta gọi là Vân Hiểu, Bạch Tướng quân, ta có yêu cầu quá đáng. Chờ thương thế của ta tốt, ngươi có thể hay không thu nhận ta làm tiểu binh dưới trướng ngươi? ”
” Tiểu binh? Ngươi muốn làm tiểu binh? Thật vất vả đấy, ngươi có làm nổi không? ”
Bạch Bằng Triển nao nao nhìn bộ dạng mảnh mai của Vân Hiểu Nguyệt  hoài nghi.
” Trên thế giới này không có chuyện nào là không thể, chưa từng thử thì làm sao biết được? Nói không chừng ta còn có thể thành một tiểu binh xuất sắc a! ”
Vân Hiểu Nguyệt  nhàn nhạt đáp.
” Ách … Ngươi nói cũng không sai. Được rồi, chờ ngươi dưỡng thương tốt, ta liền dẫn ngươi đi báo danh, như thế nào? ”
Bạch Bằng Triển ngạc nhiên xong lại cười.
Rất buồn cười sao? Nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, Vân Hiểu Nguyệt  đứng dậy, chui vào chăn bông. Nàng cũng đã xác định là muốn nghỉ ngơi thật tốt, sẵn khôi phục nội lực. Không có nội công, mọi thứ đều trở nên không thích ứng nổi.
” Nghỉ ngơi thật tốt, mai ta lại đến! ”
Bạch Bằng Triển nhìn Vân Hiểu Nguyệt  nhắm mắt, nhẹ giọng nói rồi đi ra ngoài.
Cứ như vậy, nàng ở nơi này được Hộ quốc Tướng quân đại danh đỉnh đỉnh nuôi cùng khôi phục thương tổn nên không chút nào hay biết bởi vì nàng mất tích mà thế cục thiên hạ bắt đầu có biến hoá. Cũng là đĩa quay vận mạng của nàng chậm rãi khởi động.
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
” Minh chủ, Minh chủ, tân lang, tân lang không thấy nữa! ”
Sau khi Hồng Phi dẫn Tần Vũ đến tiểu lâu rồi nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì lại nghe bên ngoài truyền đến thanh âm lo lắng thông báo.
” Cái gì? ”
Hai người nhất tề ngẩn ra, vận khinh công hướng phòng Tư Đồ Viễn phi tới.
” Khi nào thì không thấy? ”
Hồng Phi sắc mặt xanh mét nhìn mấy hộ vệ bên ngoài.
” Minh chủ nói không nên quấy rầy hắn nghỉ ngơi nên chúng ta chỉ dám canh giữ ở cửa nhưng cũng không có rời đi. Vừa rồi thị nữ vào đưa thuốc liền phát hiện tân lang không thấy nữa. ”
Một thị vệ nơm nớp lo sợ trả lời.
” Hồng Phi, Tư Đồ Viễn bị thương nặng như vậy, nhất định là có người giúp hắn tẩu thoát! ”
Tần Vũ nhìn hướng cửa sổ phụng phịu nói.
” Hừ, dám tới phủ Minh chủ ta bắt người, thật sự là không đem ta để trong mắt mà, lập tức đi lục soát cho ta! ”
” Hồng Phi, hắn có thể thần không biết quỷ không hay mang người rời phủ Minh chủ thì nhất định võ công không tầm thường. Cũng đã lâu như vậy có đuổi theo cũng không kịp. Ta quay về Thanh Long quốc trước, đem chuyện này nói cho Hoàng huynh, tìm kiếm Điệp Nhi cùng Tư Đồ Viễn. Trước mắt nhờ cậy cả vào ngươi, chờ ta trở về cũng sẽ phái người đến Bạch Hổ quốc. Ta đoán nếu không tìm được nàng thì có khả năng cao nhất là nàng đi Bạch Hổ quốc! ”
” Được, ta lập tức cho người trà trộn vào bí mật điều tra, thuận tiện xem thử ai bắt đi Tư Đồ Viễn. ”
” Được, ta bây giờ lập tức xuất phát, tái kiến! ”
” Tái kiến ”
Nhìn bóng lưng Tần Vũ đi xa, ánh mắt Hồng Phi âm u trợn lên, thật lâu sau:
” Lập tức kêu tứ đại hộ pháp đến thư phòng cho ta! ”
” Vâng ”
Căn phòng nháy mắt khôi phục lại yên tĩnh nhưng là thiên hạ này bắt đầu không còn yên tĩnh được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.