Tuyệt Sắc Yêu Phi

Chương 11: Thời khắc ly biệt




Giáo hội thị vệ cùng thái y bên người Huyền Kha dùng thủ pháp mát xa, phân phó Thái Y Viện phái tới vài vị ngự y bí mật thay phiên theo dõi bệnh tình của hắn, Vân Hiểu Nguyệt với mọi người cùng dùng bữa, liền dẫn Huyền Dạ, Tần Ngạo, Bạch Diệp, Chu Lân cùng nhau đi ngự thư phòng, bắt đầu làm chính sự.
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ tứ quốc tuy là thống nhất đại lục, nhưng vì vị trí địa lý bất đồng, cho nên nhân văn khí hậu tự nhiên cũng không giống nhau:
Thanh Long Quốc tài nguyên phong phú nhất, đại đô là bình nguyên, cho nên phát triển tốt nhất, lương thực thừa thãi.
Bạch Hổ khắp nơi là đồi núi, tuy rằng lớn, nhưng trừ khoáng sản tương đối có chút phong phú, cái khác, sẽ không bằng Thanh Long.
Trong tứ quốc, Chu Tước địa lý nhỏ nhất, hơn nữa khe núi khá nhiều, lại có hai mỏ vàng phong phú, cho nên không có biện pháp sinh sản gì đó, còn lại là nhập khẩu từ những quốc gia khác.
Mà cảnh sắc Huyền Vũ tuyệt đẹp nhất, phong cảnh hợp lòng người, khí hậu thích hợp, là nơi thích hợp để du ngoạn nhất trong tứ quốc, bởi vì khí hậu mát mẻ, cho nên hoa quả luôn là đặc sản của Huyền Vũ, trên đại lục hai phần ba hoa quả đều đến từ Huyền Vũ, đây là kinh tế thu vào quan trọng của Huyền Vũ Quốc.
Biết từ đó về sau, Vân Hiểu Nguyệt một lần nữa lập định điều ước nhập khẩu mậu dịch ra, cổ vũ tứ quốc thông thương với nhau, đem miệng các đại quan hoàn toàn mở ra, cũng tìm ra quan đạo tứ quốc quan trọng tiến hành xây dựng thêm, đem tứ quốc mậu dịch thành thị quan trọng chặt chẽ tương liên, nếu không có vực biển đảo cực nhỏ này, căn bản không thể tương liên, phỏng chừng Vân Hiểu Nguyệt còn muốn suy tính phát triển đường biển nữa!
Vài người ở trong ngự thư phòng thảo luận cực kỳ lâu, cho đến khi trăng lên đỉnh đầu vẫn còn kịch liệt thảo luận, bữa tối cũng là tùy ý ăn chút, lúc này đây, Vân Hiểu Nguyệt nhưng chính thật không có tàng tư, nàng đem cực kỳ nhiều từ hiện đại đến, phương án quản lý mà nàng nghiên cứu qua, ba người bọn hắn ai thích mượn đi dùng thì dùng.
Đương nhiên, còn muốn kết hợp tình hình trong nước quốc gia mình nữa, mà bởi vì quan hệ Vân Hiểu Nguyệt, Huyền Dạ cùng Tần Ngạo căn bản một chút giấu diếm cũng không có, chỉ cần Vân Hiểu Nguyệt muốn biết, cho dù là cơ mật quân sự đáng lẽ ra nên dấu. Nhất là Tần Ngạo, luôn có ý thức bản thân đem lấy tên một ít thần tử có tài trong triều lặp lại nhắc tới, làm cho trong lòng Vân Hiểu Nguyệt có chút kinh ngạc, bất quá bởi vì mọi người thảo luận thật sự hưng phấn, cũng không thế nào để ý, rốt cục, thời điểm làm cho tất cả mọi người cảm thấy hài lòng thì, đêm đã khuya lắm rồi.
“Huyền Dạ, Lưu Vân, Diệp, Lân Nhi, tuy rằng phương pháp này thật mới mẻ độc đáo, nhưng ta có thể cam đoan, nhất định sẽ là nhanh tìm biện pháp hữu hiệu, ủy thác cho các ngươi trở lại quốc gia của mình sau đó không ngại thử nhìn một chút, ta đối với ý nghĩ của chính mình, luôn luôn có tin tưởng!”
Thở dài một hơi, Vân Hiểu Nguyệt tựa lưng vào ghế ngồi, cười híp mắt nói.
“Nguyệt Nhi, nàng thật sự là bảo bối, lúc trước…”
Tần Ngạo thâm tình nhìn Vân Hiểu Nguyệt thở dài, lập tức nuốt xuống lời nói lỗi thời, mắt phượng lóe lên tràn đầy bi thương cùng hối ý, rũ rèm mắt xuống, yên lặng nhìn kế hoạch độc nhất vô nhị trong tay.
Ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt chợt lóe, ngước mắt nhìn thoáng qua Huyền Dạ đồng dạng tình ý triền miên, đột nhiên nhắm mắt lại, tới gần bên trong lòng của Bạch Diệp, phảng phất cực kỳ mệt mỏi nói:
“Quá trễ rồi, ta ngày mai còn phải vào triều, hôm nay trước hết đến nơi này nghỉ đi, Lưu Vân, Huyền Dạ, các ngươi cũng sớm đi nghỉ ngơi, ngẫm lại còn có vấn đề gì cần mọi người cùng giải quyết, ta nhất định mang hết toàn lực ra, hi vọng cuộc sống dân chúng tứ quốc chúng ta càng ngày càng tốt, không phụ thiên thần nhờ vả a!”
“Nguyệt Nhi, nàng mới là người thích hợp nhất làm Đế Vương, phương pháp đó của nàng, ta chưa từng có nghe thấy qua, tất cả từ điển cổ cũng không có ghi lại, Nguyệt Nhi không hổ là người thiên thần lựa chọn, ta thật sự là rất bội phục!”
Khuôn mặt Huyền Dạ đều kính yêu, ánh mắt kia, nóng cháy dường như muốn thiêu đốt.
“Khụ khụ, chuyện đó…”
Vân Hiểu Nguyệt xấu hổ cười cười, lại không thể nói những thứ này ở trên địa cầu đại đa số mọi người có thể tính ra được, đành phải đưa khuôn mặt tươi cười lên, sau vùi đó vào lòng Bạch Diệp, cố ý làm nũng mà nỉ non:
“Chớ khen, ta mệt chết đi được, đầu rất đau, muốn nghỉ ngơi!”
“Biết nàng mệt mỏi, ta đây liền dẫn nàng đi nghỉ ngơi, được không?”
Bạch Diệp ôn nhu nắm cánh tay thật chặt, hướng tới Huyền Dạ cùng Tần Ngạo thần sắc ảm đạm xin lỗi cười cười, ôm ngang Vân Hiểu Nguyệt lên cùng Chu Lân cùng đi ra khỏi ngự thư phòng, hướng thần điện mà đi.
Ngày tiếp theo, Vân Hiểu Nguyệt lâm triều xong, đi đến tẩm cung Huyền Kha đi xem hắn một chút, cứ việc Vân Hiểu Nguyệt đã thay đổi vài phương thuốc, còn dùng dược liệu tốt nhất trong cung, sắc mặt Huyền Kha dần dần hồng nhuận, liền ngay cả cái hai chân dần dần teo lại, đã chậm rãi khôi phục, nhưng hắn giống như là Vương Tử ngủ càng ngày càng xinh đẹp, im lặng mà ngủ, lại không chịu tỉnh lại, Vân Hiểu Nguyệt biết loại chuyện này là gấp không được, an tâm mỗi ngày lại đây ân cần thăm hỏi một chút, thời gian còn lại, lại cùng bọn Tần Ngạo cùng nhau thảo luận các loại phương án, đương nhiên, còn có pháp điển.
Mà Vân Hiểu Nguyệt sửa chữa điều đầu tiên của pháp điển, chính là “Huỷ bỏ quỳ lễ” cùng “Nam nữ ngang hàng”. Điều trước là đổi thành cúi đầu, điều sau thay đổi rõ rệt chính là thiết lập học đường cho nữ tữ, cùng nam tử có thể nhận giáo dục, lại càng vượt qua thời đại, là nữ tử từ lúc này có thể tham gia khoa cử, cùng nam tử đều giống nhau, có thể vào triều làm quan!
Riêng hai điều này, làm cho đại lục nhấc lên sóng to gió lớn, dù sao lúc trước chỉ nói là nói, mà bây giờ là chân chính thực thi pháp điển, loại ý nghĩa bất đồng này, cứ việc áp lực trùng trùng, nhưng mà thái độ Vân Hiểu Nguyệt kiên quyết, không còn lựa chọn nào khác, quần thần đấu tranh vài lần, đành phải tiếp nhận rồi, mà kết cục đại lục này, cũng từ một người Vân Hiểu Nguyệt đang dần dần thay đổi …
Phong phú mà bận rộn ngày lặng lẽ trôi qua, chỉ chớp mắt, đã qua ba tháng, ba tháng này, bọn Tần Ngạo cùng Huyền Dạ, chân chính thấy được thủ đoạn Vân Hiểu Nguyệt:
Uy hiếp cũng thực thi, nói một không nói hai, đôi khi, gần như là lãnh huyết, điều này cũng làm cho bọn họ đối với nữ tử bé bỏng tuyệt mỹ trước mắt này đầy ngập tình yêu thương, mà tôn kính càng ngày càng nhiều.
Bạch Diệp đã sớm đi Bạch Hổ Quốc, trước một bước bắt đầu thay đổi, Câu Hồn lập tức đi “Quỷ môn”, thay ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt theo dõi võ lâm, Bạch Nghiêu cùng phu thê Chu duệ cũng từ hai tháng trước bắt đầu đi du lãm thiên hạ, thuận tiện diệt trừ phần tử ngoài vòng luật pháp, sau đó Tần Ngạo cùng Huyền Dạ phái trợ thủ đắc lực đi trở về, đưa thánh chỉ đem về nước.
Bất quá, Hoàng đế không có ở đấy, cải cách thật sự không có biện pháp thuận lợi tiến hành, cho nên Huyền Dạ từ ba ngày trước cũng lưu luyến không rời mà đi trở về Huyền Vũ Quốc, để Huyền Kha lại, chỉ có Tần Ngạo, cực kỳ cáu kỉnh bướng bỉnh, như thế nào cũng không muốn đi, nhất định phải ở đúng ba tháng, Vân Hiểu Nguyệt coi hắn cũng không có biện pháp, lại không thể trực tiếp đuổi người, cho nên đành phải tiếp tục để hắn ở lại.
Hôm nay, là ngày cuối cùng của ba tháng, sáng sớm vào triều xong, Vân Hiểu Nguyệt thật thói quen đi đến phòng Huyền Kha thăm hỏi, gặp Tần Ngạo đang chờ ở đàng kia.
“Nguyệt Nhi, ta lập tức muốn khởi hành trở về nước, giờ đây, muốn cùng nàng uống mấy chén, được không?”
Tần Ngại một thân cẩm bào màu đen, mỉm cười nói.
“Được! Vũ, Tuyệt, các ngươi không cần cùng đi với ta, đi nghỉ ngơi một chút đi, ưm?”
Vân Hiểu Nguyệt gật gật đầu, đối với Tần Vũ cùng Phong Tuyệt an ủi.
“Vũ đệ đối với cuộc sống trước mắt rất hài lòng, Nguyệt Nhi, ta đem Vũ đệ giao cho nàng, nàng phải chiếu cố hắn thật tốt nha, Vũ đệ thật yêu nàng, từ vừa mới bắt đầu, liền giữ gìn nàng như vậy, thậm chí không tiếc ra tay quá nặng với ta, Nguyệt Nhi, ta biết trong lòng nàng không có yêu Vũ đệ, bất quá, ta hi vọng nàng có thể thử nhận hắn, ta cùng Vũ đệ hai người, có một người hạnh phúc, như vậy đủ rồi!”
Hai người bước vào tẩm cung Tần Ngạo ngồi vào chỗ của mình, nhìn Tần Vũ cùng Phong Tuyệt cung kính lui ra, mắt phượng xinh đẹp Tần Ngạo hiện lên tia sáng rạng rỡ, mỉm cười nói.
“Lưu Vân, huynh làm sao vậy?”
Lập tức nhíu mày, hôm nay cảm giác Tần Ngạo nói chuyện có chút kỳ quái, Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được hỏi.
“Ta?”
Tần Ngạo kinh ngạc nháy mắt mấy cái, thoải mái cười nói:
“Nàng mù quáng nghĩ gì thế? Ta lập tức phải đi về, về sau chỉ sợ rất khó có cơ hội gặp lại, Vũ đệ yêu nàng như vậy, bản thân ta không có khả năng đem hắn trở về, cho nên ta hi vọng hắn có thể hạnh phúc a? Nguyệt Nhi, hạnh phúc của hắn chính là nàng, ta là đại ca của hắn, vì hắn mà lo lắng, cũng là phải thôi!”
“Như vậy sao…”
Vân Hiểu Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhàn nhạt nở nụ cười:
“Lưu Vân, trước mắt mà nói, chúng ta đối với cuộc sống của mình đều rất hài lòng, cho nên vẫn không cần có quá nhiều thay đổi cho thỏa đáng, về phần chuyện sau này, sau này hãy nói đi, Vũ là ám vệ của ta, ta tất nhiên sẽ chiếu cố tốt hắn, trở về nói cho Thái Hậu ta cũng rất nhớ bà, có cơ hội, ta sẽ đi Thanh Long vấn an bà, còn huynh nữa, chuyện đó… Thôi, có chuyện gì tùy thời gởi thư cho ta, được chứ?”
Bưng rượu ngon trong tay lên, Vân Hiểu Nguyệt vì hắn mà tiễn đưa.
“Được, cám ơn!”
Khóe miệng Tần Ngạo hiện lên một tia cười đau đớn, bưng chén rượu lên, mắt phượng đen bóng lẳng lặng nhìn chằm chằm Vân Hiểu Nguyệt:
“Nguyệt Nhi hôm nay là Nữ Hoàng một quốc gia, lại thông minh kiệt suất như vậy, ta còn không có hảo hảo chúc mừng nàng nữa, ba chén này, toàn bộ đều đến chậm mà chúc phúc nàng nhé!”
Nói xong, hào sảng uống xuống ba cốc lớn.
“Đúng rồi Nguyệt Nhi, ta nhớ nàng không lâu sau sẽ đám cưới, không biết khi đó ta có bận tối mắt tối mũi không, không có thời gian đến chúc mừng nàng, hôm nay trước tiên chúc mừng một chút, như thế nào?”
Nghiêng rượu về một phía, Tần Ngạo một bên bỡn cợt nói.
“Nói loạn thất bát tao gì đó, nói sau đi!”
Vân Hiểu Nguyệt mặt đỏ lên, có chút thẹn thùng thả lỏng mí mắt xuống, cho nên không phát hiện trong mắt Tần Ngạo chợt lóe tuyệt vọng thống khổ rồi biến mất cũng không hề cứu vãn được nữa.
“Ha ha… Bất kể, trước chúc mừng rồi lại nói!”
Tần Ngạo cười hì hì lại uống ba cốc lớn.
“Được rồi được rồi, uống nhiều rượu sẽ không tốt cho thân thể, đừng uống nữa. À, về sau chúng ta cơ hội gặp mặt sao lại không có chứ, uống nhiều quá trên đường đi sẽ không thoải mái đấy.”
Tay cầm lấy chén rượu Tần Ngạo, Vân Hiểu Nguyệt có chút lo lắng khuyên bảo.
“Không có việc gì, tửu lượng của ta tốt lắm, nếu nàng thật không bỏ được ta, liền lưu lại ta gả cho nàng đi, được không?”
Mắt Tần Ngạo đột nhiên nới rộng ra, nhìn chằm chặp vào Vân Hiểu Nguyệt nói.
“Ặc?”
Vân Hiểu Nguyệt giật mình, không tự chủ liền buông lỏng tay ra, Tần Ngạo nhắm mắt lại, đem nỗi đau không kịp che dấu toàn bộ che khuất đi, tràn ra nụ cười của hắn tuyệt mỹ mà tiêu sái:
“Đứa ngốc, chọc nàng chơi thôi, đến đây, theo giúp ta uống vài chén đi!”
Vân Hiểu Nguyệt dưới đáy lòng thở dài một hơi thật sâu, không nói gì, nâng chén lặng lẽ cùng hắn uống.
Hôm nay Tần Ngạo hơi nhiều lời, từ lúc mới gặp nàng đã bắt đầu, luôn luôn nói đến hết thảy việc nhỏ phát sinh thú vị của nàng khi rời đi Hoàng cung, Vân Hiểu Nguyệt nghe mà xót xa, cũng không biết nên an ủi như thế nào cuối cùng rõ ràng cùng hắn uống chung, một lúc lâu sau, Tần Ngạo thật sự có chút say, uống một hơi cạn sạch chén rượu ngon, Tần Ngạo cười híp mắt nói:
“Được rồi Nguyệt Nhi, tiệc nào cũng phải đến lúc tan, ta phải đi, đưa tiễn ta, được sao?”
“Được, đi thôi!”
Nâng dậy hắn đi ra cửa điện, xe ngựa đã đến chờ, cẩn thận tự mình nâng hắn lên xe ngựa, không nghĩ tới chân Tần Ngạo vừa trợt, ngã tiến vào trong xe, Vân Hiểu Nguyệt bị hắn vùng vẫy, mất thăng bằng, ngã ở trên người của hắn, vừa tính đứng dậy, Tần Ngạo lập tức ôm hông của nàng, vẻ mặt nhìn nàng rù rì nói:
“Nguyệt Nhi, một lần cuối cùng, để ta thân ái nàng, van nàng, được không?”
Lẳng lặng xem người trước mắt thống khổ, Vân Hiểu Nguyệt tâm đau xót, cúi đầu hôn lên môi của hắn, cánh tay Tần Ngạo căng thẳng, lại còn giống như cuồng phong bạo vũ ngậm môi của nàng, hấp thụ thật sâu. Hôn nồng cháy như vậy, trong lúc đó làm cho Vân Hiểu Nguyệt hoảng hốt, cảm giác được đau lòng tuyệt vọng như muốn sẽ xa nhau luôn vậy, đáy lòng nghi hoặc còn chưa kịp bốc lên, Tần Ngạo nhẹ buông tay, thỏa mãn nở nụ cười:
“Nguyệt Nhi, cái hôn này, cũng đủ theo giúp ta đi hết tất cả con đường gặp lại sau, hảo hảo bảo trọng bản thân, ta yêu nàng, đến chết không đổi!”
Nói xong, cười lớn nói:
“Nữ Hoàng bệ hạ, Tần Ngạo có chút say, thất thố, Vũ đệ, còn không mau chút hỗ trợ Nữ Hoàng bệ hạ xuống xe!”
“Vâng!”
“Bảo trọng, sau này còn gặp lại!”
Vân Hiểu Nguyệt hít một hơi sâu, nhìn thoáng qua nụ cười xán lạn của Tần Ngạo, theo Tần Vũ nhảy xuống xe ngựa, bỗng nhiên lúc quay đầu lại, phảng phất thấy có nước mắt rơi xuống, đáng tiếc còn chưa kịp xác nhận lại, xe ngựa đã khởi động!
“Nguyệt Nhi, hẹn gặp lại, Vũ, hẹn gặp lại, mọi người gặp lại sau!”
Chỉ nghe thấy trong xe truyền đến âm thanh sung sướng của Tần Ngạo, lập tức thanh âm boong boong, một khúc đàn tranh đưa tiễn vang lên, tiền nhạc êm tai mà khoan khoái từ trong xe ngựa phát ra, cho đến đi ra rất xa, còn rõ ràng có thể nghe, làn điệu êm tai đó, làm lòng Vân Hiểu Nguyệt lo lắng đều tiêu hết.
Tần Ngạo có thể dễ dàng buông tay như thế, thật sự làm nàng bất ngờ, bất quá xem ra thật đã nghĩ thông suốt, như vậy, lại một chuyện đáng phải cao hứng a!
“Nguyệt Nhi, ta cuối cùng cảm thấy Hoàng huynh hắn…”
Bên cạnh khuôn mặt Tần Vũ lo lắng, thì thào tự nói, Vân Hiểu Nguyệt cao hứng vỗ vỗ vai hắn, ngắt lời của hắn:
“Tần Ngạo tuy rằng lúc trước không phải phu quân tốt, nhưng hắn cũng là tên Hoàng Đế thật xuất sắc, hắn thật ưu tú, mắt chúng ta đều thấy. Ta tin tưởng hắn đã thật nghĩ thông suốt, huynh lo lắng vớ vẩn cái gì, chẳng lẽ không có ta, hắn còn tự sát hay sao? Được rồi được rồi, hắn là đại ca của huynh, phải đối với hắn có tin tưởng chứ, biết không?”
“Nhưng mà… Thôi, ta biết là ta đa tâm, đi thôi, đại thần công bộ cùng Lễ bộ cầu kiến, hiện tại đang trong ngự thư phòng, chúng ta đi qua đi!”
Tần Vũ thở dài, mỉm cười nói.
“Trời ạ, quả thực không có lúc nào yên tĩnh cả, đi thôi đi thôi, hazz…”
Vân Hiểu Nguyệt đau đầu ai oán đi xử lý công vụ, mà cuối cùng cơ hội cứu vãn này, cứ lặng yên trốn đi như vậy, còn sau này, mỗi khi Vân Hiểu Nguyệt nhớ tới chuyện phát sinh hôm nay, luôn luôn hối hận thật sâu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.