Tuyệt Sắc Yêu Phi

Chương 20: Ánh mắt kỳ quái




Mất mà được lại, liền sẽ làm cho người ta càng quý trọng hơn, cho nên từ khi tìm được Tần Ngạo, Vân Hiểu Nguyệt cơ hồ là cực nhọc cả ngày cả đêm hầu hạ hắn, dùng lòng chiếu cố hắn, làm cho một vị nào đó gọi là Câu Hồn, không có việc gì lại uống thiệt nhiều dấm chua, đối với Tần Ngạo trên giường hôn mê, rất ghen tị nha.
Bất quá, tuy ghen tị, vẫn chiếu cố hắn đàng hoàng, cũng tuyệt đối nghiêm túc, hắn dùng lời của mình mà nói, phát hiện ở nơi này đại nạn không chết, là hắn ta giúp Nguyệt Nhi bảo bối của hắn, nếu không hảo hảo hầu hạ, sẽ làm cho Nguyệt Nhi thương tâm, cho nên, hắn nhận!
Vì thế, Vân Hiểu Nguyệt khiến cho Câu Hồn phái người “Quỷ môn” của hắn đi truyền tin tức cho Chu Lân cùng Bạch Diệp ‘Tần Ngạo đã tìm được, lại bị thương hôn mê, nàng đang ở đây khám và chữa bệnh, chờ sau khi tỉnh dậy cùng nhau quay về Hoàng cung’ cho bọn họ khỏi lo lắng mà yên tâm hơn, nàng cũng chuyên tâm ở lại Thẩm phủ chiếu cố Tần Ngạo.
Ba ngày sau đó, ánh mắt sưng đỏ giống con thỏ của Thẩm Lan Hinh rốt cục nghĩ thông suốt tìm đến nàng, một phen thúc đầu gối trường đàm, tiểu cô nương đáng yêu rốt cục quyết định nghe Vân Hiểu Nguyệt nói, một lần nữa đi tìm hiểu công tử họ Tưởng mà nàng ấy luôn luôn mâu thuẫn, nếu chung sống một tháng vẫn cảm thấy không hài lòng, Vân Hiểu Nguyệt sẽ mời Hoàng Đế Huyền Vũ Quốc đưa một tờ chiếu thư, giải trừ hôn ước bọn họ, về sau vì Lan Hinh muội của nàng tìm lương phối khác.
Nếu tên họ Tưởng đó đích thực có thể sử dụng thiệt tình đả động được Lan Hinh, nàng sẽ đem Lan Hinh lấy thân phận Công Chúa gả cho hắn, cũng hạ chỉ không cho nam nhân đó tái giá, làm cho Lan Hinh cả đời khoái hoạt, đương nhiên, chuyện này là sau này, bây giờ thì không thể nói, hết thảy, vẫn nên không biết bao nhiêu đâu!
Tìm được Lưu Vân, Vân Hiểu Nguyệt thấy thương thế hắn ngày càng chuyển biến tốt đẹp, tâm tình càng ngày càng tốt, thấy Vân Hiểu Nguyệt cao hứng như thế, Câu Hồn, Tư Đồ Viễn, Tần Vũ cùng Phong Tuyệt tâm tình cũng tốt lắm.
Mấy năm qua nhìn Tần Ngạo nhận lấy hành hạ ở trong mắt tất cả mọi người, cũng biết tâm bừng bừng của Hoàng Đế Thanh Long thật sự cực yêu Nguyệt Nhi của bọn họ, cho nên Vân Hiểu Nguyệt muốn thu Tần Ngạo đều tỏ vẻ bảo vệ, liền ngay cả Câu Hồn, thời gian trôi qua, ghen tuông cũng dần dần giảm bớt.
Ngược lại Thẩm Mặc, càng ngày càng ít tới, cuối cùng dứt khoát trực tiếp phái người đem dược liệu trân quý đưa vào “Vi Thúy Cư”, rõ ràng không hiện thân, nhưng Vân Hiểu Nguyệt biết hắn bởi vì nàng lúc trước nói kiên quyết không cho phu quân cưới thiếp cùng hành vi đối với Tần Ngạo quan tâm đầy đủ làm cho hắn bị kích thích, cũng không đi vạch trần, chỉ làm như không biết, tiếp tục chiếu cố Tần Ngạo.
Mười ngày trôi qua, ở dưới tay của Vân Hiểu Nguyệt, ngoại thương Tần Ngạo cơ hồ khỏi hẳn, liền ngay cả nội thương nghiêm trọng như vậy, cũng đã khá hơn nhiều, nhưng mà không biết vì sao, lại vẫn chưa tỉnh lại, Vân Hiểu Nguyệt có chút nóng nảy, một Vương tử Huyền Kha ngủ đã làm cho nàng buồn bực vô cùng, nếu Tần Ngạo cũng dùng đến chiêu này, thế nào cũng đem nàng tức chết mất.
Vì thế Vân Hiểu Nguyệt quyết định từ đêm nay cùng ngủ với Tần Ngạo, nàng nhất định phải tính hết biện pháp để Tần Ngạo tỉnh lại, nước một ngày không thể không có vua, nàng đã ở bên ngoài hơn một tháng rồi, lại không quay về, trong triều thế nào cũng có thể đại loạn rồi!
Đêm nay ánh trăng thật sáng ngời, chiếu lên phòng phảng phất phủ thêm một tầng ánh bàn bạc, được bọn Tần Vũ đưa cho Vân Hiểu Nguyệt, mặc một ngoại y mỏng manh, chui vào trong mền gấm Tần Ngạo, sau đó thói quen tìm được vị trí quen thuộc nằm xong, đầu ghé vào trong ngực Tần Ngạo, yên tĩnh nghe trái tim cường tráng của hắn đập, trong mền gấm tay xoa ngực trần trụi của hắn dưới áo ngủ, chậm rãi vuốt ve, lòng bàn tay tiếp xúc vết sẹo loang lổ bất bình này, làm cho tâm Vân Hiểu Nguyệt thương yêu không dứt, trong lòng suy tính muốn bôi một ít thuốc mỡ tẩy sẹo, nếu không vết sẹo này sẽ ảnh hưởng đến xúc cảm của nàng, sờ thật không thoải mái!
“Lưu Vân, Lưu Vân, chàng chừng nào thì có thể tỉnh đây?”
Ngón tay có một chút không ngừng ở trên ngực của hắn khẽ vuốt, Vân Hiểu Nguyệt ghé vào trước ngực của hắn, nhẹ nhàng mà nỉ non:
“Lưu Vân à, chàng thật là một tên đại ngốc, tại sao có thể từ trên cao nhảy xuống như vậy? May mắn phía dưới có một hồ lớn, nếu không, thật sự hài cốt của chàng có thể cũng không còn! Ta nghe Lan Hinh nói, nàng ấy nữ giả nam trang muốn đi du hồ, không nghĩ tới du hồ không có bao lâu, đã nhìn thấy một con thuyền từ vách núi đen xuống con sông lớn đó chạy tới được thuyền đánh cá, chàng liền nằm ở trên sàn tàu, nàng ấy liếc mắt một cái liền chọn trúng chàng.
Lưu Vân nha, chàng xem, chàng dù mê man cũng có thể rước lấy nợ hoa đào, chậc chậc chậc, xem ra, ta về sau muốn nhìn cho thật kỹ chàng một chút, nếu không chàng hồng hạnh vượt tường072, ta chẳng phải là thua thiệt lớn sao? Hắc hắc… Bất quá, có lão bà mạnh mẻ như ta ở đây, chàng nhất định đi không qua tường được, thủ đoạn của ta, cũng có rất nhiều nha!
Lưu Vân, ta không hối hận từ trong Hoàng cung đi ra, ta hối hận là không có thể sớm biết rõ ràng lòng của mình, để chàng bị hành hạ nhiều như vậy, thật sự là thực xin lỗi, kỳ thực thì, ở thời điểm Thanh Long Hoàng cung trong lòng ta đã có cái bóng của chàng, cho nên thương thế của chàng hại cùng phản bội, mới để cho ta thương tâm như vậy.
Lúc rời cung, ta năm lần bảy lượt có thể giết chàng, mà ta đều bỏ qua, mãi cho đến lúc chàng nhảy xuống vách núi đen, rột cuộc ta mới làm rõ ràng tâm ý của bản thân, Lưu Vân, ta có phải hay không rất ngu? Mất đi rồi sau mới quý trọng, cũng may chàng không có chết, nếu không, ta cả đời này, đều sẽ không vui vẻ.
Lưu Vân à, chàng là một vị Hoàng Đế thông minh như vậy, tại sao có thể dễ dàng chết như thế, chàng phải biết rằng, dân chúng Thanh Long Quốc không rời khỏi chàng, ta cũng không cho chàng đi, cho nên nhanh chút tỉnh lại đi, nếu không, ta muốn đánh mông của chàng đó, chàng một đại nam nhân đường đường, muốn ta cởi hết quần để đánh đòn sao, ôi giống như rất khó xem nha, có phải hay không?
Được rồi, thương thế của chàng cũng không tốt hơn rôi, có thể không ngủ, được không, Lưu Vân, ta nhớ chàng, ta muốn nghe chàng gọi tên của ta, ta muốn cùng chàng cùng nhau đàm luận quốc sự, chơi cờ chơi náo, Lưu Vân, Lưu Vân…”
Thao thao bất tuyệt nói xong lời trong lòng, Vân Hiểu Nguyệt ngẩng đầu, chăm chú nhìn gương mặt hoàn mỹ gần trong gang tấc cùng môi mỏng hồng nhuận đó, dưới ánh trăng cánh môi phiếm lóe ánh sáng nhạt, trơn bóng như vậy, bộ dáng ngon miệng như vậy, làm cho Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được cúi đầu, hôn lên cánh môi mang theo mùi thuốc đó, nhẹ nhàng mà dùng môi đỏ mọng vuốt ve môi mang theo lãnh ý của hắn, chóp mũi đối diện, mắt đẹp lẳng lặng nhìn chằm chằm cặp mắt đã ngủ say thật lâu rồi, mi dài cuốn nồng đậm vẫn không nhúc nhích che đậy cặp mắt quyến rũ kỳ dị kia, con ngươi đen phong tình vạn chủng, lông mi thật dài nha, vươn một bàn tay, Vân Hiểu Nguyệt tính chơi đùa quá, dùng đầu ngón tay không ngừng mà đùa bỡn lông mi dày của hắn, thật sự là chơi rất vui a!
Bởi vì chơi rất hưng khởi, cho nên Vân Hiểu Nguyệt bỏ quên vỗ lông mi, càng bỏ quên tay Tần Ngạo đặt ở hai bên, cặp năm ngón tay đó, rõ ràng đã rung động, ngay tại lúc thời điểm Vân Hiểu Nguyệt vui đùa cao hứng.
Đột nhiên, trước mắt con ngươi đen đóng chặt lại lập tức mở ra, hơn nữa trừng tròn lên, lóe ẩn ánh sáng, thẳng nhìn vào nàng, ánh mắt kia, mang theo một tia mơ hồ, một tia dại ra, một tia khó hiểu.
Ánh mắt phức tạp mà mới lạ như thế, làm cho Vân Hiểu Nguyệt trong khoảng thời gian ngắn ngây dại, trong không khí màn gấm, đột nhiên có chút mỏng manh đứng lên, một tia cảm giác không tốt, từ đáy lòng chậm rãi kéo lên…
072 : Hồng hạnh xuân tường hay hồng hạnh vượt tường đều có nghĩa chung là ngoại tình ^.^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.