Tuyệt Sắc Yêu Phi

Chương 8: Lỡ mất cả đời




“Hắn tỉnh rồi sao?”
Nhảy vào nội thất, Tần Ngạo đã đổi lại quần áo sạch sẽ nằm ở trên giường mê man, Vân Hiểu Nguyệt nhảy vào.
Ngồi trong phòng Huyền Dạ, Phong Tuyệt cùng Tần Vũ đều đứng lên, Vân Hiểu Nguyệt hơi hơi vuốt cằm, dò hỏi.
“Không có, Nguyệt Nhi, ta thay đại ca của ta thật xin lỗi nàng, hắn bị Câu Hồn giáo huấn đủ rồi, nhưng đại ca yêu nàng như vậy, hiện thời cũng như vậy, nàng liền tha thứ hắn đi, được không?”
Tần Vũ khổ sở nói.
“Ta đêm qua liền nói cho hắn biết ta đã tha thứ hắn, không hận hắn, mà hắn muốn tuân thủ hứa hẹn vội tới làm thiếp hầu của ta, canh giữ ở cửa, hôm nay lại bị Câu Hồn đả thương, hẳn là ta thật có lỗi mới đúng, Tần Vũ, để hắn nghỉ ngơi thật tốt, đúng hạn uống thuốc, không cần tùy ý hoạt động thương tổn chân là được rồi, chúng ta không được ở chỗ này quấy rầy hắn tu dưỡng, các ngươi vừa mới tìm ta có chuyện gì sao, chúng ta đi ra ngoài nói đi!”
Đi đến bên giường, bộ dạng Tần Ngạo tái nhợt suy yếu làm cho trong lòng Vân Hiểu Nguyệt có chút chua xót, nhịn không được đưa tay sờ sờ cái trán lạnh lẽo của hắn, thuận tay đem chăn gấm đắp lên chút, đứng thẳng nói, về phần những chuyện khác, chờ hắn tỉnh lại nói cũng không muộn!
“Nguyệt Nhi, chớ đi, Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi…”
Cúi đầu nỉ non vang lên ở bên tai, tay đột nhiên bị giữ chặt, Vân Hiểu Nguyệt vừa quay đầu, thấy ánh mắt Tần Ngạo cầu khẩn.
Nao nao, thở dài, không có tránh thoát tay hắn, mà ngồi ở cạnh giường, ngoái đầu nhìn lại cười xin lỗi:
“Tần Vũ, phân phó phía dưới mau đem thuốc đưa lên, Huyền Dạ, Phong Tuyệt, thật ngại quá, ta muốn cùng hắn nói chuyện, được không?”
“Được, chúng ta ở bên ngoài chờ nàng”
Huyền Dạ hơi hơi vuốt cằm, cùng đám người Phong Tuyệt đi ra ngoài, thuận tay khép cửa phòng lại.
Người đều đi hết sạch, trong phòng yên tĩnh lại, Vân Hiểu Nguyệt không nói gì, lại nhìn Tần Ngạo thật sâu, sau một lúc lâu, ánh mắt Tần Ngạo lóe lên, suy sụp thở dài:
“Thực xin lỗi....”
“Vì sao xin lỗi, ngươi có chỗ nào làm sai, ta thế nào không biết, hử?”
Chẳng biết tại sao, thấy bộ dạng oán phu của hắn, Vân Hiểu Nguyệt còn chút tức giận, ngữ khí cũng hướng dậy lên.
“Ta… Nguyệt Nhi, thông minh như nàng, tâm nhãn nhất định hiểu ta hôm nay đùa bỡn, đúng vậy, ta chính là cố ý khơi mào cho Câu Hồn ghen tỵ, làm hắn đả thương ta, nhân cơ hội lại ở chỗ này không đi, bởi vì ta biết nàng thật không đồng ý thấy ta đứng ở ngoài cửa, mà nói thật, chuyện tối ngày hôm qua, ta trải qua một lần liền đau đến như là muốn đã chết vậy đó.
Nếu mỗi ngày nếu ta đứng ở cửa, ta nhất định sẽ điên mất, cho nên hôm nay sau khi ta tỉnh mới nghĩ ra biện pháp này, Nguyệt Nhi, nàng không nên tức giận, dù sao Câu Hồn đã sớm muốn đánh ta một trận báo thù cho nàng rồi, coi như là nhất cử lưỡng tiện đi!
Nguyệt Nhi, trong khoảng thời gian này nhìn nàng cùng bọn họ lưỡng tình tương duyệt, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, lòng ta đang rỉ máu, Nguyệt Nhi, ta thật hối hận a…. Nếu, lúc trước ta có thể giống hiện giờ nghĩ thấu triệt như vậy, có thể đem nàng so với giang sơn quan trọng hơn, như vậy, hôm nay chúng ta, đã có Hoàng nhi rồi, chúng ta một đôi chắc phải hạnh phúc cỡ nào a, phải không? Nguyệt Nhi, nàng có thể nói cho ta, nếu như thực là như thế, chúng ta có thể hạnh phúc đến vĩnh viễn hay không?”
Thở phì phò, Tần Ngạo nói có chút gấp gáp, mặt tái nhợt nổi lên hồng nhuận nhàn nhạt, mắt phượng tràn đầy đau ý, dồn dập hỏi.
“Có lẽ vậy…”
Tay để ở ngực của hắn chậm rãi chuyển đi một chút chân khí ngăn chận huyết khí hắn bốc lên, Vân Hiểu Nguyệt rũ mắt xuống, bên môi nổi lên một ý cười đạm mạc mà xa cách.
“Tần Ngạo, ta nói rồi, trên cái thế giới này là không có từ nếu, có một số việc, có vài người, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, thật giống như ngươi cùng ta vậy.
Biết không? Thời điểm lúc ta biết mình hoài thai, ta tính, là mang theo hài tử bước chân vào giang hồ, sau sủng ái ngươi dành cho ta, làm cho ta cảm nhận được ấm áp, Hoàng Hậu mẫu thân yêu thương ta, làm ta cảm nhận được tình thân, đã từng, ta cũng nghĩ tới muốn lưu ở bên cạnh ngươi.
Mà thế sự khó dự đoán, ngươi lợi dụng, đẩy ta ra, ngươi phản bội ta, làm cho lòng ta đau, loại đau này, đã thật thâm lạc ở tận đáy lòng ta, trong linh hồn ta, trừ phi ta chết, bằng không cả đời ta đều nhớ được, chúng ta như vậy, làm sao cùng nhau được?
Tần Ngạo, ngươi là một Hoàng đế, hảo hảo thống trị Thanh Long Quốc đi, khi con người còn sống, tổng yếu có được có mất, mà yêu một người, cũng không nhất định phải ở bên cạnh người đó, chỉ cần trong lòng để lại dấu vết lẫn nhau, cũng là một loại hạnh phúc!
Hôm nay ta với ngươi từ lúc gặp nhau đến giờ là lần đầu tiên thẳng thắn thành khẩn trò chuyện với nhau, cho nên ta không lừa ngươi, trong lòng ta, sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngươi, bởi vì ngươi là người ta yêu đầu tiên, đáng tiếc… Tần Ngạo, không thể thành người yêu được nữa, liền làm bằng hữu đi, coi như ngươi là bằng hữu, ta có thể thử làm được, nhưng coi ngươi là người yêu, ta làm không được, thật sự làm không được, cho nên thật xin lỗi, ta không thể nhận tình yêu của ngươi, hảo hảo dưỡng thương, sau đó trở về Thanh Long Quốc, cưới một nữ tử tốt, yêu thương nàng, cho nàng hạnh phúc, được chứ?”
Vân Hiểu Nguyệt mỗi một câu nói, đều giống như là lợi ích, thật sâu chui vào trong lòng Tần Ngạo, đưa tâm hắn sớm đã vỡ nát, quậy đến dập nát luôn, nước mắt, bừng lên, gấp như vậy, gấp như vậy, trong lòng quay cuồng hối hận cùng đau nhức, làm cho Tần Ngạo cơ hồ không thở nổi, run rẩy sờ lên khuôn mặt Vân Hiểu Nguyệt, thả ra nhớ tiếc từ lồng ngực tràn ra:
“Nguyệt Nhi, không cần… Ta cầu nàng được không, ta không cần đi, ta không muốn cưới thê, ta chỉ muốn nàng thôi a, ta nên làm như thế nào, ta nên làm như thế nào, Nguyệt Nhi nàng nói cho ta, ta nên làm như thế nào có thể níu kéo được nàng.
Đúng rồi, ta đi cầu thiên thần, Nguyệt Nhi nói cho ta làm như thế nào được không? Ta cũng muốn dâng tánh mạng của ta ra đi cầu thiên thần cho ta một cơ hội, một cơ hội bù đắp, thiên thần có biện pháp có đúng hay không? Nguyệt Nhi, ta yêu nàng, ta yêu nàng yêu đến phát cuồng, cùng nàng làm bằng hữu sao, không thấy được nàng, ta sẽ chết, thật sự, ta nhất định sẽ chết, Nguyệt Nhi, tha thứ cho ta, Nguyệt Nhi…”
“Ngươi đừng như vậy, đáng chết, Tần Ngạo, ngươi không muốn sống nữa sao?”
Khuôn mặt Tần Ngạo tuyệt vọng, kịch liệt giùng giằng muốn đứng lên, hoàn toàn chẳng quan tâm bản thân bị nội thương cùng chân thương tổn, quả thực giống như phát điên rồi, Vân Hiểu Nguyệt hoảng sợ, vội vàng dùng sức đưa hắn áp đến trên giường, giận giữ mà quát!
“Ha ha…”
Tần Ngạo ngơ ngác nhìn mặt Vân Hiểu Nguyệt gần trong gang tấc, đột nhiên cười như điên, tiếng cười đó thê lương cùng tuyệt vọng, quậy đến trong lòng Vân Hiểu Nguyệt cũng ẩn ẩn đau, nâng tay che môi của hắn, mắt đẹp tràn ra nhàn nhạt không tha, thở dài nói:
“Tần Ngạo à, ngươi đây coi là cái gì? Đừng cười, thanh âm ngươi cười như vậy, ta nghe rất khổ sở, chúng ta làm bằng hữu không được sao?”
“Chỉ có thể làm bằng hữu sao? Cả đời này, ta thật sự lỡ mất nàng sao? Bỏ lỡ, thật sự bỏ lỡ, bỏ lỡ rồi…”
Tần Ngạo đột nhiên không cười, lại thẳng tắp nhìn Vân Hiểu Nguyệt, mắt phượng sâu thẳm, ánh sáng dần dần ảm đạm, lại ảm đạm, cuối cùng chỉ còn lại có một mảnh tĩnh mịch, so với bóng đêm còn tuyệt vọng tĩnh mịch hơn, ánh mắt như thế, làm.cho đáy lòng Vân Hiểu Nguyệt dâng lên một tia bất an, không biết thế nào, một giọt nước mắt, cứ như vậy từ trong mắt giọt rơi xuống, rơi vào hai mắt đẫm lễ của Tần Ngạo, nháy mắt dừng lại trên Tần Ngạo phun trào ra.
“Nước mắt này, là vì ta mà rơi sao? Nguyệt Nhi, là vì ta sao, thật tốt!”
Không thể tin được đưa tay lau chùi khóe mắt Vân Hiểu Nguyệt, đột nhiên, Tần Ngạo nở nụ cười:
“Nguyệt Nhi, nàng đừng khổ sở, ta sai lầm rồi, nàng đừng khóc, làm bằng hữu phải không, được, ta đáp ứng nàng, liền cùng nàng làm bằng hữu, về sau không dây dưa với nàng nữa, chờ thương tổn của ta tốt ta sẽ trở về Thanh Long Quốc làm vị Hoàng Đế tốt, được không? Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi… Ta quả thực không thích hợp với nàng, nàng xem, ở cùng với ta, luôn chọc nàng khóc, thực xin lỗi, ta đáp ứng nàng, cùng nàng làm bằng hữu, được không?”
“Được, cám ơn ngươi!”
Không biết vì sao, rốt cục từ trong miệng hắn chiếm được đáp án mình muốn, nhưng Vân Hiểu Nguyệt lại cảm thấy trong lòng nàng càng bất an, tổng cảm thấy thỏa hiệp của hắn tới đột ngột như vậy, người đó, sẽ không làm cái việc ngốc gì chứ!
“Tần Ngạo, ngươi không phải Phụng Thiên, cho nên, mặc dù ngươi muốn dâng lên tánh mạng của ngươi, thiên thần cũng sẽ không thể thu, cho nên, ngươi phải bảo trọng bản thân thật tốt, ba tháng này, chỉ cần có thời gian, ta liền tới thăm ngươi, được không?”
“Thật sự?”
Giữa con ngươi đen một tia ánh sáng xẹt qua, lập tức lại ảm đạm rồi:
“Không cần, nàng bây giờ vừa mới đăng cơ, gặp rất nhiều vấn đề, ta không thể giúp nàng, còn mang lại cho nàng thêm phiền toái, ta đã làm cho nàng rất khổ sở rồi, Nguyệt Nhi, ngẫu nhiên đến xem nơi này, được rồi, nếu mọi người nói rõ, ta cũng liền hết hy vọng, nàng đi đi, bọn họ nhất định sốt ruột chờ, ưm?”
Trên mặt tái nhợt tràn ra nhàn nhạt mỉm cười, Tần Ngạo tỉ mỉ đem nước mắt ở khóe mắt Vân Hiểu Nguyệt lau sạch sẽ, ôn nhu nói.
“Ngươi xác định sẽ khỏe chứ?”
“Đứa ngốc, lúc trước đau tới địa ngục ta đều có thể sống được, hiện thời biết nàng còn sống, ta còn có thể nhìn thấy nàng, có được sự tha thứ của nàng, đã là phúc trời ban cho ta rồi, ta sẽ quý trọng tốt, đi đi!”
Ngẩng đầu ở khóe miệng Vân Hiểu Nguyệt hạ một cái hôn nhẹ nhàng, Tần Ngạo nói tiếp:
“Về sau, gọi ta là Lưu Vân đi, từ nay về sau, chúng ta chỉ là bằng hữu!”
“Ừ, Lưu Vân, nghỉ ngơi thật tốt!”
Hít một hơi thật sâu, xua đi bất an từ đáy lòng, Vân Hiểu Nguyệt thư thái nở nụ cười, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Si ngốc nhìn thân ảnh Vân Hiểu Nguyệt đi ra cửa phòng, cưỡng chế đau nháy mắt đã bùng nổ, Tần Ngạo nâng tay che máu tươi tràn ra, chịu đựng nuốt vào, nước mắt lại rơi ra:
‘Nguyệt Nhi, ta làm sao có thể không thương nàng, không nhớ nàng. Nàng cũng biết, ta thật sự thật sự yêu nàng đến thảm thương, tôn nghiêm, địa vị, quyền thế ta đều từ bỏ, nhưng mà ta vẫn không thể nào níu kéo nàng được, đây là trời trừng phạt ta a…
Nguyệt Nhi, cả đời này, ta cuối cùng đã bỏ lỡ đi nàng, đi đi đi, ta biết, cho dù ta lại cố gắng thế nào, cũng không có khả năng bù đắp thương tổn trong lòng nàng rồi, ta mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi, cho nên còn dư lại trong năm tháng dài lâu, nếu như cũ tưởng niệm cùng hối hận mà sống, cuộc sống như thế, ta không muốn đâu!
Có Vũ đệ, có Thanh Long quốc, có nàng, có bảo bảo vậy là đủ rồi, ta sẽ hảo hảo quý trọng ba tháng cuối cùng này, sau đó ta tìm lý do ẩn lui, chấm dứt đến cuối đời, về sau, ta liền ở địa phủ chờ nàng thôi, đợi chờ nàng, chúng ta cùng nhau đầu thai chuyển thế.
Nguyệt Nhi, bắt đầu đời sau, ta muốn nhanh tay kéo nàng, cưng chìu nàng, yêu nàng, bảo hộ nàng, dùng hết sức che chở nàng, như vậy mới là tốt nhất!’
Ý cười ở trên mặt chậm rãi tràn ra, Tần Ngạo nhắm mắt lại, nặng nề ngủ, thật sự, mệt mỏi quá rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.