Hoắc Chấp Tiêu luôn ngủ bù mỗi khi trên máy bay.
Nhưng trên máy bay loại nhỏ này đến khoang thương gia không đủ rộng, cứ mấy phút Đinh Dĩ Nam lại thấy Hoắc Chấp Tiêu trằn trọc trở mình, cậu có thể chắc chẵn rằng Hoắc Chấp Tiêu không thể tìm được tư thế ngủ thích hợp, để đôi chân vừa to vừa dài của hắn được thoải mái.
Đinh Dĩ Nam không thể làm gì khác, chỉ có thể giả vờ nhưng không thấy gì cả. Mà Hoắc Chấp Tiêu thì đã khó chịu cực điểm, không chịu nổi mà kéo bịt mắt xuống, quay ra hỏi Đinh Dĩ Nam: "Ai đặt vé máy bay?"
Đinh Dĩ Nam tạp chí trong tay xuống, không nhìn hắn thật thà đáp: "Không phải tôi"
Cậu không chối bỏ trách nhiệm của bản thân, cũng không muốn đẩy cô gái ở phòng hành chính ra trước họng súng.
Lần này họ đi công tác theo nhóm, ngoài Hoắc Chấp Tiêu còn có các nhân viên khác ở phòng thiết kế của công ty kiến trúc Cửu Sơn cũng được đề cử trong danh sách giải Lam Diểm.
Phòng hành chính nhận nhiệm vụ đặt vé cho tất cả mọi người, nếu Đinh Dĩ Nam tự mình đặt vé, có lẽ sẽ khiến cậu và Hoắc Chấp Tiêu thành kẻ không hoà đồng với tập thể.
Loài người vốn sống trong một tập thể, đặc biệt là môi trường trong công ty, quan hệ xã giao là vô cùng quan trọng.
Bản thân Hoắc Chấp Tiêu là con trai độc nhất của người sáng lập công ty, bình thường đã có vô số người theo dõi. Bản thân hắn cũng là người không để ý xã giao với các mối quan hệ xung quanh, cho nên mọi quan hệ xã giao đều do Đinh Dĩ Nam thay hắn xử lý.
Mà nếu vé máy bay này do Đinh Dĩ Nam đặt, có lẽ Hoắc Chấp Tiêu đã không khó chịu như hiện tại.
Đặt vé máy bay cũng là một môn học đời sống, Đinh Dĩ Nam phải dựa vào thời gian, vị trí chỗ ngồi, món ăn, cách phục vụ để chọn chuyến bay.
Từng có lần cậu đặt vé máy bay sớm hơn giờ bay dự tính một tiếng, Hoắc Chấp Tiêu cũng vì thế mà vô cùng khó chịu. Từ đó Đinh Dĩ Nam đã phải một danh sách các tiêu chí cần thiết khi đặt vé máy bay, khoang hạng nhất phải phục vụ rượu vang đỏ ngon nhất, chỗ ngồi phải quan sát được bầu trời với những gợi mây và mặt trời trong lúc máy bay cất cánh và hạ cánh.
Hoắc Chấp Tiêu im lặng chấp nhận câu trả lời trong chốc lát, cậu cũng nhớ lại khoảng thời gian mình còn làm thực tập sinh này mà giờ đã trở thành nhân viên chính thức.
Trải qua ba giờ bay, máy bay cuối cùng cũng đã đến đích.
Đoàn người công ty kiến trúc Cửu Sơn cũng đến điểm bắt taxi ở sân bay, suốt chặng đường đi Hoắc Chấp Tiêu và Đinh Dĩ Nam cũng không giao lưu với ai trong đoàn. Nên thời điểm đón xe, tình huống trở nên vô cùng lúng túng, bởi đoàn bên kia có năm người nếu đón xe sẽ thừa ra một người.
Nhưng tính luôn Hoắc Chấp Tiêu và Đinh Dĩ Nam, bảy người vừa vặn chia được làm hai xe.
Nếu không tính bọn họ, thì năm người cũng vẫn phải chia ra hai xe, chỉ là họ không có ai nguyện ý đi chung với hai người.
Quan hệ đồng nghiệp chính là vậy, nói là người xa lạ cũng không đúng, nói là thân quen thì cũng không có ý định quan tâm đến đối phương.
"Trợ lý Đinh, chúng ta đi chung xe nhé?" Trưởng phòng thiết kế Triệu Dương chủ động hỏi.
Đinh Dĩ Nam nhìn ra được sự khách khí trong câu hỏi của Triệu Dương, cậu liền đáp: "Tôi với thầy Hoắc dự định vào trung tâm thành phố đi dạo, thầy Triệu và mọi người cứ đi trước"
"Được rồi" Triệu Dương thở phào nhẹ nhõm, liền lùi ra phía sau nhường Hoắc Chấp Tiêu và cậu lên xe trước.
Hoắc Chấp Tiêu thân hình to lớn, đi taxi chưa bao giờ ngồi phía sau. Đinh Di Nam liền ăn ý ngồi ghế sau, mà lúc cậu đóng cửa xe vô tình nhìn về phía đoàn người Triệu Dương liền nhìn thấy có người lộ ra ánh mắt khinh bỉ.
Trong công ty luôn có một số người bất mãn với vị "thái tử" Hoắc Chấp Tiêu không biết khiêm tốn là gì từ lúc sinh ra này.
Đinh Dĩ Nam thu hồi tầm mắt, báo với tài xế địa điểm cần tới.
Giải thưởng Lam Điểm thường diễn ra lúc hơn tám giờ, tâm trạng của Hoắc Chấp Tiêu luôn không tốt, nên ngay cả khi tên hắn được vang lên trong danh sách đề cử, hắn cũng lười nhìn lên sân khấu.
Mấy hôm nay Đinh Dĩ Nam không được nghỉ ngơi tốt, nên mãi đến lúc giải thưởng gọi tên Triệu Dương, cậu mới đột nhiên phản ứng lại, hoá ra nguyên nhân tâm trạng Hoắc Chấp Tiêu luôn không tốt bởi vì hắn đã sớm đoán được giải thưởng năm nay không thuộc về hắn.
Điều tồi tệ hơn là hắn còn phải chúc mừng đồng nghiệp của mình.
Đinh Dĩ Nam trong lúc cùng những người khác vỗ tay, cậu hạ thấp giọng hướng Hoắc Chấp Tiêu hỏi: "Anh có ổn không?"
Hoắc Chấp Tiêu không hiểu nổi liếc mắt nhìn Đinh Dĩ Nam một cái, rồi hỏi ngược: "Cậu đang an ủi tôi sao?"
Đinh Dĩ Nam tự giác im lặng, cậu nghĩ Hoắc Chấp Tiêu chắc chắn không cần cậu quan tâm.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Triệu dương cùng mọi người trong phòng thiết kế thuê một phòng riêng trong quán bar để tổ chức tiệc mừng.
Hoắc Chấp Tiêu tất nhiên sẽ không tham gia, nhưng Đinh Dĩ Nam không thể không đi, cậu phải hy sinh bản thân thay sếp đi xã giao.
Qua ba lượt rượu, Triệu Dương rõ ràng đã ngà ngà say, gã ôm lấy vai Đinh Dĩ Nam, phát âm không rõ ràng hỏi: "Trợ lý Đinh, cậu có muốn đến chỗ tôi làm việc không?"
Đinh Dĩ Nam chưa kịp từ chối, Triệu Dương đã ợ một hơi toàn mùi rượu nói tiếp: "Tên ranh Hoắc Chấp Tiêu nếu không có ba hắn làm chỗ dựa, thì hắn là cái quái gì? Dựa vào cái gì mà hạng mục tốt cũng phải đưa cho hắn?"
Nếu lời này được nói trước lễ trao giải, có cho Triệu Dương một trăm lá gan gã cũng không dám nói.
Đinh Dĩ Nam khó chịu mà nhíu mày, cậu liền chủ động uống hết ly rượu, rồi tìm cớ trong người không khoẻ mà thoát thân.
Có một số thời điểm Hoắc Chấp Tiêu rất đáng ghét, ví dụ như lúc uống Americano phải đủ bốn shot, nhiều hơn hay ít hơn cũng không được, hay như lúc cần liên lạc thì điện thoại của hắn lại trở lên vật trang trí.
Mà dù có thế nào, hắn vẫn là sếp của cậu, Đinh Dĩ Nam là người chuyên nghiệp, cậu đương nhiên không thể về phe người ngoài nói xấu sếp.
Đinh Dĩ Nam đang hút thuốc ở chỗ riêng biệt trước cửa quan bar, thì một cơn gió thổi đến. Cậu liền rụi điếu thuốc đang mập mờ khói trong tay, ngoài ý muốn đụng phải bạn cùng phòng thời đại học, ba năm rồi chưa gặp.
Đối phương cũng có chút giật mình: "Lớp trưởng?"
"Viên Phong" Đinh Dĩ Nam lên tiếng chào hỏi: "Cậu đi làm việc ở thành phố này sao?"
"Không không, tôi đi công tác thôi" Viên Phong đưa cho Đinh Dĩ Nam một điếu thuốc, rồi rút bật lửa từ trong túi ra giúp cậu châm thuốc.
Đinh Dĩ Nam nhìn chiếc bật lửa trong tay của Viên Phong nghĩ giá cả của nó phải trên 20 nghìn.
"Cậu vẫn làm ở công ty kiến trúc đó sao?" Viên Phong tự châm cho mình một điếu thuốc, rồi hỏi Đinh Dĩ Nam.
"Đúng, còn cậu thì sao?" Đinh Dĩ Nam nhả một hơi thuốc "Cậu không làm công chức nữa à?"
"Không, tôi không làm nổi" Viên Phong cười cười đáp "Tôi hiện tại đang tự mình xây dựng sự nghiệp riêng, à bên tôi đang cần người đó, cậu có hứng thú tới không?"
Đinh Dĩ Nam không có ý định đổi công việc, nhưng cậu cũng không tiện từ chối thẳng, liền hỏi: "Cậu làm về ngành gì?"
"Tổ chức tiệc" Viên Phong đáp: "Đơn giản là giúp nhưng người có tiền tổ chức tiệc buffet, thoả mãn nhu cầu của khách hàng. Cậu thấy sao, rất hợp với cậu đúng không? Ngày xưa, khi cậu làm lớp trưởng ai cũng thấy cậu là người có năng lực quản lý rất tốt"
Đinh Dĩ Nam và Viên Phong đều tốt nghiệp đại học hàng đầu trong nước, tuy nói điểm số không đi đôi với năng lực, nhưng mọi người đều quên đại học hàng đầu có một ưu điểm rất đáng giá, là mạng lưới các mối quan hệ chất lượng.
Bạn học, tiền bối hay đàn em của Đinh Dĩ Nam đều là nhưng thiên tài ưu tú, sau khi tốt nghiệp mọi người tản ra làm rất nhiều ngành nghề khác nhau, cũng từ đó tạo ra các mạng lưới quan hệ tốt.
Đến ngay cả người sáng lập ra Cửu Sơn, Hoắc Huân ba của Hoắc Chấp Tiêu cũng là tiền bối cùng trường của Đinh Dĩ Nam.
Viên Phong có thể gây dựng sự nghiệp thuận buồn xuôi gió như bây giờ, chắc chắn là nhờ lợi ích của mạng lưới quan hệ khổng lồ này mang lại.
"Thôi, tôi không hay tham gia tiệc tùng" Đinh Dĩ Nam tìm một cái cớ để từ chối "Công việc hiện tại của tôi cũng rất tốt, hay để khi nào tôi làm không nổi liền đến chỗ cậu nhờ vả vậy"
"Được, quyết định vậy đi" Viên Phong không có ý định tiếp tục khuyên bảo. Đúng này điện thoại của Đinh Dĩ Nam cũng vang lên, cậu lấy điện thoại ra nhìn, thì ra là Hoắc Chấp Tiêu gọi.
"Cậu có muốn đi ăn khuya không?" Hoắc Chấp Tiêu hỏi
"Ngay bây giờ sao?" Đinh Dĩ Nam nhìn đồng hồ đã điểm mười hai giờ.
"Đúng" Hoắc Chấp Tiêu đáp.
"Được thôi" Đinh Dĩ Nam dụi tắt điếu thuốc lá "Hiện tại, tôi đang ở trước cửa quán bar, anh xuống đây đi"
Cúp điện thoại, Đinh Dĩ Nam cùng Viên Phong hàn huyên vài câu, rồi hai người hẹn nhau khi nào có cơ hội sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm, rồi tạm biệt nhau trước quán bar.
Không đến mười phút sau, Hoắc Chấp Tiêu cũng đã xuất hiện.
Đinh Dĩ Nam cũng tắt điện thoại, hướng Hoắc Chấp Tiêu nói "Phía trước có phố ăn vặt, anh có muốn đi không?"
Hiếm khi Hoắc Chấp Tiêu xoi mói đáp "Đi thôi"
Thực ra Đinh Dĩ Nam biết rõ Hoắc Chấp Tiêu muốn đi club, nhưng vì lần này đi chung với đồng nghiệp nên hắn không tiện đi club một mình, càng không tiện mang người lạ từ club về khách sạn qua đêm.
Hai người đứng ở ven đường chờ xe không lâu, thì bỗng có một chiếc siêu xe thể thao đỗ ngay gần chỗ họ đứng.
Đinh Dĩ Nam tuỳ ý nhìn, thì thấy một cô gái với mái tóc hồng cũng một chàng đẹp trai cao lớn xuống xe, hai người ôm nhau thân mật, không biết gã đó nói gì làm cô gái vui vẻ đến mức vùi đầu vào ngực gã cười không ngừng.
Đinh Dĩ Nam hơi nhíu mày, theo bản năng nghỉ bản thân nhìn nhầm. Nhưng khi hai người đó đến càng gần, cậu phát hiện chàng trai đang thân mật với cô gái đó không ai khác, chính là bạn trai của cậu Hàn Thạc.
Mọi thứ trong không gian dường như ngừng lại, hình ảnh trong mắt lúc này trở thành một cảnh phim quay chậm.
Đinh Dĩ Nam đột nhiên nhớ lại hôm sinh nhật Hàn Thạc tháng trước, cậu cố ý mua tặng cho gã một chiếc ví hàng hiệu, kết quả về đến nhà, trên sofa chất đầy xa xỉ phẩm, Hàn Thạc còn nói là do đồng nghiệp của gã tặng.
Trong khi Hàn Thạc chỉ là một người mẫu vô danh, Đinh Dĩ Nam cũng không biết đồng nghiệp nào của nó lại nhiều tiền.
Bây giờ nghĩ lại, thì ra mọi chuyện đều có dấu hiệu từ trước, chỉ là Đinh Dĩ Nam chưa có bao giờ nghi ngờ gã mà thôi.
Sắc mặt Hàn Thạc đông cứng lại, gã nhận ra Đinh Dĩ Nam đang đứng trước mặt rồi.
"Em đi trước" Hàn Thạc cố gắng kéo ra một nụ cười, nói với cô gái "Anh đi gặp bạn, chào hỏi một chút"
"Vậy được rồi, anh nhanh lên đó"
Chờ cô gái đi rồi, Hàn Thạc hít một hơi thật sâu, hướng Đinh Dĩ Nam nói "Em đừng nghĩ nhiều, anh với cô ấy chỉ là bạn bè bình thường"
Sắc mặt Đinh Dĩ Nam không thay đổi, ngược lại Hoắc Chấp Tiêu bên cạnh lại nhíu mày.
"Vậy sao?" Đinh Dĩ Nam nói nhạt "Thế tại sao anh không giới thiệu chúng tôi với nhau?"
Cậu đang nói thẳng vào vấn đề, nếu gã với cô gái khi không có gì, thì tại sao lại phải trốn tránh.
Hàn Thạc không thể trả lời, ánh mắt Đinh Dĩ Nam mang vẻ bình tĩnh, cậu nhìn Hoắc Chấp Tiêu nói "Con phố kia không xa lắm, cách đây vài km, anh có thể đi bộ chứ?" Cậu thật sự không muốn ở đây đợi xe thêm một giây phút nào nữa.
Hoắc Chấp Tiêu hồi ánh mắt đánh giá Hàn Thạc, có chút tò mò nhưng vẫn ung dung nói "Được thôi"
Thấy hai người chuẩn bị đi, Hàn Thạc nhanh chóng tiến lên kéo tay Đinh Dĩ Nam nói "Vợ!"
Nghe đến đây danh xưng, sắc mặt của Hoắc Chấp Tiêu có chút đặc sắc, muốn xem trò vui cũng không sợ lớn chuyện.
Ánh mắt Hàn Thạc mang đầy địch ý nhìn Hoắc Chấp Tiêu, hỏi Đinh Dĩ Nam "Muộn như vậy rồi, em muốn đi đâu với hắn?"
"Không liên quan đến anh" sắc mặt Đinh Dĩ Nam không thay đổi rút tay về.
"Đây là công việc của anh" Hàn Tẩy cắn răng nói, "Nhưng giờ đã hơn nửa đêm, em muốn chăm sóc sếp của em sao?"
Đinh Dĩ Nam cảm thấy vô cùng tức cười, cậu kéo cánh tay của Hoắc Chấp Tiêu, nhìn Hàn Thạc đáp "Đúng vậy, giờ tôi cũng phải chăm sóc sếp của tôi, anh cũng cút đi chăm sóc người khác đi!"
Đinh Dĩ Nam không quay đâu lại, một đường kéo tay Hoắc Chấp Tiêu đi về phía trước, đợi hai người rẽ ở góc đường, cậu mới buông cánh tay của Hoắc Chấp Tiêu ra, nhưng toàn thân bao phủ che phủ chướng khí mù mịt.
Hoắc Chấp Tiêu đút tay trong túi quần tây, vui vẻ nhìn Đinh Dĩ Nam hỏi "Bạn gái cậu sao?"
Câu hỏi y buổi sáng, nhưng ngữ điệu lại hoàn toàn khác. Đinh Dĩ Nam nghe ra được sự trêu trọc trong câu hỏi của Hoắc Chấp Tiêu 'đây chính là bạn gái mà cậu nói đây sao?'
Cậu không muốn trả lời, Hoắc Chấp Tiêu không sợ hãi mà hỏi tiếp "Bạn gái cậu lớn lên thật đẹp trai nha"
Ánh mắt Đinh Dĩ Nam lạnh lùng nhìn Hoắc Chấp Tiêu một cái, cậu thực sự không hiểu.
Rõ ràng tâm trạng của đại gia này cả ngày luôn xấu, nhưng sao lúc này lại có tâm trạng trêu trọc cậu?
Bộ cười trên nỗi đau của người khác, là chuyện vui vẻ sao?