Tỷ Lệ Vàng

Chương 7: Cuộc nói chuyện vô nghĩa




Khi mới đi làm, để tiết kiệm tiền Đinh Dĩ Nam đã thuê một căn phòng đơn nhỏ ở ngoại thành.
Mỗi ngày cậu đều phải dậy từ lúc sáu giờ sáng để đi làm, còn mất hơn ba tiếng cho việc đi đi về về. Sau này, vì công càng ngày càng nhiều, việc làm xa như vậy rất bất tiện, nên cậu nhịn ăn nhịn mặc một chút mua được một căn hộ giá rẻ cách nhà Hoắc Chấp Tiêu mười phút đi bộ.
Ban đầu khi chọn nhà, bên bất động sản có giới thiệu cho Đinh Dĩ Nam một căn gần trạm tàu điện ngầm. Nhưng cậu lại nhấn mạnh với bên đó rằng cậu muốn tìm một nơi yên tĩnh để ở, nói mãi bên đó mới thuận theo yêu cầu của cậu mà tìm nhà.
Nhưng thực sự rất khó để làm vừa lòng tất cả mọi người, dù sao ai cũng muốn đặt lợi ích của mình lên hàng đầu.
Ở thành phố lớn, 90% mọi người đều thuộc giai cấp làm công ăn lương, nên bên bất động sản mang tiêu chuẩn của phần lớn khách hàng bên đó để sắp xếp giới thiệu nhà cho cậu.
Đinh Dĩ Nam rất muốn hỏi đối phương một vấn đề, liệu rằng người có tiền mua nhà họ có cần cân nhắc đến khu vực gần tàu điện ngầm không hả?
Tất nhiên cậu không phải đang nói bản thân, chỉ là đang lấy ví dụ để đối phương hiểu là không phải tất cả mọi người đều có nhu cầu giống nhau.
Nhưng sự thật không phải vậy, Đinh Dĩ Nam cũng giống như người bình thường, nhưng cậu đâu thể đâm chọc sếp của mình được!
Cuối cùng Đinh Dĩ Nam cũng phải tìm một bên bất động khác, ngay sau đó họ đã tìm được cho cậu một căn hộ tốt phù hợp với nhu cầu, cậu liền mua được một căn hộ nhỏ rất gần nhà của Hoắc Chấp Tiêu.
Kéo vali ra khỏi ra nhà, Đinh Dĩ Nam muốn đi đến khách sạn gần đó để thuê một phòng ở tạm qua đêm nay.
Gần khu vực này vốn không trung tâm thương mại nào lớn cả, xung quanh đều là khu dân cư nên rất yên tĩnh. Chiếc bánh xe của vali ma sát với mặt đường tạo nên một loạt âm thanh lạch cạch vang lên liên tục, trong đêm thanh này lại càng trở lên rõ ràng hơn.
Đinh Dĩ Nam không thích âm thanh này cho lắm, cậu cố gắng bước thật nhanh về phía khách sạn, bỗng nhiên cậu nghe thấy ai đó gọi mình.
"Trợ lý Đinh"
Đinh Dĩ Nam nhìn về phía giong nói phát ra, chỉ thấy Hoắc Chấp Tiêu đang đứng trước cửa hàng tiện lợi, trong tay hắn là bao thuốc vừa mới mua.
"Sao cậu lại ở đây?" Hoắc Chấp Tiêu hỏi
Đinh Dĩ Nam chưa biết giải thích thế nào, Hoắc Chấp Tiêu đã hỏi tiếp "Trước mỗi chuyến công tác cậu đều đến khách sạn này ở sao?"
"... Bình thường tôi không ở đây" Đinh Dĩ Nam suy nghĩ một chút, rồi chọn bừa một cái cớ "Nhưng hôm nay nhà tôi bị mất nước".
Hoắc Chấp Tiêu khẽ cười một tiếng " Là nhà cậu mất nước hay là cậu cãi nhau với bạn trai?"
Đinh Dĩ Nam có chút nghẹn lời, cậu quên mất sáng nay cậu hẹn Hàn Thạc về nhà nói chuyện, lúc đó hắn ở ngay cạnh, cậu thực sự muốn đánh Hoắc Chấp Tiêu một trận!
"Đúng là cãi nhau" Cậu thành thật thừa nhận.
"Được rồi, đi thôi" Hoắc Chấp Tiêu xoay người đi về hướng nhà hắn "Đi đến nhà tôi".
"Khoan đã" Đinh Dĩ Nam nhanh chóng gọi Hoắc Chấp Tiêu lại nói "Tôi ở khách sạn là được rồi".
Hoắc Chấp Tiêu dừng bước, xoay người nhìn về phía Đinh Dĩ Nam, có chút không hiểu "Tại sao?"
Đúng vậy, tại sao nhỉ?
Đinh Dĩ Nam đối với vấn đề này có chút khó lòng mà giải thích được.
Sáng mai hai người phải cùng nhau đi công tác, sáng sớm đã phải gặp nhau. Mà bình thường buổi sáng nào cậu cũng phải đến nhà Hoắc Chấp Tiêu. Nói cậu là khách quen nhà Hoắc Chấp Tiêu thì cũng không quá đáng, nhưng tại sao lúc này cậu cứ phải nhất quyết đến khách sạn ở? Thực ra cậu cũng không hiểu tại sao.
"Sao vậy, cậu muốn tôi giúp cậu xách hành lý sao?" Hoắc Chấp Tiêu nhíu mày hỏi.
Tất nhiên là không phải. Đinh Dĩ Nam thở dài rồi đành đồng ý đi theo Hoắc Chấp Tiêu.
Đi đến lối vào nhà, Hoắc Chấp Tiêu vừa đổi giày, quay đầu định nói với Đinh Dĩ Nam "Dép lê để..."
Còn chưa đợi hắn nói xong, Đinh Dĩ Nam đã quen cửa quen nẻo lấy đôi dép lê cậu hay đi, sau đó tự động nhấc vali đi về phía phòng ngủ cho khách, dáng vẻ còn giống chủ nhân căn nhà này Hoắc Chấp Tiêu.
Hoắc Chấp Tiêu trêu chọc nói "Đây là nhà cậu sao?" lúc này hắn mới nhận ra Đinh Dĩ Nam đã đến nhà hắn rất nhiều lần, cậu không phải là người lạ.
Đinh Dĩ Nam không có ý định tiếp chuyện hắn, câu liền bảo "Tôi đi ngủ trước" tiếp theo đó đóng cửa phòng ngủ cho khách lại.
Phòng cho khách bên trong có khu vệ sinh riêng, ít nhất nó không khiến Đinh Dĩ Nam phải cảm thấy lúng túng. Nhưng bên trong phòng vệ sinh này không có đồ vệ sinh cá nhân, cậu chẳng thể làm gì khác đành ra phòng tắm bên ngoài lấy đồ, rồi trở về tắm qua loa.
Lúc này điện thoại của Đinh Dĩ Nam nhận được rất nhiều tin nhắn của Hàn Thạc, trong số đó gã còn nhắn một tin rất dài như một đoạn văn vậy, kể lể từng tí một về hồi ức của hai người.
Đinh Dĩ Nam chỉ xem qua loa rồi vứt điện thoại lên giường, sau đó cậu dọn dẹp rồi đem đồ vệ sinh cá nhân để lại chỗ cũ.
Hoắc Chấp Tiêu lúc này đang ngồi trên sofa ngoài phòng khách, trong tay là bao thuốc mới mở, khay trà trên bàn chứa đầy tàn thuốc bên cạnh là đủ loại giấy tờ.
Tối nay Đinh Dĩ Nam không muốn nói chuyện quá nhiều với Hoắc Chấp Tiêu, nhưng cậu đi qua liền thấy mấy bức ảnh trên bàn, không tự chủ được dừng bước lại hỏi "Đây là thôn Tam Dương sao?"
Hoắc Chấp Tiêu đang xem tài liệu, tuỳ tiện đáp một tiếng "Ừm"
Dù có là dự án không kiếm được tiền, nhưng hắn vẫn cần chuẩn bị đầy đủ trước khi bắt đầu làm việc.
Thật ra Đinh Dĩ Nam rất dễ tính với Hoắc Chấp Tiêu, không chỉ bởi vì hắn là sếp của cậu mà còn vì hắn là người rất có năng lực.
Đinh Dĩ Nam tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng, tất nhiên cậu sẽ không đồng ý làm việc cho một người sếp ngu ngốc.
Hoắc Chấp Tiêu là một người có năng lực lại cực kỳ nghiêm túc khi làm việc, vậy nên ở công ty có rất nhiều người không thích hắn, nhưng họ không thể nhằm vào hắn mà nói linh tinh được.
Đặc biệt, hai năm gần đây Hoắc Huân rất tập trung vào bồi dưỡng người thừa kế, nên đôi khi có những dự án lớn nhưng không hợp với Hoắc Chấp Tiêu, ông cũng giao cho hắn làm, hơn nữa ông cũng can thiệp rất nhiều vào thiết kế của Hoắc Chấp Tiêu, chính vì thế mà thiết kế gần đây của Hoắc Chấp Tiêu không còn linh khí như trước.
"Anh có ý tưởng gì sao?" Đinh Dĩ Nam vừa hỏi vừa ngồi xuống bên cạnh Hoắc Chấp Tiêu.
"Không" Hoắc Chấp Tiêu ném tài liệu trong tay xuống "Nơi khỉ ho cò gáy, không có ý tưởng gì cả"
Đinh Dĩ Nam chưa kịp tìm hiểu về thôn Tam Dương, cậu cầm tấm ảnh chụp từ vệ tinh lên nhìn một chút, thôn này thật sự rất hoang sơ, đến đường cao tốc chạy qua cũng không có, nó rất giống với quê của Đinh Dĩ Nam.
"Anh chưa từng thiết kế kiến trúc ở nông thôn" Đinh Dĩ Nam đem ảnh đặt lại trên bàn trà "Lần này coi như anh có thể thử một chút"
Hoắc Chấp Tiêu không đáp, đôi mắt hắn tràn ngập sự chống cự.
Đinh Dĩ Nam đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian cậu mới biết Hoắc Chấp Tiêu, lúc đó hắn rất nhiệt với việc thiết kế. Lúc rảnh rỗi hắn còn tự làm đồ thủ công, đồ chơi nhỏ, đèn bàn rồi cả hộp nhạc.
Lúc mới nhận được giải thưởng Lam Điểm, hắn làm rất nhiều sản phẩm thủ công, căn nhà rộng hơn 150 mét vuông này còn có một phòng là xưởng thủ công của Hoắc Chấp Tiêu, nhưng rất lâu rồi cậu không thấy hắn vào đó nữa.
"Anh cũng nên đi nghỉ sớm đi".
Đinh Dĩ Nam cúi người dọn dẹp lại bàn trà, lúc cậu đang định dọn đống tàn thuốc, Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên nắm lấy cánh tay của cậu, không hề báo trước mà kéo cậu lại gần hắn.
Mức độ nguy hiểm bỗng nhiên bao trùm lấy không khí, tiếng chuông cảnh báo vang lên inh ỏi trong đầu Đinh Dĩ Nam, cậu theo bản năng dùng tay chống ra phía sau, cơ thể hơi ngửa ra sau, cậu ngửa mặt lên. Mà động tác của Hoắc Chấp Tiêu lại nhanh hơn nhiều, hắn siết chặt cánh tay của cậu, chóp mũi ghé vào cổ cậu mà ngửi.
Trong nháy mắt, trong đầu Đinh Dĩ Nam xuất hiện rất nhiều ý nghĩ.
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu là hắn lại muốn ngủ với cậu.
Tối hôm qua do rượu nên hai người chưa tính là tận hứng, nhưng như thế đối với Đinh Dĩ Nam cũng tốt, mà Hoắc Chấp Tiêu cũng ổn, não không nhất định phải tỉnh táo. Đêm đó cũng đã rất khuya, ai cũng buồn phiền, không ai có ý định kéo dài cuộc chiến, ai cũng muốn hưởng thụ thật thoải mái rồi chạy nhanh về đích.
Nếu Đinh Dĩ Nam nhớ không lầm, tối hôm qua hai người chỉ làm có nửa tiếng rồi kết thúc. Xét cho cùng Đinh Dĩ Nam cũng chưa từng làm ngắn đến vậy.
Chẳng nhẽ Hoắc Chấp Tiêu muốn thử lại?
Nhưng Đinh Dĩ Nam không muốn.
Nếu hắn cố ý muốn làm, cậu nhất định sẽ lành làm gáo vỡ làm muôi, sau đó dứt khoát nghỉ việc. Đúng lúc đó Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên lùi lại.
"Cậu dùng sữa tắm của tôi?" Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
Nghe thấy vậy, trái tim sắp rơi xuống của Đinh Dĩ Nam liền trở lại bình thường.
"Không được sao?" Đinh Dĩ Nam giả vờ bình tĩnh hỏi. Từ khi cậu biết Hoắc Chấp Tiêu là kẻ thiếu đòn, mỗi lần nói chuyện với hắn liền tăng số lần hỏi ngược lại hắn.
"Không phải không được" Hoắc Chấp Tiêu đáp "Nhưng trên người cậu có mùi thơm rất dễ chịu"
Đinh Dĩ Nam biết Hoắc Chấp Tiêu thích mùi hương này. Có một lần đi công tác ở Đông Nam Á, Hoắc Chấp Tiêu từng mua một chiếc túi thơm mùi trầm hương, hắn để chiếc túi ở chỗ dễ thấy trên bàn làm việc, động một tí là lại nghịch chiệc túi đó.
Sau đó một lần kiểm kê đồ dùng trong nhà Hoắc Chấp Tiêu, phát hiện sữa tắm của hắn sắp hết, mà cậu vừa tìm thấy một loại sữa tắm sản xuất ở Đông Nam Á có trầm hương nhàn nhạn, Đinh Dĩ Nam tự động thay luôn loại sữa tắm này cho Hoắc Chấp Tiêu.
"Anh thích mùi trầm hương" Đinh Dĩ Nam nói "Lúc nào anh dùng hết sữa tắm tôi sẽ mua tiếp cho anh"
Hoắc Chấp Tiêu nhìn Đinh Dĩ Nam, hiếu kỳ nói "Sao cậu lại hiểu tôi như vậy?"
Đinh Dĩ Nam đáp "Đó là công việc của tôi".
"Tôi không tin cái gì cậu cũng biết" Hoắc Chấp Tiêu nói tới đây liền dừng lại chút "Tôi có bao nhiêu chiếc đồng hồ đeo tay?"
"Anh có sáu chiếc để mang hàng ngày" Đinh Dĩ Nam dọn dẹp nốt công việc còn đang dở dang rồi đáp.
Hoắc Chấp Tiêu nhíu mày, có chút không tin, tiếp tục hỏi "Tôi thích xem thể loại phim điện ảnh gì?"
Vấn đề này có chút hơi khó, vốn dĩ công việc của hai người không liên quan gì đến phim ảnh, nhưng Đinh Dĩ Nam là người giúp Hoắc Chấp Tiêu dọn dẹp nhà cửa, nên cậu biết rõ trong nhà có đĩa phim gì. 
"Nhưng tác phẩm lãng mạn kinh điển"
"Sai rồi" Hoắc Chấp Tiêu cười nói "Tôi không xem phim tình cảm"
Đinh Dĩ Nam "..."
Cậu đúng là ăn no rửng mỡ mới đi nói chuyện vớ vẩn với Hoắc Chấp Tiêu.
"Tôi đi ngủ trước" Đinh Dĩ Nam đứng lên, đi về phía phòng ngủ cho khách. Nhưng Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên gọi cậu lại "Trợ lý Đinh"
Đinh Dĩ Nam quay đầu nhìn Hoắc Chấp Tiêu.
"Chúc cậu ngủ ngon".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.