Tỷ Lệ Vàng

Chương 8: Lười biếng




Đúng 7 giờ sáng, Đinh Dĩ Nam tỉnh giấc. Cậu điều khiển mở rèm thông minh ra, ánh sáng từ từ xuyên qua cửa kính mà tràn vào trong phòng.
Đài phun nước ở giữa sảnh trung tâm khu chung cư đúng giờ bắt đầu làm việc, vị trí của nó nằm ở hướng đông, nên vào lúc sáng sớm khi những tia nắng của mặt trời kết hợp với tia nước từ đài phun nước đã tạo thành một dải cầu vồng vô cùng rực rỡ. 
Đây không phải lần đầu tiên Đinh Dĩ Nam thấy cầu vồng ở khu này, lần tiên cậu thấy nó là lúc khu chung cư này còn chưa đi vào hoạt động. Đài phun nước này chính là thiết kế của Hoắc Chấp Tiêu, ý tưởng của hắn là tạo ra một khung cảnh tuyệt đẹp vào sáng, để mỗi cư dân ở đây đều có thể tận hưởng nó mỗi khi dậy sớm. 
Lúc đầu khi nghe Hoắc Chấp Tiêu trình bày ý tưởng với chủ đầu tư, Đinh Dĩ Nam đã nghĩ rằng tại sao lại hắn lại có những ý tưởng điên rồ đến khác người đến như vậy? Tại sao lại muốn tạo ra dải cầu vồng vào buổi sáng?
Sau đó, sự thật đã chứng minh ý tưởng của Hoắc Chấp Tiêu không hề điên rồ. Khi đài phun nước được hoàn thành, Đinh Dĩ Nam và Hoắc Chấp Tiêu có đến đây để khảo sát công trình, khi ánh nắng xuyên qua dòng nước màu sắc của dải cầu vồng từ từ hiện ra, Đinh Dĩ Nam có chút chấn động.
Đinh Dĩ Nam làm việc ở công ty kiến trúc Cửu Sơn vốn là trái ngành học nên cũng không quá yêu thích công việc này, hơn nữa cậu cũng không có đam mê gì với kiến trúc cả. Chẳng qua vào lúc cậu sắp tốt nghiệp, thầy giáo có tìm cậu và nói rằng bên Hoắc Huân đang thiếu một trợ lý cá nhân, nếu cậu muốn thầy sẽ giới thiệu cho cậu, lương cơ bản từ 20 ngàn trở lên.
Sinh viên đại học danh giá tất nhiên không quá phải lo lắng đến chuyện kiếm việc làm sau khi tốt nghiệp, bởi các mối quan hệ trong trường học, từ thấy cô đến sinh viên khoá trước đã tạo ra nhất nhiều cơ hội việc làm cho các sinh viên sắp tốt nghiệp. Đinh Dĩ Nam cảm thấy đây là một cơ hội tốt, cậu liền thử nộp CV, sau đó liền tới Cửu Sơn làm việc. 
Nhưng sau khi tận mắt thấy tác phẩm này của Hoắc Chấp Tiêu, cậu mới cảm thấy yêu thích với công việc này.
Sau đó Hoắc Chấp Tiêu mua nhà ở khu này, Đinh Dĩ Nam mới để ý đến thiết kế kiến trúc và nội thất, cậu cũng càng hiểu rõ hơn về công việc của ngành thiết kế này.
Khu chung cư này cũng vì thiết kế của đài phun nước này mà thu hút được rất nhiều khách hàng, giá nhà ở đây cũng được đẩy lên cao vọt.
Tiếng nhạc cổ điển vang lên trong phòng khách, Đinh Dĩ Nam mặc tạp dề rồi đi vào bếp, cậu chính thức bắt đầu một ngày làm việc.
Bình thường Đinh Dĩ Nam hay mua bánh bao ở cửa hàng bánh trong khu chung cư để ăn sáng, nhưng hôm nay do tình huống đặc biệt, nên cậu quyết định tự nấu thêm cho mình một phần ăn. 
Hoắc Chấp Tiêu từ nhỏ đã đi du học ở nước ngoài, nên có thói ăn sáng kiểu tây. Đinh Dĩ Nam cũng đã học rất nhiều cách làm món tây. Nhưng cậu vẫn yêu thích các món ăn truyền thông hơn, bữa sáng ăn cháo hoặc mì là tuyệt nhất, cho nên trong lúc chiên trứng cho Hoắc Chấp Tiêu, cậu cũng nấu thêm cho mình một bát mỳ hành xào với nước tương.
Hương vị của mì có ngon hay không đều phụ thuộc vào độ chín của mì. Nên Đinh Dĩ Nam luôn tập chung vào độ trong suốt của sợi mì, để canh thời gian thêm nước. Bỗng nhiên tiếng nhạc trong phòng khách bị tắt khiến cậu bị phân tâm, tiếp theo đó cậu nghe thấy tiếng bước chân của Hoắc Chấp Tiêu.
Hoắc Chấp Tiêu có một thói quen xấu là sau khi tỉnh dậy nhất định phải uống nước lạnh, hắn rất ghét uống nước để ở nhiệt độ phòng.
Nếu theo thói quen sau khi tắt nhạc, hắn sẽ đến tủ lạnh lấy nước uống. Nên Đinh Dĩ Nam cũng không để ý đến hắn nữa.
Nhưng ngay lúc cậu đang chuẩn bị vớt mì, thì lưng cậu bỗng nhiên cảm nhận được một rất áp lực lớn, cũng không hiểu tại sao eo cậu lại bị hai cánh tay ôm lấy.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Hoắc Chấp Tiêu gác cằm lên vai Đinh Dĩ Nam, trọng lực của cả cơ thể hắn đều đè hết lên người cậu.
Chiếc muôi trong tay Đinh Dĩ Nam liên rơi vào nồi nước đang sôi sùng sục, cậu cố gắng đứng thẳng chống đỡ trọng lực của Hoắc Chấp Tiêu, sắc mặt có chút sợ hãi quay đầu nhìn về phía Hoắc Chấp Tiêu hỏi "Anh đang làm trò gì vậy?"
Hoắc Chấp Tiêu liền thoải mái buông Đinh Dĩ Nam ra, lui qua một bên, trên khoé miệng đong đầy ý cười, vẻ mặt hắn như thể vừa mới làm xong một trò đùa rất vui.
Đinh Dĩ Nam đột nhiên nhớ một loại người luôn sợ rảnh rỗi, nhìn thấy mặt hồ yên tĩnh liền không chịu được mà nhất định phải ném một cục đá xuống đó, đến khi thấy mặt hồ nổi sóng mới chịu.
Hoắc Chấp Tiêu chống một tay lên đá hoa cương trên mặt bếp, nhìn Đinh Dĩ Nam một lượt từ trên xuống dưới rồi nói "Tại sao trước đây tôi không nhận ra cậu mặc tạp dề rất đẹp nhỉ?"
Đinh Dĩ Nam hít một hơi thật sâu, dùng đũa vớt chiếc muôi trong nồi ra "Tôi mặc chiếc tạp dề này ba năm rồi".
Ý của câu này chính là 'Anh bị mù sao?'
"Vậy sao?" Hoắc Chấp Tiêu vuốt cầm nói "Hay để tôi mua cho cậu mấy cái tạp dề mới". 
Đinh Dĩ Nam không có ý này, chỉ đành đau đầu thở dài, cậu không thèm để ý Hoắc Chấp Tiêu, mà tập trung nấu nốt bữa sáng.
Chờ Hoắc Chấp Tiêu vệ sinh cá nhân xong, Đinh Dĩ Nam cũng vừa bày xong bữa sáng ra bàn.
Trước mặt cậu chỉ có một chiếc bát và một đôi đũa, còn trước mặt Hoắc Chấp Tiêu lại bày đầy đủ gồm bánh mì nướng và bơ, mứt hoa quả, trứng chiên, lạp xưởng nướng, salad hoa quả, ai nhìn qua cũng sẽ bị thu hút bởi bữa sáng kiểu tây này.
Nhưng khi Hoắc Chấp Tiêu ngồi xuống, hắn nhìn bữa sáng của Đinh Dĩ Nam, đột nhiên lại nói "Tôi muốn ăn thử mì của cậu".
Đinh Dĩ Nam trộn mì trong bát, gắp một chút mì sang đĩa thứ ăn của Hoắc Chấp Tiêu, cậu đang chuẩn bị thưởng thức bữa sáng của mình thì lại nghe thấy tiếng Hoắc Chấp Tiêu sau khi thử xong món mì nói "Tôi với cậu đổi bữa sáng cho nhau đi".
Đinh Dĩ Nam trong lòng thầm nghĩ, anh muốn ăn tại sao không nói sớm hơn hả? Món ngon đến miệng nhưng lại bay mất, cảm giác này rất khó chịu đó. Nhưng bởi vì Hoắc Chấp Tiêu là sếp của cậu, cậu chỉ có thể đè nén tâm trạng buồn bực xuống, không tình nguyện mà đổi bữa sáng cho Hoắc Chấp Tiêu.
"Bình thường, cậu hay nấu cơm cho bạn trai của cậu không?"
"Có" Đinh Dĩ Nam không thay đổi sắc mặt, tay cầm miếng bánh mì quết thêm chút bơ cao cấp.
"Ra là vậy" Hoắc Chấp Tiêu đáp.
"Nhưng tôi chưa bao giờ để gã cướp đồ ăn của tôi"
Hoắc Chấp Tiêu nghe vậy liền cười một tiếng, không đáp lời cậu.
Lần này đi thôn Tam Dương công tác phải mất ba đến năm ngày. Đinh Dĩ Nam đến phòng thay đồ của Hoắc Chấp Tiêu lấy ra một chiếc vali 26 inch, bắt đầu giúp hắn sắp xếp quần áo và đồ đạc cần thiết.
Cậu sắp xếp xong đồ vào vali, thì Hoắc Chấp Tiêu cũng đã chuẩn bị xong, chỉ còn duy nhất một việc là cà vạt trên cổ hắn vẫn chưa thắt.
Đinh Dĩ Nam không muốn giúp Hoắc Chấp Tiêu thắt cà vạt, nói chính xác hơn là cậu muốn hạn tất cả những hành động tiếp xúc gần gũi với hắn.
Nhưng Hoắc Chấp Tiêu lại không muốn như vậy, hắn tỏ vẻ lười biếng bóng gió nói "Trợ lý Đinh, cậu định lười biếng sao?"
"Không phải vậy" Đinh Dĩ Nam quyết định giải quyết việc này dứt khoát một lần cho xong "Thầy Hoắc, sau này anh có thể tự mình thắt cà vạt được không?"
"Tại sao tôi phải làm vậy?" Hoắc Chấp Tiêu hỏi ngược lại.
Đúng vậy, tại sao?
Đinh Dĩ Nam cực kỳ khó chịu, cảm giác như bị mèo cào vậy, Hoắc Chấp Tiêu tại sao lại phải hỏi nhiều như vậy?
"Anh không biết thắt cà vạt sao?" Đinh Dĩ Nam cố gắng kiên nhẫn, nhẹ nhàng hỏi.
"Cậu thắt đẹp hơn mà" Hoắc Chấp Tiêu đáp.
"Thật ra nó không khác...."
"Nhưng tôi thích cậu thắt cho tôi" Hoắc Chấp Tiêu ngắt lời Đinh Dĩ Nam.
Đinh Dĩ Nam thở dài, đành cam chịu số phận bước đến trước mặt Hoắc Chấp Tiêu, cậu dùng cách thô bạo giúp hắn thắt cà vạt.
Đây sẽ lần cuối cùng cậu thắt cà vạt giúp hắn, Đinh Dĩ Nam dùng hết sức lực của bản thân khiến cho nút thắt cà vạt hình tam giác đẹp đẽ kia siết chặt vào yết hầu của Hoắc Chấp Tiêu.
Hoắc Chấp Tiêu đành phải ngửa đầu ra sau, tự mình điều chỉnh lại cà vạt để dễ thở hơn. Hắn cau mày nhìn Đinh Dĩ Nam hỏi "Trợ lý Đinh, cậu nghĩ tôi không trừ được lương của cậu sao?"
Đinh Dĩ Nam cũng biết tính cách Hoắc Chấp Tiêu chỉ ăn mềm không ăn cứng.
Vì thế cậu đành mím mối, nhẹ giọng nói "Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý". Cậu tự an ủi bản thân rằng phải bảo vệ tiền lương của mình an toàn.
Từ nội thành đến thôn Tam Dương phải mất ba đến bốn tiếng đi xe, hơn nữa không có đường cái nào chạy qua thôn, nên sau khi ra khỏi nội thành đường đi thật sự rất xấu.
Thật ra lúc đầu con đường này được nhà nước sửa chữa nên đi lại cũng khá ổn, nhưng do xe chở hàng quá trọng tải đi lại qua đây rất nhiều, khiến nó xuống cấp nhanh chóng, biến thành con đường đầy ổ voi, ổ chuột.
Cũng may xe của Hoắc Chấp Tiêu là xe việt dã nên khung xe khá cao, đi trên con đường này cũng không gây ra rắc rối quá lớn.
Ô tô từ từ chạy ra khỏi nội thành, lúc này dọc hai bên đường có thể nhìn thấy các nông trại xung quanh, tiếp theo đó là những hàng cây lớn rồi những đồng ruộng bát ngát.
Đinh Dĩ Nam nhận ra Hoắc Chấp Tiêu có chút không vui, nhất là khi nhìn thấy xe bò, hắn nhíu mày một lúc lâu như không thể tin nổi thời đại này vẫn còn tồn tại những thứ như vậy.
Rời khỏi khu vực vừa nãy, xe ô tô liền rẽ vào một đường hầm qua núi. Hoắc Chấp Tiêu mặt đầy ghét bỏ nói "Nơi cái gì cũng rách nát vậy sao?"
Đinh Dĩ Nam không hề ngạc nhiên, dù sao mỗi lần về quê cậu cũng đều đi qua những con đường như vậy. Cậu lắm chắc vô lăng đáp "Chúng ta còn chưa tới thị trấn".
"Còn phải đi bao lâu?" Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
Đinh Dĩ Nam nhìn đồng hồ rồi đáp "Chắc khoảng một tiếng nữa". 
Khi Đinh Dĩ Nam vừa dứt lơi, xe liền gặp sự cố. Phía sau xe phát ra một tiếng nổ rất lớn, tiếp đến cậu có giật mình, có chút không giữ vững được tay lái.
Hoắc Chấp Tiêu ngồi thẳng người, nhìn về phía sau "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Đinh Dĩ Nam cố gắng ổn định tay lái, chậm dãi phanh xe lại "Chắc là bánh xe bị nổ lốp".
Hoắc Chấp Tiêu buồn bực thở dài một hơi, lấy điện thoại di động ra nói "Không biết xe cứu hộ có đến được không?".
Bình thường nếu gặp vấn đề gì trên đường cao tốc có thể gọi 12122 để xe cứu hộ đến giúp. Nhưng nơi này không gần đường cao tốc, lại hẻo lánh thế này, có lẽ chỉ có thể tìm cửa hàng sửa xe gần đây thôi.
Hoắc Chấp Tiêu chưa từng đến đây, nên hắn cũng không rõ phải xử lý thế nào. Đinh Dĩ Nam cũng lười giải thích với hắn, cậu trực tiếp sắn tay áo lên đến khuỷ tay, nhìn Hoắc Chấp Tiêu nói "Không cần gọi đến cứu hộ đâu".
Sau khi nói xong, cậu đi đến cốp xe lấy ra dụng cụ sửa chữa cơ bản và bánh xe sơ cua.
Hoắc Chấp Tiêu đi đến phía đuôi xe, đương nhiên hắn biết Đinh Dĩ Nam định làm gì, nhưng vẫn có chút không tin hỏi "Cậu có thể tự thay bánh xe sao?"
Thật ra thay bánh xe cực kỳ đơn giản, người bình thường tìm hiểu qua cũng có thể làm được, nhưng đối với người chưa tiếp xúc với cái này bao giờ thì đúng là khá khó khăn.
Đinh Dĩ Nam không muốn lãng phí thời gian nói chuyện với Hoắc Chấp Tiêu, cậu cần tập chung vào việc thay bánh xe.
Hỏi: Có việc gì mà Đinh Dĩ Nam không biết làm?
Đáp: Làm nũng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.