Cố Nhiễm siết chặt điện thoại, không hề kiên định nuốt nước miếng một cái.
Mấy thứ đồ ăn đấy Quý Thời Dục không ăn, anh sẽ vứt đi.
Cố Nhiễm chần chờ ba giây: “Thế thì anh đặt đồ ăn ở cửa rồi về đi.”
“Không thì thôi.”
Quý Thời Dục: “……”
Im lặng một lúc, anh đáp: “Ừm.”
Cố Nhiễm mở cổng chính dưới tầng cho Quý Thời Dục, chỉ lát sau đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô chờ đến lúc không còn tiếng gì nữa mới mở cửa, thấy Quý Thời Dục đặt túi đồ ăn ở trước cửa nhà mình.
Cố Nhiễm lấy đồ vào nhà, cổ họng cứ như có cái gì bóp chặt.
Cô bỗng nhớ tới mùa thu trước, lúc đi Bắc Di, hai người ăn cua cùng Quý Hòa Viễn, cô ăn mãi chợt thấy môi bắt đầu ngứa, miệng sưng lên.
Bác sĩ ở Bắc Di kiểm tra rồi bảo là dị ứng, không có gì đáng ngại, chẳng cần đến cả uống thuốc.
Chỉ là cả dọc đường đi, Quý Thời Dục cứ nhìn chằm chằm đôi môi sưng sưng của cô, ý cười trên mặt như có như không.
Cô soi gương thấy môi mình trông như vừa đi bơm môi về, mất mặt quá thể, dứt khoát thò mặt sang hôn trộm anh một cái, bảo em sẽ lây cái dị ứng sang cho anh.
Cô chỉ hôn trộm một cái, nhưng Quý Thời Dục lại giữ gáy cô, hôn cô, phía trước còn có tài xế và Từ Huy mà mặt không đỏ tim không loạn.
……
Cố Nhiễm lắc đầu, rũ bỏ những kí ức ấy.
Cô mở hộp đồ ăn ra, ngửi được mùi thơm hấp dẫn của ớt cay.
Cố Nhiễm vừa bóc tôm hùm đất vừa xem TV, trong lúc ấy, Đinh Tắc gọi điện thoại sang, nói sắp xếp công việc mấy ngày nay.
Sau lần tham gia《Star Rush Forward》trước, mức độ nổi tiếng của cô tăng lên rất nhiều, không ít người vì chương trình mà thành fans của cô.
Cảm nhận lớn nhất dạo này của Cố Nhiễm là, cô đi dạo phố cũng đã có người nhận ra cô.
Ban đầu cô còn tưởng bọn họ quay đầu là nhìn cô là để ngắm gái đẹp, vì xưa nay cô đi dạo phố cũng thường xuyên được người ta quay đầu lại ngắm.
Đến tận khi có người lại gần, dùng giọng điệu chờ mong hỏi cô có phải Nhiễm Nhiễm không, chúng mình chụp ảnh chung được không.
Cố Nhiễm nhìn người lạ xin chụp ảnh chung, trong lòng có cảm giác kỳ diệu kiểu “Không ngờ cũng có ngày này”, “Hóa ra mình siêu đỉnh, đi trên đường mà cũng có người nhận ra”.
Trong điện thoại, Đinh Tắc bảo dạo này có nhiều hoạt động và chương trình đang bàn bạc với công ty.
Cố Nhiễm cứ gật đầu đáp lời.
Tuy lần trước lên chương trình bị fans Bùi Duyệt công kích một đợt nhưng cuối cùng, dù là quá trình hay kết quả thì cô đều đại thắng.
Lúc xong việc, cô nghĩ mãi, cảm thấy không được bởi vì một đám fans não tàn của một idol nào đấy làm mình chùn bước, fans của mình đỉnh hơn đám fans não tàn kia nhiều, cô không thể vì chuyện này mà lùi bước, mãi khóa mình trong Cat Paw, như vậy người mệt chính là bản thân cô.
Đinh Tắc lại gửi cho Cố Nhiễm hợp đồng gia hạn với bên hãng game《Thánh Linh Giang Hồ》
Lần trước game《Thánh Linh Giang Hồ》thành công rực rỡ, trạm dừng tàu điện ngầm và xe buýt đều có poster cosplay của Cố Nhiễm.
Gần đây, công ty chuẩn bị ra mắt phần tiếp theo của《Thánh Linh Giang Hồ》, đổi mới hoàn toàn cốt truyện của vai chính và hình ảnh trò chơi – 《Thánh Linh Giang Hồ 2》
Hãng game nhất trí vẫn chọn Cố Nhiễm làm đại sứ quảng bá game cho《Thánh Linh Giang Hồ 2》Vì phần một thu được rất nhiều tiền nên《Thánh Linh Giang Hồ 2》lần này đầu tư còn mạnh hơn lần trước.
Đồng thời, giai đoạn đầu của việc quảng bá cũng được chi nhiều tiền hơn, không chỉ chụp poster quảng cáo mà còn quay một video quảng cáo dựa theo cốt truyện.
Cố Nhiễm xem hợp đồng xong, đi tìm hiểu xem video quảng cáo dựa theo cốt truyện là gì.
Rất nhiều trò chơi cải biên từ tiểu thuyết có phim quảng cáo như vậy, dài chừng hơn hai phút, có nhân vật và cốt truyện đơn giản, khắc họa lại những cảnh kinh điển trong sách, cơ bản là chẳng cần đến kỹ năng diễn xuất.
Có thể nói đây là phiên bản nâng cấp xa hoa của bản cos có chuyển động.
Vì tổng thời gian ngắn nên công ty game đầu tư rất nhiều tiền, có hiệu ứng CG so được hẳn với phim bom tấn Hollywood.
Đinh Tắc gửi kịch bản phim quảng cáo gốc cho Cố Nhiễm.
Cố Nhiễm nhấn mở, tiêu đề là “Game mobile《Thánh Linh Giang Hồ 2》 – Video quảng cáo cốt truyện nhân vật Tinh Dao”.
Tổng thời gian là một phút rưỡi, ở dưới là sơ đồ địa điểm quay và kịch bản một số phân cảnh gốc.
Cố Nhiễm chưa đọc hết《Thánh Linh Giang Hồ》lần nào, đọc lướt qua mấy phân cảnh ở kịch bản gốc, nhân vật chính toàn là Tinh Dao, vai phụ là diễn viên quần chúng không họ không tên.
Mà một người khác có họ có tên, là nam chính của《Thánh Linh Giang Hồ》 – Lâm Hành.
Cố Nhiễm:【??? Có cả nam chính ạ? 】
【Ai là nam chính đấy ạ? Người có địa vị không ạ? Lục Lâm Thành hay là Cố Nam Ngạn ạ? 】
【Tuy là em thích bọn họ lắm, nhưng mà em có biết diễn đâu! 】
Đinh Tắc:【……】
Anh nhìn tên hai Ảnh đế trứ danh “Lục Lâm Thành” và “Cố Ngạn Nam”, lông mày giật giật, không thể không cảm thán trước trí tưởng tượng phong phú của Cố Nhiễm.
【Em nghĩ xa lắm rồi đấy】
Một cái quảng cáo game thôi, người đại diện chỉ có Cố Nhiễm, làm gì có khả năng mời được Lục Lâm Thành với Cố Ngạn Nam diễn nam chính.
【Em xem lại phân cảnh trong kịch bản gốc cho nó cẩn thận đi.】
Thế là Cố Nhiễm lại xem kĩ lại phân cảnh trước kịch bản gốc lần nữa.
Cả kịch bản là dựa theo góc nhìn hồi ức của Tinh Dao, mà nam chính Lâm Hành là đối tượng duy nhất khiến cho Tinh Dao si mê, lưu luyến nên dĩ nhiên cũng là nhân vật không thể thiếu.
Chẳng qua đây là phim quảng cáo dựa theo cốt truyện của Tinh Dao, nên cả phim Lâm Hành xuất hiện như phông nền, thậm chí còn không cần lộ mặt.
… Đúng là cô nghĩ xa.
Dù chỉ là phim quảng cáo trò chơi hơn một phút rưỡi, Cố Nhiễm vẫn đi đọc nguyên tác《Thánh Linh Giang Hồ》một lần.
Một câu chuyện dài hơn hai triệu chữ mà cô đọc ba ngày ba đêm, rồi kết thúc với đôi quầng thâm mắt.
Đọc xong cảm thấy rất thổn thức, cũng rất luyến tiếc.
Trong sách, tác giả có xây dựng giả thiết hoa hồng trắng – hoa hồng đỏ, ngoài Tinh Dao ra thì còn có một nữ chính khác.
Nhân vật Tinh Dao có thể sở hữu độ nổi tiếng vượt xa mọi nhân vật khác trong nguyên tác, có lượng fans đông đảo như vậy, nguyên nhân rất lớn là vì nàng ấy đáng thương.
Nàng yêu thầm nam chính, nhưng trong mắt nam chính lại chỉ có một nữ chính ‘người trong lòng’ khác.
Tinh Dao đành phải gác lại tình yêu thầm kín của mình, nhìn có vẻ lạc quan hoạt bát, nhưng thật ra trong lòng lại ẩn chứa một nỗi đau đớn.
Cả hành trình, nàng trợ giúp nam chính và nữ chính còn lại thăng cấp diệt quái, cuối cùng còn vì cứu nam chính mà vạn tiễn xuyên tâm, tan biến thành khói bụi.
Cố Nhiễm xem xét lại một chút các giả thiết ‘yêu thầm’, ‘người trong lòng’, ‘hoa hồng trắng – hoa hồng đỏ’ trong sách, xem mãi nhận ra nó tương ứng với cái gì, bỗng đen mặt lại.
Thằng tồi! Cô gấp sách lại, mạnh mẽ phỉ nhổ tên nam chính Lâm Hành này một lúc.
Cố Nhiễm đang thóa mạ tên đàn ông tồi khiến hoa hồng đỏ phải chết, điện thoại trên bàn vang lên.
Cố Nhiễm nghe máy, Quý Thời Dục bảo hôm nay đầu bếp hầm thịt bò rất mềm, có cả tiramisu rất ngọt, hỏi cô có muốn ăn thử không, lát nữa anh mang sang đây.
Cố Nhiễm bây giờ đến hít thở cũng thấy khó chịu: “Cút đi!”
……
Phim quảng cáo《Thánh Linh Giang Hồ 2》quay trong một studio trong nhà rất rộng.
Trong studio, một phần bối cảnh lớn được dựng bằng đạo cụ, phần còn lại đều là vải xanh.
Nghe nói lần này hãng game đặc biệt mời đội hậu kỳ hàng đầu về làm hiệu ứng CG.
Cố Nhiễm tạo hình xong xuôi, đi thay trang phục.
Quần áo của《Thánh Linh Giang Hồ 2》và 1 không quá giống nhau, tuy đều theo nguyên tác là đồ trang sức tím vàng, thêm hoa đỏ trên trán, nhưng trang phục ở phần một hoàn toàn dựa theo phong cách cosplay truyện tranh.
Đến《Thánh Linh Giang Hồ 2》, những trang phục do stylist thiết kế rõ ràng là đậm chất cổ điển hơn, thoát khỏi sự hiện đại của truyện tranh trước đó.
Cố Nhiễm thay trang phục rồi bước ra, nhìn thấy bạn diễn đóng vai nam chính Lâm Hành lần này.
Bởi vì trọng tâm quay chụp là cô, nam chính chỉ là người làm phông nền không lộ mặt, nên đạo diễn đã tìm một sinh viên đang học Học viện Điện ảnh, đến quay để kiếm thêm thu nhập.
Bạn diễn tên là Đường Tống, rất cao, mày rộng mắt to rất điển trai, ngoại hình của phái học viện chính thống.
Đường Tống cũng đã thay trang phục của nam chính, thấy Cố Nhiễm đến thì chủ động lại gần chào hỏi, Cố Nhiễm là nhân vật chính nên thái độ của Đường Tống vô cùng cung kính.
Cố Nhiễm cũng gật gật đầu cười lịch sự với Đường Tống.
Đinh Tắc đi toilet, lúc về thấy Cố Nhiễm đã thay trang phục thì sững sờ đôi chút, trong mắt khó nén nổi vẻ choáng ngợp.
Công ty game này chắc là được tổ tiên phù hộ nên mới tóm được Cố Nhiễm tài năng vừa chớm nở, rồi mời con bé thể hiện hình tượng nhân vật này.
Chú thích
Đường Tống là sinh viên Học viện Điện ảnh, cũng không nhịn được hỏi: “Cô Cố, về sau cô có dự định phát triển sang lĩnh vực điện ảnh không ạ?”
“Hả?” Cố Nhiễm sững sờ một lúc mới nhận ra “Cô Cố” là đang nói mình.
Chú thích
“Không đâu,” Cô lắc đầu, trả lời cực kì thẳng thắn, chân thành: “Tôi cũng không biết diễn.”
Kỹ thuật diễn như của cô chỉ có thể quay video quảng cáo game xinh đẹp thôi.
Thỉnh thoảng cô xem phim cũng thấy một vài nữ diễn viên rất đẹp nhưng khi diễn lại chẳng có tí biểu cảm với khí chất nào.
Nếu là cô đi diễn, sợ cũng sẽ có kết cục như thế.
Đinh Tắc nghe thấy mà hơi cảm khái, thậm chí còn cảm động chút chút.
Người diễn xuất không chuyên còn nhận thức được như vậy, thế mà sao những người trong nghề, ngày ngày nhận tiền cát xê cao ngất ngưởng rồi quay những bộ phim dở tệ làm hại mắt người xem, lại không nhận thức được?
Thay trang phục và làm tóc xong, Cố Nhiễm lại cúi đầu đọc phân cảnh trong kịch bản gốc, đạo cụ và đèn hiện trường đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Phim quảng cáo trò chơi dựa theo cốt truyện không thu tiếng ngay tại hiện trường, chỉ quay phần hình, về sau hậu kỳ sẽ khớp lời thoại.
Cố Nhiễm một mình quay cảnh ngoái đầu lại trước tiên, sau đó quay cảnh thứ hai cùng Đường Tống.
Đây là một cảnh kinh điển trong sách, nhóm nhân vật chính vẫn chưa bước chân vào hành trình diệt quái thăng cấp.
Tinh Dao gặp nam chính Lâm Hành mà từ nhỏ nàng vẫn luôn yêu mến, vừa gọi “anh Lâm Hành”, vừa ngây thơ, hồn nhiên chạy tới lồng ngực Lâm Hành, thân mật làm nũng.
Lúc ấy, nàng vẫn chưa biết anh Lâm Hành lớn lên từ nhỏ cùng nàng đã nảy sinh tình cảm với một cô gái khác.
Phần nổi bật của cảnh này là hình ảnh Tinh Dao nhào đến ôm nam chính.
Cố Nhiễm nghĩ chạy vào xong ôm một cái là được, nhưng đạo diễn lại bảo ngừng.
Ông nói cả biểu cảm khuôn mặt lẫn ngôn ngữ cơ thể của cô không có cảm xúc.
Tuy chỉ là quay phim quảng cáo cho trò chơi, nhưng nếu muốn tái hiện lại cảnh tượng kinh điển thì cũng không được diễn quá sượng.
Vả lại, nhìn cô ôm Đường Tống cứ như đang ôm người xa lạ, cách xa như thế, trông chẳng khác gì hai người sợ phải gặp nhau, nhìn là biết không thân.
Trong sách, hai người là thanh mai trúc mã.
Cố Nhiễm nghĩ bụng, thì bọn cháu không thân thật mà, phồng má, nhận ra quay phim quảng cáo khó hơn chụp poster nhiều.
Lúc quay, Đường Tống đã nhận ra Cố Nhiễm xấu hổ, Cố Nhiễm không quen với cậu nên cách rất xa, cậu cũng không dám ôm sát quá.
Đạo diễn đứng trước mặt Cố Nhiễm, dường như nhận ra điều gì: “Xấu hổ à?”
Ông nhìn Cố Nhiễm: “Cái này thì có gì mà xấu hổ, ôm một cái thôi.”
“Thả lỏng ra, thử lại lần nữa, Tiểu Đường, cậu dẫn dắt cô ấy một chút.”
Đường Tống gật đầu: “Vâng ạ.”
Cố Nhiễm hít một hơi thật sâu, cố gắng thêm hai lần nữa, cố đưa mình vào tâm trạng của Tinh Dao khi nhìn thấy anh trúc mã của mình.
Lúc nhập tâm làm tốt hơn vừa nãy rất nhiều, động tác, biểu cảm không còn xa lạ nữa, khuôn mặt hạnh phúc, nhảy nhót chạy tới, ùa vào lòng bạn diễn.
Đinh Tắc nhìn đôi bạn đang ôm chặt nhau trước máy quay mà trong lòng vui mừng, nghe có trợ lý phía sau khe khẽ nói thầm “Đẹp đôi ghê”.
Đinh Tắc lại cúi đầu nhìn kịch bản trong tay, ngày mai sẽ có cảnh diễn viên quần chúng, hôm nay chủ yếu là quay cảnh cá nhân của Cố Nhiễm, lát nữa sẽ có cảnh quay cận.
Anh cảm thấy với trạng thái bây giờ của Cố Nhiễm chắc là không thành vấn đề.
Đinh Tắc đang lật kịch bản thì nhận được một cuộc điện thoại.
Đến từ trợ lý đặc biệt của Tổng Giám đốc – Từ Huy.
Bình thường Từ Huy ở trước mặt Quý Thời Dục thì cung kính, nhưng bên ngoài lại là trợ lý thân cận, mặt lạnh vô tình, đầy người phải xu nịnh.
Hôm nay là cuối tuần, Từ Huy nói qua điện thoại với Đinh Tắc là lát nữa Tổng Giám đốc sẽ đến phim trường thăm cô Cố.
“Vâng vâng.” Đinh Tắc vội đáp lia lịa, ngước lên, lại thấy Cố Nhiễm và bạn diễn vẫn đang ôm nhau theo yêu cầu của đạo diễn, thậm chí còn bế lên quay vòng vòng.
“……”
Đinh Tắc bỗng nhớ ra mình vừa thấy một cảnh hôn trong kịch bản.
Anh rùng mình một cái, nói với trợ lý Tổng Giám đốc mà giọng điệu như ra lệnh: “Đừng đến! Đừng có đến!”.