U Linh Boss

Chương 11: Tân cư




(Thượng)
Có nhiều chuyện không thể nói nên lời
* Tân cư: Nhà mới

Hạng tổng muốn đưa Vương Tiểu Minh về nhà?
Bốn phía sôi trào áp lực. Trong lòng mỗi người đều hình dung ra một câu chuyện cổ tích, sau đó lẳng lặng so sánh nhân vật trong truyện đó, xem hành động của bọn họ cùng nội dung câu chuyện có phù hợp với hai người đang đứng đây không.
Thế mà cái tên nhân vật chính Vương Tiểu Minh này một chút cũng không thức thời, ngoài trừ đứng ngơ ngác ra cũng không biết làm gì, thật sự là muốn giết khán giả mà. Nếu không phải ánh mắt của Hạng tổng và đèn xe quá chói mắt, bọn họ cơ hồ nhịn không được muốn xông tới tát cho cậu mấy cái, để cậu còn tỉnh ra mà phối hợp một chút.
May là cho dù bọn họ không dám vẫn có người dám a.
“Hắn lo lắng cũng thật chu đáo.” Baal vừa lòng gật gật đầu, “Mỗi lần đứng ở trong thân thể của lũ sinh vật thấp kém này, ta đều thấy ghê tởm muốn ói.” Hắn thấy Vương Tiểu Minh còn đứng đơ ra không phải ứng, thân thủ vỗ nhẹ vào đầu cậu, “Còn không đi sao?”
Vương Tiểu Minh nhất thời bị hút ra khỏi cảm giác hạnh phúc như đang nằm mơ, dần dần nhận thấy chuyện đang diễn ra trước mắt này là sự thật, không phải là cảnh thường thấy trên phim thần tượng mà cậu đôi lúc mơ màng nghĩ đến.
Cậu chậm rãi bước về phía trước, mỗi một bước đều thật cẩn thận, nhẹ nhàng, giống như dưới chân không phải là đường trải nhựa mà là tấm thảm rải bằng hoa hồng.
Bước đến trước xe, cậu nắm chặt gấu áo, nhỏ giọng nói: “Hạng tổng.”
Hạng Văn Huân mỉm cười, có lẽ ban đêm tối trời, ngọn đèn rất dịu nhẹ, làm cho khuôn mặt anh ta trông ôn hòa hơn so với lúc ở Ngân quán, ngay cả nụ cười tựa hồ mang theo vài phần sủng nịch vô ý.
Vương Tiểu Minh nghe thấy tim mình đập loạn trong ***g ngực.
“Nào.” Hạng Văn Huân quay người.

Vương Tiểu Minh nhìn ghế ngồi, trong đầu đột nhiên toát ra một cái ý nghĩ xẹt qua —— Cậu nên bước bằng chân phải hay chân trái?
May mắn là cậu không phải phiền não lâu. Bởi vì Baal tung ra một cước trực tiếp đá cậu vào.
Tình cảnh này dừng lại trong mắt người khác tự nhiên là Vương Tiểu Minh vội vã nhào vào trong xe.
Bọn họ nhìn sắc mặt Hạng Văn Huân không thay đổi đóng cửa, đột nhiên phi thường phi thường mà lo lắng. Tuy nói là hằng ngày trông Hạng tổng cũng khá là phong độ, nhưng đối phương không phải người mà là sói thì cũng rất khó nói. Nhìn động tác vừa rồi của Vương Tiểu Minh, có vẻ là tương đối… thèm khát a.
Hạng Văn Huân hiển nhiên không biết lo lắng trong lòng họ, ở trước mũi xe còn vô cùng tiêu sái vẫy tay với họ nói: “Gặp lại sau.”
Tiêu sái như thế dừng lại trong mắt người khác lại biến thành một chú cừu nhỏ ngơ ngác không biết mình sắp vào miệng sói.
Mà con sói đáng chết kia lại chính là Vương Tiểu Minh đang loay hoay điều chỉnh tư thế ngồi bên ghế phụ.
Hạng Văn Huân ngồi trên xe, lại chớp chớp đèn xe, như thể vẫy chào.
Đám nhân viên máy móc đáp lại: “Hạng tổng hẹn gặp lại.”
Hạng Văn Huân gật gật đầu, rốt cục quay đầu xe, chạy về hướng đại lộ.
Những người khác nhìn đuôi xe dần nhỏ lại, trong đầu đồng thời hiện lên một ý niệm —— hy vọng thật sự có thể gặp lại a.
Trên xe, Vương Tiểu Minh thật cẩn thận kiềm chế tư thế và hô hấp, chỉ sợ mình sẽ gây ra những âm thanh làm xấu mặt.
Hạng Văn Huân bất động thanh sắc nhìn qua kính chiếu hậu quan sát cậu, thấy mặt cậu ngày càng hồng, tư thế ngồi ngày càng cứng ngắt, anh làm bộ như không để ý nói: “Giúp tôi bật CD lên đi.”
Bật CD?
Vương Tiểu Minh chậm rãi ngoái lại dò xét nhìn đầu đĩa, ngón tay đặt trên mấy cái nút di tới di lui, cuối cùng kiên trì hỏi: “Nên ấn vào nút nào a?”
“Nút này.” Ngón tay Hạng Văn Huân ấn nhẹ lên cái nút rồi rụt về.
Cái này cho dù Vương Tiểu có ngốc hơn nữa cũng biết là anh ta đang kiếm chút việc cho cậu làm, trong lòng trở nên ấm áp.
Bật CD rồi, tiếng nhạc chậm rãi vang lên.
Là tiếng dương cầm.
Vương Tiểu Minh không biết tên, nhưng tuyệt đối đã nghe qua trên TV.
Cậu hơi nhúc nhích thân mình, dựa lưng vào thành ghế thoải mái. Thân thể một khi đã thả lỏng, sự mỏi mệt tựa như thủy triều bài sơn đảo hải ập đến. Cậu cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, sau đó cứ mơ màng một hồi, rốt cục hai mi mắt đã khép lại.
Tiếng nhạc không ngừng ở trong đầu xoay xoay, dần dần trở lên kỳ ảo, dần dần mờ ảo, dần dần như thế đã cuốn đến một thế giới khác.
Vương Tiểu Minh không biết mình đã ngủ bao lâu, cậu chỉ biết khi tỉnh lại, ngoài cửa xe là sắc trời mông lung mờ mịt. Bản thân thì đang dựa vào bộ tây trang trên người Hạng Văn Huân.
Đằng sau là kính cửa sổ đẩy xuống một khe nhỏ.
Hạng Văn Huân dựa vào cửa xe, gió từ khe hở thổi vào, từng cơn từng cơn lay động tóc anh ta.
Anh ta ngủ rất sâu, sự khôn khéo lúc thường và ôn nhu tối qua đã không còn trên khuôn mặt, chỉ còn lại bình thản đơn thuần.
“Tiến triển rất nhanh a.” Thanh âm của Baal từ đằng sau truyền tới.
Vương Tiểu Minh cả kinh, tim nhất thời nảy lên vài đợt.
Mới lúc nãy, cậu hoàn toàn quên mất bên cạnh mình còn có một đại ma vương tồn tại, toàn tâm toàn ý mà đắm chìm trong thế giới của hai người.
“Ngươi đừng nói là lại quên mất sự tồn tại của ta chứ?” Baal từng chữ nói rất chậm, thế nhưng trong lời nói ẩn chứa sự khó chịu không thể hiểu nổi.
“Đương nhiên không phải.” Giọng Vương Tiểu Minh đáp lại thật sự rất nhỏ.
“Hừ. Chột dạ.” Baal đợi nửa ngày, không thấy Vương Tiểu Minh phản bác, không biết sao, trong lòng càng thêm khó chịu. “Ngươi yêu hắn?”
Yêu… Hạng tổng sao?
Vương Tiểu Minh yên lặng ngắm nhìn gương mặt đang ngủ kia, trong lòng lại có một chút ngọt ngào tán loạn. Loại cảm giác này, rõ ràng trước đây khi cậu nhìn Thường Hải Đào cũng thường xuất hiện. Cho nên… cậu đang… yêu Hạng tổng ư? Nhưng mà, không phải là cậu yêu Baal sao?
Vương Tiểu Minh bấn loạn.
“Ngươi nằm xuống đây.” Tay Baal đột nhiên hướng lại đây.
“Không cần đâu.” Vương Tiểu Minh hoảng sợ, theo bản năng trốn tránh.
Baal nheo mắt lại, “Ngươi dám cãi lời ta?”
Vương Tiểu Minh một bên sợ đánh thức Hạng Văn Huân, một bên vừa muốn chống cự ma trảo của Baal đang vươn tới, thập phần vất vả, “Nơi này, không tiện a.”
“Có gì không tiện hả?” Baal nhướn mày nói, “Nếu ngươi thấy bất tiện vì có hắn, ta có thể quăng hắn ra ngoài.”

Vương Tiểu Minh giật mình chụp lấy tay hắn nói: “Ngươi muốn đem anh ta bỏ đi đâu?”
Baal chán ghét gạt tay cậu đi, “Ngươi đang chất vấn ta sao? Nhân loại!”
Vương Tiểu Minh nhìn ánh mắt hắn dần thâm trầm.
Một hơi thở mang mùi nguy hiểm lan khắp xe.
Hạng Văn Huân giật giật, mở to mắt, ánh mắt chớp chớp, nhìn đến sắc mặt trắng bệch của Vương Tiểu Minh, cười yếu ớt nói: “Dậy rồi?”
Chỉ là một câu bình thường, Vương Tiểu Minh liền cảm thấy áp lực trên người bỗng dưng nhẹ hẳn, thở gấp, lúng túng nói: “Hạng tổng. Hôm qua tôi ngủ quên, sao ngài không đánh thức tôi?”
Trong nụ cười của Hạng Văn Huân như có như không mang theo một chút lười biếng, “Em ngủ rất say.”
Vương Tiểu Minh khẩn trương nói: “Có chảy nước miếng không? Hay là ngáy to?”
“Lần này không thấy, tôi không ngại ghi nhớ để lần sau thưởng thức.” Hạng Văn Huân vươn tay nhìn đồng hồ, “Bây giờ về rồi có thể ngủ tiếp một giấc. Hai giờ chiều tôi sẽ đến đón em.”
“Đón tôi?” Vương Tiểu Minh nói có hơi ngọng, “Làm phiền ngài quá, tôi có thể tự đi được mà.”
“Tôi không phải đến đón em đi làm.” Hạng Văn Huân nhìn biểu tình kinh ngạc của cậu, khẽ cười nói, “Tôi tới giúp em chuyển nhà.”
Được anh ta nhắc mới nhớ, Vương Tiểu Minh đã nhớ ra anh ta giúp cậu chuyển đến ký túc xá —— nơi chỉ có cấp bậc của quản lý mới được ở.
Cậu do dự, chậm rãi nói: “Tôi và chủ nhà kí hợp đồng còn chưa hết hạn.”
Baal hận không thể ra mặt bóp bẹp đầu cậu thành hình lập phương. “Ngươi dám không chuyển thử xem?”
Vương Tiểu Minh rụt đầu.
“Tôi muốn nghe nguyên nhân thật sự.” Hạng Văn Huân ngồi thẳng lại.
Khoảnh khắc đó, đại lão bản của Ngân quán đã quay lại.
Nhưng Vương Tiểu Minh lại cảm thấy trói buộc quấn chặt mình cả đêm qua đã tiêu thất, thế nên suy nghĩ và lời nói thốt ra lại trái ngược nhau, “Tôi đã thế chân trước ba tháng tiền nhà, nếu hiện tại mà chuyển đi sẽ rất mệt. Tôi có thể chờ đến khi hợp đồng kết thúc được không?”
Hạng Văn Huân ý vị thâm trường nhìn cậu, “Chỉ vì hợp đồng thuê nhà thôi sao?”
Vương Tiểu Minh cắn môi, gật gật đầu.
“Tôi hiểu rồi.” Hạng Văn Huân mở cửa xuống xe, bước vòng qua đầu xe mở cửa cho cậu, “Nhớ về ngủ kĩ một giấc đi.”
“Vâng.” Vương Tiểu Minh nhảy xuống xe, đang muốn nói lời tạm biệt đã thấy Hạng Văn Huân vươn tay vuốt vuốt tóc cậu, “Cho dù không ở Ngân Quán, em cũng vẫn là người của Ngân quán.”
Vương Tiểu Minh không biết nói gì nữa đành gật đầu.
“Tôi đi trước. Buổi chiều gặp lại.” Hạng Văn Huân không đợi cậu trả lời, bước lên xe, lái xe đi.
Thấy xe biến mất ở ngã tư đường, Vương Tiểu Minh trong lòng vắng vẻ, giống như cô bé lọ lem mười hai giờ về đến nhà, phát hiện trên người vẫn mặc bộ váy rách rưới như cũ.
“Ngươi cự tuyệt chuyển nhà là vì người kia sao?” Baal ở ngay sau cậu thanh âm thản nhiên hỏi.
Vương Tiểu Minh thầm kêu không xong rồi, đành phải cúi đầu quay lại trả lời: “Nếu ngươi muốn đổi sang phòng lớn hơn, ta sau này sẽ đổi sang chỗ khác.”
“Đổi chỗ khác?” Baal cười lạnh, “Vậy PSP của ta thì sao?”
“Chờ tháng này ta được phát lương đã.”
“Vậy máy tính mới thì sao?”
“… Chờ tiền lương của tháng sau của tháng sau nữa…” Giọng cậu càng lúc càng nhỏ dần.
Baal trào phúng nói: “Vậy ngươi định bao giờ chuyển nhà?”
“Đại khái là tháng sau nữa nữa…” Vương Tiểu Minh nhìn thân ảnh Baal càng lúc càng gần, tự động tiêu thanh.
Cái thứ nhân loại đã vô năng lại còn càng ngày càng không nghe lời, hắn có lẽ nên tàn nhẫn mà đánh y một trận, cho y hiểu rõ được ai mới là người quyết định ở đây! Baal mặc dù nghĩ vậy, nhưng lại chậm chạp không vung tay xuống —— dù cho đầu y rất gần với nắm đấm của hắn.
Vương Tiểu Minh đợi hắn ra tay. Nhưng cậu nhắm mắt đợi nửa ngày, phát hiện Baal không nói gì cứ đứng đó, hai hàng lông mày nhíu lại, bộ dạng tựa hồ thập phần phiền não, trong lòng cậu không khỏi áy náy. Xem khí thế của Baal, cho dù ở địa ngục hẳn cũng là người có quyền có thế. Nơi hắn ở phải là cung vàng điện ngọc mới đúng, vậy mà phải ở trong cái phòng bé xíu của mình, chắc chắn đã làm hắn khó chịu lắm.
“Ta, ta sẽ cố gắng mà.” Vương Tiểu Minh nhãn quang chợt lóe, “Hay là ta đi tìm thêm một việc khác nha?”
Baal trừng mắt nhìn cậu, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, bỏ lại câu “Tùy ngươi” rồi phủi mông bước đi —— bất quá, hắn mới đi được năm bước…
“Còn không mau đi?!” Một đọa thiên sứ nào đó bị giới hạn khoảng cách đang gầm lên.
Vương Tiểu Minh ngẩn người, mặt mày tươi cười nói: “Đến ngay a.”


(trung)


Có nhiều chuyện không thể nói nên lời
Trở về phòng, Baal đã điều chỉnh tâm trạng tốt hơn rồi, ung dung nhàn rỗi ngồi trên sofa nhìn Vương Tiểu Minh xoay qua xoay lại như con quay.
Vương Tiểu Minh đang đánh răng ở toilet nửa chừng đột nhiên lao ra nói: “Ta mới nãy nói chuyện có lên giọng không vậy?” Nghe bảo người mới ngủ dậy hay lên giọng lắm, không gian trong xe lại nhỏ như vậy có khi nào Hạng tổng lại nghe ra không? Cậu liều mạng nhớ lại biểu tình khi đó của Hạng Văn Huân, có tỏ vẻ ẩn nhẫn không nhỉ?
Baal nghiêng người dựa vào ghế, không nói lời nào quan sát cậu.
Vương Tiểu Minh bị ánh mắt âm u của hắn nhìn phát lạnh, run rẩy nói: “Sao thế?”
“Ta muốn quy ước với ngươi ba chuyện.” Baal xòe ra ba ngón tay.
Vương Tiểu Minh quay về toilet, vừa đánh răng vừa vì vận mệnh tương lai của mình mà cầu nguyện, đại khái ba phút sau mới nơm nớp lo sợ đi ra, kéo cái ghế lại trước bàn ngồi, hít sâu nói: “Quy ước cái gì?”
Ngón tay Baal trên đùi bắt đầu gõ nhịp, “Ở nhân giới, ngươi là người duy nhất có thể nhìn thấy ta.”
Vương Tiểu Minh không biết vì sao hắn lại nhắc tới chuyện này, bất quá vẫn gật đầu.
“Cho nên, nói một cách khoa học, sự tồn tại của ta là do ngươi thể hiện.” Những lời này đối với Baal mà nói chẳng khác nào là nỗi sỉ nhục to lớn. Nhưng vì điều kiện hắn sắp nói, hắn đành nhẫn nhịn nói cho xong.
Vương Tiểu Minh nhìn biểu tình miễn cưỡng của hắn, trong lòng có chút gì đấy ngứa ngáy.
“Cho nên,” Baal giọng đầy căm phẫn nói, “Từ giờ trở đi, ngươi dám không nhớ đến sự tồn tại của ta thử xem?! Ta tuyệt đối sẽ vặn ngươi thành tiểu Titan!”

Vương Tiểu Minh không biết tiểu Titan là nhỏ đến bao nhiêu, nhưng cậu nhìn vào biểu tình của Baal cũng biết, hắn uy hiếp thật sự nghiêm túc. Cậu ngập ngừng nói: “Ta không có…”
Baal nhướn mày, hai mắt sáng ngời tựa như liệt hỏa luyện kim.
Vương Tiểu Minh bị buộc phải chậm rãi sửa lời, “Hồi trước có một chút thôi.”
Cậu thừa nhận rồi càng làm Baal thêm ác liệt, “Chuyện thứ hai, từ giờ trở đi, ta sẽ tận lực không đánh ngươi.” Chỉ là tận lực mà thôi! Từ tận đáy lòng hắn bổ sung.
Nhưng chuyện này đối với Vương Tiểu Minh mà nói đã là một bước nhảy vọt đến tận mây.
Cậu nhìn Baal trong mắt lóe ra lệ quang, là lệ quang vui sướng.
“Bởi vì,” Baal lời vừa chuyển lại âm trầm quan sát cậu nói, “Hiện tại ngươi cần nhờ vào khuôn mặt và thân thể này để quyến rũ Hạng Văn Huân, cho nên ta sẽ cố mà bảo trì nguyên vẹn đầy đủ cho chúng.”
Đúng vậy, hôm nay hắn sở dĩ không thèm đánh Vương Tiểu Minh chẳng qua là trong tiềm thức đã phát hiện ra Hạng Văn Huân cũng cảm thấy hứng thú với thân thể và nhan sắc của Vương Tiểu Minh, cho nên hắn vì đại cục mới không xuống tay. Hắn vì buổi sáng khác thường của mình tìm ra được một lý do hoàn mỹ.
Nhưng mà cái lý do này lại làm cho Vương Tiểu Minh càng thêm lệ quang, lần này là bi thương. Dùng khuôn mặt và thân thể để quyến rũ chẳng phải có ý bảo cậu phải bán thân hay sao?
Vương Tiểu Minh nhìn biểu tình âm trầm của hắn, do dự thật lâu vẫn không dám nói ra.
“Đương nhiên, để đáp lại lòng từ bi của ta,” Baal dùng giọng điệu bố thí nói, “Ngươi phải dùng thời gian ngắn nhất, điên cuồng mà yêu Hạng Văn Huân đi!” Như vậy hắn mới có thể sớm trở về thân thể, một lần nữa san bằng thiên đường và địa ngục, tìm Lucifer cùng Michael báo thù!
Vẻ mặt lãnh khốc của hắn làm Vương Tiểu Minh sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng.
Baal ngắm cậu, đột nhiên nói: “Hay là ngươi cũng không hài lòng với Hạng Văn Huân?”
Vương Tiểu Minh hơi kinh ngạc.
Không hài lòng sao? Cậu tự hỏi Hạng Văn Huân vô luận là bề ngoài, cách ứng xử, gia thế, thân phận đều ngàn lần vạn lần hơn cậu, người như vậy vốn ở trên cao nơi mà cậu không thể với, không thể không sùng bái. Đổi lại ngày trước, có thể cùng người như thế nói chuyện dăm ba câu chắc là cậu cũng sướng phát điên ấy chứ. Thế nhưng, vì sao bây giờ, dù rằng anh ta đã tuyên bố với mọi người cậu chính là người yêu của anh, trong lòng cậu lại không hề cảm thấy vui sướng? Chỉ cảm thấy, hết thảy chẳng khác nào hoa trong gương, trăng trong nước, hư hảo đến độ làm cậu thấy lạnh lẽo.
Baal nhìn thấy cậu do dự, tâm tình không hiểu sao tốt lên, khó có được ôn hòa nói: “Có gì không hài lòng có thể nói thẳng ra.”
Hắn ôn hòa như vậy trong mắt Vương Tiểu Minh chẳng khác nào là chồn đến nhà gà chúc tết, giọng run run nói: “Không, thực vừa lòng.”
“Thật sự vừa lòng?” Vẻ mặt Baal dần bí hiểm.
“Ừ.” Vương Tiểu Minh liên tiếp gật đầu.
“Như vậy ta muốn nhìn thử thành quả.” Baal hướng cậu ngoắc ngoắc tay, “Lại đây.”
Vương Tiểu Minh biết hắn muốn sờ soạng, ngoan ngoãn thuận theo bước qua, nằm xuống sofa, trong đầu không ngừng nhắc đi nhắc lại Hạng Văn Huân Hạng Văn Huân Hạng Văn Huân…
Baal sờ lên ngực cậu, trong mắt tinh quang chợt lóe.
Ngón chân của hắn cư nhiên phục hồi như cũ!
Hắn xem xét trạng thái của hắc tinh châu, lại thấy một đống hạt châu Hạng Văn Huân xoay tròn…
“Ngươi cứ lặp đi lặp lại cái vớ vẩn gì đấy!” Baal đột nhiên búng cái tách lên đầu cậu.
Vương Tiểu Minh đau đến gập người lại, ngồi bật dậy.
Baal nghĩ tới trạng thái thân thể hồi phục hoàn toàn tốt đẹp, hiếm khi hào phóng không cùng cậu so đo, “Đi ngủ một giấc đi, chuẩn bị buổi chiều còn chuyển nhà.”
Vương Tiểu Minh ngồi dậy, thật cẩn thận nói: “Ta thật sự không muốn chuyển.”
“Chuyện này chỉ sợ không tới lượt ngươi quyết định đâu.” Baal đang ám chỉ.
Tới lúc hai giờ chiều Hạng Văn Huân đến, Vương Tiểu Minh rốt cục hiểu được hắn ám chỉ cái gì.
Tiếp nhận tiền thế chân và tiền trả trước tháng sau từ bà chủ nhà với nụ cười cứng ngắc trên mặt, Vương Tiểu Minh không nói gì nhìn sang Hạng Văn Huân đang đứng bên cạnh bà.
Hạng Văn Huân vì thái độ thâm minh đại nghĩa của bà, nhẹ nhàng nói lời cảm tạ.
Bất quá mặc dù anh ta tỏ ra khiêm tốn, bà chủ nhà vẫn có thể cảm nhận được từ trên người anh ta phát ra một khí thế không giận mà uy. Bà cùng từng nhìn thấy nhiều kẻ gia thế, cũng coi như là đã nếm trải muối mặn gừng cay, cho nên lúc mở cửa cho anh ta, thấy y nghiễm nhiên bước vào nhà mình không nể mặt, bà chỉ biết người này tuyệt đối không thể chọc vào.
Hạng Văn Huân đợi bà chủ ‘lưu luyến’ giao tiền xong, cũng rất khách sáo ‘mời’ bà ra khỏi phòng, “Tôi nghĩ là, hiện tại em cũng không còn phiền não chuyện khác để từ chối lời đề nghị của tôi chứ?”
Vương Tiểu Minh cầm chặt tiền, cúi đầu nhìn ngón chân đang di di trên mặt đất.
Baal liếc nhìn tiền trong tay cậu, trong lòng âm thầm suy tính, liệu chôm một ít tờ đỏ đỏ đó có thể mua được một cái PSP hoặc là một bộ máy tính được không.
“Sao?” Hạng Văn Huân đang cười, nhưng trong đáy mắt ẩn chứa dòng nước ngầm.
Vương Tiểu Minh như thể đã quyết tâm, chậm rãi ngẩng đầu nói: “Tôi vẫn thấy không ổn lắm.”
Hạng Văn Huân tốt bụng nghe cậu giải thích.
“Nghe nói ký túc xá chỉ có cấp bậc quản lý mới có thể ở.” Vương Tiểu Minh rốt cục đem phiền muộn lớn nhất trong lòng nói thẳng ra, “Tôi chỉ là một quản lý cấp thấp, như vậy sẽ làm người khác đàm tiếu không hay…”
“Em đang nhắc nhở tôi, em muốn thăng chức sao?” Hạng Văn Huân cắt ngang lời cậu.
Vương Tiểu Minh chấn động, vội vàng xua tay nói: “Ý tôi không phải vậy!”
Hạng Văn Huân trầm ngâm nói: “Thăng chức không phải là không thể. Bất quá em mới đến Ngân Quán chưa bao lâu, nếu lập tức thăng tiến quá nhanh, ngược lại sẽ gây náo loạn thật đấy. Tôi hy vọng em có thể kiên nhẫn thêm một chút.”
Vương Tiểu Minh trên trán đổ một tầng mồ hôi, “Tôi thật sự không phải ý này.”
“Không sao cả.” Hạng Văn Huân giơ ngón tay chọc nhẹ vào trán cậu, “Làm nũng với người yêu cũng là một loại tình thú.”

Vương Tiểu Minh hoàn toàn cứng đơ. (Chêk thật >.<) Hạng Văn Huân lượn một vòng quanh phòng khách, sau đó quay đầu lại nhìn cậu, “Em có cần giúp thu dọn gì không?” Vương Tiểu Minh còn đang trong trạng thái đờ đẫn. Hạng Văn Huân cũng không quan tâm, nghênh ngang đi vào phòng ngủ, tìm thấy một cái thùng đặt lên giường, giúp cậu xếp quần áo từ trên cây treo đồ xuống. Baal thừa dịp Vương Tiểu Minh ngẩn người, cúi đầu giật tiền trong tay cậu ra đếm, “Ba mươi sáu tờ… Đủ mua PSP không?” Vương Tiểu Minh máy móc gật gật đầu, “Đủ.” Baal vui vẻ, vỗ vỗ đầu cậu nói: “Chuyển nhà nhanh đi.” “Chuyển…” Vương Tiểu Minh đồng tử mở lớn, vọt vào phòng ngủ, nhìn thấy Hạng Văn Huân đang lôi mấy cái quần nhỏ của mình từ trong hộc ra, hết hồn hét lên, “Khoan đã!” Hạng Văn Huân ngay cả khóe mắt cũng chưa nhìn đến cậu, tiếp tục bắt tay vào công việc, “Loại này quần lót rất rộng, mặc vào không thấy rõ hình dáng, rất thiếu tình thú.” … Vương Tiểu Minh lại một lần nữa đông cứng. Lần này đông cứng thành một tảng đá đỏ hồng. “Em chỉ có chừng này quần áo thôi hả?” Hạng Văn Huân nhìn cái thùng chưa đầy một nửa. Vương Tiểu Minh gật đầu. Hạng Văn Huân lại đi thu dọn phòng khách. Vương Tiểu Minh lúc này mới phản ứng lại, đuổi theo nói: “Tôi chưa đồng ý chuyển mà.” Hạng Văn Huân dừng tay, mỉm cười nhìn tay mình, “Vậy tối nay em tính nghỉ ở đâu?” Vương Tiểu Minh phản xạ nhìn lại tiền trong tay. Phòng đã trả rồi, nói cách khác, tối nay cậu không có nhà mà về. “Tôi có thể thương lượng lại với chủ nhà.” Hạng Văn Huân nhẹ nhàng thở dài, trong vẻ bất đắc dĩ lại mang theo một chút dung túng, “Nếu em cố tình không muốn ở ký túc xá vậy đến ở cùng tôi đi.” … Vương Tiểu Minh trong tim hơi sợ hãi. Cũng không phải bởi ngượng ngùng, mà là vì trong đầu hiện lên khuôn mắt tái nhợt suy yếu của Hạng Văn Kiệt. “Ký túc xá.” Thanh âm của Baal lạnh lùng vang lên, ánh mắt nhìn về phía Hạng Văn Huân có chút đăm chiêu. Vương Tiểu Minh ngẩng đầu, con mắt nhìn Baal rồi lại liếc sang Hạng Văn Huân, cuối cùng thỏa hiệp nói: “Tôi ở ký túc xá.” Ký túc xá, cùng lắm thì cậu bị gọi là luồn cửa sau, ôm đùi lão bản. Nhưng đến ở nhà Hạng Văng Huân, chắc chắn sẽ bị gọi là cái gì đó bao dưỡng. Tuy rằng, cậu cảm thấy việc mình được bao dưỡng còn đang ở rất xa, rất xa. Lại thu dọn một vài đĩa CD game cùng một số đồ dùng sinh hoạt lặt vặt, cái thùng của Vương Tiểu Minh cuối cùng cũng đầy thêm một chút. Từ trên lâu đi xuống, cổng nhà trọ đã rộng mở. Bà chủ nhà kiểu như gương mẫu đi từ trong nhà ra, nắm tay cậu hỏi han ôn lại vài chuyện cũ. Vương Tiểu Minh nhớ ra cậu đã ở đây được hơn một năm rồi, trong lòng cũng thực sầu não. Sau khi cùng bà chủ tâm sự mọi chuyện cả nửa ngày, rốt cục cũng nói tới vấn đề chính, hỏi cậu về sau có thể tiếp tục làm gia sư cho con bả không. Vương Tiểu Minh nhớ tới hơn một năm qua vẫn được bà chiếu cố, vội đáp ứng. Hạng Văn Huân đứng sau cười tủm tỉm hỏi han: “Miễn phí sao?” Mặt bà chủ lập tức đỏ lên, ấp úng một hồi lâu mới nói: “Đương nhiên không thể là miễn phí được. Một giờ mười tệ đi.” Hạng Văn Huân lạnh nhạt nói: “Ồ. Có thời gian rồi nói sau. Công việc của cậu ấy còn bận rộn.” Bà chủ đỏ mặt xấu hổ đi vào trong. Vương Tiểu Minh nhìn bóng lưng Hạng Văn Huân đi đằng trước, giận mà không dám nói bèn lầm bầm: “Kỳ thật bà chủ là người tốt mà.” Baal khoan thai theo sát sau cậu, “Cho nên mới bị gã họ Hạng khi dễ.” … Vương Tiểu Minh bỗng nhiên phát hiện, Baal tựa hồ không giống như lúc trước cảm thấy hài lòng với Hạng Văn Huân nhỉ? — (hạ) — Có nhiều chuyện không thể nói nên lời Lúc đến Ngân quán, đồng hồ trên mặt di động đã hiện đến con số ba giờ hai mươi tám phút. Vương Tiểu Minh sợ muộn, nhảy vụt xuống xe, lôi cái thùng ra chạy vào trong. Hạng Văn Huân tay mắt nhanh lẹ túm chặt cậu, “Đi sang bên này.” Ngân Quán tổng cộng có sáu cửa ra vào. Ngoại trừ cửa chính để khách nhân ra vào, một cửa chuyên để nhân viên cấp thấp đi, một cửa dành cho nhân viên trực ban, một cửa Hạng Văn Huân và các nhân viên cao cấp ra ra vào vào, cuối cùng hai cửa còn lại là dùng trong trường hợp khẩn cấp. Hạng Văn Huân nhận lấy cái thùng trong tay cậu, dưới con mắt chứng kiến của các nhân viên đang làm việc, không nể nang gì hướng cổng ký túc xá đi đến. Vương Tiểu Minh cố gắng giả bộ như không có việc gì, lủi vào trong dòng người đang tiến vào cửa. Ngay tại lại khoảnh khắc chân cậu sắp chạm tới cửa, thanh âm Hạng Văn Huân ôn hòa rõ ràng từ phía trước truyền lại, “Tiểu Minh à.” … Xưng hô mang theo sự bao dung vô cùng thân thiết làm Vương Tiểu Minh đột nhiên run lên, không dám nhìn sắc mặt mọi người xung quanh, cúi đầu lập tức chạy về phía Hạng Văn Huân. Hạng Văn Huân sát bên cạnh cậu, thân thủ giữ chặt lấy cánh tay của cậu, cười yếu ớt nói: “Không cần sốt ruột đâu, tôi sẽ giúp em nghĩ ra lý do để xin phép Chử Chiêu khoảng hai giờ.” … Vương Tiểu Minh bỗng nhiên ngẩng đầu, run run thanh âm nói: “Ngài tự mình xin phép?” Hạng Văn Huân nói: “Không có.” May mắn hoàn hảo. Vương Tiểu Minh nhẹ nhàng thở ra. “Tôi bảo thư ký xin.” … Như thế và tự mình xin có gì khác nhau chứ? Vương Tiểu Minh không nói nổi nữa. Nhân viên được ngụ trong ký túc xá không hổ là cấp bậc quản lý chuyên dụng, ngay cả sàn nhà còn sáng bóng hơn chỗ tửu *** năm sao nơi Tony làm việc. Vương Tiểu Minh không yên lòng theo sát sau Hạng Văn Huân, tận lực không để đế giày của mình gây ra bất cứ tiếng động nào. “Đây là phòng của Chử Chiêu.” Hạng Văn Huân dừng lại. Vương Tiểu Minh nhìn theo hướng theo ngón tay anh ta chỉ sang phía này, trên ván cửa màu đỏ thẫm là biển số phòng 303. “Đối diện là phòng của Kiệt thiếu.” Hạng Văn Huân chỉ vào phòng 305 nói, “Em chắc cũng biết.” Vương Tiểu Minh nhớ tới trên khuôn mặt thanh tú kia đẫm nước mắt tuyệt vọng, trong lòng không hiểu sao thấy rối rắm. “Đây là phòng của em.” Anh ta rút chìa khóa từ trong túi quần, linh hoạt mở cửa. Cửa vừa mở ra, ánh nắng tươi sáng nhưng nhu hòa của buổi chiều tràn đến trước mặt. Vương Tiểu Minh nhíu mày nheo mắt lại, đi theo sau anh ta bước vào. Đối diện cửa ra vào là bức tường phòng khách trong suốt do các cánh cửa sổ sát đất tạo thành, cảnh sắc ngoài cửa sổ nhìn rõ ràng không sót thứ gì. Cách bài trí của phòng khách đơn giản mà phóng khoáng. Thiết bị điện gia dụng đầy đủ. Nội thất màu trắng kết hợp với hoa văn trên giấy dán tường tạo nên cảm giác trang nhã lại ấm áp. Hạng Văn Huân quen thuộc kéo hành lý đến phòng ngủ, vén tấm rèm màu nâu lên, “Nếu trong phòng còn thiếu thứ gì, nhớ nói cho tôi biết.” Vương Tiểu Minh bước vào quan sát căn phòng xa hoa, không biết làm thế nào chỉ biết đứng ngây ra trước cửa, máy móc gật đầu. Hạng Văn Huân bỏ hành lý xuống, đi đến đối diện phòng ngủ, bật đèn lên nói: “Đây là thư phòng.” Vương Tiểu Minh nhãn tình sáng lên. Một bộ máy tính trắng tinh giống như nam châm hấp dẫn ánh mắt của cậu. Nếu hiện tại cậu có cái đuôi, nhất định sẽ hướng về phía Hạng Văn Huân vẫy a vẫy. Đã quen nhìn Baal trong hiện thực nhiều ngày như vậy càng làm cho cậu đối với Baal trong ‘Ám hắc’ càng thêm hoài niệm. Hạng Văn Huân hiểu ý cười cười, “Mấy thứ đồ đạc trong phòng em có thể tùy ý mà sử dụng.” Vương Tiểu Minh nhìn mấy bức tranh tứ bình mới tinh, chần chừ nói: “Thật sự không cần trả tiền thuê nhà sao?” Hạng Văn Huân mỉm cười nói: “Nếu nói cần, em định trả bao nhiêu?” Vương Tiểu Minh ngây người, nhìn hiện trạng bốn phía xung quanh. Phòng trọ ban đầu của cậu là bởi kèm cặp miễn phí giúp con bà chủ học bổ túc cho nên giá thuê rẻ hơn người khác, nhưng cũng phải đến mấy trăm. Nơi này… ít nhất cũng hơn một ngàn ha? Nhưng mà tiền lương hằng tháng của cậu chỉ có hai ngàn, lại còn phải để dành tiền mua PSP cho Baal a. Hạng Văn Huân thấy bộ dạng co mặt cau mày của cậu, nhịn không được cười nói: “Chỗ này là ký túc xá của nhân viên, đương nhiên là cung cấp miễn phí cho nhân viên rồi.” Vương Tiểu Minh gãi gãi đầu, “Tôi chỉ mới là thực tập sinh thôi.” “Tôi chờ em tốt nghiệp.” Vương Tiểu Minh hơi kinh ngạc, nhất thời không biết xếp cái chờ đợi của anh ta vào cái loại ‘đợi’ nào . Hạng Văn Huân nói: “Đơn vị thực tập nếu không tiện điền Ngân quán, có thể ghi vào một công ty mậu dịch của nhà tôi, chứng minh thư và mấy thứ khác cứ giao cho thư ký của tôi, cô ấy sẽ làm giúp em.” Vương Tiểu Minh ngây người. Đơn vị thực tập ngay cả chính cậu còn quên mất, không nghĩ là anh ta vẫn còn nhớ rõ. Vội vã ra khỏi thư phòng, cậu liếc mắt thấy Baal đang đứng đưa lưng về phía cậu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Một đôi cánh thuần đen tinh khiết không kiêng nể gì mở bung ra. Ánh nắng chiều vàng rực rỡ chiếu lên đôi cánh đó, giống như một tầng phấn ánh kim. Vương Tiểu Minh chân chân thiết thiết cảm nhận được, cái gã tự dưng xen vào cuộc sống của cậu, suốt ngày la hét, vênh mặt, hất hàm sai khiến cậu chính là một đọa thiên sứ thật sự, là sinh vật cao quý đáng ra chỉ ngự trị trong các truyền thuyết. Cậu và hắn vốn dĩ thuộc về hai thế giới khác nhau. Kết cục nếu có một ngày, Baal có lẽ sẽ vỗ cánh mà bay về thế giới nơi hắn thuộc về. Mà cậu, cũng sẽ trở lại nguyên dạng là nhân vật cực kỳ xui xẻo Vương Tiểu Minh. … Cậu bỗng nhiên hiểu được vì sao Hạng Văn Huân lại nhiệt tình đến thế, tốt với cậu đến thế nhưng lại thủy chung không thể thực sự đi vào trong lòng cậu. Bởi vì Hạng Văn Huân từ đầu tới cuối nhìn đến người khác chứ không phải là cậu. Người khác có thể là Baal, cũng có thể là Hạng Văn Kiệt, nhưng cho tới bây giờ cũng không bao giờ là cậu. Vậy nên, dù ngẫu nhiên cậu cũng sẽ bị sa vào trong sự ôn nhu khi có khi không của Hạng Văn Huân, nhưng trong tiềm thức lại vô cùng thanh tỉnh mà nhận ra bản chất của chuyện này. Hết thảy vận may trước mắt cậu đều nhờ có Baal, nhưng sẽ có một ngày, Baal đi mất, và rồi vận may đó cũng sẽ giống như khi Baal đột nhiên xuất hiện, nó cũng sẽ tự nhiên biến mất. Cuối cùng, cậu sẽ trở lại nguyên hình. “Trước mắt em cứ thu dọn đi. Nhớ là sáu giờ đi làm đấy.” Thanh âm Hạng Văn Huân kéo cậu ra khỏi suy nghĩ miên man. Vương Tiểu Minh vuốt mặt, mới phát hiện trán mình và hai gò má lạnh như băng, cậu gật gật đầu, khóe miệng cố gắng cong lên. Hạng Văn Huân nhìn về phía cậu thẫn thờ nãy giờ mà liếc mắt một cái. Ngoài cửa sổ sát đất, ánh chiều tà bao trùm lên mọi cảnh vật bên ngoài. Tuy rằng anh ta không nhìn thấy, nhưng anh ta hoàn toàn biết rõ ở nơi đó có một vị đọa thiên sứ đang đứng. Anh thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của hắn. Anh ta bất động thanh sắc thu hồi ánh nhìn, đi ra ngoài. Baal im lặng nhìn anh ta rời đi, lại nhìn Vương Tiểu Minh đang bước tới phía mình, vừa rồi trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác nôn nóng. “Ngươi sao thế?” Vương Tiểu Minh nhìn cánh hắn, thấp giọng hỏi. Baal thu hồi cánh, thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên rất muốn giết người.” … Vương Tiểu Minh núp sau sofa, im lặng mà nghĩ, kỳ thực Baal mà đột nhiên biến mất đối với cậu là chuyện tốt đấy chứ, cho dù đánh mất tất cả vận may trước mắt này, cũng là thực sự có lợi a. Ít nhất còn có thể bảo vệ cái mạng nhỏ bé này. Baal nhìn cái đầu hơi run run lấp ló đằng sau lưng ghế, khẽ chép miệng, “Ta tạm thời không giết ngươi.” “Tạm thời thôi sao?” Thanh âm Vương Tiểu Minh run rẩy như sóng cuộn nhấp nhô. Baal nói: “Nếu ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, ta liền vĩnh viễn không giết ngươi.” Vương Tiểu Minh ló ra nửa đầu từ sau ghế, “Ngươi đang nói đến… chuyện yêu Hạng tổng?” Môi Baal khẽ mím lại, giây lát mới nói: “Ờ.” Vương Tiểu Minh do dự nhẹ giọng nói: “Nếu không yêu được thì phải làm sao?” Baal nhớ ra thân thể đã phục hồi hoàn toàn một ngón chân, “Ngươi đã yêu rồi.” “… A?” Vì sao cậu một chút cảm giác cũng không nhận ra? Tim Vương Tiểu Minh đập nhanh và loạn nhịp nhìn hắn. Baal nói: “Bất quá, còn chưa đủ điên cuồng.” Thật muốn mau chóng chấm dứt giai đoạn này, nắm giữ lại thân thể của hắn a. … Điên cuồng? Vương Tiểu Minh trong đầu hiện lên hình ảnh mình tóc tai bù xù điên loạn đuổi theo Hạng Văn Huân, trên người nhất thời phát lạnh. Cậu lắp bắp nói: “Như thế nào mới gọi là điên cuồng?” Baal giật mình. Đối với việc giải thích danh từ kiểu này hắn cũng không rành lắm, hắn đành phải nhớ lại những chuyện mắt thấy tai nghe và kinh nghiệm để phỏng đoán. Đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Isfel và Thạch Phi Hiệp. Lúc trước Thạch Phi Hiệp bị thương, Isfel mạo hiểm chọc giận thần rời khỏi con thuyền Noah chạy tới Nguyên Thù giới. Cho nên tình cảm điên cuồng hẳn là —— Hắn nói: “Một bên đang trong tình trạng sinh mạng gặp nguy hiểm, một bên mạo hiểm sinh mạng của mình đi cứu đối phương.” … Vương Tiểu Minh nói: “Hạng tổng hình như là kiểu sống được làm được, không cần ta phải liều mình nguy hiểm đi cứu anh ta a.” Hơn nữa nếu Hạng tổng mà còn khó bảo toàn tính mạng, cậu có đi thì cũng chỉ là thêm một mạng nữa chết theo thôi. Baal sờ cằm nói: “Coi bộ, ta hẳn là phải tạo ra cơ hội thể hiện cho các ngươi.” … Vương Tiểu Minh cả kinh, vội vàng nói: “Sinh mạng của nhân loại thực sự rất yếu ớt, mấy chuyện kiểu này mà sơ xuất một cái, chính là hai cái xác hai sinh mạng. Hay là suy xét lại một chút rồi nói sau.” Baal không kiên nhẫn nhíu mày, trong đầu lại hiện lên cái ví dụ thứ hai —— Hughes và Gin. Lúc trước khi Hughes biết Gin bị tóm trong tay hắn, liều chết xông vào thiếu chút nữa là toi cả đôi. Vì thế hắn nói: “Khi một bên bị bắt cóc, một bên còn lại mạo hiểm sinh mạng của mình đi cứu đối phương.” … Lại là mạo hiểm sinh mạng. Vương Tiểu Minh buồn bực thiếu chút nữa là chảy nước mắt, “Có cái nào không cần đến sinh mạng không?” Hắn là nhân loại, cũng không phải mèo chín đuôi, làm sao có nhiều sinh mạng để mà liều chứ? Baal nghĩ đến một ví dụ cuối cùng. Cái tên tinh linh vì Manes mà chết. “Loại cuối cùng đây.” Hắn nói, “Dùng sinh mạng của chính mình để đổi lấy sự an toàn của đối phương.” Vương Tiểu Minh run giọng nói: “Còn không phải là mạo hiểm sinh mạng sao?” “Không có nha,” Baal phản bác nói, “Lần này trực tiếp chết luôn, không cần phải mạo hiểm sinh mạng.” “…” Baal đi ra phía sau ghế sofa, nhìn Vương Tiểu Minh ôm đầu gối cuộn mình thành một cục, nhíu mày nói: “Ta chỉ nói là mạo hiểm sinh mạng, cũng không bắt ngươi phải mạo hiểm sinh mạng.” Vương Tiểu Minh ngẩn người, ngẩng đầu lên. “Để Hạng Văn Huân mạo hiểm sinh mạng chạy tới cứu ngươi, ngươi hẳn là sẽ thực cảm động ha.” Khóe miệng Baal lộ ra một tia cười gian. “Không đâu.” Mặc kệ Hạng Văn Huân vì sao mà đối với cậu tốt như vậy, nhưng anh ta thực sự tốt với cậu. Chẳng có lý nào cậu dìm lại anh ta xuống nước. Baal nghi hoặc hỏi: “Vì sao không?” Hắn rõ ràng nhớ rõ là lúc Isfel và Gin xuất hiện, Thạch Phi Hiệp cùng Hughes đều hạnh phúc đến phát điên. Vương Tiểu Minh cúi đầu, chậm rãi nói: “Bởi tình yêu chân chính sẽ không vì đối phương mạo hiểm sinh mạng tới cứu mình mà cảm động, chỉ thực sự cảm động khi thấy người đó được an toàn và sống hạnh phúc.” (Nói hay a T^T) Baal giật mình. —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.