U Linh Boss

Chương 16: Đàm phán




(Thượng)
Chờ ngươi yêu ta rồi ta sẽ yêu ngươi
Isfel thực mất hứng cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn, “Ngươi tự giải trừ kết giới hay để ta hủy nó đi?”
Tâm trạng Baal đang phấn khởi nên không thèm để ý đến sự khiêu khích trong lời nói của y, khẽ phất tay.
Màn sương trắng tiêu thất.
Vương Tiểu Minh phát hiện ra bọn họ vẫn đang ở trong McDonald’s.
Cậu vẫn ngồi ở vị trí cũ, có điều… Dưới mông cậu là đùi của Baal.
Đám người Thạch Phi Hiệp cái gì cũng chưa nói, cuống cuồng vỗ mông chạy lấy người.
Vương Tiểu Minh giật mình quay lại, nhìn Gin hét lớn: “Bạn anh bao giờ đến vậy?”
Gin quay đầu mỉm cười, “Yên tâm, sớm thôi.”
“Bạn nào?” Cánh tay đang đặt trên lưng cậu siết chặt. Trong lòng Baal nhộn nhạo những cảm giác vô cùng chán ghét, giống như thể khi hắn không ở đây, đám người Thạch Phi Hiệp đã cùng y thỏa thuận mấy chuyện gì đó mà hắn không biết.

Chết tiệt, loại cảm giác này thật sự làm hắn khó chịu tới cực điểm.
Vương Tiểu Minh cao hứng nói: “Em trai Hạng tổng sẽ sớm được cứu a.”

Baal nắm chặt tay. Hiện tại mới là cực điểm!
Thạch Phi Hiệp mua đồ ở McDonald’s còn dư ra rất nhiều.
Vương Tiểu Minh mới ăn có hai cái, đã bị Baal không kiên nhẫn kéo ra ngoài. Thấy mình không thể xơi hết đám đồ này một lúc được, Vương Tiểu Minh đem cola, gà rán, những gì có thể mang đi được đều mang đi.
Ôm một đống đồ nhiều như vậy, đương nhiên cậu sẽ không theo kịp Baal.
Baal cơ hồ cứ bước khoảng năm bước phải dừng lại, quay đầu trừng cậu.
Vương Tiểu Minh đã cố hết sức lết chân đi rồi, nhưng một thùng cola không phải giỡn chơi nha. Cậu ép thùng cola vào cột điện, dùng đầu gối đẩy đẩy lên, vừa mới xoay người, liền đụng thật mạnh, cả người đập vào cột điện.
Không đợi Vương Tiểu Minh hoàn hồn, một tiếng gầm rống giận dữ muốn nổ tung ngay tai cậu.
“Ngươi có mắt hay không! Đi đường mà vậy đấy!”
Vương Tiểu Minh ôm hai má tê rần, trong lòng run sợ nhìn gã to con cao hơn cậu nửa cái đầu đang đứng trước mặt này.
Nếu không phải hắn có hầu kết rõ ràng, Vương Tiểu Minh cơ hồ tưởng đống thịt trước ngực gã cần dùng áo nịt để giữ lại.
“Khốn nạn! Ngươi nhìn cái gì đấy?!” Gã to con thấy cậu nhìn chòng chọc vào ngực mình, trong lòng tức giận, một bàn tay vung lên.
Vương Tiểu Minh theo bản năng nhắm mắt lại.
Tiếng gió tạt vào trên mặt cậu, lạnh lẽo, cậu cắn chặt răng chờ đau đớn, nhưng ngoài dự kiến, bàn tay vẫn chậm chạp không đập xuống.
Vương Tiểu Minh chần chừ mở to mắt, lại nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Baal, “Ngu vừa chứ! Đánh không lại không biết chạy sao? Cho dù chạy không thoát cũng không biết kêu cứu hả?”
“Baal?” Cậu ngơ ngác lên tiếng.
“Chứ ngươi tưởng ai?” Baal đối với việc cậu nhiều lần quên đi sự tồn tại của hắn cảm thấy hết sức bất mãn!
“Ta chỉ là…” Ánh mắt Vương Tiểu Minh liếc trái liếc phải, “Người kia đâu rồi?”
“Ai?”
“Cái người mới nay định đánh ta á.” Vương Tiểu Minh nhớ lại thói quen xấu của Baal, không khỏi lo lắng vạn phần.
Baal nhếch mi, hướng sang phía bên kia đường, “Kìa.”
Vương Tiểu Minh bỗng nhiên xoay lại, chỉ thấy gã to con run rẩy nằm úp sấp lên nóc taxi, một bàn tay cố gắng bám lấy đỉnh xe còn hai chân đang khua khua phía sau để thăm dò giẫm xuống.
Đèn giữa ngã tư chuyển từ đỏ sang xanh.
Vương Tiểu Minh kinh hãi kêu lên: “Cẩn thận!”
Xe taxi quả nhiên khởi động.
Gã to con nháy mắt đã rơi từ trên nóc xe xuống.
May mắn trên đường xe không nhiều mà phía sau cũng chẳng có xe.
Vương Tiểu Minh định chạy ra dìu gã, bị Baal chụp lấy cánh tay, “Ngươi muốn làm gì?”
“Cứu người a!” Vương Tiểu Minh nhìn gã kia lảo đảo đứng dậy, miệng phun ra một búng máu, người cũng tám chín phần là bầm dập, loạng choạng vài lần mới đứng lên nổi.
“Ta đưa hắn đến bệnh viện.” Cậu vội vã muốn thoát khỏi tay Baal.
Baal sắp phát hỏa, nhưng nghĩ lại thân thể mình và hắc tinh châu, cố sức kiềm chế: “Ta đưa hắn đi bệnh viện nhanh hơn.”
Hắn búng tay.
Rốt cục thân ảnh ngắc ngoải vừa đứng dậy được đột nhiên biến mất giữa đường, thiếu chút nữa làm tất cả các xe đằng sau giật mình thắng gấp.
“Được rồi chứ?”
Vương Tiểu Minh hồ nghi nhìn hắn, “Ngươi thật sự đưa hắn đến bệnh viện?”
Baal lạnh lùng trào phúng: “Hay là ngươi muốn tới bệnh viện thăm hắn?”
Vương Tiểu Minh không ngờ lại gật gật đầu, “Cũng được. Hắn ở bệnh viện nào?”

Có trời mới biết bệnh viện nào. Hắn ném đại đi đâu đó thôi.
Baal cố nén xúc động muốn bóp cậu bẹp dí trên đường, nửa ngày mới cắn răng nói: “Lập tức về nhà!”
“Nhưng mà…”
“Muốn ăn đòn hả?” Baal bẻ khớp.
Vương Tiểu Minh thức thời câm miệng.
Trong nhà tắm, một gã to con đột nhiên từ trong gian phòng che bằng vải nhựa lao ra. Bởi vì nền nhà rất trơn cho nên người gã trượt dài trên mặt đất, một tiếng bẹp rõ to.
Tiếng động thật bi tráng, rất nhiều khách nhân từ mấy gian phòng nhỏ nhô đầu ra, sau đó ——
“A —— “
“Sắc lang!”
Sữa tắm, dầu gội thay nhau rơi như mưa đạn xuống quả đầu bị thương đang ngóc dậy của gã.
Có thể đoán được, trước khi đi bệnh viện, anh bạn to xác đáng thương này đã được mời đến đồn cảnh sát một chuyến.

Về sau, cục cảnh sát đã ghi tóm tắt lại một câu như sau:
Sớm biết giơ tay tát người khác sẽ chịu kết quả này, thà rằng lúc ấy tôi để cho cái tên ngu ngốc đụng phải tôi tát vài cái!
Sáng sớm lăn qua lăn lại, lúc về Ngân quán đã hơn mười một giờ trưa.
Ngân Quán đãi ngộ rất được, mặc dù không đi làm cũng cấp một ngày ba bữa ăn. Bất quá Vương Tiểu Minh vẫn tính ăn hết đống gà rán xách về từ McDonald’s.
Baal khó chịu khi thấy cậu lôi một bọc lớn nhăn nhúm như thể bị người ta vò nát ra, “Ba cái thứ này ăn vô không chết mới lạ đó.”
Vương Tiểu Minh lấy miếng gà từ trong bọc ra, “Ai nói, ăn ngon mà.”
“Có lẽ, đây là điểm mạnh của nhân loại.”
Vương Tiểu Minh sửng sốt nói: “Thừa nhận năng lực rồi sao?”
“Không, chẳng qua là cái tính thích xử lý rác rưởi.”
“…” Vương Tiểu Minh yên lặng gặm miếng gà.
Baal ngồi yên trên sofa nhìn cậu ăn, cũng không đi vào chơi máy tính.
Ánh mắt của hắn làm Vương Tiểu Minh như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, mới vài ba phút đã giải quyết xong bữa trưa, thu dọn xong xuôi, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bên cạnh, “Ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?”
“Ờ.” Ngón tay Baal đặt trên tay vịn, không ngừng gõ gõ, đang suy nghĩ tìm lời mở đầu.
Nếu đã biết năng lượng tình yêu của y dành cho hắn sẽ làm tốc độ khôi phục thân thể hắn tăng gấp bội, hắn đương nhiên không ngu gì bỏ qua. Nhưng bây giờ nên uy hiếp hay dụ dỗ đây? Tưởng rằng Thường Hải Đào hay Hạng Văn Huân… cho dù chọn tên nào hắn cũng không lo Vương Tiểu Minh thấy phản cảm. Nhưng mà hiện tại chỉ có một lựa chọn duy nhất, hắn sợ là cách làm của hắn sẽ ảnh hưởng đến kết quả sau này.
“Kỳ thật, ta đã biết chuyện hắc tinh châu.” Vương Tiểu Minh chủ động mở miệng.
Lông mày Baal khẽ nhếch, “Isfel?” Hắn đoán bọn chết tiệt kia tự dưng đến tìm Vương Tiểu Minh chắc chắn chẳng tốt đẹp gì, “Bọn chúng nói gì với ngươi?”
Vương Tiểu Minh ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, lại nhanh chóng cúi đầu nói: “Bọn họ nói thân thể của ngươi đang ở trong hắc tinh châu, còn hắc tinh châu đang ở trong cơ thể ta.”
Lời này xem như bình thường. Baal hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Ngươi muốn khôi phục thân thể, cần ta…” Vương Tiểu Minh nuốt nước miếng một cái, ấp úng nói, “Cần tình yêu của ta.”
“Là ngươi yêu ta.” Baal trực tiếp hơn cậu nhiều.
Trên mặt Vương Tiểu Minh ửng lên hai tầng mây hồng.
Đã có người thay hắn mở miệng, Baal cũng không phụ ý tốt, nói tiếp: “Vậy ngươi tính sao?” (Sao giống lưu manh ép uổng con nhà lành vậy >.w<, chờ mãi chả thấy tỷ ấy post lên weibo. Hình bìa là Isfel đếy! (trung) — Chờ ngươi yêu ta rồi ta sẽ yêu ngươi Sát khí tràn ngập trong mắt Baal . Hắn phải giết y. Trong đầu hắn đang chất đầy suy nghĩ kiểu này. Nhưng vừa rồi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt này cùng ánh mắt quật cường nhìn thẳng vào hắn, ngón tay định thêm sức chợt nhói đau. Baal đột nhiên thả tay ra, cười nhạo nói: “Muốn ta yêu thương ngươi? Được, ta cũng rất muốn biết, ngươi làm sao biết được ta thật lòng yêu hay là giả bộ yêu ngươi đây.” Vương Tiểu Minh vuốt vuốt cái cổ bị bóp đau chết được, rón ra rón rén núp sau ghế sofa rồi mới dám thở ra, nhẹ giọng nói: “Nếu thật lòng yêu, sẽ không bóp cổ ta.” Baal lạnh lùng trừng mắt nhìn cậu, “Ngươi cảm thấy núp sau ghế sofa ta sẽ không tóm được ngươi sao?” “Ít ra khó bắt hơn là ở phía trước.” “Ngươi nhiều lời hơn so với trước đây.” Baal bĩu môi nói, “Thạch Phi Hiệp đã hứa hẹn gì với ngươi sao, cho nên ngươi mới cảm thấy đứng ngang hàng với ta?” Vương Tiểu Minh do dự có nên giả bộ là thế hay không, ít nhất hắn cũng sợ ném chuột vỡ bình. “Tốt nhất là không.” Giọng Baal âm trầm dọa cậu khiến cho ý nghĩ này nhất thời biến mất, “Thạch Phi Hiệp là kẻ ta ghét nhất, nếu ngươi và y thân thiết với nhau, đừng mơ ta sẽ yêu ngươi!” Vương Tiểu Minh rất muốn lên tiếng, kỳ thật Baal có yêu cậu hay không cũng không quan trọng, chỉ cần hắn đừng ép cậu yêu hắn là được rồi. Bất quá vừa mới trải qua một trận sinh tử, mọi dũng khí của cậu đã bị đè bẹp không còn một mảnh, cho nên mặc kệ Baal đang uy hiếp vẫn gắng cười lấy lòng. “Ngươi cười cái gì?” Baal càng thêm khó chịu, “Chẳng lẽ là thật?” “Không phải.” Vương Tiểu Minh chối bay chối biến, “Thạch Phi Hiệp chỉ nói cho ta biết chuyện của hắc tinh châu.” “Không có chuyện khác chứ?” Baal nheo mắt. Tồn tại trong trí nhớ của hắn, cá tính của Thạch Phi Hiệp tuyệt đối e sợ thiên hạ bất loạn, không có chuyện gì không dám làm. Hắn suy nghĩ, đột nhiên âm trầm mở miệng nói: “Điều kiện muốn ta yêu ngươi này, không phải là y nghĩ ra chứ?” Vương Tiểu Minh sắc mặt cứng đờ, không tự nhiên phủ nhận: “Đương nhiên, không phải.” “Bộ chưa ai từng nói cho ngươi biết, ngươi không hề biết nói dối?” Baal liếc cậu. Vương Tiểu Minh cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Có. Hồi tiểu học, sơ trung, trung học giáo viên đều nói qua.” Baal im lặng nhìn cậu. Vương Tiểu Minh hai mũi chân lại cọ vào nhau, “Không ngờ lâu như vậy mà ta chẳng tiến bộ chút nào.” “Thủy chung như một, tạm coi là ưu điểm.” Vương Tiểu Minh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi đang an ủi ta?” “Ta đang an ủi chính mình.” “A?” “Ngươi không phải muốn ta yêu ngươi sao?” Baal khóe miệng hiện lên một tia cười xấu xa, “Tốt xấu cũng phải kể ra mấy cái ưu điểm chứ?” Vương Tiểu Minh rất cố gắng suy nghĩ: “Ta thực xui xẻo.” “Này gọi là ưu điểm sao?” Baal nhướn mày. “Nhưng mà không xui xẻo hại chết người nha.” Baal: “…” Một hồi khói súng cứ vô thanh vô thức kết thúc như vậy. Không ai nhắc lại chuyện thỏa thuận yêu đương, nhưng hiển nhiên Vương Tiểu Minh có thể cảm nhận được, thái độ của Baal đối với cậu đã cải thiện rất nhiều. Ít nhất, hắn cũng không hở tí là dùng nắm đấm uy hiếp cậu. Nguyên hai ngày nghỉ, Vương Tiểu Minh nhốt mình trong phòng dưỡng thương. Nhưng dấu hằn trên cổ nhạt lâu hơn cậu nghĩ, vì che đi, cậu còn đặc biệt quấn thêm một cái khăn lụa đen quanh cổ sơ mi. Cá Mập đặc biệt nhận xét: “Cool chết người. Anh Tiểu Minh, ngoài anh ra em thiệt không nghĩ nổi ai có thể mặc màu đen tuấn tú đến vậy nha.” Vừa đúng lúc Chử Chiêu từ bên trong mặc nguyên một bộ đen đi ra. Cá Mập bụm mặt nói: “Bây giờ em nghĩ ra rồi, hóa ra là Chử quản lí a!” Vương Tiểu Minh: “…” Cá Mập xoay người đang định đi, liền nhìn thấy Hạng Văn Huân một thân diện vest đen bước ra khỏi thang máy. Xém nữa cậu ta lệ tuôn đầy mặt, “Hôm nay ngày gì thế? Vì sao các lão đại toàn mặc đồ đen nhỉ?” Cậu ta bắt đầu loay hoay xét lại mình từ trên xuống dưới để xem có chút màu đen nào cho hợp thời luôn không. Vương Tiểu Minh nhìn cậu xoay xở vất vả, thuận tay đưa cho cậu ta cây bút bi. Cá Mập nhận lấy bút bi nói: “Đây là màu xanh mà anh.” “Nhưng viết ra mực đen á.” … Nguyên buổi tối, trong lòng bàn tay Cá Mập vẽ những vòng tròn màu đen thiệt to. Sau đó có mấy người nhân viên cười nhạo, bảo cậu ta sao không vẽ mấy vòng tròn đó lên mắt. Cá Mập nghiêm trang trả lời: “Giả mạo gấu trúc, hậu quả khôn lường a.” Sau khi thoát khỏi móng vuốt của Baal, Vương Tiểu Minh đã học được một đạo lý mới. Thứ mình muốn phải tranh thủ tự mình nắm lấy, không thể cả ngày đần mặt ra chờ vàng trên trời rớt xuống được. (Dù có rớt xuống cũng sẽ bị đập chêk nha *A*!) Cho nên, Vương Tiểu Minh vốn cứ băn khoăn về công việc quá an nhàn đã quyết định, tự thân vận động. Lúc Cá Mập đang đi kiểm tra trên lầu, đột nhiên phát hiện trong hành lang có một thân ảnh vô cùng quen thuộc đang loay hoay hý hoáy. Cậu ta nhẹ nhàng bước lại gần, đang muốn lên tiếng, chỉ thấy người kia xoay người lại, mỉm cười nhìn cậu ta. “Anh Tiểu Minh?” Cá Mập trừng lớn hai mắt. Vương Tiểu Minh mỉm cười chào hỏi, nếu vừa rồi Baal không nhắc cậu, cậu cũng không phát hiện ra cậu ta tới gần. “Anh Tiểu Minh đang làm gì trong đây đó?” Trong tay lại còn cầm cái chổi đã xếp xó từ lâu. Cá Mập giật mình nói. “Quét rác a.” Vương Tiểu Minh nhìn sàn nhà bóng loáng, cảm thấy rất tự hào. … Cá Mập nhìn mặt đất hai bên thực sáng bóng, khiêm tốn thỉnh giáo: “Anh Tiểu Minh quét từ trước ra sau hay là từ sau ra trước thế?” Vương Tiểu Minh: “…” Cá Mập nhìn sắc mặt cậu, vội vàng pha trò: “A, thật ra quét rác rất, rất, rất là quan trọng ha.” “Đúng vậy.” Vương Tiểu Minh cầm cái chổi định tiếp tục. “A, chờ đã!” Cá Mập quát to một tiếng. Vương Tiểu Minh nghi hoặc ngẩng đầu. Chử quản lí năm lần bảy lượt ra lệnh cấm cho Vương Tiểu Minh nhúng tay vào việc của Ngân quán, nếu cậu ta mắt nhắm mắt mở để y quét rác, nói không chừng ngày mai đã phải cuốn gói bị đuổi khỏi đây. Nhưng mà không thể trực tiếp nói ra. Cá Mập thực buồn bực, cậu ta cảm thấy trách nhiệm của mình quá nặng đi. Bằng không nhiều lầu như vậy, Vương Tiểu Minh đều hoàn hảo không chọn, lại cố tình chọn chỗ cậu ta. Vương Tiểu Minh nói: “Tôi và cậu quan hệ rất tốt, cho nên đặc biệt đến giúp cậu.” “A?” Cá Mập lần đầu tiên nghe người khác vỗ mông ngựa mình. “Cậu yên tâm, tôi sẽ quét thật sạch sẽ.” Vương Tiểu Minh vỗ vai cậu ta. “Kỳ thật, em có một chuyện muốn trao đổi với anh Tiểu Minh.” Cá Mập ra vẻ thần bí nói. “Rất khẩn cấp sao? Nếu không vội thì chờ tôi quét xong hãy nói?” “Gấp, vô cùng gấp nha!” Cá Mập một phen giật lấy chổi trong tay cậu, “Chúng ta vừa đi vừa nói.” … Vương Tiểu Minh đành để mặc cậu ta lôi mình ra phía cầu thang. Cá Mập thấy Vương Tiểu Minh bước lại phía thang bộ lấm la lấm lét, tò mò hỏi: “Anh Tiểu Minh nhìn gì thế?” “Ớ, không có gì.” Lần trước ở trong đây lỡ xen ngang giữa Đào Nhạc và Kiệt thiếu, bị kéo vào một hồi xích mích không rõ, cậu ta từ đấy liền bài xích thang bộ. “Cậu với tôi trao đổi vấn đề gì?” “À, chuyện là thế này.” Cá Mập hạ giọng nói, “Có người mới kể cho em biết, ngày hôm qua nhìn thấy Minh thiếu và Đào tiên sinh ở trong phòng trang điểm… Cái kia cái kia kìa.” “Cái kia cái kia là cái nào với cái nào?” Vương Tiểu Minh không hiểu ra làm sao. Cá Mập nóng nảy, thả cái chổi xuống, giơ hai ngón cái lên dây dưa một hồi, nói: “Chính là cái kia cái kia đó.” Baal nhịn không được, khó chịu nói: “Không phải hôn nhau thì là lên giường. Có cái khỉ gì mà cứ cái kia cái kìa.” “A?!” Vương Tiểu Minh hai mắt đột nhiên trừng lớn. Cá Mập vội vàng giơ tay lên miệng suỵt một tiếng. “Vậy, sau đó thì sao?” “Sau đó vừa đúng lúc bị Kiệt thiếu bắt gặp.” Đối người thanh niên mỏng manh này, trong lòng Vương Tiểu Minh luôn cảm thấy đồng tình và thương cảm, bởi vậy đặc biệt quan tâm hỏi: “Anh ta nói gì không?” “Còn có thể nói gì nữa. Mặt không đổi sắc, bất quá em thấy tim gan chắc đã…” Cá Mập nói một nửa, biết đã lỡ mồm làm lộ rồi, vội vàng nói, “Anh Tiểu Minh phải giữ bí mật a. Ngàn vạn lần đừng nói là em nha.” Vương Tiểu Minh nhìn vẻ mặt khẩn trương của cậu ta, trấn an nói: “Ừm.” Cá Mập lại lo lắng dặn dò chục lần, mới thở dài nói: “Bất quá Kiệt thiếu đi rồi, Đào tiên sinh cũng đi theo luôn.” “Nga.” Vương Tiểu Minh đợi nửa ngày không thấy cậu ta kể tiếp, nhịn không được nói, “Cho nên?” “Cho nên cái gì?” Cá Mập thực mờ mịt. “Không phải cậu bảo có chuyện muốn trao đổi với tôi sao?” “Đúng vậy.” “Vậy chuyện cần trao đổi là…” Vương Tiểu Minh thật sự nghĩ không ra, chuyện ba người Đào Nhạc, Kiệt thiếu và Minh thiếu dây dưa, bọn họ cần trao đổi gì nhỉ. “Em chỉ nghĩ…” Cá Mập lắp bắp nói, “Nói cho anh nghe. Ưm, hy vọng anh có thể bảo vệ bí mật giùm em.” Vương Tiểu Minh tựa hồ lý giải được cảm thụ của cậu ta, “Ừ. Có bí mật trong người rất bức rứt khó chịu ha.” “Đúng đó.” “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi quét rác đây.” Cá Mập giữ chặt tay cậu, thành khẩn nói, “Còn có việc này.” “A?” “Hôm qua mẹ em mới gọi điện cho em, bà ấy nói cơm cha em nấu khó nuốt muốn chết.” “…” “Còn nữa, con mèo nhà em ị ra phân xanh. Anh bảo có phải nó bị ốm rồi không?” “…” Cá Mập cứ lải nhải, lải nhải một hồi gần tám giờ. Cũng đã tới giờ tan ca, Vương Tiểu Minh và cậu ta cùng thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng tối nay quét không nhiều, nhưng Vương Tiểu Minh vẫn cảm thấy phi thường mệt mỏi. Ngập đầu toàn là mẹ của em, mèo nhà em, bà cô của em, bà nội em… Thậm chí bước về ký túc xá trong tình trạng đờ đẫn. Đến tận cửa, mới phát hiện ra có người đang chờ cậu. “Kiệt thiếu?” Kiệt thiếu mỉm cười, “Có thể quấy rầy khoảng năm phút không?” Nụ cười của anh ta tựa gió mát, làm cho thần trí Vương Tiểu Minh nhất thời tỉnh táo lại, “Đương nhiên có thể.” “Thật ra, tôi chỉ tới để nói với cậu hai câu.” Kiệt thiếu chậm rãi nói, “Câu đầu tiên là, tối nay tôi đã nộp đơn từ chức lên chỗ Hạng tổng rồi.” “A?” Vương Tiểu Minh theo bản năng muốn níu kéo, nhưng nghĩ lại thì công việc của anh ta cũng chẳng sung sướng gì, lẽ ra cậu nên cổ vũ anh ta thoát khỏi bể khổ mới đúng. “Câu tiếp theo,” anh ta ngừng một chút, “Cám ơn cậu… Nếu không nhờ cậu, có lẽ tôi vẫn cứ bước loanh quanh trong cái vòng luẩn quẩn ấy, không biết ngày qua ngày sống để làm gì. Kỳ thật, tha thứ hay không tha thứ, căn bản chẳng phải là vấn đề. Vấn đề thực sự là ở chỗ, tôi liệu còn có thể ở bên cạnh Đào Nhạc nữa không.” Anh ta cứ chậm rãi nói, “Chuyện này suy nghĩ đã lâu, tôi nghĩ là, đến lúc buông tay rồi.” Vương Tiểu Minh nhớ tới Cá Mập đã kể, hôm qua Đào Nhạc và Từ Nhất Minh đã cùng nhau thế này thế nọ, cũng hiểu rằng ra đi là đúng, “Vậy về sau này anh định thế nào?” “Về nhà.” Kiệt thiếu cười như thể đã trút hết gánh nặng, “Rốt cục tôi có thể trở về rồi.” (hạ) — Chờ ngươi yêu ta rồi ta sẽ yêu ngươi Tiễn bước Kiệt thiếu, Vương Tiểu Minh đang định đóng cửa, liền nhìn thấy Chử Chiêu chân trước chân sau đi về. Xuất phát từ lễ phép, cậu cúi chào. “Nghe nói tối nay mi quét dọn hả?” Chử Chiêu lấy chìa khóa ra, vừa mở cửa vừa không để ý nói. Vương Tiểu Minh gật gật đầu nói: “Tôi thật sự hy vọng được làm việc.” Có phải tham gia tranh cử đâu mà bày đặt thật sự lao động chứ. Xạo sự! Chử Chiêu lẩm bẩm, “Quét rác thì cứ quét đi, lại còn lôi cái chổi đã xếp xó mấy trăm năm ra đây. Không biết là quét rác hay là bôi bẩn thêm nữa.” “A?” Vương Tiểu Minh không nghe rõ, nhích lại gần hắn ta. Tay Chử Chiêu run rẩy, chìa khóa không cắm vào ổ được. “Ngày mai tìm Cá Mập để cậu ta lấy dụng cụ chuyên dùng cho mi.” Chìa khóa cắm vào ổ rồi, hắn ta bình tĩnh vặn khóa, vọt vào cửa, nhanh như chớp đóng cửa cái rầm. Vương Tiểu Minh chớp chớp mắt, cao hứng quay lại nhìn Baal hỏi: “Chử quản lí đã đáp ứng để ta đi quét rác sao?” … Nếu có người dám bắt y đi quét rác, hắn nhất định sẽ quét kẻ đó xuống chín tầng địa ngục. Hoàn toàn không thể hiểu nổi tâm trạng hưng phấn hiện tại của Vương Tiểu Minh cho nên Baal lạnh nhạt dời tầm mắt. Cứ việc không hiểu ra làm sao, Vương Tiểu Minh vẫn thực vui vẻ. Cậu tung tăng đóng cửa lại chợt nghe tiếng bước chân dồn dập chạy đến —— Đào Nhạc lao tới như phát điên rồi, sau đó đập mạnh vào cửa phòng Kiệt thiếu, rầm rầm rầm, giống như thể dùng búa gõ vào. Vương Tiểu Minh hé ra một khe nhỏ, lo lắng nói: “Anh ta định làm gì Kiệt thiếu thế? Có nên gọi cho Hạng tổng không nhỉ?” Baal khóe miệng xịu xuống, không vui nói: “Y đến thì ích gì?” Vương Tiểu Minh nói: “Anh ta đánh thắng được Đào Nhạc a.” “Chẳng lẽ ta đánh không lại?” Đường đường là một đọa thiên sứ, lòng tự tôn lại bị xỉ nhục nghiêm trọng như vậy. Biểu tình trên mặt Baal càng thêm âm trầm. “Không phải ngươi chỉ có linh hồn, không có thân thể sao?” Vương Tiểu Minh hỏi. … “Nhưng ta có pháp lực!” Baal giơ tay lên, vừa muốn ra chiêu đã bị Vương Tiểu Minh ôm thật chặt. “Chúng ta cứ im lặng mà xem thôi.” Cảnh tượng gã đại hán kia rơi từ trên nóc taxi xuống vẫn còn in đậm trong lòng cậu, làm cậu thoáng chút sợ hãi. Baal nhìn cậu dính chặt trên người hắn, tuy rằng ngoài miệng không nói ra nhưng sắc mặt đã dịu đi rất nhiều. Rầm! Đào Nhạc đột nhiên giơ chân, đá vào trên cánh cửa. “Giang Tuấn Kiệt, khốn kiếp! Mau ra đây cho tôi! Đi ra! Ai cho phép em từ chức! Ai cho em đi!” Nói xong lại đạp thêm mấy cái. “Ầm ĩ cái mẹ gì?! Không cho ai ngủ à.” Chử Chiêu đột nhiên mở cửa ra, sau đó thản nhiên nói, “Là Đào tiên sinh a, hơn nửa đêm rồi còn ầm ĩ gì đấy?” Hắn ta hiển nhiên đã sớm biết ngoài cửa là Đào Nhạc, tiếng ồn lớn như vậy mà không nghe ra, hắn không phải heo cũng là do heo sinh ra. Đào Nhạc cả người đã rơi vào trạng thái điên cuồng, cũng không thèm nhìn tới hắn ta, trực tiếp hét lên: “Liên quan chó gì đến ngươi! Đi ngủ đi!” Chử Chiêu sắc mặt hơi biến hóa, nuốt cơn tức vài lần, tiết chế âm điệu lạnh lùng nói: “Hiện tại là xã hội pháp trị, mong Đào tiên sinh biết kiềm chế bản thân.” Đào Nhạc mặc kệ hắn ta nói gì, quay lại tiếp tục đá vào cửa, càng đạp mạnh hơn. Vương Tiểu Minh đứng xem rất lo lắng, nhỡ đâu gã đạp hoài trẹo chân luôn thì sao. “Giang Tuấn Kiệt! Tôi không để em đi đâu, tôi không muốn em đi, tôi không cho em đi đâu hết! Em có nghe thấy không!” Giọng hét của gã rất lớn, vang khắp bốn phía. Cửa phòng rốt cục mở ra. Kiệt thiếu một tay giữ lấy nắm cửa, lạnh nhạt nhìn hắn. “Tuấn Kiệt…” Đào Nhạc tựa hồ khôi phục vài phần thần trí, cuống quít lau đi nước mắt trên mặt, nức nở nói, “Hôm qua anh đã rất tức giận. Hạng Văn Huân nói cho dù anh có chết em cũng sẽ không để mắt đến. Hắn muốn anh quên em đi, cho nên anh đã tức giận… Sao anh có thể buông tay em chứ. Một lần buông tay, anh chỉ hận không thể chết được.” Kiệt thiếu vẫn đứng đó, không nhúc nhích nhìn gã khóc như trời sập tới nơi. “Tuấn Kiệt, chúng ta quay lại một lần nữa được không?” Gã ngồi chồm hỗm trên mặt đất, giống như đứa trẻ ngước lên nhìn anh ta, trong mắt tràn ngập mong mỏi, “Anh và Từ Nhất Minh chỉ diễn kịch thôi. Vì anh sợ em không quan tâm tới anh nữa… Tuấn Kiệt, em đừng lạnh lùng với anh như vậy.” Gã vươn tay muốn nắm lấy tay anh ta, lại bị Kiệt thiếu né ra. Đào Nhạc tội nghiệp ngẩng đầu. Vương Tiểu Minh tuy rằng không thấy vẻ mặt gã, nhưng vẫn có thể tưởng tượng vẻ mặt ấy, trong lòng cũng xúc động không thôi. Còn nhớ rõ lần đầu gặp gã nam tử sôi nổi ấy, không nghĩ mặt trái của gã lại là cái dạng này. “Anh không ép em.” Gã chậm rãi đứng dậy, “Nhưng em ở lại không được sao?” “Dựa vào cái gì?” Đào Nhạc thấy anh ta rốt cục đã đáp lại, mừng rỡ đến nỗi gương mặt sáng hẳn ra, “Anh chỉ là… muốn ngày nào cũng trông thấy em. Anh sẽ cố gắng đối xử với em thật tốt, em muốn gì anh cũng sẽ cố hết sức làm. Hãy tin anh…” “Cho dù tôi vĩnh viễn không thuộc về anh ư?” Mặt Kiệt thiếu không chút thay đổi nhìn gã. Đào Nhạc cứng đờ, một lúc sau mới lúng ta lúng túng nói: “Anh tin là, một ngày nào đó…” “Không còn ngày nào nữa đâu.” Kiệt thiếu trước khi đóng cửa, bình tĩnh bỏ lại một câu, “Tôi mãi mãi dùng thái độ này với anh, vậy đấy.” “…” Vương Tiểu Minh cả tối đều trằn trọc không ngủ nổi, ngay cả nằm mơ đều mơ thấy bóng dáng chật vật tang thương của Đào Nhạc. Khi cậu tỉnh dậy, cơ hồ có thể cảm nhận được từng câu nói của Kiệt thiếu đang bóp chết trái tim Đào Nhạc. Nguyên bản mọi cảm thông trước giờ dành cho Kiệt thiếu đã bắt đầu lung lay. Cậu rời giường, chạy vào thư phòng, nhìn Baal đang hăng hái đánh BOSS nói: “Ngươi có thấy Đào Nhạc rất đáng thương không?” Baal đang hết sức chăm chú đánh BOSS phát ra một thanh âm đại loại rất giống như tiếng “Ừ” đồng tình. “Ta cũng thấy anh ta thực đáng thương.” Vương Tiểu Minh vò đầu, “Ngươi nói xem ta có nên đi khuyên Kiệt thiếu không?” “Đáng chết!” Baal biến sắc, đột nhiên đứng phắt dậy. Vương Tiểu Minh bị hù hết hồn, lùi lại nửa bước. “Ngươi vừa rồi nói gì thế?” Baal lúc này mới ngước mắt nhìn cậu. “Ta nói là Đào Nhạc đáng thương như thế, ta có nên giúp hắn không?” “Xì cái loại như hắn gọi là phế vật mới đúng nhỉ?” Baal vẻ mặt khinh thường, “Ngay cả người mình thích còn không giữ nổi.” Vương Tiểu Minh đột nhiên ý thức được nguy cơ, thăm dò nói: “Nếu là ngươi thì…” Baal ngạo nghễ nói: “Có ai dám cự tuyệt ta chứ?” “…” Ánh mắt của hắn quỷ dị liếc về phía cậu, “Tốt nhất là ngươi mau nhanh lên, kiên nhẫn của ta có hạn nha.” “Nhưng mà chúng ta đã nói rõ điều kiện rồi còn gì.” Vương Tiểu Minh sợ hãi trả lời. Dũng khí bất chấp tất cả đâu phải ngày nào cũng có sẵn. Baal không để ý tới cậu, lại toàn tâm toàn ý quay đầu tập trung vào sự nghiệp đánh BOSS vĩ đại. Vương Tiểu Minh đột nhiên hỏi: “Ngươi lúc đánh quái có bao giờ nhìn thấy cái tên nào kì lạ không?” “Tên gì?” Baal cũng không buồn quay lại nói. … Chẳng lẽ còn chưa gặp được Baal sao? Cậu hiện lên một dấu chấm hỏi rồi đi vô toilet đánh răng. Vương Tiểu Minh có thói quen ngủ sớm dậy sớm, cho dù cả ngày ở Ngân Quán lăn lộn mệt mỏi cũng vẫn kiên trì tám giờ rời giường, tám rưỡi đi ăn sáng. Mặc kệ có người ăn hay không, sáng sớm căntin vẫn chuẩn bị đầy đủ đồ ăn, đó cũng là một ưu đãi của Ngân quán. Đầu bếp của căntin đã bắt đầu quen mặt cậu. Bởi toàn bộ Ngân Quán chỉ có cậu là chạy tới ăn sáng, cho nên căntin dựa vào khẩu vị của cậu mà làm bữa sáng. Cậu thậm chí còn được chọn đồ ăn cho mỗi sáng. “Nem rán, sữa đậu nành, bánh bao nhân đậu.” Đầu bếp đưa cho cậu khay thức ăn mà hôm qua đã chọn. Vương Tiểu Minh cảm ơn rồi tìm chỗ ngồi xuống, thong thả ăn. Trong lúc đó, Baal vẫn dùng ánh mắt bí hiểm nhìn cậu. Vương Tiểu Minh bị ánh mắt này trừng đã ba ngày đã xem như không thấy. “Ngươi nói xem,” Baal chậm rãi mở miệng, “Làm thế nào ngươi mới nhanh chóng yêu ta đây?” Vấn đề này cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy, cho nên Vương Tiểu Minh vô cùng trấn định trả lời: “Thì ngươi cứ yêu ta trước đi.” “Ta yêu ngươi trước.” Baal khóe miệng hơi hơi cong lên, “Được thôi.” Cái miệng Vương Tiểu Minh đang nhấm nuốt bánh bao đậu chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn. Cặp mắt đen của Baal đang lấp lánh làm cậu có dự cảm bất hảo. Tựa như trên phim truyền hình, người xấu đang chuẩn bị âm mưu gì đó, chờ nhân vật chính sa vào. “Nghe nói thân thể dây dưa sẽ làm cho tâm lý người ta không muốn xa rời…” Baal cười tà nói, “Dù sao chúng ta cũng có thể chạm vào nhau…” “Phụt!” Vương Tiểu Minh phun hết bánh bao đậu trong miệng ra, không ngừng ho khan. Baal ghê tởm nhíu mày, nhìn cái bàn nhầy nhầy bẩn bẩn chỗ trắng chỗ đen, bên trên lại toàn nước miếng của Vương Tiểu Minh. Vương Tiểu Minh chậm rãi uống sữa đậu nành, ánh mắt đánh trống lảng nhìn đi chỗ khác. Không đề cập tới pháp lực, chỉ sức lực thôi cậu đã không chống lại Baal rồi, thua là cái chắc. Hơn nữa bây giờ khoảng cách giữa hai người là năm mét, cho dù muốn trốn, cũng trốn không thoát khỏi tay hắn. Vương Tiểu Minh nóng vội. Bởi vì cậu biết rõ tính cách Baal từ trước đến nay nói liền làm liền, muốn gì được nấy. Lỡ như… Mặt cậu đỏ đến nỗi tưởng như có thể ép ra nước dưa hấu. “Cậu ở đây à.” Thanh âm nữ nhân sang sảng mà thanh thúy vang lên tựa như mặt trời rọi giữa mây đen, khiến hai mắt cậu sáng lên. “Giang quản lí!” Cậu kích động đứng lên. Giang Tuyết Yến thụ sủng nhược kinh, “Tôi chỉ quản lý một bộ phận nhỏ thôi, không phải quản lí. Cậu ngồi đi, tôi lấy cơm đã.” Vương Tiểu Minh trơ mắt nhìn thân ảnh của cô đi xa, trong lòng gấp đến độ nhăn nhúm mặt mày. Hơn nữa bên cạnh còn có ánh mắt ai kia xuyên thấu mọi suy nghĩ của cậu cứ trừng cậu miết. Có lẽ là cảm nhận được lo lắng của cậu, Giang Tuyết Yến trở về rất nhanh, cô đặt mông ngồi xuống trước mặt cậu nói: “Tuấn Kiệt nhờ tôi nhắn với cậu một tiếng, em ấy đi rồi.” “À à.” Vương Tiểu Minh vụng trộm liếc sang Baal đang ngồi khoanh tay trước ngực một bên, âm thầm thở ra. “Lại nói thêm, tôi cũng cảm ơn cậu rất nhiều.” Giang Tuyết Yến thở dài, “Tôi là chị, lại chỉ có thể nói không phải lỗi của em ấy, đều là do tên khốn Đào Nhạc. Chẳng bằng lời khuyên của cậu. Có lẽ đây gọi là người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê.” Mỗi lần nhắc tới Đào Nhạc, cô ta còn kích động hơn cả Kiệt thiếu, dần dần cậu cũng quen với việc này. “Kiệt thiếu đi rồi, vậy, Giang chủ quản…” Vương Tiểu Minh cố gắng vặn óc nghĩ từ để nói, cậu không muốn cô hiểu lầm. “Tôi không đi.” Giang Tuyết Yến chậm rãi nhấp sữa đậu nành, “Tôi còn muốn ở đây trả ơn cho Hạng tổng.” Vương Tiểu Minh hơi kinh ngạc. Giang Tuyết Yến giải thích: “Lúc trước nếu không nhờ Hạng tổng, nợ nần trong nhà không thể trả hết nhanh như vậy. Tuy rằng Hạng tổng chỉ là nể mặt Đào Nhạc, nhưng ngài cũng đã giúp chúng tôi. Tôi không có gì trong tay, chỉ có thể cố gắng làm việc trả ơn.” Baal hừ lạnh nói: “Y quả nhiên hay ban phước lấy lòng.” Vương Tiểu Minh biết tâm tình hắn đang khó chịu, không dám nói thêm gì nữa để tránh Càn Khôn Đại Nã Di của hắn, nhanh chóng cắm mặt vào ăn cơm. Giang Tuyết Yến thấy cậu không nói lời nào, cũng thức thời im lặng cúi đầu gặm bánh bao. Vô luận thế nào, bữa cơm này nhờ có sự xuất hiện của cô nàng mà Vương Tiểu Minh tạm thời tránh được một kiếp. —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.