U Linh Boss

Chương 22: Địa ngục




Thượng)
Về nhà rất cần thiết
Từ trong thư phòng liên tục vang lên những âm thanh gõ phím lạch cạch rất nặng nề.
Vương Tiểu Minh loanh quanh trong phòng khách một lượt, chợt nhớ hôm qua lật đật ra ngoài, chén còn chưa kịp rửa. Khoai tây mới mua còn để đại trên sàn bếp chưa cất đi.
Cậu xoay lại, định cất gọn khoai tây vào một chỗ, nhưng ngón tay cứ thẳng tắp xuyên qua mấy củ khoải. Cậu lại kiên trì không bỏ cuộc thêm hai lần nữa, kết quả vẫn y như nhau. Sau đó cậu lại nghĩ tới tình tiết trong bộ phim “Ghost”, một gã quỷ từng dạy cho nhân vật nam chính phương thức dùng ý nghĩ để điều khiển đồ vật. Vì thế, cậu nhớ lại cách làm trong phim, nhìn trừng trừng vào củ khoai kia, sau đó vươn tay ra ——
Xuyên qua.
Cậu hít một hơi thật sâu, lại nói thêm, kiên trì và cố chấp xem như là những ưu điểm ‘đáng quý’ mà cậu có được.
Cho nên, cậu hết sức nghiêm túc và kiên trì thêm một hai giờ nữa, cuối cùng đành từ bỏ.
Có thể xác định được một điều, đạo diễn và biên kịch của bộ phim “Ghost”  này nhất định chưa từng chết bao giờ, vậy nên mới viết ra mấy tình tiết dở người như là linh hồn có thể nhặt lấy đồ ăn.
Cậu đứng lên, lẳng lặng quay vào phòng khách.
Thi thể vẫn đang nằm im trên mặt đất. Chính mình gần gũi với cơ thể mình đến thế nhưng Vương Tiểu Minh lại cảm thấy thật khó chịu, cái này và soi gương là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Cậu nhìn thêm một lúc, thấy chẳng có gì hay ho liền trèo lên ghế sofa ngồi, đang định ngồi xuống thì thấy trong bong bóng xuất hiện thân ảnh của Hạng Văn Huân.
Anh ta mặc áo ngủ đi ra khỏi bếp, mang theo ly sữa bước vào phòng ngủ.
“Baal! Hạng tổng về rồi.” Vương Tiểu Minh hét ầm ĩ.
Rầm.
Trong thư phòng đồng thời vang lên một tiếng nổ thật lớn, sau đó, Baal thong thả đi ra.
Vương Tiểu Minh nhìn đám khói đen bốc lên từ cửa phòng, nghẹn họng nhìn trân trối: “Chuyện gì xảy ra thế?” Đừng bảo là lại phá nát cái máy rồi nha?
“Đại khái không khác với tưởng tượng của ngươi lắm.”
Vương Tiểu Minh ngẩn ngơ, lập tức nghĩ: May là cậu còn chút tiền để lại cho Baal, có thể bồi thường được.
Baal hất tay, cất thân thể của cậu vào trong không gian.
“Á, ngươi đưa nó đi đâu rồi?” Tuy rằng bây giờ đã đi xa, nhưng xét cho cùng cậu cũng gắn bó hai mươi ba năm với nó, ít nhiều nên cho cậu chút thời gian lưu luyến  thân thể của mình với chứ.
“Không gian đóng băng. Giữ tươi mới dùng được.”
Vương Tiểu Minh mếu máo không nói nên lời. Vì sao nghe thấy hai chữ ‘giữ tươi’, cậu lại có ảo giác như thể… sắp bị ăn? Hơn nữa lại còn bị nuốt trọn như ăn sủi cảo a.
Baal tiện thể giơ một ngón tay lên chọc vỡ bong bóng, sau đó búng tay, Vương Tiểu Minh liền phát hiện mình đang đứng trong phòng khách nhà Hạng Văn Huân, hơn nữa rèm trong phòng khách cũng kéo kín mít, chỉ có ánh đèn tỏa ra.
“Hạng tổng đang ngủ thì phải, chúng ta đột ngột xông vào không hay lắm” Vương Tiểu Minh nhỏ giọng nói.
“Sao ngươi phải nhỏ giọng rầm rì như vậy?” Baal nhướn mày.
Vương Tiểu Minh thấp giọng nói: “Bởi vì trước khi bước vào chúng ta không ấn chuông.”
Baal nâng tay, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vài cái.
Vì thế, chuông cửa réo ầm ĩ.
Vương Tiểu Minh sợ hãi núp sau sofa.
Baal: “…”
Hạng Văn Huân từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Baal có chút giật mình, “Xin hỏi anh là…”
Khóe miệng Baal khẽ nhếch lên.
“Baal tiên sinh?” Trong mắt Hạng Văn Huân lóe lên sự ngạc nhiên, ngay lập tức tràn ngập mừng rỡ, “Ngài đã khôi phục rồi sao?”
Vương Tiểu Minh núp sau ghế sofa ló ra nửa cái đầu, hiếu kỳ hỏi: “Hạng tổng, sao ngài lại đoán ra được thân phận của hắn?”
Hạng Văn Huân không hề phản ứng.
Baal đắc ý cười nói: “Quên nói với ngươi, tình trạng hiện tại của ngươi y như ta hồi trước.”
Vương Tiểu Minh ngẩn ngơ, lập tức gãi đầu, xấu hổ bước ra: “Ờ nhỉ, ta giờ thành ma thành quỷ rồi, Hạng tổng chắc là không nhìn thấy ta.”
Baal nghĩ: làm nhân loại, năng lực thừa nhận mọi chuyện của y có phải quá tốt rồi không?
Hạng Văn Huân hướng theo ánh mắt của Baal, hỏi: “Là bạn của Baal tiên sinh sao?”
“Ngươi cũng biết y.”
Hạng Văn Huân hơi kinh ngạc.
“Vương Tiểu Minh.” Baal bình tĩnh phun ra mấy chữ này.

Ngay cả Hạng Văn Huân có kiên định hay khôn khéo tới đâu cũng không thể nào lý giải được làm thế nào bọn họ lại đổi chỗ cho nhau. Bất quá chuyện này chẳng tác động gì đến biểu hiện của anh ta, “Tiểu Minh, cậu ấy làm sao thế?”
Tiểu Minh?
Baal nheo mắt, “Chết rồi.” Cho nên tim của ngươi cũng chết luôn đi.
Trong mẳt Hạng Văn Huân xẹt qua một tia đau buồn ngay cả anh ta cũng không phát hiện ra. Kỳ thật anh vẫn biết mình có một cảm tình kỳ lạ với Vương Tiểu Minh. Đương nhiên, thứ tình cảm này không liên quan gì đến yêu đương, mà là bị một người tốt bụng thuần khiết như cậu thu hút. Cho nên, khi nghe nói Vương Tiểu Minh đã chết, phản ứng của anh là đau buồn, nhưng sự bi thương này đối với biểu tình chẳng hề để tâm của Baal liền hóa thành hư ảo.
Có lẽ trong mắt của đọa thiên sứ, cái chết của nhân loại không phải là chuyện đáng sợ lắm, phải chăng một cuộc sống mới sẽ bắt đầu?
Vương Tiểu Minh đi đến trước mặt anh ta, cẩn thận quơ quơ tay, xác định quả thật anh ta không nhìn thấy mình, mới tự tin đi vòng quanh quan sát nói: “Hóa ra làm ma là vầy a.”
Baal kinh ngạc hỏi: “Ngươi không biết tịch mịch sao?”
“Không đâu.” Vương Tiểu Minh nhanh chóng đáp lời, “Dù sao có ngươi nhìn thấy ta là được rồi.”

Có lẽ để y vĩnh viễn ở trong tình trạng giả ma giả quỷ này cũng không tồi ha.
Baal bắt đầu suy tính về chuyện đó.
Hạng Văn Huân thu hồi mọi ưu tư, chân thành hỏi thăm: “Tôi có thể giúp gì được chăng?”
“Ngươi cảm thấy những thứ ngươi làm được bộ ta làm không nổi chắc?” Baal lạnh nhạt hỏi.
Vương Tiểu Minh bất mãn nói: “Hạng tổng đã giúp ta rất nhiều đó…”
“Từ giờ trở đi, chuyện của ngươi do ta quản. Không, căn bản ngay từ đầu, ngươi đã do ta quản rồi.” Baal quay đầu, hai mắt gắt gao trừng Hạng Văn Huân, tiếp tục nói với Vương Tiểu Minh, “Hồi đó chẳng liên quan gì đến ngươi, đây là thỏa thuận giữa ta và hắn.”
Vương Tiểu Minh há miệng thở dốc, định nói gì đó, lại nhìn thấy Hạng Văn Huân mỉm cười chen ngang lời cậu.
“Baal tiên sinh quả nhiên rất giữ chữ tín.” Nếu hắn đã nói như vậy, nghĩa là chuyện Hạng Văn Kiệt hắn sẽ lo.
“Bất quá hiện tại ta có một việc rất quan trọng cần làm, cho nên, em trai ngươi sẽ được bỏ vào không gian của ta. Đợi làm xong việc kia, ta sẽ giải quyết chuyện của hắn.”
“Không gian?” Hạng Văn Huân không khỏi nhíu mày, “Baal tiên sinh phải rời khỏi đây bao lâu?”
Baal chậm rãi treo người giữa không trung, nhấc chân, giống như đang ngồi trên ngai cao cuối xuống nhìn anh, “Đã là quỷ hút máu, em trai ngươi phải chịu đến suốt đời.”
Hạng Văn Huân bình tĩnh nói: “Tôi biết.”
“Cho nên, vô luận ta đi bao lâu, y đều đợi được.”
“Nhưng tôi không chờ được. Cha mẹ tôi cũng chờ không nổi.” Hạng Văn Huân nhẹ nhàng thở dài, “Tôi chỉ hy vọng lúc tôi còn sống có thể nhìn thấy em ấy hoàn toàn tỉnh lại.”
Vương Tiểu Minh mềm lòng nói: “Baal, hay là ngươi cứ giúp anh ta trước đi? Chuyện của ta…”
“Ngươi không thể bị mặt trời chiếu vào.” Baal nói.
Vương Tiểu Minh sửng sốt, có hơi mờ mịt vì không hiểu sao hắn lại đổi đề tài nhanh vậy, “A?”
“Nếu theo ta đi Châu Âu, tỷ lệ bị mặt trời chiếu vào càng tăng.”
“Cho nên, ngươi đang quan tâm ta?” Giọng cậu hỏi thật nhỏ, giống như sợ quá lớn tiếng sẽ làm giây phút vui rạo rực trong lòng tan biến.
Baal không vừa lòng, “Ngươi dùng câu nghi vấn hả?”

Vương Tiểu Minh vội vàng gật đầu: “Ừ, à không, không phải.. Là dấu chấm than!”
“Ta quan tâm ngươi khiến ngươi phải cảm thán ư?” Sắc mặt Baal càng xấu đi.
“Không, không… Kỳ thật là dấu chấm tròn.”
“Ta quan tâm ngươi… chỉ là một dấu chấm tròn thôi sao?”

Vương Tiểu Minh cả người đờ đẫn. Không nghĩ là cậu học văn từ nhỏ, đến bây giờ ngay cả luận văn cũng viết đến mấy nghìn từ rồi, cư nhiên mỗi dấu chấm câu cũng không biết dùng. “Vậy ta dùng dấu chấm lửng được không?”
“Dấu chấm lửng?” Kỳ thật Baal cũng không am hiểu dấu chấm câu trong văn phạm tiếng Trung cho lắm.
Vương Tiểu Minh nói thêm: “Này chứng tỏ là ngươi quan tâm ta nhiều nhiều lắm, không đếm được, chỉ có thể chấm lửng.”
Hắn nghĩ một hồi, biểu hiện vừa lòng nói: “Cái dấu chấm này được phát minh không tồi ha.”
“Đúng đó.” Vương Tiểu Minh lặng lẽ thở phào, quay lại nhìn thấy Hạng Văn Huân đang ngồi trên sofa, nhất thời áy náy nói, “Thực xin lỗi, Hạng tổng, chúng ta chỉ là…” (chỉ là lovey dovey thôy >w<) Hạng Văn Huân thấy ánh mắt Baal hơi giễu cợt nhìn về phía nào đó, sau đó cười híp mắt nhìn về phía hắn, thăm dò hỏi: “Tiểu Minh? Đang nói chuyện với tôi sao?” Vương Tiểu Minh hai mắt sáng lên, “Hạng tổng có thể nghe thấy tiếng của ta đó?” Baal tạt cho một chậu nước lạnh: “Hắn đoán thôi.” Hạng Văn Huân nhìn Baal. Nhưng Baal đương nhiên không phải là một người phiên dịch tận tụy, hắn nói có lệ: “Y đang chào ngươi.” … Hạng Văn Huân sắc mặt không đổi nhìn về phía mới nãy Baal liếc mắt qua, trả lời: “Chào cậu.” Vương Tiểu Minh: “…” Lúc trước khi không ai nhìn thấy Baal, vì sao cậu lại không dùng cách này nói cho có lệ, coi nhẹ hắn chứ? Không đến hai giây sau, cậu tự động có câu trả lời: bởi vì cậu sẽ bị đánh rất thảm. “Nếu không còn chuyện gì nữa thì ta sẽ đem em trai ngươi theo.” Baal búng tay. Hạng Văn Kiệt nhất thời xuất hiện giữa không trung. Giờ phút này cậu ta hình như đang ngủ say, cũng không có giương nanh múa vuốt giống hôm bữa, nhìn qua im lặng lại nhu thuận. Tâm tình Hạng Văn Huân có chút kích động, sức mạnh toàn thân đều tập trung trong lòng bàn tay, gắt gao bám chặt lấy sofa. “Baal tiên sinh.” Ngay tại lúc Baal chuẩn bị thu vào, Hạng Văn Huân đột nhiên mở miệng, “Tôi chấp nhận cùng Văn Kiệt ở Ngân Quán chờ ngài trở về.” Baal nhướn mày, “Y bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành quái vật hút máu.” “Tôi sẽ nhờ người đúc một cái ***g sắt bên ngoài quan tài.” Hạng Văn Huân nhìn Hạng Văn Kiệt, mỉm cười nói, “Tôi nghĩ, em ấy nhất định cũng muốn ở bên tôi.” “Đó là đương nhiên.” Ngón tay của Baal gõ nhịp trên đầu gối nói, “Tiện cho việc hút máu mà.” Vương Tiểu Minh thì thầm: “Nếu bạn của Gin tới đây là được rồi.” Baal nói: “Nhân giới và con thuyền Noah bị lệch giờ nghiêm trọng.” “Cho nên?” Baal vuốt cằm, “Cho nên đáng lẽ hắn phải tới rồi mới đúng.” Hạng Văn Huân trong mắt dấy lên một tia hy vọng, “Baal tiên sinh có thêm người giúp đỡ ư?” Vương Tiểu Minh nhớ tới Abaddon, vỗ tay nói: “A, Sao chúng ta không nhờ Abaddon giúp a? Anh ta cũng là đọa thiên sứ mà.” “Vì ta không thích.” Baal hừ lạnh, tiện thể phất tay, Hạng Văn Kiệt biến mất khỏi không trung. “Nghĩ đến thời gian chênh lệch của địa ngục và nhân giới, chúng ta sẽ đi nhanh thôi.” Hạng Văn Huân đứng lên, chân thành nói: “Tôi sẽ ở đây đợi Baal tiên sinh và Tiểu Minh trở về.” Anh ta hiển nhiên đã đoán ra Baal phải đi đâu làm gì. Baal búng tay. Hai người lại trở về phòng. Vương Tiểu Minh mở to hai mắt nhìn hắn hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?” “Địa ngục.” Lấy kinh nghiệm những ngày Vương Tiểu Minh sống cùng Baal, cậu có thể khẳng định, bây giờ tâm tình của Baal vô cùng vô cùng khó chịu. (trung) — Về nhà rất cần thiết Trước kia khi đi xem phim ngoài rạp, Vương Tiểu Minh rất hâm mộ mấy ngôi sao hành động võ nghệ cao cường, có thể nhảy từ trên trực thăng xuống. Nhất là khi bài《 Nam nhi phải tự thân cố gắng 》 vang lên, nhiệt huyết trong cơ thể ào ạt hơn cả thủy triều, khiến người cậu lâng lâng như muốn bay lên. Nhưng sau khi tự mình trải nghiệm, cậu mới biết rằng, sỡ dĩ rất nhiều người nguyện ý bỏ tiền ra rạp chiếu bóng để xem người khác diễn, bởi vì họ hoàn toàn không thể làm được. Giống như bây giờ, mặc dù Baal nghe theo yêu cầu của cậu bay thật chậm, nhưng cậu bị treo sau cần câu cứ lắc qua lắc lại, lắc mạnh đến nỗi cậu thà nhảy xuống dưới kia để kết liễu mình thêm lần nữa cho xong. Thế nhưng, một khi đã bị móc câu dính vào, toàn thân cậu từ trên xuống dưới cứng ngắc như tượng đá, đừng nói là nhảy xuống, chỉ muốn nhúc nhích một đầu ngón tay cũng không được. “Còn lâu không?” Vương Tiểu Minh nhịn không được lên tiếng hỏi. “Từ lúc xuất phát đến giờ chưa quá ba phút, nhưng ngươi đã hỏi đến ba mươi lần.” Baal bay chậm lại. Đáng lẽ hắn nên mở không gian đóng gói y vào trong đó rồi mang đi chứ không nên để y thử trải nghiệm làm quỷ bay làm gì. “Nơi này là địa ngục rồi sao?” Vương Tiểu Minh nhìn bốn phía tối như mực. “Đây là đường hầm không gian do ta tạo ra,” Hắn dừng một chút nói, “Đường từ nhân giới xuống địa ngục xa quá.” “Nga.” Vương Tiểu Minh nói, “Vậy còn lâu không?” … Baal nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần thứ ba mươi mốt.” Vương Tiểu Minh mếu máo, “Thật sự rất khó chịu mà.” Baal đột nhiên đáp xuống. Vương Tiểu Minh sợ tới mức nhắm chặt con ngươi, bên tai đột nhiên im ắng, tiếng gió, tiếng đập cánh, tiếng gì cũng không có. “Á! Vì sao ta không nghe thấy tiếng hít thở?” Cậu lại sợ tới mức mở to mắt ra. “Bởi vì linh hồn không cần hô hấp, thi thể ngươi càng không có cách nào hô hấp được.” Baal không tức giận nói. Vương Tiểu Minh ngẩn người, quả nhiên có nghe thấy tiếng hít thở – nhưng là của Baal. “Ưm, hóa ra là thế.” Cậu cười gượng bước xuống, lại nhìn thấy một con sông rộng lớn. Bên bờ từng ngọn lửa cháy hừng hực. “Đây là đâu vậy?” Vương Tiểu Minh tò mò hỏi. “Địa ngục.” Baal nói xong, đột nhiên hướng về bờ bên kia bay qua. Vương Tiểu Minh khẩn trương mở to mắt. Đến cuối sông, những ngọn lửa bên bờ lụi dần, thậm chí cậu có thể nghe thấy tiếng tách tách khi lửa sắp tàn. Baal chậm rãi bay lên cao hơn. Tim Vương Tiểu Minh thiếu chút nữa là vọt ra. Đương nhiên, cái này chỉ là cảm giác ảo tưởng của cậu, bởi trái tim thực sự cũng như thân thể cậu đều nằm trong không gian của Baal cả rồi. “Tại sao phải bay lên cao thế?” Đôi cánh Baal duỗi thẳng ra mở to gấp đôi! Màn đêm trước mặt thỉnh thoảng lóe lên vài vệt sáng. Cậu chớp chớp mắt, ngỡ ngàng khi nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn ngọn đuốc. Dần tới cuối đường. Baal đột nhiên huýt gió thật to. Lúc tiếng huýt gió xuyên qua thân thể Vương Tiểu Minh, cậu tự an ủi mà nghĩ, may mắn đây chỉ là linh hồn thôi đó, nếu không nhất định đã thủng màng nhĩ. Baal cũng rất hài lòng. Đây coi như một lời thông báo —— hắn rốt cục đã trở lại! (Lưu manh ca ca đã trở lại ^__^) Bầu trời vẫn đen thui lui. Mặc dù những tòa nhà lớn trong thành phố đều sáng rực nhưng không đủ chiếu rọi cả bầu trời. Vương Tiểu Minh bị thành phố hoa lệ ở nơi này làm ngây ngất, “Đây là địa ngục sao?” Trời ạ, cậu không thể tưởng tượng ra nơi đây còn phồn hoa hơn cả mấy thành phố lớn trên nhân giới! “Là tầng thứ nhất.” Baal nhìn sắc trời, trong mắt hiện lên một tia lo lắng. Hắn vỗ cánh nhanh hơn hướng về trung tâm của thành phố. Vương Tiểu Minh im lặng nhìn xuống phía dưới. Nếu cậu không phải đã chết, nhất định sẽ bị phong cảnh dưới kia hù chết. Những bậc thang dài hun hút trong thành phố lần lượt xuất hiện trong tầm mắt. Khi đến trung tâm hình tròn của thành phố, Vương Tiểu Minh nhìn thấy một cái động tối đen, hơn nữa cái động này nhìn như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy dựng lên nuốt chửng người vào đó. “Ngươi đừng nói là…” Cậu còn chưa kịp nói xong, Baal đã lao xuống rồi. Tại khoảnh khắc đó, trong đầu Vương Tiểu Minh hiện lên một ý nghĩ duy nhất —— từ nay về sau, cậu chỉ cần nhìn thấy con ruồi con muỗi thôi cũng sẽ bị hoa mắt chóng mặt. Trải qua một khoảng thời gian đầu đau mắt hoa, cho dù đang là linh hồn cũng mệt mỏi muốn buồn nôn, Vương Tiểu Minh rốt cục nhận ra cảnh sắc nghiêng nghiêng ngả ngả đã ngừng lại. Cậu và Baal đang đứng trước một cung điện màu trắng thật lớn. Nhưng chân cậu không chạm đất, bởi vì cung điện này đang lơ lửng giữa không trung. “Hoan nghênh trở về, Baal.” Mang theo thanh âm trong trẻo, một đọa thiên sứ với khuôn mặt tinh xảo tựa búp bê Barbie vỗ cánh bay ra khỏi cung điện. Y mặc một thân áo ngủ màu kem sáng sủa dưới ánh đèn. Nếu không phải đôi cánh đen quá mức chói mắt kia, Vương Tiểu Minh nhất định nhầm lẫn y với thiên sứ. Baal nhìn bầu trời tối như mực, nhíu mày hỏi: “Lucifer đâu?” Nếu Lucifer có ở đây, ánh sáng của hắn sẽ soi rọi toàn bộ bầu trời của địa ngục. “Lucifer đại nhân ra ngoài rồi.” Y mỉm cười với Vương Tiểu Minh, “Rất vui được gặp cậu, ta là Berial.” Bởi vì nụ cười của y hết sức chói lóa, Vương Tiểu Minh khẩn trương lại không ngừng cọ cọ mũi chân, “Tôi là Vương Tiểu Minh.” “Qủa là một cái tên rất êm tai.” Berial ca ngợi. … Đây là lần đầu tiên có người nói tên cậu dễ nghe nha, lại còn là một đọa thiên sứ xinh đẹp như vầy. Vương Tiểu Minh cảm tưởng sau lưng mình như thể cũng mọc lên một đôi cánh, chuẩn bị bay bay lên. Baal lại tạt cho một chậu nước lạnh: “Ngoài cái tên Berial ra, y cảm thấy tên ai cũng êm tai cả.” Berial thấp giọng oán giận: “Ta chỉ không thích người khác gọi tên ta thôi.” Vương Tiểu Minh ngơ ngác hỏi: “Vì sao?” Trên thực tế, cậu cảm thấy cái tên Berial này nghe còn hay hơn Vương Tiểu Minh nhiều. Ít ra thì… nghe rất tây. “Bởi y lười biếng.” Baal nói, “Đó là lý do y sa đọa.” Berial phản bác: “Ta chỉ vì muốn theo đuổi tự do của chính mình.” Baal nói: “Vậy ngươi xuất hiện trong này làm gì?” “Lúc Lucifer đại nhân ra ngoài, sẽ giao nhà cửa cho ta.” Berial nhún vai nói, “May mắn là, khách của Lucifer đại nhân cũng không nhiều.” Nhưng mà hai năm nay hơi nhiều ha. Bất quá, Isfel và Baal đều rất hiếm khi xuất đầu lộ diện ở địa ngục, sao tự dưng lại liên tiếp chạy tới nhỉ? Y có hơi hoang mang, bất quá cũng lười theo đuổi. “Bao giờ hắn mới về?” Mặc dù phải nhờ đến Lucifer giúp đỡ làm hắn vô cùng vô cùng khó chịu, nhưng tìm đến nhà mà người lại không thấy làm hắn càng vô cùng vô cùng vô cùng khó chịu hơn! Nhất là khi nghĩ đến chuyện hắn chỉ có thể dùng cái cần câu kia để giữ lấy Vương Tiểu Minh. (Lại muốn sờ mó em nó rồi =w=) Berial nói: “Căn cứ vào nhật ký hành trình của Lucifer đại nhân trong lần gần đây nhất, cũng không lâu lắm. Nhiều nhất khoảng hai ba năm à.” Vương Tiểu Minh: “…” Số năm của địa ngục và nhân loại là cùng đơn vị đo sao? Baal nghĩ một lát nói: “Còn ai có hắc tinh châu nữa?” Berial không chút nghĩ ngợi đáp luôn: “Mammon đó.” Khóe mắt Baal co giật, “Bộ không còn ai nữa hả?” Nếu có thể, hắn thật sự không muốn giao thiệp với cái loại tham lam kia. Berial thanh minh: “Mammon tốt lắm nha. Hôm bữa hắn còn tặng ta một cái mặt nạ dưỡng da đó, dán lên mặt có thể không cần rửa mặt suốt một năm a.” Tuy rằng lúc sau, hắn có gảy mất một viên hắc tinh thạch trên tấm gương nhà mình. Vương Tiểu Minh: “…” Mặt của y và mặt của nhân loại có cùng một nghĩa sao? Baal không ý kiến, hắn tung cần câu móc lấy ai đó rồi bay về hướng tầng thứ hai. Hồi nãy lúc Baal bay xuống, Vương Tiểu Minh hoàn toàn bị nỗi sợ ám ảnh, căn bản không được ung dung thưởng thức phong cảnh các tầng, hiện tại mới nhìn rõ cảnh sắc tầng thứ hai —— một thành phố giải trí phát huy mọi thứ xa hoa đến cực điểm. Baal hạ cánh xuống trước một hộp đêm. Hai gã đầu trâu gác cửa nhìn thấy hắn, vội vàng chạy ra tiếp đón, “Đọa thiên sứ đại nhân cao quý, xin mời qua bên này.” Baal giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Mammon đâu?” Đầu trâu liếc nhau nói: “Mammon đại nhân không có ở đây.” Baal khóe miệng cong lên. Hai gã đầu trâu đột nhiên không hiểu sao cụng đầu vào nhau rồi văng ra hai bên. “Ta sẽ ở đây chờ hắn.” Baal nhấc chân bước qua hai gã, đi vào cửa lớn của hộp đêm. Hai gã đầu trâu vội vàng đứng dậy, cúi đầu ghé vào nhau, xì xầm to nhỏ. “Không biết hắn là ai nhỉ?” “Dám gọi thẳng tên của Mammon đại nhân, nhất định là một đọa thiên sứ rất lợi hại.” “Chẳng lẽ là Isfel ư?” Hai gã đầu trâu trừng to bốn mắt. “Anh ta là Baal.” Một thanh âm õng ẹo chen vào. “Tiểu thư Yvonne.” Mắt hai gã đầu trâu sáng lên. Yvonne khóe miệng khẽ nhếch, “Các ngươi đi mời Mammon đi, Baal cứ để ta tiếp đón.” “Dạ” hai gã đầu trâu chạy như bay. Yvonne vươn tay chỉnh lại vai áo mình xuống thấp một chút nữa, để hai bên vai trần lồ lộ hết mức có thể, sau đó vuốt lại tóc, vô cùng tự tin bước vào trong. Ả trước giờ vẫn luôn tin tưởng mười phần vào mị lực của mình. Cái lần gặp Isfel thất bại, ả đổ thừa cho việc hắn không thích khác phái. Đại sảnh của hộp đêm phi thường xa hoa. Từng viên gạch dưới chân đều làm từ bạch ngọc, cây cột giữa sảnh được khảm lên mấy ngàn viên ruby, từng tấm màn được dệt từ tơ vàng rũ quanh cây cột. Đương nhiên, cảnh sắc này với Yvonne mà nói, ả đã ngán tới tận cổ. Điều duy nhất làm ả hưng phấn, chính là vị đọa thiên sứ đang đứng bên cạnh cái cột kia. Khí thế cao ngạo khiến người khác khó có thể cưỡng lại làm dục vọng muốn chinh phục của ả đã bùng cháy tới cực điểm. “Baal đại nhân.” Ả từ từ bước qua, đem bả vai của mình khẽ cọ lên cánh tay của đối phương, hàng mi nhẹ nhàng chớp chớp, ánh mắt ma mị kiều diễm. Ả biết rõ góc độ nào làm khuôn mặt ả ăn ảnh nhất, biết rõ nên liếc mắt đưa tình thế nào. Baal không lên tiếng nhìn hai khối thịt tròn tròn chủ động dâng lên tận mắt, trên trán nổi đầy gân xanh, “Ngươi là ai?” “Em tên là…” Ả chu đôi môi đỏ mọng lên hé ra hợp lại, tận lực bày ra hình dáng mê hồn của khuôn miệng khi phát âm, “Yvonne.” Vương Tiểu Minh chua chát nhìn thân ảnh ả ta và Baal dính lại một chỗ, miệng cậu mím chặt thành một đường. Baal đột nhiên vươn tay, chụp lấy cổ ả. Ánh mắt Yvonne mở tròn xoe khi thấy hai chân mình tự dưng cách mặt đất một khoảng, giống như trên mặt Baal mọc ra một bông loa kèn. “Chưa nghe bao giờ.” Mặt Baal không chút thay đổi nói xong, cổ tay giật một cái. Vương Tiểu Minh liền nhìn thấy ả hóa thành một ánh sao băng, nháy mắt biến mất ngoài cửa sổ. Baal cúi xuống nhìn thấy miệng cậu ngoác ra, nhíu mày nói: “Ngươi cười cái gì?” “Không có gì.” Vương Tiểu Minh lấy tay vỗ vỗ cái cột, “Rất đẹp a.” “Cám ơn đã khen ngợi.” Một tuấn mĩ nam tử mặc áo sơmi vàng nhạt, khoác thêm vest tím than đi từ ngoài cửa vào. Baal nhìn thấy hắn, không buồn đánh tiếng chào hỏi, nói trực tiếp: “Ta muốn một viên hắc tinh châu.” “Từ từ thương lượng.” Nam tử cười đến thập phần thân thiết. (hạ) — Về nhà rất cần thiết Bởi vì công dân dưới địa ngục đều trường sinh, cho nên thiết kế của hộp đêm muôn màu muôn vẻ. Vương Tiểu Minh đi theo Baal và cái người mới bước vào tên Mammon, cùng đến hồ nước đang lơ lửng trên không, ngồi xuống một chỗ giống như là bồn rượu. Giữa bồn có đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn có bốn ly rượu to bằng bàn tay, mỗi ly đều cắm sẵn một cái thìa nhỏ bên trong. Mammon mỉm cười nói: “Muốn uống gì?” Baal nói: “Ba Tư lam đế.” “Nhiều năm như vậy, thói quen của ngươi thực sự chẳng thay đổi chút nào.” Mammon cầm lấy cái thìa trong tay, gõ sáu cái lên ly rượu trước mặt Baal. Chỉ thấy dưới đáy ly đột nhiên xuất hiện một cái lỗ nhỏ, dòng rượu nâu sẫm phun lên từ cái lỗ đó. Baal cầm lấy thìa múc một ngụm, lập tức nhíu mày hỏi: “Ngươi pha thêm bao nhiêu nước?” Mammon nói: “Ngươi thử nhìn xem quanh đây có bao nhiêu nước?” Vương Tiểu Minh chồm ra ngoài mép bồn, nhìn xuống nước trong hồ dưới chỗ mình ngồi đang vỗ vào thành bồn, bốn phía xung quanh sóng gợn một màu xanh ngắt. Mammon nói: “Ngươi có thể nhìn thấy bao nhiêu nước, chứng tỏ là có bấy nhiêu nước chưa bị pha vào.” Baal: “…” Mammon quay lại hỏi Vương Tiểu Minh: “Còn cậu muốn uống gì?” Vương Tiểu Minh ngồi lại vị trí, cực kỳ ngưỡng mộ nhìn về ly rượu trước mặt Baal, lắc đầu nói: “Tôi không ăn được. Tốt nhất không nên lãng phí.” Mammon nụ cười không đổi, “Yên tâm. Nhanh chóng thảo luận xong điều kiện, lát nữa sẽ có rượu ngon để chúc mừng.” Vương Tiểu Minh hai mắt trông mong nhìn Baal. Baal không kiên nhẫn nói: “Nói điều kiện đi.” Mammon dùng thìa gõ ba cái lên ly của mình. Trong chớp mắt, một ngọn lửa hồng bùng lên từ cái lỗ nhỏ, tí tách rơi thành từng giọt xuống ly, chốc lát đã tràn đầy. Vương Tiểu Minh nhìn mà hoa mắt chóng mặt. “Từ sau khi Titan tộc bị phân chia, lượng hàng xuất khẩu từ địa ngục đến Titan gặp phải trở ngại lớn.” Mammon dùng thìa khuấy vô thức dòng rượu đỏ tía trong ly, “Chiến tranh giữa quang minh Titan và tự do Titan khiến cho nhiều thành phố của Titan không ngừng đổi chủ, các loại khoáng thạch lại trở thành trang sức, không còn là vật dụng cần thiết nữa. Hiện tại đối tượng mà bọn chúng đang hợp tác giao thương nhiều nhất là Ải nhân tộc và Tinh Linh tộc.” Baal cười lạnh nói: “Titan tộc tỉnh ngộ cũng chưa muộn nhỉ.” Ải nhân tộc cung cấp vũ khí, Tinh Linh tộc cung cấp lương thực, mà thứ địa ngục cung cấp nhiều nhất lại chính là xa xỉ phẩm. Bên nào trọng yếu, bên nào thứ yếu, bên nào không cần thiết chỉ cần nhìn là hiểu ngay. Mammon không khuấy nữa, lấy thìa múc một ngụm rượu đưa lên miệng thưởng thức, sau một lúc lâu mới nói: “Với góc độ nhìn từ phía địa ngục mà nói, đây tuyệt đối không phải tin tốt.” Baal đã đoán ra lời tiếp theo hắn ta muốn nói, hắn ung dung nhấm nháp thìa rượu: “Thiên đường và địa ngục không phải trước giờ vẫn tuyên bố sẽ không nhúng tay vào sự phát triển tự do của cửu giới sao?” “Đương nhiên.” Mammon buông thìa xuống, lại cười nói, “Ta cũng đâu có ý định phái đại quân của địa ngục đến tấn công bọn chúng. Ta chỉ hy vọng ngươi có thể giúp chúng khai thông nhận thức, địa ngục cần được tôn trọng ra sao, là đối tượng hợp tác tốt nhất mà chúng tuyệt đối không nên bỏ qua. Mặc dù Ải nhân tộc có thể cung cấp rất nhiều máy móc khoa học kỹ thuật các loại, nhưng nếu Titan tộc cứ dựa dẫm vào họ lâu dài sẽ làm giảm mất ưu thế về thể lức trời ban của chúng. Chỉ có dùng khoáng thạch mà địa ngục cung cấp mới chế tạo ra vũ khí ma pháp với uy lực cường đại, đấy mới là lựa chọn tốt nhất dành cho chúng.” Baal nheo mắt, “Muốn chúng lựa chọn giữa việc dựa vào Ải nhân tộc hoặc là núp bóng địa ngục hả?” “Sinh vật luôn tiến hóa mà. Nếu cuối cùng chúng chọn dựa vào Ải nhân tộc, chỉ có thể làm thân thể bọn chúng suy yếu bé nhỏ như Ải nhân tộc, đầu óc lại càng đơn giản đi. Nhưng nếu chọn vũ khí ma pháp sẽ làm sức mạnh của chúng cường đại hơn nhiều.” Mammon nói nghe rất hợp tình hợp lý. “Nhúng tay vào nội bộ của Titan… Chuyện này Lucifer biết không?” “Vô luận là nhìn từ góc độ nào cũng không nên biết làm gì.” Mammon cười đến ý vị thâm trường. Baal hừ nhẹ. Vương Tiểu Minh nghe như lọt vào sương mù. Mammon chậm rãi vươn tay với vào trong ly rượu đỏ tía, lấy ra một viên hắc tinh châu. Trên mặt hạt châu còn ánh lên màu đỏ do rượu dính lên. Ánh mắt Baal chăm chú. “Đây là trò ảo thuật ta mới học được, không phải pháp thuật, tuyệt đối dùng bằng thủ pháp.” Mammon để hạt châu trong lòng bàn tay, hờ hững lăn qua lăn lại, “Chỉ cần ngươi đồng ý, ta có thể giao hàng trước.” Ngón trỏ của Baal khẽ gõ lên mặt bàn, từ trong ánh mắt dĩ nhiên đã quyết định, “Titan tộc hẳn là đã tiến hóa nhỉ” Hắn nhấn mạnh bốn chữ ‘hẳn là’ và ‘tiến hóa’. “Kết quả không quan trọng. Chủ yếu là giao thương cơ.” Mammon thẩy hắc tinh châu về phía Baal. Baal chụp lấy. Mammon múc một thìa rượu nói: “Chúc hợp tác vui vẻ.” Baal khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên, cũng múc một thìa rượu: “Hợp tác vui vẻ.” “Đây là lần đầu tiên ngươi cụng ly với ta.” Mammon liếc mắt về hướng Vương Tiểu Minh, khẽ cười nói, “Thật sự đáng kỷ niệm.” Nói xong, chậm rãi uống cạn rượu. Baal đem thìa bỏ lại vào ly, “Ta vừa mới dùng một trò ảo thuật nhỏ, không phải ma thuật.” Tay Mammon cứng đờ, hơi có dự cảm bất hảo. Baal thong thả nói: “Ở trong rượu của ngươi.” Mammon đột nhiên không có can đảm nhìn thử. “Một lễ vật ta mang đến từ nhân giới.” Trong mắt Baal tràn ngập giễu cợt, “Ngươi không muốn nhìn xem là cái gì sao?” “Ngươi thật sự khách sáo quá.” Sắc mặt của Mammon lúc này không còn hồng hào như trước nữa, hắn liếc mắt về phía ly, chỉ thấy một con bọ màu đen đang nổi lềnh bềnh trong rượu. “Nó là con gián, nhân loại thường gọi nó là tiểu cường.” Baal còn chưa nói xong, thân ảnh của Mammon đã vụt mất không thấy tăm hơi. Vương Tiểu Minh lo lắng hỏi: “Anh ta không sao chứ?” Baal nói: “Ta vô cùng hy vọng đáp án là ngược lại a.” Vương Tiểu Minh: “…” Baal lấy thi thể của cậu từ không gian đóng băng ra, nói: “Trước mắt giải quyết vấn đề của ngươi đã.” Vương Tiểu Minh giật mình hỏi: “Ngươi muốn đưa thi thể của ta vào hắc tinh châu sao? Dùng phương pháp giống ngươi khi trước để hồi sinh ta?” Baal thuận tay bỏ thi thể cậu vào hắc tinh châu, “Phương pháp này rất tiện.” “Nhưng mà,” Vương Tiểu Minh nhất thời không biết đây là cảm động, cảm kích hay là cảm phục. “Cách này rất nguy hiểm, ngươi nhìn ta đây này…” Cậu nói xong, lập tức liền hối hận. Nguyên bản muốn can ngăn hắn, nhưng theo cách nói của cậu hình như có chút oán giận trong đó. “Yên tâm, ta sẽ không phạm sai lầm tương tự lần thứ hai đâu.” Sự thật là sau khi Vương Tiểu Minh chết đi, hắn luôn tự trách mình về chuyện này. Bởi vì hắn không nghĩ tới phương pháp giải quyết lại đơn giản như vậy, đơn giản đến độ hắn rất muốn lôi mấy tên tác giả của cuốn 《Địa ngục toàn mạo》 ra, lăn qua lăn lại đánh một trận đã ngứa mới thôi! Vương Tiểu Minh nửa tin nửa ngờ nói: “Hay là gọi thêm hai vị ma vương vừa rồi tới đi? Thêm người thêm sức mà.” “Bọn chúng có phải người đâu, là ma vương đó. Thêm ma vương là thêm thương vong không biết hả.” Baal hừ lạnh. Vương Tiểu Minh không dám can nữa. Kỳ thật nghe từ kiểu nói chuyện của bọn họ, cậu cũng biết mối quan hệ giữa họ không tốt lắm. “Vậy có cần tìm một chỗ kín đáo không?” “Thích hả?” Hắn búng tay, bốn phía nhất thời bị bao trùm trong màn sương. “Đây là…” “Không gian của ta.” Vương Tiểu Minh ngưỡng mộ nói: “Nếu nhân loại cũng có khả năng này thì tốt rồi.” “Làm gì?” “Có thể đỡ được tiền mua nhà a, hiện tại giá nhà đất cao lắm đó.” “…” Baal đặt hắc tinh châu vào trong thân thể mình, đang định dẫn cậu đi loanh quanh một tí, thăm thú các khu thương mại ở địa ngục (tới đó ăn cướp chứ jk =w=), nhưng hắn vừa nhấc chân một cái, cả người liền đứng sững lại. Vương Tiểu Minh từ lúc bắt đầu vẫn chăm chú theo dõi hắn, nhất thời kinh hãi, “Ngươi có sao không?” Trên mặt Baal xuất hiện biểu tình rất kỳ quái. “Làm sao thế?” Vương Tiểu Minh lo lắng đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng. Baal chậm rãi nhắm mắt. … Vương Tiểu Minh không biết bây giờ mình lên lao vào ôm chặt cánh tay hắn lay thiệt mạnh hay là ngồi yên bên cạnh mà nhìn. Thời gian một giây trôi qua. Vương Tiểu Minh cảm thấy mông mình đập xuống ván gỗ cứng ngắc, cứng đến độ làm người cậu run rẩy đứng dậy không nổi. Đột nhiên, Baal mở to mắt, xòe tay ra, hắc tinh châu xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, đang phát sáng mãnh liệt. Vương Tiểu Minh chỉ thấy cả người giống như bị một sức mạnh vô cùng lớn hút lấy, ngay sau đó liền bất tỉnh nhân sự. Trong cơn mê, rất nhiều chuyện hiện lên xoay quanh đầu cậu, từ nhỏ đến lớn, cha mẹ lạnh lùng, anh trai đùa giỡn, bạn học châm chọc, cãi nhau với bạn bè… Giống như đang coi một đoạn phim ngắn, nháy mắt xẹt qua cuộc đời của cậu. Hai mươi ba năm cứ như vậy trôi qua. Cuối cùng chỉ còn lại, là cái người vĩnh viễn cao cao tại thượng, nghênh ngang kiêu ngạo – Baal. Phía sau hắn mở ra đôi cánh đen thật lớn, nhưng cậu không hề thấy sợ hãi mà là cảm giác vô cùng ấm áp và yên tâm. Cảm giác ấm ấp và yên tâm đó làm cậu ngủ thêm một lát nữa mới tỉnh. Baal ngồi đối diện cậu, vẫn là tư thế ngồi lúc đầu nhưng sắc mặt vô cùng nhục nhã. Cậu nhanh chóng ngồi thẳng dậy, “Ngươi không sao chứ? Bây giờ ngươi là linh hồn hay là thân thể hợp nhất vậy?” Baal vẫn như cũ không nói lời nào, lạnh lùng trừng cậu. Vương Tiểu Minh không khỏi lo lắng đứng dậy, kiểm tra thân thể hắn từ trên xuống dưới vài lần , “Ngươi rốt cục là làm sao vậy?” “Ngươi có biết, ngươi đã dùng bao nhiêu lâu để tu bổ cơ thể của ta không?” Baal cuối cùng cũng mở miệng. Vương Tiểu Minh xòe ngón tay đếm đếm, “Một tháng nhỉ?” “Vậy ngươi có biết, ta đã dùng bao lâu để tu bổ thân thể của ngươi?” “Ưm…” Vương Tiểu Minh ngước nhìn đồng hồ, “Một giờ chăng?” Baal từng chữ nói: “Chỉ trong phút chốc.” Vương Tiểu Minh giật mình hỏi lại: “Bởi vì ngươi là đọa thiên sứ, cho nên mạnh mẽ hơn sao?” “Tình yêu và sức mạnh cơ thể chả liên quan gì hết.” Baal cơ hồ đang nghiến răng nghiến lợi. Vương Tiểu Minh cái hiểu cái không, “Hay là do thân thể của ta được bảo quản tốt hơn?” “…” Nguyên nhân là… hắn yêu Vương Tiểu Minh nhiều hơn! Nguyên nhân này thiếu chút nữa làm hắn tức nổ mắt! Ngay từ đầu Baal luôn chắc chắn cán cân tình yêu nghiêng về phía Vương Tiểu Minh, bởi vì từ trước tới giờ toàn do Vương Tiểu Minh thổ lộ. Cho nên lúc hắc tinh châu bùng phát, hắn đương nhiên vẫn nghĩ mình yêu chưa đủ. Nhưng không ngờ đáp án lại là… Cái bàn không hề báo trước bị chẻ ra làm hai nửa. Nước bốn phía bốc lên như thể bị đun sôi. Vương Tiểu Minh kinh hồn táng đảm nghe tiếng xì xèo, nhẹ giọng hỏi: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?” Những lời này giống như bóp vỡ một quả bóng đầy hơi. Baal túm lấy cổ áo cậu, kéo đến trước mặt mình, hung hăng đe dọa: “Từ giờ trở đi, ngươi dám thử yêu ta ít hơn coi!” Vương Tiểu Minh: “…” Vô luận quá trình như thế nào, chân tướng có ra sao đi chăng nữa, kết cục là, Vương Tiểu Minh đã thuận lợi sống lại! —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.