Bạn của bạn, là bạn
* Hạ kì: chơi cờ
Vũ khí bạc là thiên địch của Huyết tộc.
Nhưng Baal và Vương Tiểu Minh hiển nhiên vẫn còn thiếu hiểu biết về mấy kiến thức căn bản này.
Lý giải đầu tiên của Vương Tiểu Minh chính là, thanh kiếm này vô cùng sắc bén, cho nên tất cả mọi người đều rất sợ nó.
Baal lại nhướn mày, “Muốn tặng cho ta?”
Bọn Huyết tộc khác: “…”
Tuy rằng số sáu sau đuôi đúng là để chỉ về thứ tự của đời thứ sáu, nhưng mỗi đời của Huyết tộc đều có một khoảng cách chênh lệch rất xa, huống hồ đời thứ sáu mà gây sự với đời thứ tư, chỉ có con đường chết mà thôi. Tam đại sở dĩ có thể tiêu diệt được nhị đại ngoài số lượng chiếm ưu thế ra còn có một nguyên nhân cực kỳ đặc thù, thế nhưng loại đặc thù này đâu phải khi nào cũng có thể xuất hiện chứ. Đó cũng là lý do mà tam đại có thể nắm giữ chắc chắn quyền thống trị cao nhất trong Huyết tộc, nếu không thì hôm nay Huyết tộc sớm đã giống như nhân loại, các đời không ngừng đạp đổ nhau để giành quyền thống trị.
Daniel không giận lại cười nói: “Ngươi thật sự muốn nhận nó?”
Ánh mắt Baal đảo qua đảo lại giữa y và bàn cờ. Với hắn mà nói, đánh nhau hay chơi game đều có sức hấp dẫn khó mà cự tuyệt được. Hắn thực nghiêm túc suy đi nghĩ lại một hồi: “Đánh trước vậy, đánh không chết lại tiếp tục chơi.”
Cùng là một câu nói rơi vào tai người khác đương nhiên sẽ sinh ra ý khác.
Daniel bắt đầu thấy nể phục hắn, “Không ngờ ngươi thật sự không sợ chết.” Huyết tộc đương nhiên không dễ chết, nhưng không phải là không thể chết.
Baal lười giải thích, “Thử rồi sẽ biết.” Hắn nói xong, cúi đầu nhìn Vương Tiểu Minh.
Vương Tiểu Minh miệng giật giật, cuối cùng vẫn nuốt lời can gián vào bụng. Sự tình đã đi đến nước này, có khuyên nữa Baal cũng chỉ cho là cậu lắm chuyện thôi, thực tế thì, cậu cũng thấy Daniel có chút quá mức —— hiển nhiên cậu đã quên mất ai mới là kẻ ra tay trước đấm vào bụng người ta.
“Ngươi cẩn thận nha.” Cậu nhìn hắn bằng ánh mắt tin tưởng mười phần.
Baal nói: “Những lời này để ta nói mới đúng.” Nơi này, cho dù tất cả bọn chúng có đồng loạt xông lên cũng chẳng phải đối thủ của hắn, nhưng trong tình huống không thể sử dụng được không gian, sự an toàn của Vương Tiểu Minh rất khó đảm bảo.
Thanh âm của Daniel lạnh lùng vang lên: “Ngươi yên tâm. Ta vẫn chưa xuống cấp đến nỗi phải ra tay với một tên nhân loại vô năng.”
…
Ở phương diện cực lực miệt thị khả năng của nhân loại, Baal cũng nhất trí với y, cho nên hắn không thèm phản bác mà trực tiếp chụp lấy sau cổ Vương Tiểu Minh, nhét cậu vào trong quầy bar.
Ông chủ trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, “Ta không giữ người.”
Baal nói: “Ta gửi tạm thôi.”
Ông chủ nói: “Nhưng trong này không gian chật chội.”
Baal khua tay đẩy lão ra, để Vương Tiểu Minh điều chỉnh lại tư thế thoải mái, vừa lòng gật đầu nói: “Như vậy không gian sẽ rộng hơn.”
Ông chủ: “…”
“Nếu đã an bài và di ngôn xong xuôi, giờ chúng ta bắt đầu được rồi chứ?” Daniel huy vài đường kiếm trên không, giống như đang vẽ ký hiệu.
Tay Baal nắm lại thành quyền, chậm rãi siết chặt ngón tay, khóe miệng lộ ra chút cười nhạt lại càng làm phụ họa thêm hai mắt lửa cháy hừng hực, “Ra tay đi.”
…
Daniel thiếu chút nữa muốn cười ra tiếng.
Kẻ điên nhà McCorvey quả nhiên là danh bất hư truyền. Một gã Huyết tộc đời thứ sáu khi đối mặt với đời thứ tư cư nhiên còn nhường đối phương ra tay trước, chẳng lẽ hắn không sợ y vừa ra tay, ngay cả cơ hội chống đỡ hắn cũng không có nổi hay sao?
Làm một Toreador đời thứ tư hoàn mỹ, y không muốn mang tiếng xấu cậy mạnh bắt nạt yếu, bởi vậy y lại đành ban cho hắn quyền chủ động, “Ngươi trước đi.”
Nắm đấm của Baal vô thanh vô tức phóng ra.
Tốc độ cũng y như lần đầu tiên, điện quang hỏa thạch.
Bất quá Daniel lần này đã có được chuẩn bị, chỉ thấy thân ảnh hắn chợt lóe, nắm đấm xẹt qua quần áo y.
Trên người Daniel đổ ra một trận mồ hôi lạnh.
Nếu nói lần đầu tiên bị đánh là do y hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, như vậy cú đấm mới nãy y chẳng để bấu víu vào lý do gì nữa. Lúc y vừa nói “Ngươi trước đi”, ánh mắt vẫn dính chặt vào nắm tay của Baal, nhưng khi hắn thật sự ra tay, bản thân y vẫn bị chậm nửa bước. Y sở dĩ có thể né tránh hoàn toàn không phải vì tốc độ mà là nhờ trực giác.
Trực giác của Huyết tộc rất mạnh, rất nhiều Huyết tộc khi chiến đấu đều dựa vào trực giác. Nhưng một Huyết tộc đời thứ tư đối phó với một gã Huyết tộc đời thứ sáu mà phải vật vã đến độ dùng trực giác, thật sự quá dọa người.
Y nhìn Baal, cái tay cầm kiếm bất giác run một chút.
Bất quá y khó chịu, Baal lại càng không thích. Cho dù không thể dùng năng lực, hắn cũng không thể nào đánh hụt một con dơi hút máu nho nhỏ như vậy a.
Baal nhíu mày nói: “Năng lưc đặc thù của ngươi là gì?”
Hắn rất hiếm khi đánh nhau với Huyết tộc, trận đại chiến ở Nguyên Thù giới lần đó Gin chỉ hỗ trợ chút xíu, căn bản không hề sử dụng hết sức, cho nên Baal cũng không am hiểu năng lực của Huyết tộc cho lắm, lại càng không thể bắt chước năng lực chiến đấu của chúng.
“Năng lực?” Hai mắt Daniel đảo về hướng con dơi ngơ ngác còn đang nằm ngắc ngoải trên bàn cờ, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, tay chậm rãi vươn ra giữa không trung, làm tư thế chuẩn bị phóng ra.
Đột nhiên, một đám mây đen hàng trăm hàng ngàn con dơi đông ngùn ngụt, không hề báo trước lao ra từ phía sau y, phóng thẳng về phía Baal.
Tuy rằng dùng con dơi để quyết định thắng bại mà không cần ra tay, nhất là ở tình huống con dơi của đối phương đẳng cấp không bằng mình, bất quá vì giữ gìn hình tượng chiến thắng của mình, thủ đoạn nho nhỏ như vầy là lẽ đương nhiên.
Baal khẽ cau mày, cố kiềm nén xúc động muốn quét một lượt tất cả bọn chúng vào không gian, vươn tay ra, một ngọn lửa đen quấn quanh tay hắn. Ngọn lửa rất nhanh lan ra, vây trụ toàn bộ thân thể hắn.
Đây là kỹ năng sau khi sa đọa hắn học được nhưng rất ít xài, bởi vì mỗi lần xài đến đều tạo ra ảnh hưởng không tốt chút nào.
Bất quá hiện tại, hắn bị đám dơi vây kín xung quanh, từ bên ngoài nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy một khối cầu lớn bị đám dơi bay vèo vèo vòng quanh. Ngọn lửa và hắn hoàn toàn bị che khuất trong đám dơi dày đặc.
Daniel đứng bên ngoài, mày nhíu chặt.
Đám dơi này cùng y tâm linh tương thông, cho nên y có thể cảm nhận được chúng đang chết đi cực nhanh. Nhưng đối phương chỉ là một tên Huyết tộc đời thứ sáu… Làm sao có thể?
“Daniel đại nhân thắng chắc rồi!”
Thành viên ban nhạc không cam lòng yếu thế hô lớn một tiếng, lập tức được một đám người khác phụ họa theo.
Daniel chậm rãi nhấc kiếm lên.
Đám Huyết tộc vừa rồi còn kêu gào cổ vũ lập tức im bặt.
Daniel đại nhân thích cổ vũ nhỏ tiếng hơn.
Bọn họ dùng ánh mắt trao đổi thông tin như vậy.
Ánh mắt Daniel nhíu lại, đột nhiên lao vào đàn dơi.
Đám dơi lộp độp vỗ cánh tản ra, sau khi y bước vào lại nhanh chóng bu kín mít.
Đám Huyết tộc còn lại hai mặt nhìn nhau. Đây là tình huống gì vậy?
Chờ sau một lúc lâu, một gã thành viên trong ban nhạc tỏ vẻ hiểu biết cười nói: “Daniel đại nhân không hổ là Daniel đại nhân, cái gì cũng muốn trực tiếp tự mình giải quyết, ngay cả chiến đấu cũng không ngoại lệ.”
Một gã thành viên khác vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy. Tiếc là chúng ta không thể nhìn thấy tư thế chiến đấu oai hùng của Daniel đại nhân.”
“Chúng ta chỉ có thể chuẩn bị rượu ngon để nghênh đón đại nhân mang chiến thắng trở về.” Lời đề nghị vừa dứt, tầm mắt của đám Huyết tộc quỷ dị nhìn về phía quầy bar.
Ở đó, Vương Tiểu Minh đang chắp tay thành chữ thập, nhắm chặt mắt cầu nguyện cho Baal.
…
“Ta nghĩ, trước khi khai tiệc, có phải chúng ta còn chuyện gì đó cần giải quyết trước hay không?” Ánh mắt của thành viên ban nhạc nhìn Vương Tiểu Minh rõ ràng rất thâm độc.
Ông chủ nhìn thấy có điểm không ổn, lão nhanh chóng chạy ra che chắn phía trước, lôi ra một lọ máu người vô cùng quý giá nói: “Đồ ngon đây, thứ này dùng để chúc mừng là tốt nhất.” Lão vừa nói, vừa mạnh mẽ đá vào chân của Vương Tiểu Minh.
Vương Tiểu Minh mở to mắt, mờ mịt nhìn lão.
“Nếu ngươi mệt thì ra phía sau nằm nghỉ đi.” Ông chủ nhanh chóng trao đổi ánh mắt với cậu.
Ở thế giới của Huyết tộc, nhân loại nhất định là kẻ chịu thiệt thòi nhiều nhất.
Vương Tiểu Minh dùng khóe mắt nhìn đám khác Huyết tộc đang từ từ tiến lại gần, trong lòng cũng thầm hiểu, không nói nhiều vội lùi ra sau.
“Đứng lại!” Thành viên ban nhạc hét lớn một tiếng, một con dơi nhe răng như tàu lượn bay vòng quanh trên đầu Vương Tiểu Minh. “Nếu là để chúc mừng Daniel đại nhân, vậy chúng ta cần dùng loại máu tươi này.”
Thân thể Vương Tiểu Minh giật bắn.
Gã nhìn ông chủ gằn từng chữ một: “Chúng ta muốn ép tươi.”
…
Ép tươi?
Trong đầu Vương Tiểu Minh nhất thời hiện lên quả dưa hấu bỏ vô máy ép nước bắn ra tứ tung, máy ép dừng lại, cậu nhìn thấy trên quả dưa là cái mặt y đúc mặt mình. “…” Cậu rùng mình một cái, thấp giọng nói, “Daniel đã bảo sẽ không đụng đến tôi.”
“Daniel đại nhân nói không đụng ngươi, chứ không nói chúng ta không được đụng ngươi a.” Thành viên ban nhạc đi tiên phong, tiến lại gần quầy bar.
Vương Tiểu Minh lùi ra sau nửa bước, ánh mắt nhìn về phía quả cầu dơi đang dần thu nhỏ.
Tuy rằng vẫn là một khối cầu đen xì dơi bay tá lả như cũ, nhưng Vương Tiểu Minh lại giống như cảm nhận được mạch đập của Baal có chút xao động.
Hắn chuẩn bị đi ra.
Hắn sắp đi ra rồi.
Nhịp đập của hắn như thể đang nói cho cậu biết điều đó.
Vương Tiểu Minh hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, ngược lại thành khẩn nhìn bọn họ: “Tôi thấy là các anh không làm thế sẽ tốt hơn đấy.”
Các thành viên trong ban nhạc bật cười, hùa theo là âm thanh ồn ào của đám khách nhân.
“Ta lại nghĩ ngược lại với ngươi.” Cái gã thành viên ban nhạc lúc trước gây sự với Baal đột nhiên vươn tay, muốn chụp lấy Vương Tiểu Minh.
…
Khối cầu dơi lập tức nổ mạnh.
Chính xác mà nói, là mấy trăm con dơi bị một dòng khí cực kỳ mãnh liệt xé bung ra.
Lúc ông chủ ngồi thụp xuống, thuận tay ấn đầu Vương Tiểu Minh xuống theo, cho nên hai người dưới sự che chắn của quầy bar không bị dòng khí và đám dơi quét trúng.
Tất nhiên đám khách Huyết tộc đứng ngoài quầy bar không được may mắn như thế.
Tiếng hét bi thảm và âm thanh rên rỉ không ngừng bên tai, đồng thời có tiếng rơi lộp bộp trên mặt đất.
Giây lát.
Ông chủ và Vương Tiểu Minh vụng trộm ló lên nửa cái đầu sau quầy bar.
Chỉ thấy bên ngoài một đống hỗn độn.
Toàn bộ quán bar nơi nơi đều là xác dơi.
Trong không khí dày đặc một mùi khét lẹt hỗn tạp.
Mùi này bất kỳ ai ngửi thấy một lần đều chẳng dám ngửi đến lần thứ hai, bởi vì mùi này còn xen lẫn mùi xác thối và trứng ung, ba loại kết hợp lại đủ để khiến cho thần kinh của người ta… Suy nghĩ phức tạp.
“Baal?” Vương Tiểu Minh nhẹ gọi một tiếng.
Baal quay lại, vẫn là bộ dáng ban đầu, tây trang ngay cả một nếp nhăn cũng không có, trái lại Daniel… so với bộ dạng phong hoa tuyệt đại khi trước hoàn toàn là hai người khác nhau.
Một nửa tóc cháy rụi, một bên mặt đen thui, một nửa quần áo cũng bị thiêu sạch, kiếm gãy làm đôi…
Y ngồi phịch mông xuống đất, trên mặt tất cả biểu tình đều là mờ mịt, tựa hồ còn chưa hoàn hồn sau trận đại chiến.
“Anh ta không sao chứ?” Một khi đã xác định Baal bình yên vô sự, tấm lòng từ bi của Vương Tiểu Minh lại bắt đầu phát huy tác dụng.
Baal cúi đầu liếc y, “Đã chết đâu.”
Vương Tiểu Minh, ông chủ: “…”
(trung)
Bạn của bạn, là bạn
Đám khách Huyết tộc lục tục đứng dậy.
Tựa như gió xuân vừa thổi qua, trên mặt đất dần dần bừng lên sự sống, đó là trong trường hợp không ai ngửi thấy thứ mùi kinh khủng ngập tràn trong không khí.
Nhìn mấy gã khách Huyết tộc ngoi lên như nấm sau mưa, ông chủ vừa lòng gật gật đầu, lôi máy tính ra chuẩn bị tính tổng số thiệt hại. Dù sao lão cũng đã chán ngấy nội thất bài trí trong quán rồi, có thể tìm được chút tiền mà sửa sang lại cũng là chuyện tốt.
“Daniel… Đại nhân.”
Thành viên ban nhạc sau khi nhìn rõ thực trạng thảm khốc, run rẩy cất giọng gọi.
Tiếng gọi này với Daniel mà nói, thật giống như sấm giữa trời quang, làm y từ trong cơn mơ chớp mắt cái đã bừng tỉnh, ánh mắt ngơ ngác nhìn bốn phía, từng mảnh vụn trí nhớ trong đầu dần dần chắp ghép lại.
Baal đứng giữa một bầy dơi, nhe răng cười.
Từng con dơi của mình liên tục rụng rơi lả tả.
… Còn y đứng nhìn bất lực.
“Daniel đại nhân?” Tiếng kêu lần này rất giữ ý, không dám quấy nhiễu tâm trạng của y.
Trí nhớ nháy mắt ghép lại đầy đủ.
Daniel đột nhiên đứng phắt dậy, sợ hãi nhìn Baal.
Ngọn lửa màu đen kia, một gã Huyết tộc đời thứ sau như hắn tuyệt đối không thể nào làm được! Không, phải nói là, ngọn lửa màu đen đó tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở Huyết tộc.
Khí thế mạnh mẽ áp bức khiến y không ngừng run rẩy… Hắn làm sao có thể là Huyết tộc đời thứ sáu cơ chứ?!
Daniel răng đánh lập cập nói: “Ngươi đến tột cùng là ai?”
Vương Tiểu Minh vừa che mũi vừa trả lời: “Edward • Louis • McCorvey, là Huyết tộc đời thứ sáu. Từng là một gã hoạ sĩ lang thang, được Edwin yêu mến, cho nên mới gia nhập vào gia tộc McCorvey.” May là trước đó kịp học thuộc lòng, cậu liền nói hết những lời mà Edwin dặn, không sai một chữ.
…
Không đời nào, một gã Huyết tộc đời thứ sáu không thể nào lại có sức mạnh cường đại như thế.
Nhưng hơi thở và mùi hương trên người hắn đích xác thuộc về Huyết tộc đời thứ sáu.
Suy nghĩ của Daniel bắt đầu rối loạn.
Baal mặc kệ. Hiện tại hắn đang một lòng một dạ chú tâm vào bàn cờ trước mặt.
Hắn giơ tay vẫy vẫy y, “Chúng ta chơi nốt đi.”
Daniel: “…”
Baal thực nghiêm túc nghiên cứu bàn cờ, “Cái này có giấu rất nhiều bẫy sao?”
Daniel đột nhiên cắn răng nói: “Ngươi giết ta đi.” Y vươn tay, muốn sờ mặt mình nhưng lại vội vã buông xuống. Kỳ thật nhìn thấy cảnh tượng ngổn ngang bốn xung quanh, y có thể tưởng tượng ra tình trạng bây giờ của mình —— tuyệt đối nhìn không nổi.
Baal nhíu mày, “Đã đánh xong đâu.”
…
Nếu muốn chơi cờ, vậy vừa rồi còn động thủ làm gì?
Daniel câm nín, trong đầu y bây giờ chỉ muốn đập nát bàn cờ đó ra thôi, bị Baal đánh cho tơi bời, cuối cùng về sau lại còn không thể không làm người hầu của hắn nữa.
… Hiện nói gì cũng đã muộn.
Y đần mặt ra nhìn hắn: “Ngươi giết ta đi.”
Baal không kiên nhẫn gằn giọng: “Trước thỏa mãn ta rồi ta sẽ thỏa mãn ngươi.”
Daniel khóe miệng giật giật, “Dù sao cũng phải chết, ta còn chơi tiếp làm gì nữa?”
Vương Tiểu Minh nhịn không được lên tiếng, “Tại sao anh cứ muốn chết đến thế? Kỳ thật sống được đã chẳng dễ dàng gì, hơn nữa anh lại đẹp như vậy.”
Daniel chuyển mắt sang nhìn cậu.
Vương Tiểu Minh nghĩ y đã bị mình tác động, không ngừng an ủi y: “Thật đó, anh rất đẹp. Tôi gặp nhiều người đẹp như vậy, anh xếp thứ hai đó!” Cậu vẫn cảm thấy người đẹp nhất là Isfel.
Daniel không ngừng niệm chú trong lòng, y đang tra tấn ta, vô cùng độc ác giẫm đạp lên trái tim ta!
Mặc dù bụng nghĩ như vậy, y vẫn ráng gân cổ gào lên: “Khốn kiếp! Ngươi cảm thấy bộ dạng bây giờ của ta đẹp chỗ nào? Chỗ nào hả?!”
Vương Tiểu Minh thực nghiêm túc hồi đáp: “Nửa mặt bên trái.”
…
“Chứ mặt bên phải của ta làm sao?” Daniel khiếp sợ mở to hai mắt, từ từ rút gương trong tay áo ra soi.
Cạch.
Gương rơi xuống đất.
Daniel run rẩy nắm chặt hai tay, cố gắng giơ chúng lên che đi khuôn mặt mình.
Ngay sau đó, toàn bộ quán bar đều bị một tiếng thét đinh tai nhức óc bao trùm.
“Không —— “
Vương Tiểu Minh rụt cổ, che kín lỗ tai bằng hai tay. Ở tình huống mà cả mũi lẫn tai đều cần đến tay bịt lại, hai cái tay quả nhiên phải đưa ra quyết định vô cùng khó khăn.
Baal nhăn mày, nhặt lấy xác một con dơi ở dưới đất lên, trực tiếp ném thẳng vào miệng Daniel.
Sự thật chứng minh quyết định của hắn vô cùng sáng suốt.
Miệng Daniel nhanh chóng bị mùi thối xộc thẳng vào làm y ngất luôn.
Những gã Huyết tộc khác từ đầu tới cuối đều trong trạng thái đứng nhìn. Dù sao một gã Huyết tộc có thể dễ dàng đánh bại Huyết tộc đời thứ tư đã đủ chứng tỏ hắn không phải là một gã Huyết tộc bình thường rồi.
Bọn chúng đứng cứng ngắt một chỗ, không dám nhúc nhích để tránh đối phương chú ý đến mình.
Cửa lạch cạch một tiếng rồi mở ra.
Chân người mới tới vừa đặt vào đã vội rụt về, sau đó là một tràng nôn mửa.
Tiếng nôn mửa đại khái kéo dài khoảng hai phút mới chấm dứt.
Bất quá nhờ âm thanh vô cùng sống động đó, nguyên bản đám Huyết tộc và Vương Tiểu Minh đang dần dần thích ứng với mùi của quán bar cũng bắt đầu nhộn nhạo lên tận cổ.
Đợi đến khi cái chân kia sải bước bước vào, nghênh đón hắn lại là một tràng ói mửa liên thanh. Vì thế, chân lại rụt về.
Bên ngoài một lần nữa vang lên tiếng nôn.
Baal nhìn sắc mặt Vương Tiểu Minh càng nôn càng tái nhợt, im lặng cuốn cả bàn cờ lẫn hai con dơi vào trong không gian. Dẫu sao bây giờ trong quán bar toàn bộ ánh mắt đều tập trung xuống đất hết rồi, chẳng ai rảnh mà chú ý đến cái này.
Vương Tiểu Minh cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng cậu, dìu cậu ra ngoài.
Đám khách Huyết tộc thấy hắn bước đến gần đều đồng loạt nhường đường.
Ông chủ quán bar đứng sau lưng hắn vội lên tiếng: “Chờ chút.”
Baal quay lại. Đôi mắt đen như mực lóe lên hàn quang.
Ông chủ liếm liếm môi, mỉm cười nói: “Hoan nghênh bữa sau ngài lại ghé chơi, mọi chi phí ta sẽ tính vào tài khoản của Daniel.”
Baal hài lòng gật đầu, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.
Những vị khách khác trong quán và ông chủ đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá không đợi đám khách kịp hô hấp đã thấy ông chủ tươi cười rạng rỡ đứng trước đám người, thong thả nhả chữ, “Ta nghĩ bây giờ cũng dư thời gian để tính hết mọi tổn thất và chi phí ấy nhỉ?” Lão giơ máy tính lên, bên trên là con số hàng ngàn hàng vạn.
Đám khách Huyết tộc: “…” Bọn họ tựa hồ cũng đã lý giải được tâm trạng chỉ muốn chết quách đi cho xong của Daniel đại nhân.
Baal và Vương Tiểu Minh đi ra khỏi quán bar, đồng thời hít một hơi thật sâu luồng không khí tươi mới.
“Xin chào Baal đại nhân, cả anh bạn trẻ Vương Tiểu Minh nữa.” Một thanh niên bộ dạng bình thường nhưng nụ cười vô cùng sáng lạn đứng trước mặt họ, mái tóc màu cam rũ xuống hai bên má, tóc phía sau tết thành đuôi sam. Mặc dù kiểu tóc rất nữ tính nhưng lại vô cùng hài hòa làm gương mặt y rạng ngời hơn cả ánh mặt trời.
Baal nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”
Huyết tộc không ai có thể nhận ra hắn cũng chẳng có gì là ngạc nhiên, nhưng lại nhận ra được Vương Tiểu Minh thì hắn vô cùng vô cùng là ngạc nhiên.
“Ta tên là Pripley.” Hắn nhếch môi, cười ấm áp như mặt trời nhỏ, “Là bạn tốt của Edwin.”
Vương Tiểu Minh lúc này mới dám thả lỏng, “Anh cũng thuộc gia tộc McCorvey sao?”
“Không phải. Ta xuất thân từ gia tộc Giovanni.” Pripley mỉm cười nói, “Nhưng cho dù thuộc về hai thị tộc khác nhau cũng không thể chia rẽ mối thâm tình giữa ta và Edwin.”
Baal đột nhiên lôi Liệt Huyết kì từ trong không gian ra, “Ngươi có biết chơi cờ không?”
Đôi mắt Pripley nhất thời cong cong như vầng trăng non, “Biết chứ!”
Sau khi nói xong kết quả là, nguyên bản Pripley còn định dẫn bọn họ vào U Ám thành rốt cục lại tìm một khu nhà vô cùng cũ nát, một nhà trọ nhỏ đã bỏ hoang, hơn nữa còn dùng nguyên đại sảnh để chơi cờ. Tuy rằng đại sảnh của nó cũng không quá mười mét vuông.
“Đầu tiên, xin hãy để ta giải thích một chút về nguyên tắc chơi của Liệt Huyết kì.” Pripley đằng hắng giọng nói, “Liệt Huyết kì bắt nguồn từ Huyết tộc tam đại, phát sinh trong một trận quyết đấu giữa gia tộc Giovanni và gia tộc Lasombra. Lúc ấy…”
“Cái đó và nguyên tắc chơi có quan hệ gì không?” Baal lạnh lùng hỏi.
“Nếu biết hoàn cảnh ra đời của trò này có thể giúp ngài nhanh chóng hòa nhập vào bầu không khí của trò chơi.” Pripley cười tủm tỉm nói, “Tin ta đi, sau khi ngài biết rõ câu chuyện về Liệt Huyết kì sẽ thấy vô cùng cảm động, nhất định sẽ làm ngài gia tăng hứng thú đối với Liệt Huyết kì.”
Baal nheo mắt nói: “Ta muốn nghe nguyên tắc.”
Pripley tiếc nuối thở dài, “Được rồi. Vậy thì ngài phải kiên nhẫn… Nhất định kiên nhẫn… Thật sự cần kiên nhẫn…”
Thiếu chút nữa là Baal đã phun trào sự thiếu kiên nhẫn lên trên mặt.
Pripley nói: “Liệt Huyết kì tối đa chỉ được bốn người tham gia.” Hắn chỉ vào cục xúc xắc nói, “Cái này chính là xúc xắc. Của nhân loại thì hình lập phương, căn cứ góc độ khi quay, lực mạnh yếu cùng hướng rơi xuống đất hay va chạm trong quá trình quay xúc xắc sẽ quyết định kết quả. Nhưng xúc xắc chỗ chúng ta được quyết định bởi các yếu tố như tốc độ xoay, lực mạnh yếu và thời gian xoay, vì ít đi vài nhân tố khách quan cho nên Huyết tộc có rất nhiều kỳ tài quay xúc xắc.”
Baal đã có chút hiểu được.
“Cái gọi là quân cờ thật ra là những con dơi do mỗi Huyết tộc nuôi dưỡng. Cấp bậc của con dơi cao thấp ra sao cũng ảnh hưởng rất lớn đến tỷ lệ chiến thắng.” Pripley nói xong, triệu hồi ra một con dơi nói tiếp, “Bởi vì bàn cờ có hạn, khi hai quân cờ đi đến cùng một ô sẽ tự động lao vào cắn xé nhau, đến lúc ấy bên mạnh sẽ thắng. Đó cũng là lý do mà rất hiếm Huyết tộc nào dám so Liệt Huyết kì với một Huyết tộc cấp cao hơn mình.”
Vương Tiểu Minh hiếu kỳ nói: “Daniel bảo có bẫy ẩn trong đó. Tôi nhìn thấy cát vàng đột nhiên phun lên.”
“Chính xác là thế. Bị đối phương cắn chết không phải là nguyên nhân duy nhất dẫn đến thua cuộc, trên bàn cờ có không ít cạm bẫy, hoàn toàn không theo một quy luật nào cả. Nói cách khác, cho dù ngài có gieo được một con số lớn, ví dụ như số 9, nhưng rất có thể chờ ngài phía trước lại là một thanh kiếm.” Pripley nói, “Bất quá thanh kiếm đó cũng không thể giết chết con dơi được, cùng lắm là khiến nó gục thôi.”
Baal và Vương Tiểu Minh cái hiểu cái không, gật gật đầu.
Pripley cười nói: “Còn có cái gì cần hỏi không?”
Vương Tiểu Minh thắc mắc: “Trò này thú vị chỗ nào chứ?”
Pripley suy nghĩ nói: “Nhìn đến sắc mặt của đối thủ tái xanh khi thua trận, trong lòng sẽ dâng trào khoái cảm.”
Baal xoa tay, “Ta rất mong đợi giây phút đó.”
Pripley là người mê cờ, được người khác rủ chơi đương nhiên cầu còn không thấy, “Ngài không có dơi cứ dùng của ta đi. Bất quá ta cũng phải nói cho rõ ràng, ta không bao giờ để chúng tự tàn sát lẫn nhau nhưng đương nhiên lại càng không để chúng nương tay ăn gian, ván cờ lần này phải lấy công bằng làm điểm mấu chốt nha.”
…
Chơi công bằng?
Vương Tiểu Minh lo lắng nhìn Baal.
Baal mặt không đổi sắc nói: “Ngươi làm được thì tốt rồi.”
(hạ)
Bạn của bạn, là bạn
Pripley lại triệu hồi ra một con dơi nữa, đặt trước mặt Baal, lấy con dơi triệu hồi mới nãy đặt trước mặt mình, sau đó cầm xúc xắc hỏi: “Ngài trước hay ta trước?”
Baal vươn tay nhận lấy cục xúc xắc, “Ta trước.”
“Được, mời.” Pripley làm tư thế mời.
Baal cầm xúc xắc, ngón tay khẽ xoay.
Cục xúc xắc chuyển động nhanh dần.
Vương Tiểu Minh và Pripley đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào những con số khắc trên xúc xắc đang xoay như chong chóng kia.
Đột nhiên, lúc xoay đến số 9, nó tự dưng đứng sững lại không hề báo trước.
…
Pripley nhìn Baal.
Baal nói: “Chín, đi thôi.”
“Hơ,” Pripley liếm liếm môi, “Ngài không phải vừa dùng pháp thuật chứ?” Dù nhìn kiểu gì cũng thấy lúc nãy xúc xắc dừng lại vô cùng mất tự nhiên, giống như bị người ta cố tình giữ lại.
“Thuật ngưng đọng đó.” Baal hảo tâm giảng giải.
“…” Pripley uyển chuyển nói, “Nguyên tắc là không được dùng phép thuật can dự.” Nếu không phải bởi thân phận của đối phương, y chỉ hận không thể nhảy lên đạp bàn hét lớn, rõ ràng đã nói không được gian lận, hắn cư nhiên còn đường đường chính chính chơi gian, một chút cũng không thèm che dấu!
“Ngươi triệu hồi con dơi không tính là phép thuật chắc?” Baal thập phần bất mãn với cái loại hay nói hai lời như y. (anh khốn nạn wá anh ơi, đã ăn cướp còn la làng :-j)
Pripley thiếu chút nữa muốn sặc luôn, “Con dơi là quân cờ. Thôi thì, lần này bỏ qua, lần sau không được dùng nữa nha?”
“Không được.” Baal suy xét một hồi hạ giọng nói, “Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi mà.”
…
Cho nên, mỗi lần Baal quay xúc xắc, nó cứ thế mà ra số 9 sao?
Được rồi, đâu phải cứ quay ra số 9 mới giành được thắng lợi.
Pripley im lặng ra lệnh cho con dơi trước mặt Baal bay về trước chín bước.
Không có chuyện gì xảy ra.
Pripley cầm xúc xắc, “Đến phiên ta.”
Baal gật đầu.
Pripley hết sức chăm chú vào xúc xắc. Là một fan hâm mộ chân chính của bộ môn Liệt Huyết kì, y rất tâm đắc khả năng quay xúc xắc của mình. Dùng lực thế nào, tốc độ nhanh chậm ra sao y đều biết rõ. Baal có thể dùng phép thuật xoay ra 9, y vẫn có thể sử dụng thực lực lắc ra.
Nghĩ như thế, ngón tay y khẽ lật.
Nhưng hình ảnh xúc xắc xoay điên cuồng như trong tưởng tượng của y không hề xuất hiện. Sự thật là, xúc xắc căn bản chưa kịp xoay, con số trên mặt nó vừa lật sang mặt bên kia đã ngừng lại.
0.
Baal thấy Pripley trừng lớn hai mắt nhìn cục xúc xắc thật lâu mới ngước mặt lên nhìn hắn, hắn lại hảo tâm giải thích: “Thuật ngưng đọng.”
…
Cho nên, thuật ngưng đọng trên bàn cờ chẳng những sẽ giúp Baal quay ra số 9, hơn nữa cứ đến lượt y sẽ quay ra 0?
Miệng Pripley hơi hơi run rẩy, “Trước khi bắt đầu chúng ta đã thống nhất là chơi công bằng mà.”
“Ờ.” Baal gật đầu, “Bởi vậy ngươi ngàn vạn lần không được ăn gian nha.”
…
Pripley nhớ lại người bạn cờ trước đây của y.
Y từng vì đối phương chỉ huy con dơi ăn gian vài bước mà mắng đối phương đến cẩu huyết lâm đầu, cho rằng hành vi của gã làm hổ thẹn danh dự của người chơi cờ, nhưng hôm nay sau khi gặp được Baal rồi y mới phát hiện… Y cảm thấy trước kia mình quá nghiêm khắc. Người kia chỉ nhảy bước mà thôi, nhưng làm lén lút, loại hành vi vụng trộm đó coi như là lương tâm hổ thẹn đi. Ít nhất gã mà gặp Baal, chắc phải vái hắn bằng sư phụ.
“Ta tiếp đây.” Baal không hề ngượng ngùng tiếp tục xoay xúc xắc ra 9, sau đó thúc giục y kêu con dơi bay về phía trước.
Tự biết là bản thân không thể thắng được phép thuật của hắn, Pripley chỉ có thể âm thầm nguyền rủa trong lòng, Baal sẽ gặp cạm bẫy.
Sau đó, hy vọng của y không ngừng ứng nghiệm.
Hai lần cát vàng, hai lần khói đen, cuối cùng một lần bị kiếm đâm. Con dơi cho Baal mượn rốt cục đã quang minh chính đại bị đá khỏi bàn cờ.
Pripley thiếu điều đứng dậy vỗ tay thôi, nhưng cũng rất nhanh, y liền cười không nổi.
Bởi vì Baal coi như chẳng có chuyện gì lớn lao lôi ra một con dơi từ trong không gian của hắn, vừa mới nhìn qua đã thấy cấp bậc còn cao hơn nhiều so với con dơi của y.
“Đây là…” Y dừng một chút, giật mình nói, “Con dơi của Daniel ư? Làm sao ngài có được con dơi của y.” Ở Huyết tộc, con dơi tương đương với sức mạnh của mình, tình huống vô cùng vô cùng không bình thường mới giao cho người khác.
“Tiện tay lấy được.” Baal trả lời thật sự vô tội.
Pripley nhớ tới cái mùi buồn nôn lúc nãy khi y mới đặt chân vào quán bar Loners, “Lúc trước các ngươi ở trong quán bar đã xảy ra chuyện gì?” Hy vọng không phải như trong tưởng tượng của y nha.
Baal toàn tâm toàn ý tập trung nhìn bàn cờ, “Chơi xong rồi nói.”
Pripley không tức giận nói: “Ngài không thể chỉ huy con dơi này được đâu.”
Baal nói: “Ngươi có thể không?”
“Không thể.” Pripley nói xong, không cam lòng bổ sung một câu, “Ta chỉ là một Huyết tộc đời thứ năm.”
Baal chỉ ngón tay, chọc chọc cái mông của con dơi mặt đang ngây như phỗng kia.
Con dơi chút chit một tiếng rồi rơi từ trên không xuống.
“…” Có thể thấy rằng, chiến lược chọc mông không phải lúc nào cũng có tác dụng nhỉ.
Vương Tiểu Minh và Pripley câm nín nhìn còn dơi còn đang nằm trên bàn cờ giả chết.
Baal bĩu môi, quay sang hỏi Pripley: “Mới nãy ngươi vừa hỏi ta cái gì?”
Vương Tiểu Minh sợ Baal trả lời qua loa, cho nên cướp lời, đem chuyện xảy ra ở quán bar đầu đuôi gốc ngọn gì kể hết, không buồn thêm thắt. Thật ra, cậu cũng muốn nói giảm nói tránh những hành vi ngang ngược của Baal, bất quá lấy những gì Pripley vừa mới chứng kiến Baal thể hiện, e là không thể nói dối được, nói không chừng ngược lại còn chữa lợn lành thành lợn què. Cho nên cậu đều đem sự thật kể rõ ràng.
Pripley nghe xong, mặt mày nhăn chặt như thiếu hơi.
Vương Tiểu Minh cẩn thận hỏi: “Rắc rối lắm sao?”
“Vô cùng rắc rối.” Pripley gật gật đầu, “Ta nghĩ Baal đại nhân hẳn đã nghe qua đêm hội máu tươi của Huyết tộc, như vậy có lẽ ngài biết rõ các gia tộc lớn coi trọng nó thế nào. Hơn nữa, người thắng trong đêm hội máu tươi đều phải thông qua cuộc họp nội bộ của trưởng lão mười ba đại gia tộc quyết định.”
Baal mặt không đổi sắc nói: “Ta không rõ lắm.”
Pripley nói: “Đêm hội máu tươi với thành viên Huyết tộc mà nói, là cơ hội tốt nhất để thăng cấp. Thực ra thì mỗi gia tộc nếu muốn thăng cấp chỉ cần trưởng lão đứng đầu của tộc đó hoàn thành là được. Nếu thế, tại sao thành viên các gia tộc còn muốn tham gia đêm hội máu tươi mà không trực tiếp tiến hành đổi máu với trưởng lão của tộc đó chứ?”
…
Vương Tiểu Minh ngơ ngác nói: “Đúng vậy, vì sao a?”
“Đó là vì nếu trực tiếp đổi máu với trưởng lão của tộc, máu trong người sẽ bài xích lẫn nhau. Giống như trường hợp của Hạng Văn Kiệt.” Y thấy Vương Tiểu Minh tỏ ra vô cùng kinh ngạc, giải thích, “Trong thư hắn đã kể hết cho ta rồi.”
Chẳng trách Edwin nói Hạng Văn Kiệt chỉ là sản phẩm thí nghiệm thất bại, nguyên lai trước khi anh ta thí nghiệm đã thừa biết có nguy hiểm!
Pripley nói: “Tất cả Huyết tộc đánh nhau sứt đầu mẻ trán đều muốn thắng được đêm hội máu tươi, là bởi chỉ có thắng được đêm hội máu tươi mới có thể nhận được máu của Cain đại nhân, như thế mới được thăng cấp hoàn mĩ.”
“Máu của Cain?” Lỗ tai Baal dựng thẳng lên.
Pripley nói: “Cho nên, mười ba đại gia tộc của Huyết tộc đều rất coi trọng đêm hội máu tươi. Theo ta được biết, bởi vì Cain đại nhân vẫn chưa thức tỉnh, cho nên số mà máu trưởng lão nắm trong tay ngày càng ít, mỗi năm số người thắng được đêm hội máu tươi cũng ngày một giảm đi, năm nay chỉ được ba người.”
Vương Tiểu Minh ngạc nhiên thốt lên: “Ba người?” Này chẳng phải còn khó hơn nhiều so với thi vào trường cao đẳng Thanh Hoa hay sao?
Baal nhíu mày hỏi: “Cái đó và cái ngươi nói vô cùng rắc rối có liên quan gì?”
Pripley đáp: “Nghe nói số người tham gia lần này vẫn chưa lên danh sách xong. Vốn là với địa vị của Edwin và ta ở gia tộc McCorvey và Giovanni có lẽ sẽ xin cho ngài một chân tham gia, nhưng ngài đã đắc tội với Daniel… Y là một trong những nhân vật nổi bật ở gia tộc Toreador, trên mọi phương diện, gia tộc Toreador tuyệt đối không phải là một gia tộc thích nói lý. Chỉ sợ lần này các ngươi muốn kiếm được một suất tham gia là vô cùng khó khăn và mạo hiểm.”
Baal nói: “Nếu không được thông qua sẽ không được vào Huyết Dạ sơn sao?” Hắn lại bắt đầu xem xét có nên trực tiếp đánh thẳng vào không. Nếu cần thiết lắm thì trước tiên gửi Vương Tiểu Minh ở lại, sau đó lôi cổ Cain ra đây.
Pripley nói: “Thành viên được xét tham gia, trong đợt kiểm tra sẽ nhận được nhiều sự trợ giúp, có thể dễ dàng qua cửa, nếu không kiếm được một suất thì… Chỉ có thể dựa vào thực lực của mình. Đương nhiên, loại này Huyết tộc không phải chưa từng có, chỉ là cho dù bọn hắn có thành công cũng sẽ bị thành viên của các gia tộc khác cô lập. Vì họ phải làm theo lệnh của trưởng lão.”
Vương Tiểu Minh nói: “Như vậy thật không công bằng.”
“… Đúng vậy.” Pripley thở dài, “Huyết tộc giới cũng không phải nơi quan tâm đến vấn đề công bằng nghiêm minh a.” Y vô cùng tiếc nuối nhìn Liệt Huyết kì, “Muốn kiếm được bạn cờ tuân thủ nguyên tắc chơi công bằng thôi cũng đã khó vậy rồi.”
Một nơi với cơ cấu chính trị trường kỳ bị đồng nhất lâu ngày đương nhiên sẽ hình thành nên nhiều quy luật và thói quen bất thành văn.
Vương Tiểu Minh cảm thấy mình bắt đầu hiểu được vì sao khi nhắc đến Liệt Huyết kì ánh mắt của y lại sáng ngời như vậy.
Khóe miệng Baal đột nhiên lạnh lùng cong lên, “Dựa vào thực lực của mình?”
“Đương nhiên, với thực lực của ngài vượt qua các bài kiểm tra tuyệt đối không phải chuyện khó khăn gì, nhưng mà…” Pripley ngừng một chút nói, “Một khi ngài bị phát hiện không phải là Huyết tộc, như vậy không chỉ mình ngài bị hủy tư cách tham gia, mà ngay cả người đề cử ngài là Edwin đều sẽ bị liên lụy.” Đó cũng là lý do mà Edwin kêu y đến giúp Baal che giấu thân phận.
Baal không kiên nhẫn nói: “Cùng lắm thì khỏi làm Huyết tộc.” Với hắn mà nói, đi thiên đường cũng được, địa ngục cũng chả sao, đâu phải là chuyện khó chấp nhận gì.
…
Pripley và Vương Tiểu Minh đồng thời không biết nên đáp lại những lời này như thế nào.
Nhất là Vương Tiểu Minh, cậu không quên sở dĩ Baal dẫn cậu đến Huyết tộc giới chính là muốn biến cậu thành Huyết tộc.
Vương Tiểu Minh thấy biểu tình của Pripley tỏ ra khó xử, an ủi: “Tôi còn hy vọng là có thể dùng trí tuệ để giải quyết chuyện này.”
“Dùng trí tuệ để giải quyết?” Baal nhìn cậu một cách quái dị.
Pripley vội vàng phụ họa: “Chính xác. Lấy thực lực của ngài mà nói, phá tan mọi kỳ kiểm tra là chuyện quá đơn giản. Thế nhưng dùng trí tuệ để chiến thắng mới cảm nhận được thành tựu a.”
Baal nói: “Ý ngươi đang nói, ta không có đầu óc sao.”
Pripley cười gượng: “Ý ta không phải thế.”
“Nếu ta rơi vào phép khích tướng của ngươi thì lúc ấy ta mới là kẻ không óc.” Baal thản nhiên nói.
Pripley hoàn toàn không dám mở miệng.
“Bất quá, chỉ là trò chơi của Huyết tộc, đích thực không nhất thiết phải quá nghiêm túc.” Baal cúi đầu nhìn Pripley hỏi, “Ngươi nói cho ta biết, Huyết tộc ngoại trừ phóng con dơi ra còn biết làm gì nữa?”
“Rất nhiều, tỷ như hóa thân thành con dơi…”
“Chỉ cần không liên quan đến dơi.” Baal sợ y nghe không hiểu, lại thêm vào một câu, “Ta đều làm được.”
Pripley đầu đầy hắc tuyến hỏi ngược lại: “Chứ ngài biết những gì?”
“Rất nhiều.” Baal dừng một chút, “Trừ những thứ có liên quan đến dơi.