U Linh Tửu Điếm

Chương 28: Se duyên 2




Editor: Hiên
Beta: Tsuki813
“Vì sao?” Nghĩ đến chuyện Dea xinh đẹp ghép với bác người lùn Nani lôi thôi lếch thếch mặt quả mướp, Gin đã thấy gai ốc đầy mình. Đấy rõ rành rành là chuyện Bạch mã hoàng tử và người lùn đáng yêu phiên bản Cửu giới.
Thạch Phi Hiệp kha kha cười gian: “Ngươi nghĩ giữa người sói và người lùn, Dea sẽ thích ai?”
“Người sói.” Gin đáp không do dự. Thật ra vấn đề này không cần phải nghĩ, cứ xem bình thường Dea đi sát với Antonio thế nào, tránh Raton thế nào là biết.
Thạch Phi Hiệp nói: “Thế ngươi nghĩ Dea có thích người lùn Nani không?”
“Không.” Gin một tiếng chắc hơn cả đinh đóng cột, “Tuyệt đối không thể.” Thực tế, khi đó Dea cả nhìn cũng không nhìn hắn quá một giây.
Thạch Phi Hiệp vỗ tay: “Từ “Không” nghe đúng hơn.”
Gin ngờ vực nói: “Sao lại đúng? Rõ ràng là sai. Dea không thể thích Nani, sao còn cùng với hắn được?”
Thạch Phi Hiệp trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi nghĩ khi Dea với ngươi là vì thích ngươi sao?”
Gin cúi đầu suy nghĩ, sau đó vẻ mặt chân thành gật đầu.
Thạch Phi Hiệp thở dài: “Nói lời từ trái tim đi.”

Gin do dự, giơ ngón út lên bấm một đoạn nhỏ, “Thích một chút.”
Thạch Phi Hiệp không nói gì nhìn hắn, hai con mắt viết đầy những dòng “Trái tim hỡi hãy để lương tâm lên tiếng.”
Gin thẹn quá phát khùng cất lời đe dọa: “Ngươi đừng được một tấc lại tiến một thước.” Ranh năng to tướng nhe ra khỏi môi uy hiếp.
Thạch Phi Hiệp lập tức mỉm cười: “Thực ra ta cũng thấy có một chút.”
Gin không nhịn nổi rạng rỡ mặt mày: “Thật sao? Có một chút phải không? Sao ta không nhìn ra?”

Nhìn không ra còn kêu có một chút? Ngươi tưởng là vi khuẩn chắc?
Thạch Phi Hiệp biết thời thế chuyển chủ đề tức khắc: “Cái này không quan trọng. Quan trọng là… là có thích rồi.”
“Ta nghĩ chuyện đó mới quan trọng. Rất quan trọng.” Gin cố chấp không tha. Tuy miệng hắn chưa từng nhắc đến chuyện này bao giờ, nhưng mới có ba ngày đã bị vứt bỏ vẫn là ác mộng đeo bám hắn không thôi.
Nếu sớm biết có ngày hôm nay, hắn sẽ không tìm đến phòng Dea “ân cần hỏi thăm người mới” giữa đêm khuya khoắt, cũng không để lần đầu tiên gặp Dea đã bị vẻ đẹp rạng ngời của hắn làm mù mắt. Aiz, nói ngắn gọn một câu, trải gian nan mới biết mùi mà.
Thạch Phi Hiệp nhìn vẻ mặt bi thương của hắn, trong đầu chợt có một suy nghĩ táo bạo. Hắn đảo mắt một cái, vờ như thương cảm vỗ vai Gin, “Người anh em, cái mông ngươi tội quá.” (Số 3 em tội quá)
“Không sao, chỉ có ba ngày, hơn nữa…” Nói được nửa, Gin bỗng giật mình, quay đầu âm u nhìn Thạch Phi Hiệp đang còn cười trộm.
“Ái da.” Thạch Phi Hiệp bóp mặt, kéo vẻ nghiêm chỉnh về nói, “Chúng ta vừa nói đến đâu rồi?”
Gin soi hắn đầy cảnh cáo, mãi đến khi Thạch Phi Hiệp đấm ngực giậm chân chỉ vạn sao trên trời mà thề: Tuyệt sẽ không đem chuyện này đi tám bên ngoài, mới miễn cưỡng trả lời: “Ngươi vừa nói đến Dea có thích ta một chút.”

Cáu này ngươi bị ép phải nói ra bằng được sao?
Dẫu sao Thạch Phi Hiệp cũng nhận thấy bí mật hắn biết càng nhiều, mạng nhỏ của hắn lại càng chênh vênh, dù sao quỷ hút máu cũng không phải là đồ cảnh, thế nên hắn rất cẩn thận gật đầu. “Ừ. Từ góc độ người ngoài cuộc nhìn vào, Dea thích ngươi là rất bình thường.”
Gin ra sức gật đầu, tán thành vô hạn.
Thạch Phi Hiệp nói: “Nếu như để Omedeto biết được người kia là ngươi, tâm can hắn sẽ bị lửa đố kị thiêu cháy.”
Gin chần chừ một chút, gật đầu.
“Nếu thế, việc hỏng rồi.”
Gin lần này hơi chần chừ, rồi thẳng thắn gật đầu.
“Tương tự, người sói cũng coi như có ưu thế.” Nói thế không phải là Antonio sẽ không bị Omedeto đánh nhừ tử. Mà là gười sói dù vẻ ngoài không phong lưu tuấn lãng như quỷ hút máu, nhưng cũng khôi ngô tuấn tú, rất là được giá, đứng sánh vai với Dea cũng coi như xứng đôi.
“Nhưng mà, nếu Omedeto nghĩ kẻ kia là người lùn, ngươi đoán hắn sẽ nghĩ thế nào?”
Gin trầm ngâm nói: “Xóa sổ tộc người lùn?”
Đáp án này thật ngoài suy đoán của Thạch Phi Hiệp, hắn nhịn không được hỏi: “Diệt được sao?”
Thực lực của chín thế giới hắn không rõ ràng lắm. Chỉ biết cao nhất là thần, thống lĩnh quân đoàn thiên sứ, nhân loại… ặc, hoặc là rất yếu, hai là rất mạnh, bởi vì không biết vũ khí hạt nhân có thể hạ được thần bay hay không. Dù sao thứ đó cũng là hàng ngoại quốc. Những cái khác thì rất mơ hồ.
Gin nghĩ nghĩ rồi nói: “Tinh linh có thần làm chỗ dựa, quan hệ với địa ngục cũng không tồi. Nếu thực sự đánh, sẽ thắng.”

Tức là diệt chủng luôn rồi!
Thạch Phi Hiệp vội ho một tiếng, ” Bạo lực là cội nguồn tội ác thế gian, chúng ta muốn hòa bình.”
Gin nói: “Chúng ta muốn hòa bình cũng vô dụng, ngươi phải khiến Omedeto muốn hòa bình mới được.”
Thạch Phi Hiệp suy nghĩ rồi nói: “Thế giữa xóa sổ tộc người lùn và huyết tộc ngươi chọn…”
“Tộc người lùn.” Gin trả lời không chút do dự.
Thạch Phi Hiệp trong lòng thầm niệm: Raton, đây không phải tại ta ác với ngươi, mà là vì Gin quá đê tiện ích kỷ. Ngươi sau này có trở thành quỷ lùn, nhớ phải về ám chết hắn, quấn chết hắn, hù chết hắn.
Gin hoàn toàn chẳng biết người trước mặt đang nghĩ gì, vẫn còn suy ngẫm về đề tài vừa nãy: “Nhưng sao hình như chuyện càng ngày càng bị xé to ra.” Lúc đầu chỉ là Omedeto và Dea giận dỗi nhau thôi mà, giờ sao lại thành diệt chủng người lùn thế này?
Thạch Phi Hiệp nghe giọng điệu hắn có chút nhẹ nhàng hơn, tức khắc trở nên thành kính: “Giờ chúng ta hối hận còn chưa muộn.”
Gin không thèm để ý, “Ngươi sao còn chưa nói kế hoạch ra đi.”

Các nhân vật phản diện đến cuối cùng ôm hận ngàn thu đều là vì một cái xảy chân này!
Thạch Phi Hiệp bi thương ôm đầu.
Gin tươi cười thật thân thương: “Đầu nặng quá, thì để ta hái xuống cho ngươi thoải mái nha?”
Thạch Phi Hiệp buông tay, nghiêm mặt nói: “Tổ quốc từ nhỏ đã giáo dục chúng ta bảo vệ hoa cỏ và đầu, không thể hái bừa được.”
Gin nhún vai: “Ta không có học.”
Thạch Phi Hiệp hận cá không ăn muối cá ươn, “Chín năm phổ cập giáo dục là vô cùng quan trọng, người ta học là phải từ học lẫy mà đi.”

Gin nói: “Hình như ta hồi đó, nhân loại còn chưa có chín năm phổ cập giáo dục.”
Ái. Tý nữa thì quên hai cái răng biết co rụt của hắn. Thạch Phi Hiệp nói: “Chúng ta có người già vẫn theo đại học, tuyên truyền sống đến già, học đến gìà, không muốn thử chút sao?”
“…” Gin nặng nề nói, “Thực ra ta là thanh niên.”
Thạch Phi Hiệp: “…”
Sau một đoạn trầm mặc dài, Gin hỏi: “Kế hoạch ngươi vẫn chưa nói xong.”

Hình như sự thực bị lôi ra xa rồi.
Thạch Phi Hiệp trong đầu sắp xếp một chút, quay lại chủ đề chính: “Thực ra, ta nghĩ Omedeto chưa chắc đã tìm đến người lùn.”
Gin dùng ánh mắt hỏi.
“Thứ nhất, là vì đầu sỏ đã chết, hắn có diệt sạch người lùn cũng chả có gì hay. Thứ hai, ta thấy Omedeto trông không thiếu i ốt đến độ vì Dea mà diệt sạch Người Lùn, hắn không phải ngư… tinh linh như vậy.”
Gin thở dài nói: “Ngươi nên tin thế đi.”
“Có ý gì?”
Gin nói: “Ngươi biết chỗ của người vô hình gọi là Nguyên Thù giới chứ?”
“Biết.” Hắn còn thấy dễ nghe nữa, ít nhất là sướng tai hơn Phàm giới.”
“Nguyên thù giới có rất nhiều chủng tộc, vì người vô hình là tộc mạnh nhất, nên họ đều phục tùng dưới sự lãnh đạo của người vô hình. Trong đó có một bộ tộc là Khâu Mã tộc, ngoại hình hơi giống người lùn, có điều đầu lớn hơn, cơ thể nhỏ hơn, trên đầu có thêm hai cái tua.”

Thạch Phi Hiệp ngơ ra hỏi: “Thuộc loại côn trùng?”
Gin đáp: “Là loài có trí tuệ”
“…à.”
“Tộc trưởng Khâu Mã tộc trong chuyến viếng thăm Tinh linh giới, vì uống hơi nhiều, đùa giỡn với Dea vài câu, sau đó…” Hắn bỏ lửng câu nói.
Thạch Phi Hiệp giật mình: “Bị diệt tộc?”
Gin nói: “Gần như thế. Giờ thì cả Khâu Mã tộc đều nằm trong lồng bảo hộ đặc biệt rồi.”
Miệng Thạch Phi Hiệp giật giật, “Như giữ động vật?”
“Nhưng là loại mở ra cho xem.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Ta nghĩ, ý kiến của ta thối lắm. Hay chúng ta thôi đi.” Nếu còn làm loạn nữa, sự thật bị phơi bày, cả hắn cũng không thoát nổi, thế mới kêu là tuyết bay tháng sáu, oan uổng lắm.
Gin ngơ ngác: “Thì bỏ đi, ngươi cũng phải nói ra cho xong chứ.”
Thạch Phi Hiệp hít sâu một hơi, há mồm bừng bừng khí thế: “Ta vốn nghĩ Omedeto biết kẻ kia là người lùn, nhất định sẽ hiểu Dea vì bị tình chú mới chịu ép buộc. Thế nên hắn sẽ không trách Dea, mà còn áy náy. Bởi vì kẻ thi chú là em trai hắn, hắn là nguyên nhân tai nạn. Nhưng giờ xem lại, Omedeto xem chừng không phải loại có thể dùng lý trí bình thường xét đoán được… Hắn đã ở ngoài phạm vi dự đoán của ta, thế nên, xin ngươi đi tìm cao nhân giúp đi!”
Hắn nói xong, còn thở hổn hển mấy hộc.
Gin vỗ tay một cái: “Biện pháp hay!”
Thạch Phi Hiệp ngẩn ngơ, mồm há to, “Hả?”
Gin mỉm cười nói: “Dù sao cũng rất đáng thử.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Nhưng còn tộc người lùn…”
Gin nói: “Chúng ta cùng cầu nguyện xin thần cho họ vượt qua ải bình an đi.”
Bỉ ổi, quá sức bỉ ổi.
Thạch Phi Hiệp nói: “Sao ngươi nhất định muốn khiến Omedeto và Dea giảng hòa?”
Gin chăm chú nói: “Bọn họ vui vẻ với nhau, sẽ không nhắc tới chuyện này nữa, đó mới là trừ hậu họa sạch sẽ, ta mới có thể vô tư sống. Chứ nhỡ lúc nào họ nhớ lại, lại rùm beng lên một trận, ta sẽ gặp nguy rồi còn gì?”

Bỉ ổi, ta không nên dùng ngươi tả Gin, đây là vũ nhục cho ngươi.
Thạch Phi Hiệp thành tâm sám hối.
Gin nói: “Vẫn còn một vấn đề, ngươi đã nghĩ giải quyết thế nào chưa?”
Thạch Phi Hiệp nói: “Vấn đề gì?”
“Làm sao để Dea hợp tác.”
“…” Thạch Phi Hiệp tràn đầy hy vọng nhìn hắn, “Thế ngươi nghĩ có được hay không?”
Gin vuốt răng nanh, thở dài nói: “Ngươi biết vốn đã nhiều lắm.”

Thạch Phi Hiệp cười tươi như hoa, “Để ta nghĩ, để ta nghĩ, ta thích nhất là giải đố. Mỗi lần suy nghĩ một vấn đề khó, ta đều rất là vui thích! Haha… Ha ha ha…”
Gin thỏa mãn gật đầu nói: “Như thế không phải rất hay sao?”
Trong tiếng cười vui sướng hân hoan, Thạch Phi Hiệp hạ mí mắt, trong bụng thầm suy tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.