U Linh Tửu Điếm

Chương 3: Giới thiệu




Hắn vừa dứt lời liền lập tức hối hận, bởi hắn nhớ ra có một sinh vật cũng rất giống với điểu nhân.
Không biết vị cao nhân nào đã từng nói: Cưỡi ngựa trắng chưa chắc đã là hoàng tử, rất có thể là đường tăng. Cánh dài chưa chắc đã là thiên sứ, rất có thể là người chim.
Hắn nghĩ hắn đã nhiễm mấy loại suy nghĩ độc hại đó quá sâu, nên mới hay lệch lạc thế này.
Hắn nhìn đôi cánh lông vũ đen tuyền kia, trong lòng khẳng định
____ Đọa thiên sứ.
“Ách, ta vẫn có tật thích đùa.” Thạch Phi Hiệp cẩn thận quan sát nét mặt người kia.
So với cả titan và người vô hình, hắn thấy thiên sứ nghe còn ghê gớm hơn, dẫu sao ở Quảng Châu, công giáo nhiều, ảnh hưởng cũng không nhỏ.
Isfel bình thản, chẳng chút xúc động, “Ngươi là kẻ loài người mới đến.”
“Nếu ta không thừa nhận, ngươi có cho ta về nhà không?” Hắn đột nhiên dấy lên một tia hi vọng.
“Con thuyền Noah chỉ có thể đậu ở nhân gian một năm một lần vào ngày mồng 1 tháng tư.”

Thạch Phi Hiệp vẫn không thôi hi vọng. “Đi xe vẫn có thể chuyển xe, chẳng lẽ không có cách nào trở lại?”
Isfel nói: “Vì sao?”
“Vì ta lên nhầm xe rồi.”
Isfel: “Đó là chuyện của ngươi.”

Thạch Phi Hiệp đảo mắt mấy vòng, kiên trì “Lẽ nào ngươi không thể niệm tình chúng ta cùng mắt đen tóc đen, phá lệ một lần?”
Isfel: “Ta không phải con người.”
Thạch Phi Hiệp thấy rất phẫn nộ.
Vì khi hắn nói thế, ngữ điệu chẳng khác nào đang nói “Ta không phải chó” cả.
Người kia đã tức lên, sẽ rất khó kiềm chế, huống hồ hắn là loại người vẫn không biết kiềm chế là gì. Vô tình đi vào cái tửu điếm quái quỷ này, các cảm xúc oan ức và sợ hãi hóa thành phẫn nộ, tròng lòng lửa cháy ngùn ngụt.
Hắn hung hăng châm chọc, “Hừ. Bảo làm sao ngươi lại là đọa thiên sứ. Ngươi nhất định mắc tội ngạo mạn.” Có cánh thì hay à? Gà cũng có cánh, người ta từ già tới trẻ vẫn dùng chân mà đi, có cánh thì có gì đáng khoe chứ?
____ tuy có Kentucky là ngoại lệ.
Isfel nhìn hắn, “Nếu như ta mắc tội ngạo mạn, thì giờ ngươi đã thành thịt băm trong khe hở không gian rồi.”

Đây là đe dọa. Thạch Phi Hiệp căm giận lên án.
Isfel hờ hững xoay người, “Ta sẽ hướng dẫn ngươi làm quen tửu điếm.”
Hắn cứ tiêu sái thế mà quay, cũng chả thèm để ý Thạch Phi Hiệp có đi theo hay không.
Thạch Phi Hiệp bước theo.
____ Lửa giận của hắn bị dọa cho đông lại rồi.
Hành lang rất dài, bọn họ cứ trầm lặng như thế mà tiến.
Isfel đã thu hồi đôi cánh phía sau. Thạch Phi Hiệp rất muốn lột áo khoác hắn ra lần nữa, để xem áo sơ mi đen kia có phải có hai cái lỗ thập thò không, để cánh có thể mở ra gập vào bất cứ lúc nào.
“Nơi này là tiền đài.”
Thanh âm lạnh lùng mà trong trẻo rất riêng kia khiến Thạch Phi Hiệp tạm phục hồi tinh thần khỏi đám suy nghĩ vớ vẩn, kinh ngạc đài ngắm cảnh lộ ra khỏi tửu điếm.
Từ nơi này có thể thấy rõ thế giới bên ngoài.
Từ trên xuống dưới, trái qua phải đều đen như mực.
Ánh đèn tửu điếm giữa chốn u tối, tự dưng mang vẻ rực rỡ mà cô độc.
Thạch Phi Hiệp nghẹn họng trân trối thốt lên: “Nơi đây rốt cuộc là chốn nào?”
Chẳng lẽ là vũ trụ? Nếu thế ít nhất cũng phải có ánh sao chứ?
“Là khe nứt không gian.” Isfel nói, “Con đường liên kết Thiên giới, Nhân giới, Địa Ngục, và các thế giới khác.”

“Mở tửu điếm ở chỗ này có thể làm ăn gì được chứ?” Thạch Phi Hiệp phát bệnh nghề nghiệp. Mở tửu điếm điều kiện tiên quyết là nguồn khách hàng, cân nhắc điều kiện vị trí, giao thông đi lại…v…v. Nơi này trên không chạm trời, dưới không chấm đất, ngoại trừ bóng tối chỉ có hắc ám, có thể đào đâu ra khách chứ!
“Các thế giới đều bao trùm bởi những dòng khí lưu khác nhau. Sự giao chuyển giữa ngày và đêm của nhân giới sẽ hỗ trợ mở cửa. Nhất là khi Nhân giới, Địa Ngục có kẻ sinh tồn, kẽ nứt không gian sẽ phản ứng với khí nơi đó mạnh mẽ. Ngoài Thần và đại nhân Lucifer ra, thì hỏa thiên sứ cố gắng có thể đi qua.”

Vậy không phải càng khó làm ăn hơn sao? Thêm mấy thằng kia cũng chưa thoát nổi hàng đơn vị.
Thạch Phi Hiệp rốt cuộc cũng hiểu tại sao trong ngoài tửu điếm, hết ra lại vào vẫn không gặp khách nhân nào.
Vì làm ăn không tốt chứ sao nữa.
“Nhưng sau này các thế giới phát triển, nhu cầu giao lưu cũng tăng. Có một lần, khí lưu đã suýt nghiền nát các nhà thám hiểm, thần đã dùng một phần mười thần lực của mình tạo ra con thuyền Noah, cứu vớt bọn họ.”
Thạch Phi Hiệp giờ mới hiểu, hóa ra đại hồng thủy trong kinh thánh không xảy ra ở nhân giới, mà là ở chỗ này.
“Được sự ủng hộ của các giới, con thuyền Noah được giữ lại, trở thành trạm trung chuyển giữa các kẽ hở không gian.”

Cái này không phải độc quyền sao? Không làm từ thiện đúng không?
Thạch Phi Hiệp hỏi: “Vậy hằng ngày chi phí sinh hoạt từ đâu ra?”
Chẳng phải thần tiên ma quỷ không phải không ăn cái gì sao, người lại luôn luôn cần ăn? Trông Tony đã lâu không gặp, người cũng trắng trắng mập mập hẳn ra, nhất định thức ăn chỗ này tốt hơn chỗ cũ của hắn nhiều.
Isfel nói “Thu phí.”
Tuy hắn nói rất ngắn gọn, nhưng Thạch Phi Hiệp vừa nghe đã hiểu, “Ngươi nói con thuyền Noah có thu phí?”
“Ừ.”
Đây là độc quyền!
Tuy nhân giới có luật hạn chế độc quyền, nhưng chắc ở đây không có rồi. Độc quyền nghĩa là sao? Nghĩa là toàn quyền quản lý nguồn hàng, ngươi muốn bán bao nhiêu khách hàng cũng phải chịu. Ngày lễ ngày tết, ngươi cũng khuyến mại đấy, nhưng mặt ngoài chịu lỗ 12 phần, thì thực ra khách hàng chỉ được lợi có 1 phần.
Hắn chợt nhớ ra. “Các ngươi ghi trong thông báo tuyển dụng, tuyển quản lý tiền sảnh, tiền lương một vạn hai?”
“Đúng.”
Thạch Phi Hiệp tim đập thình thịch, chỉ cần có thể đảm bảo an toàn cho bản thân, thì chịu ngồi đần thối ở chỗ này một năm, cũng kiếm được, mười bốn vạn bốn nghìn rồi. Mà lợi nhất là,  nếu theo cách tính của nhân giới, thì dùng một tuần đổi được mười bốn vạn bốn ngàn. Còn hơn cả giải nhì xổ số.
Con ngươi hắn đảo một hồi, “Một năm này, an toàn của ta…” Thường tiền dễ kiếm, khó tránh phải mạo hiểm.
“Con thuyền Noah là nơi các giới dùng ký hiệp nghị. Vì công bằng, tửu điếm chọn ra mỗi giới một người đại biểu. Mặc dù nhân giới từ sau thời Adam đã không còn vị lãnh tụ thực chất nào, nhưng thần vẫn kiên quyết tính cả nhân loại vào. Thế nên mồng một tháng tư hàng năm, tửu điếm không thể không lấy người nhân giới được.”

Thạch Phi Hiệp nghĩ: Kỳ thực, thế giới xoay vần như vậy, nhân loại cũng đã tự loạn đến không thể loạn hơn được. Tính ra liên hiệp quốc, rồi NATO, rồi EU với trăm thứ hầm bà lằng khác, bị lôi tới đây không phải bị coi thành một cả sao. Nhất là, cách tuyển nhân viên của họ không hề khoa học một chút nào.
“Này, ta có thể hỏi một câu không? Tại sao lại là ta?”
Isfel nghiêng đầu nhìn hắn.
Thạch Phi Hiệp chỉ vào mặt mình: “Dù là trí tuệ, ngoại hình, bằng cấp, ta đều không có cái nào đặc biệt, tại sao lại là ta?” Cho dù là tính điểm bình quân, hắn nghĩ hắn cũng không lọt vào tốp trung bình.
Isfel nói: “Tiện.”

Thạch Phi Hiệp không thể tin nổi trợn mắt nhìn hắn. “Hả?”
“Tony phải về nhà, chúng ta tiện chân dừng lại.”
Đại diện cho nhân loại, chọn từ vài tỷ người, sao lại bừa bãi như thế? Người ta chọn nhân viên còn phải viết bài phỏng vấn, hắn lại bừa bãi đến mức này… Thạch Phi Hiệp thương tâm lệ rơi muốn thành sông. Tony chết tiệt! Không việc gì thì về nhà làm gì. Tiện thể tiện thể, sao không tiện thể đi Tam Giác Quỷ luôn đi?
Isfel nói: “Hơn nữa ngươi đủ khả năng chấp nhận”
“…” Khả năng chấp nhận? Thạch Phi Hiệp nghĩ nghĩ một chút nói, “Tức là nếu lúc nãy khi vừa nhìn thấy người khổng lồ kia, ta hét váng lên tè cả ra quần, sợ đến phát điên, thì sẽ được đưa về phải không?”
“Asha.”
“Cái gì?”
Isfel nói: “Hắn tên Asha.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Được rồi, Asha, Asha Crito. Thực ra ta nhớ mà, trí nhớ ta trước giờ vẫn rất rốt. A, ý ta hỏi là, nếu như ta…”
“Không được.”
“Vì sao?”
“Vì ngươi sẽ không sao cả.”

Thạch Phi Hiệp quyết định khi trở lại nhân giới, nhất định phải phẫu thuật sửa gan cho bé bớt.
“Được rồi, vậy ngươi dẫn ta tới đây làm gì?” Vấn đề quan tâm lớn nhất đã xong, giờ hắn chú ý tới vấn đề nho nhỏ đứng kế.
Isfel: “Đây là tiền sảnh.”
“A.” Thạch Phi Hiệp gật đầu, đang định đi đến, chân đột nhiên dừng khựng, chầm chậm quay đầu soi người kia, nói từng chữ rành rọt. “Ngươi nói tiền sảnh, không phải là tiền sảnh ta vừa nghĩ đến đó chứ?”
“Phải.”

“Vậy đăng ký thế nào?” Chẳng lẽ người nào cũng dùng thẻ VIP đến cửa đăng ký phục vụ?
“Không cần đăng ký, chỉ cần kiểm tra giấy thông hành của bọn họ, sau đó xếp phòng.”
Thạch Phi Hiệp đột nhiên nghĩ đến một chuyện hơi kỳ lạ, “Vì sao ta đến giờ vẫn không thấy nhân viên tiền sảnh đâu?”
Isfel đáp rất thản nhiên. “Vì không có.”

“Thế lễ tân, người mang hành lý?”
“Cũng không có.”
Thạch Phi Hiệp lẩm bẩm, “Đừng nói cả phó quản lý, trực điện thoại giao dịch cũng không có nhá.”
“Đúng vậy.”
Hắn nhảy dựng lên, “Chẳng lẽ cả ta phải làm quản lý tiền sảnh mà không có lấy một người dưới quyền, cả tính tiền cũng phải làm sao?”
“Đúng vậy.”
“…” Thảo nào mà tiền lương những một vạn hai, hóa ra một người phải ôm đồm nhiều như vậy, giao dịch thật có lời! Hắn trừng người kia, hỏi mà không nhiều hy vọng lắm: “Các ngươi không có công đoàn sao?”
“Không.”
“Không có cấp trên trách cứ sao?”
“Không.”
Đây không phải độc quyền, mà là xã hội đen!
Hắn bi phẫn nói: “Vậy các ngươi có cái gì?”
“Nhân viên.” Isfel quay đầu, “Ta đưa ngươi đi gặp bọn họ.”

Cái gã Hughes vô hình đi tới đi lui không thấy bóng đó?
A, đúng rồi, hắn là quản lý phòng trọ.
Còn cả cái gã khổng lồ vừa nói vừa văng nước bọt tứ tung?
Ừm, Phụ trách an ninh như thế cũng rất có dáng.
Còn cái tên Gin không biết làm gì, nhưng nhìn rất … kia nữa. (trong raw mình down, chỗ 3 chấm là một cái ô vuông thôi hà, nên thay 3 chấm vào)
…Hắn là đồng tính luyến ái.
Thạch Phi Hiệp đột nhiên thông suốt, không có nhân viên cũng tốt, yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.