U Linh Tửu Điếm

Chương 33: Du lịch




Editor: Tsuki813
Beta: Hiên
Sau khi Dea đã đi lâu thật lâu, lâu đủ để làm hai đợt đến rồi đi phòng ăn dùng bữa, Thạch Phi Hiệp mới đột nhiên nhớ ra mình hẳn nên báo cáo với Gin quá trình tiến triển.
Kì quái là hai lượt đến ăn cơm liền hắn không thấy Gin đâu.
Theo lý mà nói, gã đó hẳn phải chú ý chặt chẽ mọi tình hình, giờ giờ khắc khắc ngóng tin hóng gió chứ.
Thạch Phi Hiệp tiện tay cầm một miếng sandwich, lên tầng tìm hắn.
Gin không ở phòng là bình thường, trên thực tế từ trước đến giờ hắn toàn mò sang ngủ phòng Hughes. Nếu không phải số phòng ốc ở con thuyền Noah là vô hạn, chỉ sợ hắn đã sớm đem phòng đi sung công làm phòng cho khách, để mình có cớ đường đường chính chính ở chung với Hughes rồi.
Thạch Phi Hiệp ấn chuông cửa phòng Hughes.
Cửa hé ra một khe nhỏ, Gin u ám lộ ra nửa khuôn mặt, “Chuyện gì?”
......
Thạch Phi Hiệp 囧 nói: “Lẽ nào ta chọn sai lúc rồi?” chẳng lẽ hắn cắt đứt chuyện gì sao?
“Ai vậy?” Một giọng trong vắt từ trong vang ra.
Thạch Phi Hiệp kinh ngạc, giọng đó rõ ràng không phải là giọng Hughes, “Ngươi dám ăn vụng?”
Gin nhe răng nanh ra, hàm răng lóe sáng, “Ngươi nói cái gì?”
Răng đau thì đi gặp bác sĩ chứ, hắn cũng không phải nha sĩ,  suốt ngày cho hắn xem răng có ích lợi gì? Thạch Phi Hiệp không them băn khoăn uy hiếp của Gin, tò mò nói: “Bên trong là ai?”
Mặt Gin trở nên cứng nhắc, tránh ánh mắt của hắn, đáp: “Không có gì.”
......
Chẳng lẽ là ăn vụng thật sao?
Tinh thần tám chuyện và tinh thần chính nghĩa của Thạch Phi Hiệp đồng thời phất cờ trong bụng.
Cửa đột nhiên mở rộng.
Thạch Phi Hiệp giơ hai tay, tỏ ý ta đây trong sạch. Tuy rằng vừa rồi hắn thầm nghĩ muốn xông vào, nhưng chỉ là dừng lại ở mức độ ‘nghĩ’ thôi mà.
Gin nghiêng đầu, nhìn phía sau.
Một thiếu niên cùng lắm chỉ cao đến vai Gin giật cửa lại, vui mừng nhìn Thạch Phi Hiệp, “Ngươi tìm ta sao?”
......
Đây đây đây… đây chẳng lẽ là co rút?
Thạch Phi Hiệp trợn mắt nhìn Hughes rõ ràng là đã nhỏ đi một vòng, mắt tý nữa rơi ra đất.
Gin nhanh chóng chắn giữa Thạch Phi Hiệp và Hughes, cưng chiều xoa đầu thiếu niên, “Có phải tại hắn làm ngươi tỉnh? Ta sẽ lập tức ném hắn ra ngoài.”
Ê ê, người anh em à.
Thạch Phi Hiệp bất mãn đứng sau chọt chọt lưng hắn.
Hughes e lệ cười cười, “Ngươi không ở bên cạnh, ta ngủ không được.”
Gin quay đầu lườm Thạch Phi Hiệp một cái, thấy hắn chẳn hề biết điều vẫn cứ đứng tại chỗ, không thể làm gì khác hơn là nói với Hughes: “Hắn tới tìm ta. Ta nói chuyện với hắn một chút, sẽ nhanh thôi.”
Hughes nắm tay áo hắn, mắt long lanh nước, “Phải mau trở lại nha.”
......
Thạch Phi Hiệp nhìn Gin như con cún to dựa vào Hughes phiên bản thu nhỏ, lại còn hôn hôn khuôn mặt non mịn của người ta, cảm giác kinh dị đạt tới cao trào. Đây, đây, đây không phải tình nhân, rõ ràng là phụ tử! Nhớ lúc mới đến, Gin gian xảo trêu đùa Hughes, giờ nhìn hắn cực kỳ cực kỳ hiền hậu như từ mẫu...... Thạch Phi Hiệp rất muốn hiện tại có một cái máy sấy, hưởng thụ hơi gió một tý cho khô người.
Sau khi Hughes quay vào, vẻ dịu dàng từ ái trên mặt Gin cũng cấp tốc vào theo, xoay người lạnh lùng nhìn chằm chằm Thạch Phi Hiệp đang đứng đờ ra, “Ngươi rốt cuộc là có chuyện gì?”
......
Thạch Phi Hiệp ngây ngốc hỏi ngược lại, “Đúng vậy, ta rốt cuộc là có chuyện gì?” Rốt cuộc là có chuyện gì mà hắn lại thấy một màn quái lạ khó hiểu như vậy? Đến rốt cuộc là có chuyện gì chuyện gì đây?
“......” Gin bước tới, xoay tay đóng cửa lại.
Thạch Phi Hiệp bị khí thế bức người của hắn ép thối lui vài bước.
Gin trầm mặc nhìn hắn hồi lâu, rồi thở dài nói: “Hughes bước vào giai đoạn trưởng thành.”
......
Vậy là vừa nãy hắn mới xem bộ phim《Tâm sự tuổi trưởng thành》trên Con thuyền Noah?
Giờ Thạch Phi Hiệp muốn có cái quạt điện thổi tung mình lên tý.
“Người trong suốt không giống với các chủng tộc bất tử khác. Bọn họ tuy rằng sống lâu, nhưng vẫn là có giới hạn, tuy là nhìn bề ngoài thì không nhận ra được. Thời kì trưởng thành của người trong suốt ước chừng khoảng trên dưới hai ngàn năm trăm năm, trong thời gian đó bọn họ sẽ có một giai đoạn biến thành giống như thiếu niên loài người, giai đoạn dài ngắn bao lâu thì mỗi người mỗi khác. Có khi chỉ cần ba giờ, cũng có khi cần đến ba trăm năm.”
......
So với thời kỳ dậy thì, thời kỳ mãn kinh càng kinh khủng là cái gì?
Thời kỳ trưởng thành!
Thạch Phi Hiệp lặng lẽ tiêu hóa tin tức khiến người khiếp kẻ sợ này.
“Cho nên, ” sau khi tiêu hóa thông tin, hắn cho ra một kết luận vĩ đại, “Vậy Hughes lúc trước tương đương trẻ con nhân loại...... Ngươi vẫn qua lại với một vị thành niên sao?”
Lông mi phải của Gin giật giật “Người trong suốt không có cái gọi là ‘vị thành niên’.”
Thạch Phi Hiệp hoàn toàn bỏ qua lời biên bạch này, tự ý lý giải cái vèo, “Gin là tên Shotacon*!”
......
Rất hiếm có, Gin không phản bác, còn lộ ra vẻ xấu hổ.
Thạch Phi Hiệp đưa biểu hiển của hắn thu vào trong óc, trải quan tính toán phân tích, cho ra kết luận, “Lẽ nào ngươi thật là......”
“Không phải, ” nghĩ đến cuộc chiến tranh lạnh lúc trước Hughes lúc nào cũng lạnh lùng, Gin ngẩng đầu vẫn còn chìm đắm trong ngọt ngào, “Ta chì là rất thích Hughes như vậy. Ngươi không biết hiện tại hắn dính lấy ta như thế nào đâu, một khắc cũng không rời khỏi ta. Mỗi lần thấy hắn mở to đôi mắt to tròn ngập nước kia nhìn ta, ta đã muốn đem toàn bộ thế giới cho hắn.”
......
Toàn bộ thế giới là của ngươi lúc nào? Hơn nữa cho thế nào, sang tên chắc? Hay là lại chỉ tay năm ngón, bắt hắn tìm giải pháp/
Thạch Phi Hiệp nhìn hắn hạnh phúc cực độ, rồi lại nghĩ tới cảnh hắn vừa nãy chết sống không muốn mở cửa, phỏng đoán nói: “Thế nên ngươi muốn giấu hắn đi để mình mình hưởng, không cho người khác thấy.”
Gin gật đầu như đập tỏi.
......
Đây không phải shotacon, đây là luyến đồng phích!
Thạch Phi Hiệp từ sau cánh cửa tỏ lòng căm phẫn thay cho Hughes đáng thương nơi miệng dê miệng sói.
Gin đột nhiên nói: “Có điều việc cấp bách của ngươi là đi vỗ về Omedeto cho tốt, tuyệt đối đừng để hắn nhảy ra phá vỡ chuyện hoàn mỹ này.”
Hắn đã nói mà, Gin đâu thể nào tự dưng nhàm chán đến nối phải nửa đêm đến tìm hắn giục giã —— thì ra là đang vui sướng quá mức.
Thạch Phi Hiệp đảo mắt một vòng khinh bỉ, từ tốn nói: “Thực ra ta đến là để nói chuyện này.”
Gin ánh mắt sáng lên, “Sao rồi?”
“Trăm ngàn khả năng.**”
“Tức là sao?”
“Là thế đó, tất cả đều có thể xảy ra.”
“...... Đến tột cùng là thế nào?”
Thạch Phi Hiệp nhún vai nói, “Không được tốt lắm.” Tất cả đều có thể, ai biết Dea liệu có cảm thấy mình bị lừa đảo hay không, hay biết đâu lại nhất thời trong lòng nghĩ quẩn không muốn lừa dối Tinh Linh vương mà quay sang lừa gạt hắn.
Gin đen mặt đi thẳng đến cửa, đóng sầm lại.
Quá trình chờ đợi bao giờ cũng buồn chán. Dẫu sao Thạch Phi Hiệp cũng không vội, dù sao thành công hay không thì cũng không phải chuyện của hắn. Hắn đã hết nhiệm vụ, những chuyện khác cứ nghe theo ông trời đi.
Sau suốt một thời gian dài bận rộn trở lại cảnh thảnh thơi, có người thấy mệt mỏi, có kẻ lại thấy trống rỗng.
Thạch Phi Hiệp là loại người thứ hai.
Hắn nhớ ra mình đã lâu rồi không trao đổi tình cảm với em nhỏ Raton, thế là đặc biệt chạy ra cửa.
Nhưng mà đời sống của em trai Raton cũng khá là phong phú. Hắn khựng lại lao đầu về phía trước.
Ngẫm nghĩ một lát, Asha tuy hơi thừa nước bọt, nhưng những thời điểm quan trọng vẫn rất đáng tin cậy, không bỏ qua được, còn có thể nương tựa vào nữa. Thế là hắn đảo chân, chạy tới gõ cửa phòng Asha.
Cửa gõ sao vẫn đóng.
So với tiếng gáy rung trời bên trong, tiếng đập cửa của hắn chẳng khác gì tiếng muỗi vo ve.
Thạch Phi Hiệp đột ngột đám cửa, hét to: “Sét đánh rồi, trời mưa rồi, cất quần áo mau!”
“Khò….”
“Còn không dây là cắm cột thu lôi vào đầu ngươi đó, đến lúc sét đánh đạp ngươi ra ngoài cho Thiên Lôi đánh luôn!”
“Khò… khò… khò khò khò…”
Không ngờ hắn cả cột thu lôi cũng không sợ, Thạch Phi Hiệp lòng tràn đầy kính nể cam tâm tình nguyện chịu thua, quay người đi về.
Mà nói tới, hắn càng ngày càng lắm chuyện, càng ngày càng thích chõ mõm vào chuyện của người ta, nguyên nhân lớn nhất cũng chỉ vì nơi này quá lạc hậu không có các phương tiện giải trí. Không có gì tiêu khiển, hắn chỉ có thể tiêu khiển với người, chuyện này bất đắc dĩ cỡ nào khó mà nói ra miệng được.
Hắn thở dài, chợt nghe tiếng nước ào ạt, liền ngây ngẩn.
Hắn không phải định về phòng sao? Sao lại bất tri bất giác chạy tới tầng Isfel ở thế này.
Nghĩ vậy, nhưng chân đã không nhịn được bước tới, đứng ở bên bể bơi.
Isfel trong nước xoay người, chìm xuống phía dưới.
Ánh xanh lấp lánh của hồ nước tràn trên cơ thể hắn, mái tóc đen như cánh chim tỏa rộng.
Thạch Phi Hiệp ngắm nhìn, ánh mắt nhịn không được lưu luyến không rời cơ bụng người ta.
Thật là hoàn mỹ.
Isfel đột nhiên nhìn lên, bốn mắt ngó nhau.

Thạch Phi Hiệp vô ý thức thẳng sống lưng, rời mắt đi, xấu hổ chào một tiếng: “Hi.”
Isfel từ trong nước đi lên, làn da trơn bóng, những hạt nước trượt xuống, tạo thành những đường sáng bạc nhàn nhạt.
Thạch Phi Hiệp nghe tiếng tim mình đập nhanh hơn, chân không chịu nổi lui lại liền hai bước. Từ sau lần ở trong kho rau củ mơ tưởng đến thân thể Isfel, hắn không ngừng tự cảnh cáo mình. Nhưng càng cảnh cáo càng phản tác dụng. Hôm nay lại nhìn hắn như vậy, không nhịn nổi lại tưởng tưởng cảnh hắn khỏa thân… Đây là điềm báo không ổn không ổn cực không ổn.
Isfel đặt chân lên thành bể, đi tới trước mặt hắn, “Dea vừa tới.”
“A.” Thạch Phi Hiệp miễn cưỡng kéo ánh mắt rời khỏi người hắn, lôi nó ra chỗ nào đó sau vai hắn. “Dea hắn tới làm gì?”
“Xin nghỉ.”
Tâm trí Thạch Phi Hiệp cuối cùng cũng có thể dời khỏi thân hình cao ráo của Isfel, “Xin nghỉ? Đi đâu?”
“Tinh linh giới.”
Quả nhiên! Xem ra hắn lừa đảo thành công rồi!
Thạch Phi Hiệp vui mừng khó nén nổi. Tuy rằng chuyện này đối với hắn không có gì tốt, nhưng vẫn là do hắn một tay bày ra, một tay đạo diễn. Có thể thấy nó thành công là một cảm giác thành tựu rất lớn.
“Hắn cũng thay ngươi xin nghỉ rồi.”
......
Thạch Phi Hiệp sửng sốt, “A? Vì sao?”
“Cùng hắn đến tinh linh giới.”
Thạch Phi Hiệp giật mình nói: “Có thể sao?”
Isfel hỏi ngược lại: “Vì sao không thể?”
Chính xác, hắn đã nói không thể quay về nhân giới, thế nhưng chưa từng nói là không thể đi đến giới khác. Khách hàng lui tới lui đi nhiều như vậy, hiển nhiên là có con đường đến thế giới khác. Hắn dè dặt hỏi: “Ta muốn hỏi, đã từng có người đến đó chưa?”
“Không có.” Isfel thấy hắn chưa hết nghi ngờ, nhàn nhạt giải thích nói, “Bởi vì bọn họ chưa từng đề nghị.”
......
Thạch Phi Hiệp đột nhiên nói: “Các ngươi nơi này có gì đại loại như sổ tay nhân viên hay điều khoản phúc lợi không?”
“Để làm gì?”
“Để ta cẩn thận nghiên cứu xem có khoản phúc lợi nào mà ta bỏ sót chưa hưởng không.” Đến tinh linh giới đấy. Hắn không kiềm nổi sự sung sướng đó lại. Nếu như Isfel không lừa hắn, vậy hắn cực kì có khả năng trở thành con người duy nhất trong lịch sử thế giới đặt chân lên Tinh Linh giới.
Thành tựu đó có thể so sánh chuyện con người đặt chân lên mặt trăng!
Thạch Phi Hiệp bắt đầu tưởng tượng chính mình hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang giơ lên cờ đỏ năm sao, cắm trên đỉnh núi cao nhất Tinh Linh quốc. Phía dưới là một đám đông nghịt tinh linh đi theo hắn cùng nhau hát vang quốc ca.
“Không có sổ tay, nhưng có một chuyện có thể ngươi muốn biết.”
“Cái gì?” Còn có chuyện tốt lành gì hắn chưa biết? Thạch Phi Hiệp mắt long lanh sáng.
“Tiền lương ngươi lĩnh ở nơi này không thể mang về nhân giới.”
......
Thạch Phi Hiệp kêu lên, “Vì sao?”
“Bởi vì không thể.”
......
Thạch Phi Hiệp tức giận vò đầu giật tóc, “Thế ngươi còn phát cho ta làm gì?”
“Có thể dùng ở chỗ này.”
“Dùng làm gì chứ?” Ăn uống ngủ ở đều là miễn phí cơ mà
“Mua quần bơi.”
“......”
———————————
*Shotacon: (Đề phòng không ai biết) Bệnh thích các bé trai nhỏ tuổi. Hiên không hiểu nó khác luyên đồng ở chỗ nào. Nhưng hình như shotacon bao trùm lên thiếu niên, còn luyến đồng thì thật sự đồng ở đây là nhi đồng
**Nguyên văn: Thập chi bát cửu: ý chỉ mọi khả năng đều có thể lấy ra so sánh, lấy từ ‘Quảng Dương tạp kí’ của Lưu Hiến Đình đời Thanh: “Thập chi bát cửu giai thủ chi dĩ tăng, danh bất chính, ngôn bất thuận, mạc thử vi thậm.”
Editor có lời muốn nói: Càng này càng giảm, cả số lẫn chất lượng. Haiz =”=
Thật có lỗi mà………..
Beta: Thật sự chất lượng chap này tệ hại… còn về số lượng… beta không có tư cách mở miệng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.