U Linh Tửu Điếm

Chương 4: Giới thiệu 2




Đi một vòng trở lại quầy bar, Thạch Phi Hiệp lại gặp mấy người… không, sinh vật kia.
Trừ Hughes, Gin, và Asha lúc nãy, còn có một người lùn mặt nhăn như táo tàu, một tinh linh tóc cam xinh đẹp – rất dễ xác định nhờ vành tai nàng, còn có một thanh niên tóc quăn quái dị, nói hắn quái dị, vì hắn ngồi cách những người khác cả mười thước.
“Lẽ nào đây là toàn bộ nhân viên trong tửu điếm?”
Isfel nói, “Hoan nghênh ngươi gia nhập.”
Lương tâm hắn ngứa ngáy lên tiếng, “Các người không nghĩ lần sau viết thông báo tuyển dụng không nên dùng hai chữ tửu điếm, nên ghi là nhà khách luôn không?”
Isfel, “Như vậy ngươi có làm không?”
“Không.” Đánh chết cũng không.
Isfel nói: “Thế nên ta không ghi.”

Thạch Phi Hiệp: Đây rõ ràng là phạm tội lừa đảo.
Theo Hughes giới thiệu, Thạch Phi Hiệp cuối cùng đã nắm rõ toàn bộ nhân sự tửu điếm.
Người vô hình, Hughes – quản lý phòng. Vì hắn có thể thần không biết quỷ không hay quét dọn vào phòng, không ảnh hưởng đến khách nhân. (beta: làm tạp vụ thì đúg hơn =)) Quản lý khỉ gì =)))
Trích cảm tưởng của Thạch Phi Hiệp: Thế nên thường thường khách ở trong phòng, lúc nào cũng xảy ra khả năng không nhìn thấy ai đi vào, nhưng lại thấy một người trần truồng đi ra? (edit: lưu ý Hughes không kiểm soát được khả năng vô hình của anh)
Titan, Asha Crito – phụ trách an ninh. Lý do vì hắn mồm to, người cũng to, có tác dụng uy hiếp lớn nhất.
Cảm tưởng của Thạch Phi Hiệp: Rất tán thành. Loại quán mờ ám này rất cần nhân viên kiểu loại này.
Quỷ hút máu, Gin – Bartender kiêm bồi bàn.
Cảm tưởng của Thạch Phi Hiệp: Sau này trừ nước tinh khiết, hắn xin kiếu tất cả các loại chất lỏng khác.
Tinh linh, Dea – Quản lý tài vụ
Cảm tưởng của Thạch Phi Hiệp: Người này trông thực sự nam nữ đều ăn.
Người lùn, Raton – Quản lý công trình.
Cảm tưởng của Thạch Phi Hiệp: Thảo nào các tiểu thuyết huyễn huyễn đều nói người lùn am hiểu chế tạo vũ khí kiến trúc công sự, hóa ra là có nguyên nhân cả.
Người sói, Antonio – Bếp trưởng.
Cảm tưởng của Thạch Phi Hiệp: Các món ấn tượng nhất của tửu điếm là thịt quay, thịt hun khói, thịt ba chỉ…
Đọa thiên sứ, Isfel – tổng giám đốc.
Cảm tưởng của Thạch Phi Hiệp, có cánh, có thể bay rất cao, có thể bay cao nhìn xa trông rộng.
Con người, Thạch Phi Hiệp – quản lý tiền sảnh.
Cảm tưởng của thạch phi: Không dám cảm tưởng.
“A, ta có thể hỏi một chuyện không?” Thạch Phi Hiệp nói.
Hughes cười ngọt ngào: “Hỏi đi.”
“Tửu điếm không phải hội đủ đại biểu các giới sao?” Thạch Phi Hiệp đảo mắt một vòng, “Vì sao không có đại diện của thần?”
Đọa thiên sứ hẳn là đại diện cho địa ngục chứ hả?
Gin ôm thắt lưng Hughes, vừa rúc vào cổ hắn, vừa cười nói: “Thần là người sáng tạo tửu điếm này, lúc nào hắn cũng có thể thu hồi lại. Hắn còn cần đại diện làm gì?”

Nói cách khác là chủ tịch.
Thạch Phi Hiệp rốt cuộc hiểu rõ nội tình bên trong rồi.
Người sói Antonio tóc nâu dài vẫn đứng cách họ mười thước cuối cùng đứng lên, mạnh mẽ hất tóc, “Không có việc gì nữa phải không? Không có việc gì thì ta muốn về ngủ.”
“Không được.” Gin vẫn dán cằm trên vai Hughes, vô tội nói, “Ta đói bụng.”
Antonio tức đến vò đầu, “Không phải ngươi vừa mới ăn thịt xong sao?”
Gin càng ra vẻ vô tội, “Tiêu hóa hết rồi.”
Antonio tàn nhẫn quyết định, “Ta muốn dùng xi măng bịt mông ngươi lại!” (beta: Làm đi, ta bảo kê =))
“Ngu ngốc, tiêu hóa là chức năng của dạ dày, mông chỉ dùng làm việc kia thôi.” Gin vuốt ve mặt Hughes, hơi thở mờ ám cố tình phả lên mặt người ta, “Đúng không, cưng.”
Mặt Hughes đỏ lên, không được tự nhiên tránh né, thầm thì, “Có người đang nhìn.”
Gin quay đầy lại với Thạch Phi Hiệp: “Ngươi, quay mặt đi.”
Thạch Phi Hiệp không phục: “Tại sao lại nói ta? Bọn họ đều đang nhìn.”
“Vì họ đều không phải là người.”
“…” Thạch Phi Hiệp quay đầu thầm nghĩ, đây là kì thị chủng tộc!
Isfel lấy từ trong túi ra một cái khuyên nhỏ đính ngọc, đưa cho hắn.
“Cái gì đây?” Hắn nhanh lẹ nhận.
“Bộ đàm.”

Thạch Phi Hiệp lật qua lật lại, “Nút đâu?”
“Không có.”
“Thế ta làm thế nào để chọn người gọi tới đây?”
“Không thể chọn.”
“…” Thạch Phi Hiệp kỳ quái hỏi lại, “Thế nó với ta có lợi ích gì?”
“Nhận chỉ thị của chúng ta.”
Thạch Phi Hiệp vèo cái (định) ném xuống.
“Nó giá mười lăm vạn nhân dân tệ.”
Thạch Phi Hiệp vèo cái nhặt lại, nở nụ cười chuyên ngiệp xòe tay, “Còn bảo bối gì cho ta không?”
“Ta đưa ngươi về phòng.” Isfel xoay người đi.
Thạch Phi Hiệp đột nhiên nghĩ tới một việc, quay qua Antonio đang bị Gin cuốn lấy không cách nào khác đành đi vào bếp kêu lên: “Ta cũng đói bụng.”
Antonio cũng không quay đầu: “Thế ngươi muốn ăn não heo sống hay thịt trâu sống.”

Thạch Phi Hiệp vun vút chạy theo Isfel.
Tửu điếm lớn, Thạch Phi Hiệp từ đầu đã biết rồi, nhưng không nghĩ lại lớn như thế.
Hắn ghé vào lan can nhòm lên trên, “Nơi này rốt cuộc cao bao nhiêu vậy?”
“Vô hạn.”

Thạch Phi Hiệp giật mỉnh, “Chẳng lẽ đây chính là vô hạn tuần hoàn trong truyền thuyết?”
Isfel nói: “Quan hệ giữa nó và thiên đường, cũng như 0.9 thập phân vô hạn tuần hoàn và 1 vậy.”
“Thế nên, vĩnh viễn cũng không có điểm tận cùng?” Hắn thấy Isfel quay lại nhìn, chầm chậm giải thích, “Mặc dù theo thuyết thì 0,9 vô hạn tuần hoàn bằng một, nhưng vô hạn tuần hoàn thì không có điểm cuối cùng.”
Vì không có điểm cuối cũng, nên vĩnh viễn cũng không thể bằng một.
Isfel chợt nói: “Phòng ngươi.”
“A?” Phòng của hắn ngay sát vô hạn tuần hoàn sao?
Thạch Phi Hiệp trợn trắng mắt nhìn kiến trúc xoắn ốc kia. Lẽ nào thanh xuân của hắn sẽ tiêu phí thời gian nơi thang gác này?
Trong đầu loáng thoáng hiện lên hình ảnh một ông già râu tóc bạc phơ, lưng còng xuống lò dò từng bậc trên cái cầu thang không cùng không tận.

Thạch Phi Hiệp đen mặt.
Lạch cạch.
Cửa mở.
“Ở đây.”
Hắn giờ mới nhìn tới gian phòng Isfel đã mở.
Cửa sổ lớn sát đất, rèm cửa in hoa lan tử la, đèn treo vàng nhạt.
Thạch Phi Hiệp vừa bước vào, đã nhịn không được thích thú.
Đặc biệt là khi nhìn đến chiếc giường rộng đến hai thước.
“Tuyệt vời quá!” Hắn nhảy lên giường.
“Giá hai nghìn một tháng.” Lời Isfel như một trận nước lạnh đổ ụp xuống đầu.
Thạch Phi Hiệp vội vã kiến nghị, “Quá đáng! Dù gì ta cũng là công nhân viên ở đây, không thể giảm giá sao?”
Isfel lấy từ đằng sau một cuộn chiếu, “Một tháng hai đồng, ngủ ở tiền sảnh.”
Hình như tiền sảnh cũng không đến nỗi quá lạnh, Thạch Phi Hiệp bắt đầu cân nhắc nghiêm túc.
“Có điều thỉnh thoảng có đá trong dòng khí lưu rơi xuống.”

Hắn ghét mưa sao băng.
Thạch Phi Hiệp cắn răng: “Đừng nói ăn cơm cũng tính tiền nhá?”
“Ba nghìn một tháng.”
“Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi!” Ăn cái quái gì mà tốn những ba nghìn một tháng?!
“Hoặc ba đồng thôi.”
Chệnh lệch dữ nha? Được rồi, nếu đã quyết định nhẫn nhịn, thì cứ tiếp tục nhẫn nhịn đi, “Ăn cái gì?”
“Đá rơi xuống tiền sảnh.”
“…”
Thạch Phi Hiệp yên lặng tính toán cẩn thận.
Một vạn hai phải giảm đi hai nghìn, lại giảm đi ba nghin, chỉ còn có bảy nghìn, toi cơm rồi.
Hắn quyết định tự đặt ra kỷ luật thép ba mục tám điều – Trừ ăn ở, không thể để mấy gã này cướp thêm một xu nào nữa!
Mệt mỏi cả một ngày, lại chưa ăn uống gì, thế nên vừa đặt đầu xuống gối, Thạch Phi Hiệp đã gần như ngay lập tức ngủ li bì.
Thế giới trong mơ thật yên tĩnh.
Ít nhất không có sinh vật kỳ quái nào chạy đến chào hỏi hắn.
Thạch Phi Hiệp ngủ  thật ngon thật kỹ.
Kỹ đến nỗi đến khi hắn mở mắt, đã chẳng còn nơron não nào nhớ mình đang ở nơi quỷ quái nào.
Chỉ thấy một đôi mắt xanh lam như da trời trước mặt.
Đến khi não có thể hoạt động trở lại, Thạch Phi Hiệp chỉ bình tĩnh nói: “Ngươi ở đây làm gì?”
“Ha ha, khi một quỷ hút máu đứng trước giường của một con người, ngươi nói hắn sẽ làm gì?” (edit: Với Kaname sama và Zero sama thì em không biết à nha~)
Gin vươn đầu lưỡi, lếm môi trên, lướt qua hai chiếc răng nanh như ẩn như hiện giữa khóe môi đỏ máu.
Thạch Phi Hiệp nói: “Ta đã nói chuyện này cho ngươi chưa nhỉ?”
“A? Chuyện gì vậy?” Gin thấy sự bình tĩnh của hắn hiện giờ vô cùng mới lạ.
“Ta lúc ngái ngủ rất dễ bực bội.”
Gin còn chưa kịp hiểu, đã thấy cái gối từ đầu giường nhắm hắn bay tới, cùng với một tiếng rống dữ dội: “Có răng nanh thì giỏi chắc! Có răng nanh thì không cần gõ cửa hả? Học tiểu học không ai dạy ngươi cái gì là lễ phép hả? Khốn nạn!
Giữa hành lang yên ắng, cửa đột ngột bị đạp mở.
Một thanh niên tóc vàng cuống cuồng chạy từ trong ra.
Phía sau hắn, một ngươi hằm hằm bước tới, đầu tóc rối bù, tay không ngừng vung gối tứ phía, miệng không ngừng chửi rủa: “Cút! Tưởng ăn thịt sống là giỏi hả! Ông đây mà có tiền, sẽ ăn một ngày ba bữa sushi!”
Người đàn ông tóc vàng bị dồn vào lan can, đưa tay ôm mặt, “Này, ngươi vừa phải nha, đánh nữa ta sẽ đánh trả đấy!”
“Ngươi dám! Phá mộng đẹp của ta còn dám cãi sao?!” Người thanh niên hạ gối xuống, trừng mắt nhìn hắn: “Lần sau muốn dọa người trước phải học vẽ mặt đã! Trong số những kẻ nghiệp dư ta gặp, chưa từng thấy kẻ nào không chuyên như ngươi! Hừ!”
Hắn trút giận xong, ôm gối bỏ về.
Bỏ lại một nam nhân tóc vàng ngây ra nhìn cánh cửa dày dần khép.
“Đi đêm lắm cuối cùng cũng gặp ma rồi sao?” Là một tinh linh, Dea sở hữu một khuôn mặt tuyệt đẹp, thậm chí còn là hạng nhất trong bộ tộc. Ngay cả khi hắn nhếch mày khinh bỉ nhìn người ta, cũng vẫn đẹp đến hiếm thấy.
Có điều Gin một chút cũng không để ý đến khuôn mặt xinh đẹp kia, chỉ lầu bầu “Liên quan quái gì đến ngươi!”
Dea nói: “Ta chỉ không quen nhìn ngươi lần nào cũng bắt nạt mấy đứa nhỏ kia thôi.”
Răng anh Gin khoe ra khỏi môi trên lạnh ngắt, “Ngươi còn muốn thử hả?”
Gương mặt Dea đột ngột âm trầm.
Gin thỏa mãn nhướng mày, thoáng chốc biến thành một con dơi, vỗ cánh bay lên lầu.
Trong lòng bàn tay Dea xuất hiện một chùm lửa lớn, chậm rãi bước tới gần móc treo áo.
Chùm lửa như những giọt nước mắt, nhẹ nhàng từ bàn tay hắn rơi xuống bộ lễ phục.
Lửa nóng bốc cao.
Bộ lễ phục đó chìm trong lửa đỏ, nhăn nhúm lại, rồi dần thành tro tàn.
Cửa vốn đóng chặt lại đột ngột bị giật mở, Thạch Phi Hiệp hầm hầm mặt nói: “Không biết cái gì là bảo vệ môi trường hả? Dù là tự thiêu cũng phải biết tránh xa địa bàn dân cư, hiểu chứ!”
“… Ta đốt y phục.”
“Đi gọi công ty hỏa táng đi!”
Rầm! Thạch Phi Hiệp căm tức đóng cửa lại, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây kéo sáng loáng.
Hắn buồn ngủ, hắn buồn ngủ, hắn buồn ngủ!
Kẻ nào còn dám tới gần phòng hắn trong vòng ba thước, hắn sẽ thiến kẻ đó! (Mọe ơi, bản chất thật đây sao =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.