U Linh Tửu Điếm

Chương 64: Tình địch (hạ)




Edit: Tsuki 813
Beta: Hiên
Tiếng chân bước lên lầu ngày càng gần, Thạch Phi Hiệp quay người lại, liền nhìn thấy được một khuôn mặt tuấn tú, tóc đen rực rỡ.
Isfel cũng là mỹ nam tóc đen, nhưng phần lớn thời gian hắn y như một pho tượng chỉ có thể ngắm mà không thể chạm. Người trước mặt cho dù trên mặt không chút biểu tình, nhưng lúc nào cũng có thể khiến người khác cảm nhận được nội tâm mãnh liệt cuồn cuộn trong hắn.
Nghĩ đến pho tượng tôn quý kia, tâm tình của Thạch Phi Hiệp lại u ám.
“Hừ, ngươi vẫn dùng bản mặt người chết này đón tiếp khách hàng sao?” Đối phương hiển nhiên chả có cảm tình gì với bản mặt đần thối của hắn.
Thạch Phi Hiệp theo bản năng nghề nghiệp lập tức nở nụ cười: “Đương nhiên không rồi. Ta đang hối hận chân mình quá ngắn, không kịp tự mình tới nghênh đón ngài. Locktine Boutini hoàng tử điện hạ.”
Locktine Boutini dùng khóe mắt liếc xéo hắn một cái, phất tay áo bỏ đi lên lầu.
Thạch Phi Hiệp rất biết điều theo sát ở phía sau.
Asmar bên cạnh nhỏ giọng nói thầm: “Ta cũng là hoàng tử, tại sao chưa từng được hưởng đại ngộ như thế?”
Thạch Phi Hiệp trả lời: “Thế mới nói làm hoàng tử thì cứ yên phận làm hoàng tử đi, ngàn vạn lần đừng chạy đến chỗ khác kiêm chức, bằng không rất dễ bị hạ giá.”
Asmar nói: “Sau này ta từ chức thì thì có thể được đãi ngộ như thế hả?”
Thạch Phi Hiệp giận dữ nói: “Vết nhơ đã ghi vào trong hồ sơ của ngươi rồi, xóa không được đâu.”
“.... Vậy anh Dea thì sao?”
Thạch Phi Hiệp cực nhanh trả lời: “Hắn không giống.”
“Có gì không giống? Mà hình như so ra, thân phận ta còn cao quý hơn chút đó nha?”
“Gả vào hào môn như cá vượt vũ môn, giá trị tăng gấp trăm lần, sao có thể so sánh.” (hào môn: nhà giàu, nhà quyền quý)
Asmar nói: “Nói là thế, thì hình như ta vốn ở ngay tại hào môn mà.”
“Cho nên ngươi chỉ có thể xem là đánh hồi nguyên hình.” (Tsu: Sao giống đánh yêu trừ ma quá vậy?! =)))
“..... Đó hình như không phải lời khen.”
“Nếu là khen ngợi ta sao lại dùng.”
Hai người cãi qua nói lại, khua môi múa mép hăng say, đột nhiên thấy Locktine Boutini dừng lại, quay người cúi đầu.
Bởi vì hắn đứng ở bậc thang trên họ hai bậc, cho nên Asmar và Thạch Phi Hiệp chỉ có thể cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Không ai bảo các người thì thầm rủ rỉ sau lưng người khác là rất không lễ phép sao?” Locktine Boutini từ trên cao nhìn xuống hai người bọn họ.
“Rất xin lỗi.” Thạch Phi Hiệp biết sai mà nhận lỗi, sau đó kéo Asmar vượt lên phía trước hắn, chuẩn bị tiếp tục đề tài vừa nãy.
Asmar bị Locktine Boutini soi đến da đầu run rẩy, thấp giọng nói: “Hai vị vương huynh của ta nổi giận lên đều rất lợi hại đó.”
Thạch Phi Hiệp ra vẻ khó hiểu nói: “Vì sao phải nổi giận? Ta rất là khiêm tốn học hỏi. Hắn không phải nói không được rì rầm to nhỏ sau lưng hắn sao? Giờ ta sửa thành ở trước mặt hắn cao đàm khoát luận rồi.” (cao đàm khoát luận: bàn luận một cách thanh cao, không câu thúc; nhưng còn có nghĩa là bàn luận huênh hoang khoác lác.)
Asmar hoàn toàn không dám quay đầu lại, chỉ có thể lén lút giơ ngónc ái, thay cờ cổ vũ.
Thạch Phi Hiệp quay đầu mỉm cười nói với Locktine Boutini: “Locktine Boutini hoàng tử điện hại hẳn là cũng cảm thấy rất vui vẻ phải không?”
Locktine Boutini không nói một lời, vươn tay, thay vào đó một chùm hỏa diễm nóng rực bùng lên, bày tỏ cho nỗi lòng hắn lúc này đang tràn đầy thịnh nộ.
Asmar kéo tay áo Thạch Phi Hiệp, nhỏ giọng oán giận nói: “Đã bảo mà, cứ đùa với lửa.”
Thạch Phi Hiệp nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Không biết vừa rồi thằng nào dựng ngón cái lên thế?” Đầu năm nay, nghĩa khí so với kim cương còn quý báu hơn.
Asmar kiên trì nói với Locktine Boutini: “Vương huynh, Phi Hiệp hắn chỉ nói giỡn thôi, tên này vẫn luôn …khôi hài mà.”
Locktine Boutini liếc Thạch Phi Hiệp, lạnh giọng nói: “Phải không?”
“Đúng vậy. Được xưng gió thổi không run, uyển chuyển dễ thương, giản xưng là khôi hài chính là em trai nhỏ hèn mọn ta đây.” Thạch Phi Hiệp từ trước đến giờ luôn rất biết xoay mình theo gió. (Phong quát bất đảo, ôn nhu hữu thú, gọi tắt là phong thú = khôi hài, thú vị)
Lửa tắt. Locktine Boutini hừ lạnh nói: “Còn không mau dẫn đường.”
Thạch Phi Hiệp lập tức khom người dẫn lối.
“Ngươi đang ở chỗ nào?”
Lúc Thạch Phi Hiệp chuẩn bị mở cửa thay hắn, Locktine Boutini đột nhiên bật ra câu này.
Thạch Phi Hiệp thân thể nháy mắt cứng đờ.
Hình như không lâu trước kia cũng có người hỏi hắn, phòng ai ở nơi nào, mà quan hệ bọn họ là...
Asmar thật cẩn thận hỏi: “Vương huynh, ngươi hỏi cái này làm gì vậy?”
Locktine Boutini nghiêng đầu qua một bên, che giấu đi vẻ mất tự nhiên trong chớp mắt: “Ta sợ buổi tối hắn đánh lén ta.”
.....
Cớ này quá thối.
Asmar tuy rằng là em trai ruột của hắn, cũng nhịn không được thầm lén lút xỉa xói trong lòng, “Uầy, riêng chuyện này ngươi yên tâm, bây giờ hắn…”
“Ta ở tầng trên tầng của ngươi.” Thạch Phi Hiệp nhanh chóng cắt lời hắn.
Locktine Boutini nhíu mày nói: “Nói cách khác phòng ngươi ngay trên đầu ta?”
“Trên tầng, không phải trên phòng. Phòng thì hơi chệch hướng một chút.”
“Ta muốn đổi phòng.” Locktine Boutini xoay người bước đi.
Asmar và Thạch Phi Hiệp bốn mắt nhìn nhau.
Locktine Boutini quay đầu nói: “Còn không theo?”
.....
Cuối cùng quản lý tiền sảnh là ai hả?
Thạch Phi Hiệp uất ức lết về phía trước.
Asmar theo sát phía sau.
Thạch Phi Hiệp đột nhiên nhớ đến, “Raton đâu?” Lúc tiếp khách không phải co giò chạy trước sao.
Asmar thấp giọng nói: “Vương huynh nói hắn nhìn ngứa mắt, cho hắn về trước rồi.”
“Đó không phải nguyên văn chứ?” Thạch Phi Hiệp dùng đầu gối cũng biết nguyên văn lời thoại của kẻ kia nhất định sắc bén hơn nhiều.
“Vương huynh nói: Chướng mắt. Tránh ra!”
Thạch Phi Hiệp: “......” Ngắn gọn mà lực đạo mười phần.
Asmar đánh giá Thạch Phi Hiệp, “Nhắc đến thì, bộ dạng ngươi cũng không tệ lắm. Tốt hơn tưởng tượng của ta nhiều
“Chúng ta quen biết lâu như vậy, ngươi vẫn phải tưởng tượng dung mạo của ta ư?” Thạch Phi Hiệp u oán nói, “Chẳng lẽ mắt ngươi không thể nhìn rõ sao?”
Asmar nói: “Ý của ta là, trước khi gặp được ngươi, tưởng tượng của ta về loài người.”
Thạch Phi Hiệp hiếu kỳ nói: “Bộ dạng ra sao?”
“Không khác Raton là mấy.”
“.... Ngươi cũng chướng mắt, xê ra.”
Locktine Boutini dừng bước.
Thạch Phi Hiệp Asmar đồng thời ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại.
“Hắn nói không sai.” Locktine Boutini nói với Asmar, “Ngươi cũng đi luôn.”
Asmar không thể tin mà nhìn hắn, “Nhị vương huynh? Tuy rằng thời điểm ngươi tạo phản ta giúp đỡ Đại vương huynh đối phó ngươi, còn từng ngay trước mặt chúng đại thần cười nhạo ngươi không biết tự lượng sức mình, tại lúc sau khi ngươi đâm bị thương Đại vương đã từng nguyền rủa ngươi xuống địa ngục... Nhưng là, tốt xấu gì chúng ta cũng là huynh đệ ruột. Ngươi thật sự làm người khác rất đau lòng đó.”
....
Nguyền rủa người ta xuống đía ngục lại không bằng một câu “đi luôn”, cấu tạo đầu Asmar cũng đặc biệt lắm thay.
Thạch Phi Hiệp đứng ngoài hứng thú xem kịch.
Locktine Boutini cười lạnh nói: “Ngươi còn biết ta là Vương huynh của ngươi?”
Asmar nói: “Trên gia phả có ghi.”
“Vì thế chúng ta là anh em ruột?”
“Phụ vương mẫu hậu có thừa nhận.”
“Nếu thế,” hai trong mắt locktine Boutini như sương giá quét qua, “Là ai sau khi ta bị bắt, vội chạy đến trước mặt Omedeto, đề nghị nhốt ta vào thủy lao, thử hết một lượt các loại hình pháp tra tấn.”
Asmar rụt cổ, “Dù sao Đại vương huynh cũng tuyệt đối không đồng ý đâu, ta chỉ nói chơi cho vui mà.”
.....
Việc này cũng có thể nói chơi được sao?
Thạch Phi Hiệp lần thứ hai xác nhận, cấu tạo não thằng này không bình thường.
Tay Locktine Boutini lại duỗi ra...
“Phi Hiệp, Vương huynh giao cho ngươi đó. Ngươi chiêu đãi hắn thật tốt, nhất thiết phải làm cho hắn như ở nhà, vui đến quên cả đường về luôn đi!” Bốn chữ cuối cùng, là từ đầu hành lang phía bên kia vọng lại.
Vì thế, nơi hành lang vắng vẻ, nhất thời chỉ còn lại hai người với nhau, một tóc dài một tóc ngắn.
Locktine Boutini trước tiên quay đầu lại nói: “Còn không dẫn đường.”
Thạch Phi Hiệp bước theo sau hắn, buồn bực thấp giọng: “Nói dẫn đường, còn đi nhanh như vậy.”
Nói xong không bao lâu, hắn kinh ngạc phát hiện bước chân Locktine Boutini chậm lại, cùng hắn xóng vai mà đi.
“Nghe Dea nói,” Locktine Boutini chậm rãi mở miệng nói, “Ngươi ngày đó vốn chuẩn bị đến thăm ta?”
Đây thật sự là môt hiểu lầm to tướng. Lúc đó hắn chỉ không muốn kỷ nghỉ kết thúc quá sớm, phải quay về chiếc thuyền Noah mà thôi. Dẫu sao dù là hiểu lầm, cũng là một hiểu lầm tốt đẹp. “Dù thế nào thì chúng ta cũng từng hoạn nạn có nhau mà.”
Locktine Boutini khóe miệng hơi hơi giương lên, nhưng rất nhanh thu lại, dùng thanh âm cực nhanh cực khẽ nói: “Cám ơn.”
“Ây, a?” Thạch Phi Hiệp ngây ra như phỗng. Câu vừa rồi mình nghe lầm phải không? Ảo giác sao? Dù có ngó kiểu gì đi nữa, Locktine Boutini cũng không phải là người sẽ nói lời cám ơn. Dẫu sao nói đi cũng phải nói lại, Domyouji còn coi trọng Makino Tsukushi, Locktine Boutini nói cám ơn hẳn là cũng không phải chuyện không có khả năng nhỉ? Hắn tràn ngập chờ mong hỏi: “Ngươi có thể lập lại lần nữa không?” Có thể làm cho Tinh linh Nhị vương tử ngông cuồng tự cao tự đại nói lời cảm ơn, đó là một chuyện vui sướng biết chừng nào! (Khụ, chắc ai cũng biết ha, 2 người này đều là nhân vật chính trong manga Hana yori dango. Nhưng không biết tại sao tác giả nêu tên đầy đủ của Tsukushi mà Tsukusa thì chỉ nêu họ thôi nữa ^ ^)
“Ta vừa rồi có nói cái gì sao?” Locktine Boutini lạnh lùng trừng hắn.
Thạch Phi Hiệp nhanh chóng thu lại tươi cười, cúi đầu nói: “Phòng của ngươi tới rồi.”
“Phòng ngươi ở nơi nào?”
“Nơi dưới chân của ngài lệch đi một chút.”
Locktine Boutini nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào.
“Có, có vấn đề gì sao?” Thạch Phi Hiệp bị hắn chăm chú nhìn đến cả người không được tự nhiên. Phòng hắn cũng đâu phải bom hẹn giờ, có cần phải kiêng kỵ như vậy sao chứ?
Locktine Boutini chậm rãi mở lời: “Ngươi không phải cảm thấy, ta không xứng cùng ngồi ăn với ngươi?”
“Ngươi nói quá lời, rõ ràng là ta không xứng cùng ngài ngồi ăn mới đúng.” Thạch Phi Hiệp đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời của hắn, “Nếu ngài nguyện ý tự hạ thấp địa vị, cùng ta ở cùng một tầng, ha hả... Vậy tuyệt đối là kiếp trước ta đốt hương nay hưởng phúc.” Hắn muốn ở thì ở đi, dù sao buổi tối hắn cũng không ngủ ở trong phòng mình.
“Dẫn đường.”
.....
Hắn ngoại trừ dẫn đường còn chức năng nào khác không?
Vì cái thể loại gì mà hắn giống hệt như chó dẫn đường cho người mù thế này?
Thạch Phi Hiệp vừa đi, vừa căm hận chửi bới trong lòng.
“Ngươi đang nghĩ cái gì?” Locktine Boutini ở phía sau thản nhiên hỏi.
“Ta gì cũng không nghĩ cả. Người có địa vị cao như ngài lại cúi đầu nhân nhượng trước kẻ thấp hèn như ta làm cho đầu của ta trống rỗng.” Với Thạch Phi Hiệp ấy à, nịnh nọt còn tự nhiên hơn hơi thở.
Locktine Boutini tựa hồ vừa lòng, không lên tiếng hỏi lại.
Thật vất vả cuối cùng cũng đưa được hắn vào phòng, báo cáo cho hắn biết mình ở ngay phòng kế bên, Thạch Phi Hiệp quệt mồ hôi, đang muốn đào tẩu, chợt nghe từ trong phòng truyền đến mệnh lệnh, “Ở cửa chờ.”
“Fuck!” Thạch Phi Hiệp nhịn không được đá tường.
Thật ra trước kia ở xã hội loài người, thủ tục tiếp đãi VIP còn muốn phức tạp gấp trăm lần. Chỉ là kiểm tra phòng thôi mà có thể huy động từ nhân công đến chủ quản rồi qua cả tổng giám đến luôn tổng giám đốc, từng tầng từng tầng kiểm qua kiểm lại mấy lần. Chẳng qua sau khi tới nơi này, không biết là bởi vì khách hàng quá ít nên buông thả, hay là nếp sống ở đây quá hảo hạng, tóm lại Thạch Phi Hiệp đã quen luôn với chủ nghĩa vô chính phủ. Thế nên những yêu cầu liên tiếp của locktine Boutini làm cho hắn cực kỳ mất kiên nhẫn.
Locktine Boutini ở trong phòng chỉnh trang xong, một lần nữa xuất hiện.
Áo sơmi trắng, quần màu ngà ôm sát người, ủng cao, tóc tết đuôi ngựa. Gọn gàng mà cao quý.
Thạch Phi Hiệp nhìn chằm chắm trước ngực hắn, cảm khái mà nghĩ: Nếu phía trước lại nổi lên hai quả tròn tròn nữa, vậy thật sự quá đẹp rồi!
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Locktine Boutini lạnh giọng hỏi.
Thạch Phi Hiệp trong đầu đột nhiên bừng tỉnh!
Không được, hắn đã có Isfel rồi... Tuy rằng Isfel còn chưa muốn hắn. Thế nhưng, bắt cá hai tay là không đúng, cho dù chẳng qua là tinh thần chệch hướng chút đỉnh, cũng bị xem là lạc lối!
Hắn e hèm một tiếng, cố gắng tìm kiếm tâm tình bất mãn của mình đối với hắn trước đó, sau đó nói: “Xin hỏi còn có thể phục vụ gì cho ngài?”
Locktine Boutini nói: “Dùng bữa. Chẳng lẽ việc này còn phải đợi ta nhắc nhở sao?”
.....
Ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi. Ngươi đói bụng không tự mình nhắc, chẳng lẽ còn cần đài phát thanh khí tượng rống cho ngươi biết sao?
Thạch Phi Hiệp cúi đầu, miệng thần tốc tụng luôn một tràng.
“Ngươi nói cái gì?” Locktine Boutini ở sau lưng âm trầm hỏi.
“Ta đang lặng lẽ ghi nhớ thời gian lúc ngài đói bụng.” Thạch Phi Hiệp xoay người, lộ ra nụ cười rực rỡ xán lạn như ánh nắng mặt trời, “Sai sót không thể lặp lại lần thứ hai mà.”
Locktine Boutini ngẩn ngơ nhìn vẻ mặt tươi cười của hắn, quay mặt sang một bên nói: “Vậy còn không dẫn đường?”
.....
Lại là dẫn đường.
Số phận chó dẫn người mù của Thạch Phi Hiệp lại tiếp tục...
Thật vất vả đưa Locktine Boutini đến nhà ăn, đắc ý hưởng thụ xong cơm trưa sớm, lại bị yêu cầu tham quan chiếc thuyền Noah. Rõ ràng chiếc thuyền Noah từng tầng từng phòng đều không khác mấy, Locktine Boutini vẫn một tầng lại một phòng háo hức nồng nhiệt mà xem đến buổi tối luôn. Thạch Phi Hiệp đành phải lại hộ tống hắn đi dùng bữa tối. Cơm tối chấm dứt, hắn vốn tưởng có thể được thả ra, ai ngờ Locktine Boutini lại đề xuất uống vài chén với hắn.
Thạch Phi Hiệp rốt cục nhịn không được nói: “Thật có lỗi, nhân viên pha chế chúng ta xin nghỉ đông, vừa lúc không ở trong khách sạn.” Hắn không khỏi vui mừng Gin biến mất quá đúng lúc.
“Không sao.” Locktine Boutini nói, “Ta có thể tự mình làm được.”
Thạch Phi Hiệp cứng rắn cự tuyệt nói, “Thật có lỗi, khách sạn chúng ta cũng không cung cấp loại hình dịch vụ tự mình phục vụ.”
Locktine Boutini nhíu mày, “Hay là ngươi hy vọng tiếp tục cùng ta tham quan khách sạn?”
.....
Tham quan khách sạn hay đi quán bar?
Thạch Phi Hiệp sau khi trải qua một phen gian nan đấu tranh tư tưởng, dứt khoát nói: “Thỉnh ngài cho phép ta dẫn đường.”
Điều chưa thấy thì chưa biết, thấy rồi không khỏi kinh ngạc.
Locktine Boutini có lẽ không có kỹ thuật xuất thần nhập hóa như Gin, nhưng ít nhất hắn không có sở thích quái đản. Vì thế rượu hắn điều chế ra chính thống đẹp mắt hơn rất nhiều.
Hắn chỉ tùy tiện nhấc tay, chất lỏng màu cam liền bắn ra khỏi quầng lửa lam, lên cao từng tấc từng tấc, rồi chậm rãi rơi xuống, lộng lẫy như ma thuật.
Thạch Phi Hiệp nhịn không được vỗ tay.
Locktine Boutini tự tin ngẩng đầu lên, “Uống thử xem.”
Thạch Phi Hiệp nhận lấy ly rượu, ngọn lửa trên chất lỏng đã tắt đi, tỏa ra một mùi hương huyền bí. “Đây là cái gì?” Sau sự kiện xuân dược, hắn rất cẩn thận với chuyện ăn uống.
Locktine Boutini nói: “Mật quất lan.” (Mật ong, quả quất, hoa lan)
“Hoa quả? Hoa tươi?”
Locktine Boutini tức giận nói: “Rượu.”
Thạch Phi Hiệp đảo qua đảo lại tròng mắt: “Ta gần đây dạ dày không tốt, không thể uống rượu.”
“Dạ dày không tốt?” Locktine Boutini nhíu nhíu mày, “Ta xem xem.”
“Không cần.” Thạch Phi Hiệp bỏ ly xuống, nhanh chóng dạt ra, “Đây là bệnh cũ, theo ta nhiều năm, ta quen rồi.”
Locktine Boutini yên lặng nhìn hắn ba giây đồng hồ, sau đó phẩy tay áo rời đi, “Tùy ngươi.”
Thạch Phi Hiệp không hiểu mà đưa mắt nhìn bóng dáng của hắn, lại ngó đến ly rượu trên quầy bar, cuối cùng quyết định thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, về phòng đi ngủ là chuẩn nhất — đương nhiên, phòng là phòng của Isfel.
Bình thường lúc này, Isfel đều là đang ngồi trên sô pha đọc sách. Kỳ thật hắn từng rất tò mò nên đã thử quan sát, tư thế một mực không đổi này của hắn có khi nào khiến máu không lưu thông dẫn đến tay chân run rẩy gì đó không, kết quả quan sát khiến cho đùi nhỏ khuỷa tay hắn tê liệt, còn Isfel vẫn ngon lành cành đào như thế.
Chuyện này một lần nữa chứng minh, thân thể nhân loại yếu ớt đến cỡ nào.
Thạch Phi Hiệp chạy về phòng, không ngờ lại gặp sô pha trống không.
Không ở bể bơi, cũng không ở sô pha, vậy hắn lúc này hẳn đang...
Mắt hắn lóe sáng chóe, cơ hồ chỉ muốn bổ nhào vào cửa phòng tắm luôn cho rồi.
Kỳ thật, hắn chờ đợi cơ hội này đã lâu —
Isfel ở trong phòng tắm rửa, hắn làm bộ lơ đãng xông vào... Kha kha kha, vậy thì muốn nhìn cái gì thì có thể nhìn thấy cái đó. Nếu nền nhà trơn trợt, chân còn có thể thuận thế không thành thật một chút... (hoạt: ngoài nghĩa trơn trượt, còn có nghĩa là xảo trá, không thành thật ^ ^)
“Á á á....” Tương lai tốt đẹp ngay tại trước mắt, hắn lấy lại bình tĩnh, vung vẩy tay chân, chuẩn bị đạp cửa, thì cửa từ phía bên trong mở ra.
Áo sơ mi, tây trang màu đen... Hơi nước vẫn còn mờ mịt, hiển nhiên tắm xong lâu rồi.
Thạch Phi Hiệp thất vọng cúi đầu xuống. Sớm biết vậy đã không loanh quanh luẩn quẩn với Locktine Boutin lâu vậy.
“Tắm rửa?” Isfel nghiêng người tránh qua.
“Không.” Thạch Phi Hiệp yên lặng xoay người.
Isfel đi theo sau hắn, một lúc sau lại nói: “Hôm nay bề bộn nhiều việc?”
“Tàm tạm.” Thạch Phi Hiệp trả lời xong, mới ý thức được hắn là đang quan tâm hắn, vẻ mặt vội vàng thay đổi, đem tiếc nuối vừa rồi vứt ra sau đầu, bắt đầu đùng đùng trách móc kể lể tội ác hôm nay của Locktine Boutini.
.....
“Ngươi nói, hắn không phải là đến xoi mói chứ?” Thạch Phi Hiệp sau khi oán giận xong, cảm thấy vẫn như chưa thỏa mãn.
Isfel trầm mặc.
“Ngươi nói hắn đến nơi này làm cái gì?” Con Thuyền Noah không phải trạm trung chuyển sao? Vì sao khách hàng đến con thuyền Noah hắn gặp đều có những lý do rất kì quái? Nào là né ánh trăng, rồi thì tấn công, rồi lại tìm sư phụ khiêu chiến...
“Quan trọng?” Isfel thản nhiên hỏi.
“Đương nhiên quan trọng. Ta phải biết được hắn tới làm cái gì, mới có thể có tâm lý chuẩn bị. Chung quy không thể để hắn luôn miệng kêu ta đến quát ta đi như vậy.” Thạch Phi Hiệp phàn nàn xong, phát hiện Isfel không để tâm mà lại đi đọc sách.
“.....” Tuy rằng tội danh hắn mang trên lưng là lạnh lùng, nhưng thế này cũng quá lạnh lùng rồi, dẫu gì thì thấy kẻ thù chung hay chuyện bất bình cũng nên có tý cao kiến đi chứ.
Thạch Phi Hiệp không phục trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, căm phẫn trong mắt chậm rãi bị ngờ vực thay thế, “Ngươi có đang ngủ hay không? Trang này đã xem gần một giờ rồi.”
Soạt.
Lật trang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.