Edit: Hiên
Beta: Tsuki813
Thạch Phi Hiệp càng hoảng sợ, “Hả?”
“Hôm qua ngươi cả đêm không về.” Vẻ mặt Locktine Boutini lúc này chẳng khác gì ông chồng có bà xã hồng hạnh leo tường.
Thạch Phi Hiệp bị khí thế của hắn đẩy lui ra sau nửa bước: “Thế thì sao?” Hắn có phải bé gái đâu, một tối không về nhà thì có gì xảy ra được chứ?. Đọc tru𝗒ện ha𝗒, tru𝗒 cập nga𝗒 == 𝘛r𝑼𝘮 𝘛ru𝗒ện.ⅴn ==
“Ngươi đã đi đâu?”
“Đã nói là ghé thăm bạn bè.” Thạch Phi Hiệp dừng một chút, bổ sung, “Kể ra đi đi lại lại cũng mệt, nên tiện thể ở lại luôn.”
Sắc mặt Locktine Boutini không khá hơn được tý nào, “Ngươi đi đâu thăm bạn bè?”
“Chuyện đó liên quan gì đến ngươi?” Thạch Phi Hiệp cuối cũng cũng thấy có gì không thích hợp, nghi ngờ nhìn hắn, “Ngươi hỏi nhiều như thế làm gì?”
Locktine Boutini hừ lạnh: “Thân là nhân viên Con Thuyền Noah, lại bê trễ nhiệm vụ…”
“Sao ngươi không bịa đặt luôn đi!”(1)
“Tóm lại,” hắn tàn bạo nói, “Sau này tối nhất định phải trở về phòng ngủ!”
Hành xử kỳ quái của hắn khiến Thạch Phi Hiệp đột nhiên có một suy nghĩ đáng sợ, không khỏi nhìn mắt hắn đăm đăm.
“Ngươi nhìn cái gì?”
“Không, không có gì.” Chắc là không phải đâu? Nếu thật, thế quá là… quá kinh khủng! Dù sao trên con đường chiến đấu cho tình yêu, Locktine Boutini đã có vô số vết nhơ rồi!
Đầu tiên là hạ chú Dea, sau đó dấy binh tạo phản, đâm bị thương chính anh ruột của mình – Tinh Linh vương Omedeto. Hắn tuyệt đối là một kẻ điên đã yêu rồi là không biết đạo lý gì nữa hết!
Thạch Phi Hiệp lén lút cầu thần phù hộ, Locktine Boutini là kẻ luyến huynh cuồng(2) bất trị, chắc chắn sẽ không hồng hạnh ra tường, thay lòng đổi dạ. Nếu lỡ nhỡ điều đó xảy ra, cũng tuyệt đối không có khả năng đi thay lòng đổi dạ tới hắn. (Tsu: Cái này gọi là nhất vạn không bằng vạn nhất đó anh =)))
“Ngươi đang lẩm bẩm cái gì hả?” Locktine Boutini bất mãn nói.
Thạch Phi Hiệp cuống quýt nói: “Ta đột nhiên nhớ ra một việc vô cùng quan trọng phải làm, phải lập tức đi làm, uầy, nếu ngươi không phiền cứ tự nhiên nha. Ta đi trước.”
Hắn vừa quay người, đã thấy Locktine Boutini chớp mắt đã đứng trước mặt, “Ta là khách đúng chứ?”
Thạch Phi Hiệp thở dài: “Thực ra ta quên nói cho ngươi biết, ta vừa xin nghỉ.”
“Xin nghỉ?” Dường như trên mặt Locktine Boutini có thêm một lớp băng.
Thạch Phi Hiệp thả tay nói: “Đáng tiếc quá. Nói đến thì ta ở Rừng Lạc Lối cứu ngươi một mạng, chúng ta dẫu sao cũng có chút giao tình, đúng ra ta nên khoản đãi ngươi thật tốt đúng, nhưng hôm qua ta vừa mới xin nghỉ… Ôi, không còn cách nào.”
“Ngươi xin nghỉ đi đâu?”
…
Không nên hỏi trực tiếp như thế chứ, khiến hắn không có chỗ nào để bẻ.
Thạch Phi Hiệp nói: “Cũng chẳng đi nơi nào, chỉ là làm việc lâu quá, tự xin nghỉ một lần còn nghỉ ngơi.”
“Trùng hợp thế sao?” Locktine Boutini vừa nói, lửa từ tay hắn lại bốc lên, khiến bó Phấn Quân kia chầm chậm biến thành một đống tro tàn.
Thạch Phi Hiệp cảm thấy mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt từ trán chảy xuống, chảy vào cổ áo, bám dọc theo xương quai xanh đi xuống, lạnh muốn đông thành băng cục luôn. Hơn nửa ngày sau hắn mới nói được một câu, “Này, hoa kia vốn vô tội…”
Locktine Boutini nói: “Thế giới này có rất nhiều người vô tội,nhưng vô tội không có nghĩa bọn họ sẽ không chết sớm.”
Đây là uy hiếp, tuyệt đối là uy hiếp trắng trợn. Thạch Phi Hiệp nói: “Người ta sống, tuy không thể ngăn người khác không phạm sai lầm, nhưng ít nhất có thể khống chế mình không phạm tội.”
Locktine Boutini yên lặng nhìn hắn, hàm ý trong mắt mờ ám.
Hắn cuối cùng có ý hay là không có ý với hắn? Hay là đang cố ý đùa giỡn hắn, tạo một trò cười?
Thạch Phi Hiệp thầm đoán trong lòng.
“Dẫu sao ngươi xin nghỉ cũng không có chỗ đi, dẫn ta đi thăm quan tửu điếm đi.”
Lại tham quan?
Thạch Phi Hiệp muốn té xỉu luôn, nói dối không cần nghĩ ngợi: “Ta có nơi đến.”
Locktine Boutini nhìn hắn.
“Uầy, thực ra, thực ra ta đang chuẩn bị đi…” Não Thạch Phi Hiệp điên cuồng quay. Đường tới nhân giới bị đóng, không thể đi, các giới khác còn phải xem có đảm nhiệm chức vụ hay không đảm nhiệm chức vụ mà tới, hơn nữa cần giấy thông hành. Đáng tiếc Gin và Hughes không ở đây, nếu không với thân phận của họ, đến Huyết tộc hay Nguyên Thù giới hẳn không khó. Không biết Raton quan hệ với tộc Người Lùn thế nào. Antonio và hắn vẫn ôn hòa. Asmar… quá bằng đưa dê vào miệng cọp.
Nghĩ đi nghĩ lại, hình như chỉ còn mỗi Isfel…
Nhưng nhân loại từ trước đến nay vẫn e sợ những địa phương như thiên đường địa ngục, sao lại tự đưa mình đi chứ?
“Đi đâu?” Locker Boutini cười lạnh chờ hắn trả lời, y như con sói đã dồn được dê vào ngõ cụt.
“Theo ta đến địa ngục.” Isfel đột nhiên đứng ở sau lưng hắn.
Một câu, như sét đánh, đem chốn không lối thoát phá ra một con đường mới.
Thạch Phi Hiệp hầu như không như không chút do dự gật đầu: “Đúng đúng, đến địa ngục… đi đi. A ha ha.”
Locktine Boutini chậm chạm quay lại, cùng Isfel bốn mắt nhìn nhau, trong chớp mắt, cả tầng lầu như hóa thành hầm băng, giá rét quật thẳng vào người.
Thạch Phi Hiệp hắt xì hai cái liền.
Locktine Boutini lạnh lùng mở miệng: “Địa ngục? Hình như ngươi đâu có quen thuộc nơi đó?”
Isfel hờ hững: “Liên quan gì đến ngươi?”
Locktine Boutini cứng người lại.
Thạch Phi Hiệp rón rén đi qua bên cạnh hắn, chạy đến sau Isfel, cực kỳ tự nhiên cầm tay hắn: “Nếu đi du lịch, chúng ta nhanh trở về chuẩn bị hành lý đi.”
Isfel cúi đầu nhìn tay hai người đan vào nhau, lại nhìn nụ cười chờ mong lấy lòng của hắn, chậm rãi siết chặt ngón tay, lôi hắn đi lên lầu.
Locktine Boutini vọt tới phía trước hai bước, đột nhiên dừng lại, quát khẽ: “Đi ra.”
Asmar từ dưới lầu thập thò bước lên, cúi đầu cười bồi: “Vương huynh.”
Locktine Boutini trừng mắt nhìn hắn, “Có phải ngươi rất nhiều việc quên nói cho ta không?”
Asmar vô tội nói: “Rõ ràng ngươi tới đây cũng chưa hỏi ta cái gì. Hơn nữa hôm qua ngươi còn đuổi ta đi chẳng khác đuổi thằng đầy tớ.”
“Hừ, bây giờ ta cho phép ngươi mở miệng nói cho ta biết.”
“Nhưng ta không muốn nói rồi.” Asmar cười ngọt ngào êm ái.
Locktine Boutini dùng khóe mắt liếc hắn, “Ở Tinh Linh giới, có thể đánh thắng ta, chỉ có Omedeto.”
…
Asmar cười càng thêm ngọt ngào, thân thiết hỏi: “Ngươi muốn biết cái gì?”
Thạch Phi Hiệp nhìn theo lưng Isfel, hạ giọng hỏi: “Ngươi thực sự muốn đưa ta đến địa ngục?”
“Ừ.”
“Đến đó rồi có quay về được không?” Vấn đề này nhất định phải hỏi rõ ràng. Nếu như không thể, hắn mong được du lịch đến thiên đường hơn.
Isfel nói: “Ta đi lần đầu.” Lúc hắn sa đọa, lập tức bị điều đến Con Thuyền Noah, thế nên địa ngục trông như thế nào, hắn cũng chỉ biết trong sách mà thôi.
Nghe ra rất không an toàn. Bước chân Thạch Phi Hiệp không chắc chắn nữa.
Một lúc lâu sau, Isfel thản nhiên nói: “Ta trở về, ngươi sẽ trở về.”
…
Đây là… đây là thổ lộ?
Thạch Phi Hiệp đầu tiên thì giật nảy người há hốc mồm, sau đó thì cảm động hận không thể lấy bút lông giấy Tuyên Thành ghi lại câu kia, rồi dán lên tường. Hôm nay đúng là ngày đào hoa của hắn nha, đào hoa tươi đẹp đào hoa thối cùng nở một ngày.
Isfel đột nhiên dừng bước, quay người thả tay ra, từ tốn nói: “Locktine Boutini…”
“Ta và hắn không hề có quan hệ gì.” Thạch Phi Hiệp trả lời rất nhanh.
Isfel ngậm miệng lại, trong mắt chợt hiện lên một thứ tình cảm ấm áp.
Thạch Phi Hiệp đột nhiên lo lắng, “Đi địa ngục nên mặc gì nhỉ? Nghe nói chỗ đó rất nóng. Hay là mang quần bơi theo.” Nói đến quần bơi, ánh mắt hắn không khỏi hạ xuống, lưu luyến nơi cơ bụng của Isfel.
Isfel: “…”
Dừng như cảm giác được hắn không còn lời nào để nói, Thạch Phi Hiệp vội vã giải thích: “Ta chỉ muốn nói, mặc quần bơi trên người nên phối với cái gì thì trông được.”
Isfel nói: “Chỉ có một ngày, cái gì cũng không xem được.”
“…”
Hắn giải thích: “Địa ngục rất lớn.”
“…” Thời gian có một ngày một đêm. Thạch Phi Hiệp bỗng nhiên nghĩ tới hình thức nghỉ phép của Con Thuyền Noah, phiền muộn nói, “Chẳng lẽ, lần này cũng dùng kỳ nghỉ năm?”
Isfel nói: “Ngươi còn ngày nghỉ nào khác sao?”
Thạch Phi Hiệp ôm bụng ra vẻ đau đớn: “Nghỉ sinh được không?”
Isfel thản nhiên nói: “Đến lúc đó ta sẽ chịu trách nhiệm mổ đẻ.”
“…” Thạch Phi Hiệp chưa chịu bỏ cuộc, “Nghỉ kết hôn thì sao?”
“Đối tượng đâu?”
Thạch Phi Hiệp chớp chớp mắt, nhìn hắn.
Isfel quay người đi lên phía trên.
“Đi đâu?” Thạch Phi Hiệp quắn đít chạy theo sau.
“Không phải nói phải chuẩn bị hành lý sao?”
…
Ba giờ sau.
Isfel nói với Thạch Phi Hiệp đang ngồi phịch bên bể bơi: “Hủy kỳ nghỉ năm.”
“… Fuck!” Thạch Phi Hiệp dùng Cẩu Tam Thức(3) nhào tới bên cạnh bể. “Vì sao?”
Isfel nặng nề nói: “Gin và Hughes gặp chuyện phiền phức rồi.”
Asmar nhìn bộ mặt đen kịt kia, cảm thấy thần kinh mình đã bên bờ vực thẳm.
“Bọn họ ở chung một phòng?” Locktine Boutini nheo mắt lại, toàn thân đều tỏa ra khí tức nguy hiểm, dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Asmar nhắc lại thêm một lần nữa: “Chỉ là cùng phòng, Thạch Phi Hiệp ngủ dưới đất.”
“Con Thuyền Noah có nhiều phòng như vậy, tại sao nhất định phải chung phòng với Isfel?”
“Ầy, cái này ta vừa giải thích qua.” Asmar thấy hắn tức thì có tức, nhưng vẫn có thể nói năng bình thường, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất không như Locktine Boutini trước kia biết Dea và Omedeto với nhau thì ghen tị đến mức suýt phát điên, hiện nay xem như không tồi, chí ít hãy còn lý trí – tuy rằng khác biệt cũng không nhiều.
“Những kẻ Nghịch Cửu Hội tấn công không phải đã bị tiêu diệt hết rồi sao?” Locktine Boutini lạnh lùng nói, “Thế nào là ở một mình quá nguy hiểm…. Đây là kiếm cớ?”
Nếu biết rõ là kiếm cớ, thế thì đã không sáp vô được rồi. Asmar nói: “Vương huynh à, ngươi có phát hiện không, thực ra đại đa số tinh linh ở Tinh Linh giới đều đẹp hơn Thạch Phi Hiệp rất nhiều?”
Locktine Boutini nói: “Thế thì sao?”
Asmar nói: “Hơn nữa họ phẩm cách cao thượng, không ai giống Thạch Phi Hiệp hèn mọn giảo hoạt vô sỉ.”
“…”
“Quan trọng nhất, bọn họ đều là tinh linh, ngôn ngữ văn hóa tập quán đều quen thuộc, chung sống sẽ thêm hài hòa.”
Locktine Boutini chuyển giọng cảnh cáo: “Asmar.”
Asmar nhấc tay: “Câu cuối cùng. Thạch Phi Hiệp hiện nay đang thích Isfel, đã từng chiến đấu…”
Locktine Boutini ngắt lời: “Dù hắn trước kia huy hoàng thế nào, sau nay thênh thang ra sao, hắn hiện tại, chỉ là một kẻ vì tội thờ ơ mà sa đọa, một đọa thiên sứ bị vây khốn ở Con Thuyền Noah mà thôi.”
“…” Gì mà vây khốn chứ! Asmar ủy khuất nói, “Thực ra, có thể công tác trên Con Thuyền Noah cũng coi là huy hoàng thênh thang đó.”
—
(1) Nguyên văn “你还不如说莫须有呢!”. Thạch Phi Hiệp đã nói: sao ngươi không nói “Có lẽ có” đi. 莫须有 [mòxūyǒu]: “có lẽ có” (thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ)
(2) Luyến huynh cuồng: Yêu anh trai quá mức, đến nỗi có những biểu hiện không bình thường.
(3) Cẩu tam thức: “Cẩu” là chó, “tam” là vồ, cào, thức là chiêu thức. Tóm lại là bạn Hiệp như con cún nhảy tới.