U Linh Tửu Điếm

Chương 70: Mạo hiểm (hạ)




Edit: Hiên
Beta: Tsuki813
Locktine Boutini mím môi, hừ lạnh: “Ngoài thành Thủy Tinh có nhiều thôn nhỏ, chuyên cung ứng hàng hóa cho các hiệu buôn trong thành. Hồi đó ta trà trộn vào những thương nhân đó để vào thành. ”
Thạch Phi Hiệp cẩn thận hỏi: “Một lần có thể trốn vào mấy người?”
Locktine Boutini nói: “Hai người, bọn họ chỉ cho phép mỗi lái buôn mang theo hai tùy tùng. Chúng ta có thể chia làm ba đợt.”
Asmar đảo con ngươi, nói: “Vương huynh, để ta theo ngươi.”
“Không cho.” Locktine Boutini nói không cần suy nghĩ.
Asmar âu sầu nói: “Ca ca chăm sóc đệ đệ là chuyện nên làm mà?”
Locktine Boutini lạnh như băng trả lời: “Ta đã từng làm chuyện nên làm sao?”

Hắn thật là thành thật với chính mình. Thạch Phi Hiệp âm thầm ca ngợi.
Antonio không nhịn được nói: “Quái vật đá sắp đuổi đến nơi rồi, vừa đi vừa nói chuyện.”
Nhớ đến cái con lì lợm nước lửa không sợ, âm hồn không tan đó, mọi người không dám dừng lại nữa, đứng dậy ra đi.
Vì chỉ có một con đường duy nhất, không cần Locktine Boutini đi trước dẫn đường, hắn vẫn có thể thoải mái lề mề đi phía sau.
Thạch Phi Hiệp nhìn khoảng cách hai người ngày càng ngắn, yên lặng dịch sang một bên.
Có điều hắn nhanh chân, Locktine Boutini còn nhanh hơn, lắc mình một cái, chuyển sang chỗ hắn.
Thạch Phi Hiệp phanh kít lại, ho một tiếng, làm như không có việc gì tiếp tục hướng tới phía trước.
Locktine Boutini nhìn phía trước, rất là bình thản nói: “Lát nữa ta và ngươi cùng nhóm.”

Thạch Phi Hiệp nhìn trái nhìn phải. Mọi người đều đứng cách họ một khoảng. “Ầy, ngươi đang nói với ta à?”
Locktine Boutini không biểu tình nói: “Không phải sao?”
“Thực ra,” Thạch Phi Hiệp gãi cổ, cất lời khuyên, “Ta vốn là cản trở, cùng nhóm với ta sẽ liên lụy đến ngươi.”
Locktine Boutini nói: “Thế ngươi nghĩ ngoài ta ra, còn ai muốn nhận ngươi?”
Thạch Phi Hiệp liếc nhìn xung quanh.
Dù cách nhau một đoạn, nhưng đường vắng lặng, thế nên cuộc trò chuyện của họ ai cũng có thể nghe rõ.
Raton là người đầu tiên tránh ánh mắt hắn. Là kẻ yếu nhất trong nhóm, hắn muốn tìm một người lợi hại hơn mà hợp tác.
Asha lại không hiểu ánh mắt ám chỉ kia, nhìn thoáng qua, rồi lại quay đầu nhìn về phía trước.
Antonio mặc kệ những chuyện vớ vẩn ba lăng nhăng. Với hắn, cứu Gin và Hughes mới là chuyện quan trọng, còn những việc nhỏ khác, muốn sao cũng được.
Thế nên, người Thạch Phi Hiệp có thể cầu cứu chỉ còn lại một.
Asmar không nhìn cảnh cáo Locktine Boutini bắn tới, mỉm cười nói: “Đã là huynh đệ, có chuyện gì không thể thương lượng chứ?”
Thạch Phi Hiệp chợt nhớ điều kiện trước kia hai người đã nói, cong mông chạy qua, “Đương nhiên đương nhiên, người anh em, vì nghĩa khí, chuyện của ngươi là chuyện của ta, chuyện của ta là chuyện của ngươi. Mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau phấn đấu vì một tương lai tươi sáng.”
Con mắt Locktine Boutini trừng lớn chuẩn bị bốc hỏa.

Asmar cố ý bước chậm lại, thu hẹp khoảng cách với bọn họ, “Tuy ta giúp ngươi nên trở mặt với vương huynh, nhưng ta không muốn trở mặt quá tuyệt tình. Chuyện sau này để sau này đi, giờ giải quyết việc trước mắt đã.”
Thạch Phi Hiệp vỗ vai hắn, “Ngươi có nỗi khổ gì, cứ nói thẳng ra đi. Ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
Asmar hạ giọng: “Hắn mà ta nói là tộc trưởng Vu tộc.”
Thạch Phi Hiệp nghe tiếng cổ họng mình nuốt nước bọt đánh ực một cái, “Vu tộc… vu sư hả?(1)
“Ừ.”
“Biết ếm bùa đó hả?”
“Ừ.”
“Là tộc trưởng?”
“Ừ.” Asmar nghĩ ngợi, đột nhiên kéo tay áo lên, để lộ một dấu ấn màu hồng trên tay trái.
Thạch Phi Hiệp cẩn thận quan sát.
Ngôi sao sáu cánh màu hồng chính giữa có một hình xương khô, hai bên có hai mũi tên, chỉ về đông bắc và tây bắc.
“Ấn chú sao?” Đã từng được nghe, nhưng đây là lần đầu tiên thấy. Thạch Phi Hiệp không nén nổi hiếu kỳ.
Asmar nói: “Có thể coi thế.”
“Có tác dụng gì?”
“Chỉ cần ta ở gần hắn trong phạm vi mười ngàn mét, hắn có thể cảm ứng được ta.”
“Hệ thống vệ tinh định vị?” Thạch Phi Hiệp ngẫm nghĩ, “Có vẻ không sao mà.”
“Không sao?” Asmar nghiến răng nghiến lợi: “Đây là ấn chú vu tộc chuyên môn dùng khống chế nô lệ.”
“Nô lệ?” Thạch Phi Hiệp bị hai chữ này chấn kinh. Không ngờ Asmar thân là vương tử, lại còn đính kèm theo nhiều chức nghiệp như thế.
Asmar hít sâu một hơi, bắt đầu cất giọng du dương kể chuyện, “Khoảng một nghìn năm trước, nhị vương huynh chạy tới Nguyên Thù giới, ta sợ hắn đang rắp tâm làm gì, nên đi theo.”
Thạch Phi Hiệp cảm khái: “… Tình cảm huynh đệ các ngươi thật tốt. Lớn thế còn thích chơi cảnh sát bắt cướp.”
Asmar tức giận quắc mắt lên, “Ngươi có nghe không?”
Thạch Phi Hiệp đưa tay lên kéo khóa miệng.
“Đại vương huynh lấy giấy thông hành cho ta tốn mất một khoảng thời gian, thế nên ta đến Nguyên Thù giới sau hắn vài ngày. Tuy giới chủ Nguyên Thù giới chủ động giúp ta tìm nơi nhị vương huynh tạm trú, nhưng không có kết quả. Ta càng chờ càng khó chịu, quyết định tự đi tìm.” Nói đến đây, Asmar bắt đầu có vẻ buồn phiền, “Ta không hiểu rõ Nguyên Thù giới, hầu hết là dùng trực giác, không ngờ đi tới đi lui, lại đụng phải một con đại mãng xà to hơn hai cánh tay.”

Chẳng lẽ hắn giống Quách Tĩnh, ăn luôn con rắn người ta cẩn thận nuôi nấng? Thạch Phi Hiệp 囧.
“Lúc đó tâm tình của ta không tốt, nó lại dám lè lưỡi trước mặt ta! Thế nên ta tức giận giết nó.”
Thế nên người ta mới nói cái hành động le lưỡi đó là không được tùy tiện làm mà. Tưởng có đặc quyền của động vật mà ngon à, kết cục thảm hại thế đó. Thạch Phi Hiệp tổng kết.
“Con rắn xấu hoắc thế, nửa xanh nửa đen, người bình thường ai lại nuôi nó làm cảnh chứ…” Asmar căm giận nói, “Ai biết hắn không bình thường như thế!”
Thạch Phi Hiệp rõ ràng rồi. Thì ra nghiệt duyên của hắn và tộc trưởng vu tộc bắt nguồn từ khi hắn làm thịt con thú cưng của người ta. Con hát mẹ khen hay, xấu thì xấu, dị thì dị, tóm lại đã là vật nuôi trong nhà, bị người ta giết mất ai chả không cam lòng. Chỉ có thể trách Giới chủ Nguyên Thù giới suy xét mọi mặt chưa kỹ càng, không phát hành thẻ cho sủng vật, phân biệt động vật hoang dã và động vật thuần hóa. “Sau đó thì sao?”
“Sau đó không biết hắn dùng phép thuật gì mà lại biết tình hình lúc đó, còn tự tìm đến cửa.” Asmar uể oải nói, “Ta đánh nhau với hắn, thất bại thảm hại. Hắn hạ chú này lên tay ta, coi ta là nô lệ của hắn.”
Thạch Phi Hiệp thông cảm vỗ lưng hắn, “Ngươi nhất định ăn phải quả đắng rồi.”
Nói đến đây, sắc mặt Asmar có vẻ kỳ quái, “Đúng là ăn rồi, cuốc đất đun nước tưới hoa đủ cả, có điều sau đó…”
Thạch Phi Hiệp dựng thẳng lỗ tai, “Sau đó thế nào?”
“Sau đó hắn phát hiện ma thuật của ta không bị ảnh hưởng, bắt đầu bắt ta xử ly công văn.” Lúc hắn nói, vẻ mặt có vẻ quai quái. Hẳn chuyện sau đó đó không đơn giản như hắn nói được.
Có điều Thạch Phi Hiệp đã mê mẩn nghe chuyện xưa của hắn rồi, thế nên không hề truy hỏi, “Thế ngươi làm cách nào trốn thoát?”
“Có một lần ta và hắn tham gia yến hội, đúng lúc gặp nhị vương huynh, thế nên nhị vương huynh giúp ta trốn đi.” Tuy lúc đó quan hệ của hắn và Locktine Boutini rất căng thẳng, nhưng khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện, Locktine Boutini không nói hai lời liền rút đao tương trợ.
Thạch Phi Hiệp ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế thì chỉ cần ngươi không tới gần hắn trong phạm vi mười ngàn mét?”
Asmar do dự rồi gật đầu, “Nhưng vu thuật có rất nhiều chiêu kỳ kỳ quái quái, ta không rõ hắn còn trò nào nữa không.”
Tiếng Isfel đột nhiên vang lên: “Vu tộc từ trước tới nay vẫn nghiêm cấm truyền vu thuật ra ngoài, trừ khi là người cực kỳ tín nhiệm thân cận, không phải cũng không có khả năng chỉ để làm công văn.”

Một câu nói đánh thức người từ trong mộng.
Isfel nói xong, Asmar trầm mặc.
Thạch Phi Hiệp lắc đầu, thở dài nói: “Ngươi không nói rõ ràng mọi chuyện, lỡ như có gì xảy ra, ta muốn giúp cũng không giúp được.”
Asmar lườm hắn trắng mắt, “Nếu hắn tới thật, ngươi giúp ta kiểu gì?”
“Lừa gạt.” Thạch Phi Hiệp nói rất nhẹ nhàng, “Chỉ cần hắn có lỗ tai có đầu óc, thì ta tin tưởng mình có thể lừa cho đầu óc hắn quay mòng mòng. Khà khà.”
“Có lỗ tai có đầu óc là có thể lừa đến đầu óc quay mòng mòng?” Giọng Isfel có có điều gì đó là lạ.
Thạch Phi Hiệp lập tức thu lại vẻ đắc ý, nịnh nọt nói: “Đương nhiên, có một kiểu người ta chưa từng lừa dối.”
Isfel thản nhiên: “Ồ?”
Thạch Phi Hiệp hăng hái nói: “Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Chỉ cần là người đối tốt với ta, ta sẽ không bao giờ dối gạt.” Thần ơi, xin ngài tha thứ cho lời nói dối chân thành của con.
Asmar nôn khan: “Ta thấy là người trong lòng chứ?”

Không khí đột nhiên trở nên quái đản.
Thạch Phi Hiệp ho một tiếng, kéo trọng tâm câu chuyện trở về: “Ngươi chưa nói, làm thế nào ngươi lại được hắn tín nhiệm?”
Asmar dường như nhớ đến cái gì, gương mặt từ từ hồng lên, cuối cùng ngượng ngùng gào lên: “Ai muốn được hắn tín nhiệm chứ? Hắn tự hiểu lầm, ta tương kế tựu kế thôi.”
Thạch Phi Hiệp sửng sốt. Cái vẻ chột dạ đó, lẽ nào…
“Không phải ngươi lừa dối tình cảm của hắn đó chứ?”
Asmar không ngờ hắn lại nói thẳng tuột thế, mồm đớp đớp, hồi lâu mới nói: “Ta đã nói là hắn hiểu lầm.”
“…” Trong các loại lừa gạt, đó là loại ác liệt nhất. Lừa gì đều có thể trả, nhưng lừa tình cảm… Thạch Phi Hiệp thở dài.
Asmar bị vẻ mặt hắn khiến tâm can bất an, “Thật ra nhiều năm như thế, không chừng hắn đã quên ta rồi.”
“Ừ.”
Hắn càng nghĩ càng thấy bất an, tiếp tục truy hỏi: “Ngươi đã nói, ngươi sẽ giúp ta?”
“Ừ.”
“Không hối hận?”
“…”
“Sao ngươi lại không nói lời nào?” Đừng nói còn chưa nói xong, đã muốn qua cầu rút ván?” Asmar nheo mắt lại.
Thạch Phi Hiệp đột nhiên làm mặt nghiêm trọng nhìn hắn: “Hắn của ngươi như thế nào?”
Asmar nhíu mày: “Như thế nào là như thế nào?”
“Ý ta là trang phục.” Thạch Phi Hiệp nói, “Có phải mặc áo choàng đen không?”
“Ừ, sao?”
“Tóc trắng hả?”
“Đúng là trắng toát.” Hắn ngừng lại, khiếp sợ nhìn Thạch Phi Hiệp, “Sao ngươi biết?”
Thạch Phi Hiệp 囧囧 nhìn hắn một lát, sau đó chỉ về đỉnh núi đằng sau, “Ngươi nhìn đi, hắn của ngươi và người kia có giống không?”

Asmar cấp tốc quay đầu.
Trên đỉnh núi, một bóng áo đen cao ngạo đứng. Một cơn gió thổi qua, tóc trắng tung bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.