U Linh Tửu Điếm

Chương 74: Trả thù (hạ)




Edit: Hiên
Beta: Tsuki813
Vừa tiến vào phòng, Asmar không nhịn được nữa xông thẳng vào toilet.
Thạch Phi Hiệp tay nắm khung cửa, cúi xuống nhìn, quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ?” Nghe nói đám lừa trọc ăn chay trường kỳ ăn mặn một cái sẽ trên phun dưới xả, còn đáng sợ hơn ăn bã đậu, Asmar sẽ không bị cái bệnh tương tự chứ?
Hắn thấy Asmar chỉ ngồi xổm dưới đất chà chà sát sát, vừa tưởng yên tâm được, thì lại thấy cậu ta nằm sấp trên bồn cầu ói lên ói xuống. Thạch Phi Hiệp nhanh nhẹn giật lấy một chuỗi giấy dài, vừa giúp người ta lau miệng, vừa vỗ lưng cho Asmar.
Chất nhầy nhụa nôn ra toàn là mỡ thịt tràn trong toilet, váng mỡ nhầy nhầy đục đục, như là mỡ heo dùng thừa đã để qua hai ba ngày, khiến cái dạ dày của hắn cũng không an ổn, muốn tống hết các thứ bên trong ra đến nơi.
Đến khi cố rặn cũng không rặn ra cái gì nổi nữa, Asmar thở hổn hển nhận lấy cuộn giấy, đứng thẳng người lên, ấn cái nút trên bồn cầu, đứng bên cạnh bồn rửa mặt, yếu ớt phẩy tay: “Đi thu thập hành lý, bây giờ chúng ta phải đi.”
Thạch Phi Hiệp vươn tay giữ lấy cơ thể ngả nghiêng của hắn, “Đã thế này ngươi còn muốn đi.”
“Chính vì thế này nên ta mới muốn đi, ai biết lát nữa hắn còn giở trò gì.” Món thịt trên bàn cơm hôm nay chỉ là khai vị, là khúc nhạc dạo đầu, là cảnh cáo, không cần nghĩ cũng biết sẽ còn những màn đặc sắc hơn sau đó.
Thạch Phi Hiệp lại nghĩ Jesse lần này trắng án, “Thức ăn hôm nay chuẩn bị theo tiêu chuẩn thông thường, liên quan gì đến Jesse đâu.” Đây có phải là chỉ không muốn gán tội cho người, còn nếu muốn thì thiếu gì lý do không?
“Nhưng hắn từ chối đổi đồ ăn.”
“Bây giờ chúng ta là vu tộc, vu tộc ăn thức ăn vu tộc thích ăn không phải rất bình thường sao? Nếu từ chối mới là kỳ lạ.” Thạch Phi Hiệp cảm thấy suy nghĩ của hắn quá cứng nhắc rồi. “Huống chi, lúc sau ngươi đổi rau hắn cũng không cản mà.”
Asmar đáng thương cúi đầu, không nói lời nào.
Thạch Phi Hiệp thử mở miệng thăm dò: “Có phải ngươi đặt kỳ vọng quá cao vào hắn không?” Chẳng lẽ từ đầu tới giờ hắn vẫn nghĩ Jesse sẽ thay hắn xử lý đống đồ ăn hắn ghét sao?
Asmar ngây người, hắn lập tức hiểu Thạch Phi Hiệp đang ám chỉ gì, nhưng ý tưởng này lại khiến dạ dày của hắn quặn thắt. Đây không phải sự co rút về mặt sinh học, mà là một phản xạ tâm lý vô ý thức. Lần này chỉ nhổ ra chút dịch chua, ngoài dịch chua ra, trong dạ dày hắn đã không còn gì nữa rồi.
Thạch Phi Hiệp nói: “Có cần ta đến nhà ăn lấy cái gì đó cho không?”
Asmar: “Không cần. Người đang giảm béo sao lại một tối ăn hai bữa?”
Thạch Phi Hiệp thở dài. Điểm bất lợi của việc nói dối là mọt khi đã bắt đầu thì phải không ngừng tiếp tục, giống như cầu tuyết vậy, càng lăn càng lớn đến khi vỡ tan lộ rõ chân tướng.
“Ngươi giúp ta chứ?” Asmar ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ cầu xin lộ rõ trong ánh mắt.
Thạch Phi Hiệp do dự. Lý trí nói cho hắn biết, quyết định của Isfel là đúng. Làm như vậy mới có thể đạt đến một kết cục cả làng vui vẻ.
Nhưng nỗi băn khoăn của Asmar không phải là không có lý. Nếu hắn bị một ai đó lừa đến mụ mị đầu óc, vứt bỏ cả tôn nghiêm ra mặc người chà đạp, hắn cũng sẽ trở nên rất cực đoan. Chưa tìm được cơ băm vằm kẻ đó ra thành mười bảy mười tám khối, hắn còn chưa có ý chí ngẩng đầu lên nhìn người.
Hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Việc này tốt nhất nên bàn bạc với đám Antonio đã, ta không quyết được.”
Asmar nói: “Thế lát nữa ngươi nhất định phải giúp ta.” Đây mới là mục đích của hắn, hắn từ đầu đã không có ý trông cậy vào Thạch Phi Hiệp làm nên chuyện gì.
Thạch Phi Hiệp thở dài: “Để xem xem.” Theo hắn đoán, Antonio hẳn sẽ không tán thành. Đối với hành động cứu viện lần này, Antonio và Asha là phái chủ động. Trước mắt là thời cơ tiếp cận mục tiêu tốt nhất, không có lý nào lại bỏ qua. Locktine Boutini có lẽ sẽ vì em trai mình mà tán thành. Thế nên, hắn sẽ lại nắm lá phiếu quan trọng nhất.
Hắn thật chán nản. Cảm giác được làm người quyết định thường không tốt như trong tưởng tượng.
Asmar không nghĩ nhiều như thế, hắn đẩy Thạch Phi Hiệp ra ngoài xem xét tình hình, thấy không có ai, liền kéo theo hắn chạy đến gõ cửa phòng bên cạnh.
Mới gõ được ba cái, hắn lại thấy như đã ba năm đã qua. Cửa vừa hé, hắn liền xông vào như bị ma đuổi.
Đợi cửa đóng kín rồi, hắn vẫn còn hốt hoảng quay lại hỏi: “Không bị bắt gặp chứ?”
Thạch Phi Hiệp thở dài nhìn hắn, “Làm ơn đi, chúng ta tới là để bàn việc công, đâu phải mở tiệc hoan lạc1 đâu, ngươi lo cái gì?”
Ba người kia trợn mắt nhìn hắn. Tất nhiên chẳng hề hưởng ứng phép so sánh này chút nào.
Thạch Phi Hiệp cười khan: “Ta chỉ muốn thay đổi không khí tý thôi.”
Antonio quay đầu hỏi Asmar: “Việc công nào?”
Asmar cẩn thận quan sát sắc mặt bọn họ, hạ giọng: “Ta muốn rời khỏi đây đêm nay.”
Im ắng triệt để.
“Được.” Locktine Boutini phá vỡ sự yên lặng.
“Không được.” Antonio lập tức phản đối.
Hay rồi. Y như hắn đoán mà, chẳng có cái gì đáng ngạc nhiên cả. Thạch Phi Hiệp câm lặng nghĩ.
Thế là, quyền quyết định cũng y như hắn đoán lại rơi vào tay hắn, y như trong hội nghị họp bàn có nên đi cứu viện hay không vậy.
Đối với ba đôi luồng ánh mắt nóng cháy da, Thạch Phi Hiệp vẫn giữ được sự trấn định nhất định. Loại việc này lần đầu còn có chút bối rồi, chứ thêm lần nữa thì thành quen. Hắn nói: “Đầu tiên, chúng ta phải dùng lý trí khách quan để xem xét vấn đề này.”
Asmar nghe hắn nói thế liền nôn nóng. “Ôi, không phải lúc nãy chúng ta vừa bàn sao? Ngươi sao lại lật lọng?”
Thạch Phi Hiệp nói: “Lúc nãy ta nói để xem đã. Ta bây giờ muốn xem xét vấn đề lợi hại mà.”
Asmar không cam lòng nhìn hắn chăm chăm, ánh mắt có thể có bao nhiêu oán thán liền có bấy nhiêu.
“Đầu tiên chúng ta cần xét, là khi rời khỏi đây, chúng ta có thể đi đâu.” Thạch Phi Hiệp phân tích, “Nếu là đi không từ giã, Jesse rất có thể sẽ trở mặt ngay lập tức. Đến lúc đó, thứ mà chúng ta phải đối mặt, có thể là sự truy nã của toàn Thủy Tinh thành. Theo ta biết, tội phạm truy nã muốn trong thời gian ngắn trở thành điệp viên 007 rất là giống nhiệm vụ bất khả thi.”
Locktine Boutini cau mày: “007 là ai?”
Thạch Phi Hiệp: “Uầy, đặc công, một đặc công rất lợi hại. Có điều hắn là ai không quan trọng, ý ta muốn nói là, sau khi chúng ta bị truy nã, muốn nghe được thông tin về Gin và Hughes sẽ cực kỳ khó khăn. Thậm chí an toàn của bản thân cũng khó giữ được, một là chúng ta chưa quen cuộc sống nơi đây, hai là hai tay không lại bốn tay. Đến lúc đó, số nhân viên Con Thuyền Noah mất tích sẽ tăng thêm ba người rồi.” Locktine Boutini không phải nhân viên Con Thuyền Noah đến tiếp viện, không được tính vào.
Locktine Boutini hừ một tiếng.
Asmar phản bác: “Dù chúng ta vốn sống ở đây, cũng chưa chắc sẽ thăm dò được tin tức về Gin và Hughes. Dù có thăm dò được, cũng không biết đó có phải bẫy hay không.”
Antonio nói: “Nói ý định của ngươi sau khi rời khỏi đây.”
Asmar nghẹn họng. Trong đầu hắn chỉ toàn cách tránh khỏi ma trảo, nào có tính toán ý tưởng gì đâu.
Locktine Boutini rơi vào trầm tư. Tất nhiên lúc nãy những lời vừa rồi không lọt vào tai Asmar, nhưng lại lọt tai hắn. “Lỡ như Jesse vẫn nuôi lòng trả thù thì sao?”
Thạch Phi Hiệp thõng tay xuống, “Đã đến bước này rồi, chúng ta chỉ có thể đi xuống xem xét một chút. Ít nhất, tình hình tệ nhất thì cùng chạy. Có điều trước khi chạy, có thể vật lộn đọ sức thì vật lộn đọ sức.”
Ba người kia im lặng.
Asmar há mồm, nhưng lại không tìm được lý do nào tốt hơn. Mỗi lời của Thạch Phi Hiệp đều là sự thực. Thực ra, từ khoảnh khắc gặp Jesse, bọn họ đã rơi vào thế bị động.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Thạch Phi Hiệp và Asmar giật nảy mình.
Antonio và Locktine Boutini liếc nhau.
Antonio mở cửa.
Ngoài cửa là Jesse.
Asmar vô thức di chuyển tới sau lưng Locktine Boutini.
“Có chuyện gì?” Antonio hỏi.
Jesse với việc phòng dôi ra hai người cũng không biểu lộ điều gì, chỉ thản nhiên nói: “Ta đã thăm dò được chút manh mối.”
Antonio nghiêng người cho hắn đi vào.
Thêm một người, không khí trong phòng lập tức khác hẳn.
Nếu đem ra so sánh, có thể nói không khí lúc nãy có mùi vị của các hội thảo nghiên cứu trong đại học, còn giờ là sự phòng bị nơi xã hội đen chuẩn bị giao dịch.
Thạch Phi Hiệp đứng chính giữa, bị bầu không khí này cảm nhiễm, rợn hết cả người lùi liền hai bước, đi đến đầu bên kia chiến tuyến sau Locktine Boutini mới thấy dừng lại.
Jesse nói: “Trước hôm Lanca kết hôn một đêm, hôn lễ của hắn bị hủy bỏ.”
Thạch Phi Hiệp mẫn cảm nói: “Chỉ hủy bỏ hôn lễ, hay hủy bỏ mọi thứ liên quan tới hôn lễ?”
“Hủy bỏ hôn lễ.” Jesse nói, “Nghe nói nguyên nhân là Lanca đột nhiên mắc bệnh, không thể rời khỏi giường. Nhưng từ ngày đó về sau, không có ai bái kiến hắn. Giới Chủ cự tuyệt sự thăm hỏi của tất cả mọi người, chỉ cho phép con gái huân tước Banderas, tức là tân nương Julia của hôn lễ này tiến cung chăm sóc.”
“Thế Hughes đâu?” Đây mới là điều Thạch Phi Hiệp quan tâm.
Jesse nói: “Nghe nói vẫn ở trong cung.”
Antonio cau mày: “Không ai bái kiến sao?”
“Đúng vậy.”
Thạch Phi Hiệp lẩm bẩm: “Sao nghe thế nào cũng giống như đang bị giam vậy?”
Antonio: “Gin có tin tức gì không?”
“Không có.”
Cả tin về Hughes còn không có, thì Gin lại càng bặt vô âm tín. Thạch Phi Hiệp đảo tròn mắt, “Ngươi nói ngươi đến đây là vì tham gia Đại hội liên hiệp các tộc nên đến đây. Ngươi biết chủ đề đại hội là gì không?”
Jesse thâm sâu nhìn hắn, mắt ánh lên ý tán thưởng, “Giới chủ không nói gì cả. Nhưng có lời đồn, bệnh tình Lanca khó mà qua khỏi.”

Lanca bệnh khó mà qua khỏi?
Ý là như thế nào, không cần nói cũng biết.
Thạch Phi Hiệp bật thốt: “Chẳng lẽ tính chọn lại thái tử?”
Jesse từ chối trả lời.
Thạch Phi Hiệp nói: “Ngươi biết ai là người có cơ hội trở thành thái tử kế nhiệm nhất chứ?” Hắn ít đọc sách sử, chỉ lận lưng được mỗi câu “Sau Tống Nguyên Minh Thanh, hoàng triều đến đây là tận”. Nhưng hắn xem không ít phim ảnh, thường thường khi người thừa kế gặp nguy hiểm, thì tức là dính vào âm mưu của kẻ có dã tâm vẫn ngấp nghé ngôi vị hoàng đế. Không chừng Lanca chẳng bệnh tật gì, mà là bị người ta hạ độc. Hughes và Gin chỉ là xui xẻo bị liên lụy mà thôi.
Hắn càng nghĩ càng thấy khả năng này lớn lắm.
Jesse trả lời: “Bá tước Clark, con trai trưởng huân tước Banderas, và Hughes.”
Hughes là người đầu tiên bị loại trừ.
Thạch Phi Hiệp làm thế nào cũng không tưởng tượng ra được cái mặt bừng bừng dã tâm của Hughes, hơn nữa lý do này còn có thể là nguyên nhân Hughes mất tích. Nói như thế thì hai kẻ kia thành tình nghi rồi.
Antonio hỏi: “Còn tin tức gì khác không?”
“Không có.” Jesse khoan thai thả câu, “Nếu các vị muốn biết thêm… hay là chờ thêm hai ngày nữa, cùng đến hoàng cung với ta xem cho rõ.”
Asmar run lên. Những lời này của Jesse đã đơn giản giết chết ý định rời khỏi đây của hắn.
Bọn hắn đến để cứu Hughes và Gin, hôm nay có cơ hội tốt như thế bày ra trước mắt, sao có thể cự tuyệt.
Jesse đột nhiên quay đầu, mỉm cười với Asmar: “Thịt có hương vị như thế nào?”
Sắc mặt Asmar trắng nhợt.
Jesse tiếc nuối nói: “Đáng tiếc đó là thịt. Nếu như đổi ngược lại, có lẽ ngươi có thể cảm nhận cảm giác của ta khi ăn rau quả, thật chẳng khác nào nhai vỏ cây cả.” Hắn múa tay lên rồi chắp lại, ưu nhã chúc mọi người ngủ ngon rồi rời khỏi phòng.
Để lại bốn người bốn tâm tư.
Asmar mở miệng: “Ta ở lại cũng được, nhưng ta có một điều kiện.”
Thạch Phi Hiệp đột nhiên có dự cảm không lành.
“Ta muốn chung phòng với Antonio.”
“…” Thạch Phi Hiệp rầu rĩ đến muốn chửi đổng. Nhưng nhìn vẻ mặt không sao cả của Antonio và vẻ cao hứng rõ ràng của Locktine Boutini, hắn chỉ đành đẩy mấy lời khiếm nhã vào trong lòng.
Ba phiếu đấu một phiếu, thiểu số tất nhiên phải phục tùng đa số.
Vừa về phòng với Locktine Boutini, Thạch Phi Hiệp liền chạy thẳng vào toilet, khóa cửa lại, hạ nắp bồn cầu xuống, nhìn cây ghim cài ngực áo mà ngẩn người.
Viên hắc tinh thạch địa ngục đính trên cây trâm lấp lánh ánh sáng, hắn đưa tay vuốt ve, nôn nóng hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Có chuyện?” Isfel đột nhiên trả lời.
Thạch Phi Hiệp giật nảy người, rồi lập tức vui vẻ nói: “A, ngươi trở lại rồi, ta cứ nghĩ ngươi vẫn đang bơi.”

Đúng là hắn đi bơi thật. Chỉ có hai phút ngắn ngủi thông qua hắc tinh thạch địa ngục giúp Thạch Phi Hiệp từ trên núi bay xuống, thế mà tâm tình hắn có sự chấn động trước nay chưa từng có. Tình huống này với hắn vừa lạ lẫm vừa quái dị, nên hắn theo thói quen đi tới bể bơi lặn xuống nước. Có điều lần này không phải là để thấu hiểu nhu tình, mà là để bình tĩnh.
Thạch Phi Hiệp đương nhiên không biết tâm tình lúc này của hắn, một mạch thổ lộ hết tất cả những chuyện xảy ra đêm nay.
Đang nói đến đoạn Gin và Hughes mất tích, chợt nghe tiếng sốt ruột của Locktine Boutini ngoài cửa: “Ngươi rơi xuống cống rồi sao?”

Thạch Phi Hiệp hạ giọng nói: “Còn một việc quên chưa nói, Asmar và Locktine Boutini đổi phòng, bây giờ ta đang ở chung phòng với Locktine Boutini.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.