U Linh Tửu Điếm

Chương 77: Lập mưu (Thượng)




Edit: Hiên
Beta:Tsuki813
Thạch Phi Hiệp đã bị dần cho hoa mắt chóng mặt đương nhiên đừng hy vọng hắn có thể nghĩ ra cái đại kế cứu viện kinh thiên động địa nào.
Antonio nhìn Asmar, đần thối, nhìn Locktine Boutini, hóa đá, nhìn Thạch Phi Hiệp, đã không biết đâu trời nam đất bắc. Hắn cuối cùng mới ý thức được thời kỳ đứng giữa toàn tộc người sói trở tay gọi mây, lật tay làm mưa uy phong tám hướng đã một đi không trở lại, vì vậy nuối tiếc hất tay, đuổi Thạch Phi Hiệp và Locktine Boutini về phòng.
Khi Thạch Phi Hiệp trở về phòng lập tức xông vào toilet, thuần thục tẩy rửa sạch sẽ thân thể mới nhảy lên giường, trùm kín chăn. Trong chăn, tay hắn nắm chặt ghim cài trước ngực, tim đập như sấm, cứng đơ người cách qua lớp vải nghe động tĩnh bên ngoài.
Ngoài ý muốn, Locktine Boutini không tìm hắn kiếm chuyện.
Thạch Phi Hiệp đợi, nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, mới lén lút thò ra nửa cái đầu, liếc nhìn chung quanh.
Chẳng lẽ… hắn bỏ cuộc rồi?
Dù sao mình và hắn quen biết cũng chưa được bao lâu, tình cảm cũng chưa tới mức thấu hiểu, nếu đi đến giai đoạn không tương thông… cũng là bình thường.
Thạch Phi Hiệp lặng lẽ an ủi chính mình, một lần nữa rúc đầu vào chăn, không bao lâu sau thật sự ngủ mất.
Ngủ đến nửa đêm, hắn đột nhiên có cảm giác đang bị người ta nhìn. Y như cảm giác lúc trước Gin nửa đêm chạy tới phòng hắn vậy.
Thạch Phi Hiệp đột nhiên mở to mắt.
Trời tối. Nhưng có ánh trăng.
Nhờ ánh trăng, Thạch Phi Hiệp có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Locktine Boutini, hắn đang đứng cạnh giường nhìn hắn.
“Không ngủ được?” Giọng Thạch Phi Hiệp tỉnh táo kỳ lạ.
Locktine Boutini yên lặng.
Thạch Phi Hiệp mắt đối mắt với hắn một lát, thấy hắn vẫn bất động, thế là trở mình, điều chỉnh tư thế tiếp tục ngủ.
Locktine Boutini đột nhiên cúi người, không chờ hắn kịp có hành động nào, nắm đấm của Thạch Phi Hiệp đã không hề báo trước lao ra! Locktine Boutini tất nhiên không nghĩ hắn sẽ ra tay, đầu vội tránh sang một bên, nhưng ngay cả như vậy hắn vẫn có thể cảm nhận được hơi gió sượt qua gò má.
Thạch Phi Hiệp đứng lên, tay cầm gối, hùng hổ trừng mắt nhìn hắn.
Locktine Boutini chợt ngơ ngác.
Hai người chìm trong cảm xúc riêng tư, không phát hiện ghim cài trước ngực Thạch Phi Hiệp lập lòe quỷ dị.
“Đờ mờ! Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được định làm Sadako hả! Oán hồn đêm khuya thoái trào rồi, tóc có dài cũng vô dụng! Muốn cosplay ít nhất phải chịu diễn ma nữ trườn bò chứ, ngươi đứng thẳng đuột, một tý tinh thần chuyên nghiệp cũng không có!”
Nguyên một bụng oán khí phẫn hận trong lòng Locktine Boutini bị sự oán thán phẫn hận của hắn đánh cho tan, chỉ còn lại ngơ ngác khó hiểu.
Thạch Phi Hiệp bụp một tiếng tắt đèn lên, cầm gối hung hăng phi vào mặt hắn, “Cút ra ngoài cửa ngủ cho ta!”
Locktine Boutini nghe hắn rống giật mình, vừa định mở miệng, đã thấy hắn nhảy xuống giường, đứng đó cố gắng kéo bàn trà.
Đồ vật trên bàn rơi đổ hết hắn cũng mặc kệ, cố gắng nhấc bàn trà lên, ném về phía Locktine Boutini.
Locktine Boutini vươn tay, giữ bàn trà trên không trung, sau đó chậm rãi đặt xuống.
Thạch Phi Hiệp còn chưa hết giận, đá một cước vào cái bàn vô tội.
Bàn trà lật ngửa.
Tiếng âm thanh trùng điệp cuối cùng cũng khiến Locktine Boutini thanh tỉnh. Hắn nhíu mày, “Ngươi lên cơn gì thế?”
Thạch Phi Hiệp dường như đã phát tiết xong, đứng nguyên tại chỗ, thở hồng hộc ổn định hô hấp, sau đó xoay người, tắt đèn, nhấc chăn lên, nằm xuống, tiếp tục ngủ.
Bỏ lại Locktine Boutini giữa đống hỗn độn một mình kinh ngạc.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa rất nhẹ.
Locktine Boutini đờ đẫn đi ra mở.
Asmar nhanh chóng bước vào, đi vào trong dạo một vòng, nghe tiếng hít thở trên giường mới lấy lại bình tĩnh, bước tới nhẹ nhàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“…” Locktine Boutini cũng rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ là nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết rốt cuộc mình ưng Thạch Phi Hiệp ở chỗ nào? Dù là thân phận địa vị hay dung mạo nhân phẩm… Thạch Phi Hiệp đều có thể xếp vào hàng dưới trong số đám sinh vật hắn từng bái kiến, nhưng mà hắn lại bị cự tuyệt?
Locktine Boutini thừa nhận đây là đả kích trước nay chưa từng có. Thích Omedeto, thua Dea, hắn còn có lý do thuyết phục bản thân, nhưng Thạch Phi Hiệp…
Vì nghĩ không ra, nên hắn mới nhịn không được đứng dậy, muốn nhìn rõ hắn, hy vọng có thể tìm ra kết luận, ai ngờ lại phát hiện mặt này của hắn.
Asmar muốn khuyên mấy câu, nhưng nhớ tới câu hỏi trước kia của Locktine Boutini, tâm tình khuyên nhủ thoáng đã không có. Chỉ lắc đầu, tự trở lại phòng.
Rạng sáng ngày hôm sau, hoàng cung phái xe ngựa tới đón.
Jesse là tộc trưởng Vu tộc, nên đặc biệt phái một cỗ xe hoàng kim. Những người khác chia ra ngồi hai cỗ.
Đám người Thạch Phi Hiệp đi sau lưng Jesse, thấy hắn lên xe rồi tính đóng cửa, đang định quay mặt về cỗ xe phía sau, đột nhiên hắn từ trong xe vươn tay, hướng về phía Asmar ngoắc một cái, “Ngươi ngồi cùng ta.”

Thạch Phi Hiệp rõ ràng cảm thấy Asmar và Locktine Boutini trong chớp mắt căng thẳng. Bởi vì trong một cái chớp mắt đó, chân Locktine Boutini nặng nề dẫm lên chân hắn!
Mặt Thạch Phi Hiệp méo mó, cúi đầu dùng hết sức muốn rút chân ra khỏi lòng bàn chân người ta từng chút từng chút một.
Đáng tiếc Locktine Boutini chẳng cảm giác được gì, hắn chỉ ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Jesse không che giấu chút khiêu khích nào!
Ngựa dường như cảm nhận thấy sóng ngầm dưới mặt sông, bất an giậm chân.
Asmar nhẹ giật tay áo Locktine Boutini.
Hai người bọn họ đứng rất gần, động tác của hắn kín kẽ, thế nên ngoài Jesse có thể thấy nhất thanh nhị sở, những người khác không hề chú ý tới.
Geikie nhìn Jesse, lại nhìn Asmar. Đúng lúc hắn không nhịn được nữa muốn tiến lên giải quyết trận giằng co này, Asmar đột nhiên động.
Hắn cúi đầu đi đến trước xe ngựa vàng.
Thạch Phi Hiệp nhìn bóng lưng hắn, cảm giác y như đang chiêm ngưỡng một nghĩa sĩ khẳng khái lên đường chịu chết.
Thực ra trong lòng Asmar suy nghĩ cuồng loạn hơn biểu hiện bên ngoài rất nhiều. Chân hắn đạp lên xe ngựa, trong đầu bắt đầu trù tính hậu sự. Lỡ như hắn oanh liệt bất hạnh một lần, gian phòng của hắn ở cung sẽ không mở nữa, sẽ không để cho bất kỳ ai sử dụng. Giống như gian phòng của ông nội vậy. Còn có cây hoa Tịch Dương hắn đặt trên ban công, một trăm năm mươi năm mới nở một lần, hắn có lẽ sẽ không thể nhìn nó ra hoa rồi. Hi vọng Đại vương huynh có thể chăm sóc nó chu đáo…
Trong lúc hắn nghĩ đông nghĩ tây, đang chìm trong biển lo lắng vẩn vơ, một bàn tay trắng muốt đến trước mặt hắn.
Asmar cả kinh ngẩng đầu.
Jesse mỉm cười nhìn hắn. Ánh mắt cưng chiều mang theo chút trêu cợt này thoáng chốc như mang hắn trở lại ngàn năm trước. Khi đó hắn cũng thích nhìn mình như thế, vươn tay kéo mình lên xe. Hắn rất thích nắm tay mình. Hơn nữa một khi đã nắm thường rất lâu không nỡ buông.
Ma xui quỷ khiến, Asmar vươn tay, động tác chẳng khác gì một ngàn năm trước, để lòng bàn tay đặt trong lòng bàn tay hắn, hợp lại làm một.
Jesse hơi dùng sức, Asmar không tự chủ được lao về phía hắn.
Cửa xe đóng lại.
Asmar hoảng loạn muốn ngồi xuống, eo lại bị siết chặt lấy.
Jesse buông tay hắn ra, đổi thành nắm lấy cằm hắn, khiến hắn không thể không ở độ cao cùng với mình bốn mắt giao nhau.
Tim Asmar đột nhiên nặng trĩu.
Vừa rồi quả nhiên là ảo giác.
Bọn họ tuyệt không thể trở lại quá khứ.
Dù là lúc hắn chọn rời đi trước kia, hay là khi hắn phát hiện bản thân nói dối. Hoặc có lẽ, khi bọn họ gặp mặt, lúc hắn gọi tên Ryan, tất thảy đều đã được định trước rồi.
Hôm nay, đôi mắt từng ẩn chứa ngàn vạn nhu tình mật ý chỉ còn sự chán ghét căm hận trắng trợn. Mà bên trong sự căm ghét đó, hắn thấy rõ bóng của mình.
Tâm của hắn đau như vò. Không phải sự rầu rĩ lúc trước cuộn chặt trong vải gai, mà là như ác nghiệt điên cuồng như thể dao găm cắt da xẻ thịt!
“Hoan nghênh, trở lại trong lòng ta.” Khóe miệng Jesse nhếch lên.
Tâm Asmar lại như rơi vào hầm băng.
Hắn nhìn phong cảnh xinh đẹp ngoài cửa sổ.
Chỉ cách có một cánh cửa, nhưng hắn biết rõ, mình đã không thể chạm đến ánh sáng nơi đó.
Thạch Phi Hiệp ngồi trong xe ngựa, tâm thần không yên. Có cảm giác, Asmar đi chuyến này sợ là dê vào miệng cọp, tiểu thiếp gặp lão thái gia, tiền đồ hung hiểm, sinh tử không rõ.
Hắn muốn tìm người trao đổi, lại không tiện mở miệng.
Locktine Boutini và Antonio chung xe với hắn, nhưng bên cạnh còn có một vị tên Geikie cười không hở răng, treo rõ biển chó săn tin ưu nhã hoa lệ. Thế nên Thạch Phi Hiệp có lo lắng thì lo lắng, nhưng vẫn phải nuốt nghẹn.
Khó khăn lắm mới chịu nổi đến hoàng cung.
Thạch Phi Hiệp vừa nhảy xuống xe ngựa đã bắt đầu tìm kiếm bóng Asmar.
Hành động của Locktine Boutini không khác hắn nhiều lắm, chỉ là triệt để hơn nhiều. Hắn thẳng tay kéo một vu sư lại, hung dữ hỏi: “Jesse đâu rồi?”
Geikie lúc này đang nói chuyện với những người trong hoàng cung, bởi thế không chú ý tới bên này.
Vu sư kia bị khí thế của hắn làm hoảng sợ, “Tộc trưởng đại nhân là khách quý, đương nhiên chiêu đãi phải khác.”

Âm mưu!
Trong đầu Thạch Phi Hiệp cơ hồ là vô thức hiện lên hai chữ này.
Hắn quay đầu nhìn Geikie đang nói chuyện.
Đúng lúc Geikie quay đầu lại, nhìn thoáng qua hướng này, thấy hắn đang nhìn mình, không khỏi mỉm cười.

Đây đúng là nụ cười khi âm mưu sắp sửa thực hiện được!
Vì bị quan niệm ấn tượng đầu trùng kích, Thạch Phi Hiệp càng cảm thấy hắn cười không có ý tốt lành gì.
Antonio kéo Locktine Boutini và Thạch Phi Hiệp qua một bên, thản nhiên nói: “Ta biết các ngươi rất muốn cứu người, nhưng trước tiên phải tỉnh táo lại đã!”
Hiếm có một lần Thạch Phi Hiệp đứng cùng phía với hắn. “Chúng ta lần này tới cứu người, nhưng hành động còn chưa bắt đầu, đội ngũ cứu người đã càng ngày càng nhỏ, đột ngũ mất tích càng lúc càng lớn rồi!”
Antonio không hiểu nói: “Asmar và Jesse không phải đang ở với nhau sao?”
“…” Chính vì đang ở với Jesse nên mới có vấn đề! Thạch Phi Hiệp và Locktine Boutini cẩn thận nhìn nhau. Nếu lôi câu chuyện dài dòng nhàm chán đó ra nói kỹ càng, có lẽ Asmar đến cả thi cốt cũng không còn rồi.
“Thật ra, Asmar là kẻ thù Jesse tìm kiếm đã lâu.” Thạch Phi Hiệp dùng một câu tóm lược.
Antonio cau mày, cả buổi mới thốt ra một câu: “Thế thì không xong rồi.”
Phí lời! Thạch Phi Hiệp và Locktine Boutini đến nói cũng lười.
Antonio nói tiếp: “Có điều Jesse tốn công tốn sức bắt hắn đi như vậy, có lẽ tạm thời sẽ không giết hắn. Nếu không đã sớm động thủ rồi.”

Thạch Phi Hiệp giật mình nhìn lại. Không ngờ cũng có lúc Antonio dùng tới cái đầu.
“Thế nên chúng ta tốt hơn nên cứu Gin và Hughes trước.” Antonio nói, “Bọn họ chịu nguy hiểm hơn nhiều.”
Locktine Boutini không vui.
Thấy mâu thuẫn nội bộ muốn thăng hoa, tròng mắt Thạch Phi Hiệp đảo tròn, cầm chặt tay Antonio, nghiêm mặt nói: “Chuyện của Asmar ngươi nhất định phải để trong lòng.”
“Ta biết rõ.” Antonio muốn rút tay về.
“Bởi vì hắn rất có thể sẽ trở thành người yêu của ngươi.”
“…” Antonio rút tay không nổi, não rút.
Thạch Phi Hiệp lại cho thêm một liều thuốc mạnh, “Asmar đã thầm mến ngươi lâu ồi.”
“…”
Thạch Phi Hiệp quay đầu nhìn Locktine Boutini, cười nói: “Thế, Antonio là em dâu tương lai của ngươi. Thế nên ngươi yên tâm đi, chuyện của Asmar hắn nhất định đặt trong tim.” Bây giờ hắn đã hiểu, tại sao các tập đoàn lớn thích dùng quan hệ thông gia để bảo đảm yên ổn kết đoàn rồi. Qủa là biện pháp thẳng thắn lại hữu dụng.
Antonio mới tỉnh táo lại từ phong ba bão táp “thầm mến” lại rơi vào thủy triều “em dâu.”
Geikie kết thúc câu chuyện, đi về phía bọn họ làm động tác mời, “Thỉnh theo ta đến phòng trọ nghỉ ngơi.”
Thạch Phi Hiệp bất động thanh sắc nói: “Khi nào chúng ta có thể gặp tộc trưởng? Không có chỉ thị của hắn, chúng ta không dám tự tiện hành động.”
Geikie mỉm cười nói: “Xin yên tâm, hết thảy đều lấy điều kiện Jesse đại nhân đồng ý mới tiến hành đấy.”

Quả nhiên có âm mưu!
Lần này, đến Antonio cũng cảm thấy được sự không bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.