U Linh Tửu Điếm

Chương 79: Mục đích (thượng)




Edit: Hiên
Beta: Tsuki813
Chẳng khác nào những hạt xoàn vương vãi đầy mặt đất đã có được dây xâu tụ lại thành một mối.
Những mảnh linh cảm tán loạn bay lượn trong đầu Thạch Phi Hiệp  giờ được tập hợp lại, khiến hắn không tự chủ được kêu lên “A” một tiếng.
Gin và Hughes mất tích, Asha và Raton rời đội ngũ, Asmar bị bắt cóc, Antonio và Locktine Boutini biến mất… Hết thảy là một ván cờ đã an bài tỉ mỉ. Mỗi bước đều có mục đích, chậm rãi mà ổn thỏa.
Trong lúc bất tri bất giác, bản thân đã trở thành người duy nhất còn sống sót. Đáng tiếc hắn không phải Conan, bằng không sẽ chạy tới trước mặt đầu sỏ chỉ vào mũi hắn hét: “Chân tướng vĩnh viễn chỉ có một!”
“Chúng ta tiếp theo phải làm sao?” (1)
Isfel nói: “Yên lặng theo dõi kỳ biến.”
Thạch Phi Hiệp nói: “… Có thể nghĩ cách nào tích cực hơn không?”
Isfel nói: “Trước khi tham gia vũ hội ngủ một giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức.”
“Ta còn phải tham gia vũ hội?” Thạch Phi Hiệp giật mình.
“Ừm.”
Thạch Phi Hiệp kinh ngạc ngồi thật lâu, “Thế là hành động cứu viện, chỉ trông vào ta và ngươi hoàn thành?”
Tuy rất nhiều bộ phim truyền hình vì làm nổi bật tầm quan trọng của nhân vật chính, khi kết thúc sẽ khiến pháo hôi trở thành pháo hôi, con tin đúng nghĩa con tin, nhưng sự kiện phát sinh ở trong đời sống thật sự, hắn vẫn không trông chờ vào chủ nghĩa anh hùng cá nhân như thế, đoàn đội kết đoàn mới là hay nhất.
Thảo nào trong chuyện xưa anh hùng dũng cảm vĩnh viễn đều mang nét tịch mịch, dù khi tụ họp cùng bằng hữu đáng ra là thời điểm khiến người ta rất high. Thì ra bọn họ đã biết, dù bây giờ bọn họ đang ngồi cùng bằng hữu đấy, nhưng thời khắc quan trọng bằng hữu sẽ lục tục kéo nhau bốc hơi khỏi nhân gian, chỉ lưu lại một thân tang thương và vũ khí trong tay.
“Ngủ?” Isfel thấy hắn mãi không lên tiếng, nhịn không được mở miệng hỏi.
“Không.” Thạch Phi Hiệp nhìn tịch dương ngoài cửa sổ, trông cảnh mà nghĩ đến tình, cảm khái, “Ta chỉ đang thưởng thức cảm giác tịch mịch.”
“…”
“Isfel, ngươi đang làm gì?”
“Uống trà chiều.”
Thạch Phi Hiệp ho nhẹ, nói: “Lúc thân ta đang lâm hiểm cảnh, họa phúc khó liệu, ngươi có thể bớt biểu hiện nhàn nhã đi có được không?” Làm cho hắn cơ hồ thấy tất cả tâm tình thấy chết không sờn khi nãy đều dẹp đường hồi phủ. “Nếu không ngươi kể chuyện cho ta nghe đi? Có điều ta không thích Thỏ và Rùa thi chạy, chuyện đó ngây thơ quá. Ta muốn nghe cái gì hàm ý cơ, ta muốn nghe Wizard of Oz.”
“Ta có phần hoài niệm sự tịch mịch ban nãy của ngươi.”
Trong Con Thuyền Noah, Isfel ngồi trên ghế salon, từ tốn nhấp cà phê.
Đồng hồ kim giờ kim phút đồng thời dịch chuyển.
Bảy giờ đúng.
Geikie đúng giờ xuất hiện trước cửa ra vào, “Vũ hội đã bắt đầu, hoan nghênh ngài tới thăm.”
Thạch Phi Hiệp vẫn đang chờ từ tốn đứng dậy, một tay cởi áo choàng, mỉm cười nói: “Ta muốn dùng thân phận đại diện của nhân loại tham gia, được chứ?”
Geikie mặt không đổi sắc nói” “Hết thảy đều theo ý ngài.”

Chẳng lẽ sắc mặt của hắn không biết biến đổi hay sao?
Thạch Phi Hiệp hơi bị thất vọng. Hắn vốn nghĩ, dù sao mọi người đã ngầm hiểu cả, rồi, lớp giấy này có chọc hay không cũng thế, thà rằng hắn quang minh chính đại một chút còn hơn.
“Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?”
Trên đường đến yến sảnh, Thạch Phi Hiệp hỏi.
“Chủ mưu âm mưu này là ai?”
Geikie ôn hòa nói: “Ta không biết âm mưu ngài nói là chỉ cái gì, đương nhiên cũng không biết chủ mưu là ai.”
“Vậy ngươi biết ta là nhân loại từ khi nào?”
“Lúc ngài cởi áo choàng.”
“…”
“Ta thật sự bất ngờ đó chứ.” Geikie mỉm cười.
“…” Thạch Phi Hiệp vuốt mũi, rất chân thành khuyên nhủ, “Thật ra, ngươi có thể cân nhắc đến Học viện điện ảnh Bắc Kinh hoặc Học viện hý kịch Trung ương vài khóa. Thật đấy, nếu không đến Hollywood kiếm công tác cũng được.”
Nụ cười của Geikie không thay đổi, nói: “Nếu có thời gian, ta nhất định sẽ đi xem. Yến sảnh ở trước mặt, mời.”
Thạch Phi Hiệp nhìn cánh cửa đỏ thẫm viền vàng trước mặt, ngón trỏ tay phải vô ý thức giật giật.
Cửa từ từ mở.
Ánh đèn sáng chói, âm nhạc hòa nhã vang lên.
Thạch Phi Hiệp giơ tay, nhẹ nhàng vuốt hắc tinh thạch trên ghim cài, dường như nơi này có thể cho hắn dũng khí vô tận. Hắn hít một hơi thật sâu, nhấc chân vào cửa.
Lượng người tham dự vũ hội lớn hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Tình cảnh mình bước vào cửa thì bị mọi ánh mắt trông theo cũng không phải trình diễn.
Thực ra, có rất nhiều cặp đôi quấn quýt lấy nhau, khiêu vũ trên sàn nhảy đến quên mình.
Thạch Phi Hiệp đứng cạnh cửa, đột nhiên có cảm giác bị vứt bỏ.
Ở đây có đủ tóc đen nâu xanh đỏ… đủ các loại màu tóc con người có thể có, hắn ở chỗ này quả là không đáng liếc mắt tới cùng cực.
Tim chỉ hỗn loạn trong chớp mắt, Thạch Phi Hiệp rất nhanh thích ứng, đi đến một góc khuất trong sảnh, lén lút báo cáo với Isfel tình hình nơi đây. Nói xong, hắn đau khổ than thở: “Mới nãy có phải ta đã quá xúc động rồi không?” Sớm biết thế này cần gì làm anh hùng bất đắc dĩ, lộ thân phận ra ngoài. Không chừng Geikie thực sự không biết hắn là nhân loại.
“Không biết.”
“Người đang an ủi ta?”
“Không phải.”
“Có lẽ thật sự không có ai chú ý đến ta.” Mệt hắn trước khi đến đây còn cho rằng mọi sự đã rõ ràng rành mạch, còn chuẩn bị tâm lý thật lâu nghênh đón một trận ác chiến, ai ngờ lại là tình huống này.
“Đó là vì không cần thiết.” Isfel thản nhiên nói, “Vì đối với họ, kẻ địch nơi này chỉ có một.”
Sống lưng Thạch Phi Hiệp đột nhiên lạnh lẽo.
“Chính là ngươi.”

Nói thế không phải là, tất cả những người hắn trông thấy, đều là kẻ địch của hắn!
Thạch Phi Hiệp đưa mắt mà trông, tổng cộng đầu người bốn phía có thể nói là hằng hà sa số.
Tâm của hắn càng lúc càng nặng trĩu.
“Isfel…”
“Hửm?”
“Nếu quả thật có việc vạn bất đắc gĩ,” Thạch Phi Hiệp nghiến răng, “Lời hứa hẹn kia, ta xem như chưa từng nghe.”
“…”
Cục diện trước mắt, cho dù Isfel tự mình đến cũng chưa chắc có thể bình yên trở về, huống chi chỉ là dựa vào ảo ảnh của hắc tinh thạch.
“Ta đang nói thật.” Thạch Phi Hiệp sợ hắn tưởng mình dùng phép khích tướng, vội giải thích, “Dù sao bây giờ nhân loại đang thừa dân số. Hàng năm mỗi ngày đều có sinh mệnh mới ra đời, cho dù ta thực sự biến mất… Ha ha, cũng không phải một chuyện gì to tát. Hơn nữa…”
“Có nhớ ta là ai không?”
“Ơ?” Thạch Phi Hiệp sững sờ, “Isfel.”
Hào quang hắc tinh thạch lóe lên.
Dáng hình Isfel phút chốc hiện ra trước mặt hắn.
Vẫn là khuôn mặt tuấn tú đến không ai sánh được quen thuộc đó, vẫn là biểu cảm lạnh nhạt ngàn năm không đổi kia, chỉ là đôi mắt thâm thúy còn đen hơn đêm tối dường như chộn rộn gợn sóng khó có thể phát hiện.
“Ngươi…” Thạch Phi Hiệp cả kinh lùi lại nửa bước, “Không phải ngươi nói phải hô lớn mới xuất hiện sao?”
Isfel nói: “Thật ra là ta thích nghe ngươi lớn tiếng hô.” (Tsu: *quắn*)
“…” Thế nên, thật ra chú ngữ luôn là chú ngữ, không liên quan gì đến âm lượng phải không?
Thạch Phi Hiệp 囧.
Isfel quay người, nhìn đại biểu các tộc Nguyên Thù giới trong sảnh khiêu vũ đến quên mình, “Bọn họ thật vui vẻ.”
Thạch Phi Hiệp giận dữ nói: “Ta lại có cảm giác mình đang tham dự đại hội ăn thịt Đường Tăng.” Đáng buồn nhất chính là, nhân vật hắn đóng lại là Trư Bát Giới.
Isfel đột nhiên giơ tay, búng một cái.
Đèn thủy tinh thắp sáng yến hội không báo trước đồng thời đổ vỡ.
May mắn là mọi người đều nhảy thành một chùm, không có ai đứng ở chính giữa, nên họ chỉ ồ lên kinh hãi, không có ai bị thương.
Nhưng cứ như vô ý thức, ánh mắt cả sảnh không hẹn mà cùng nhìn về phía Thạch Phi Hiệp.
Bị mấy trăm cặp mắt nhìn chằm chằm tuyệt đối không phải chuyện gì dễ chịu.
Nhưng Thạch Phi Hiệp không hề kinh hoảng, bởi Isfel đáng đứng ngay trước hắn. Dù chỉ là hư ảnh, hắn vẫn có thể cảm thấy lực lượng từ trên người Isfel tỏa ra, khiến người ta không tự chủ được mà tin tưởng, không tự chủ được mà cảm thấy an ổn.
Bộp bộp bộp…
Tiếng vỗ tay thanh thúy.
Mọi người trên sảnh đột ngột tách ra hai bên, để lộ ra một con đường.
Cuối đường, một vị trung niên tóc quăn nâu mỉm cười mà đứng, ngũ quan tuấn nhã mơ hồ có đường nét của Hughes. “Vũ hội chào mừng này chẳng những có thể mời đến khách quý nhân giới, còn mời được thiên sứ chiến đấu đã vài vạn năm không rời khỏi Con Thuyền Noah, thật khiến người ta kinh hỉ.”
Thạch Phi Hiệp nhỏ giọng hỏi Isfel: “Ai vậy?”
Isfel đạm mạc trả lời: “Mani, Giới chủ Nguyên Thù giới.”
“… Chú của Hughes? Trông có vẻ không giống nhân vật chính diện?”
“Ừ.”
Mani chậm rãi bước đến gần đèn thủy tinh đã rơi vỡ, khóe miệng để lộ một nụ cười yếu ớt không rõ ý tứ, “Thiên sứ ở trên cao một khi sa đọa, phải chăng giống đèn thủy tinh nhỏ bé này, vỡ thành bụi phấn, không còn giá trị?”
Thạch Phi Hiệp giơ tay nói: “Cái đó, Giới chủ đại nhân, chắc tại năng lực lý giải của ta tương đối kém, nếu nói sai xin ngài cũng đừng trách. Ta cảm thấy, trần nhà và sàn nhà của ngươi so với Thiên Đường Địa Ngục của người ta, là hoàn toàn lệch pha. Về cái đèn thủy tinh kia… Khụ, thật ra so ngài với thiên sứ ta đã thấy là trèo cao rồi. Thế nên câu ví von kia có phải là ngài nghĩ nhiều rồi không?”

Toàn trường im lặng chừng khoảng ba giây đồng hồ, sau đó liên tiếp vang lên tiếng ho.
Mani khống chế biểu cảm trên mặt xong, từ tốn nói: “Thạch tiên sinh quả là nghe danh không bằng gặp mặt.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Thật ra đối với ngài, tôi mới cảm thấy nghe danh không bằng gặp mặt.”
“Vì sao vậy?” Mani cười rất ôn hòa.
“Bời vì ta vẫn nghĩ, ngài lớn lên sẽ dễ nhìn hơn cơ.”
“…”
Thạch Phi Hiệp chân thành nói: “Thật đó, ta vẫn cứ nghĩ người làm ông lớn sẽ không quá khó coi.”
Khóe miệng Mani giật giật, “Ta rất khó coi?”
Thạch Phi Hiệp chắp hai tay lại vào nhau, “A Di Đà Phật, bề ngoài do tâm sinh a.” Hắn thấy Mani có vẻ không phục, truy hỏi, “Ngươi cảm thấy ngươi so với Omedeto, Lucifer, Micheal ai đẹp hơn?”
“…”
Mani ổn định hô hấp, lần nữa nở nụ cười: “Có lẽ chúng ta nên nói chính sự đi.”
Thân thể Thạch Phi Hiệp căng thẳng.
Mani quay người, trước tất cả ánh mắt mọi người bình tĩnh đi đến đài cao duy nhất trong sảnh hội.
“Đại biểu các tộc thân mến, thật vinh hạnh có thể cùng các ngươi chứng kiến thời khắc vinh quang này.” Hắn dừng lại một chút, thần sắc dần trở thành kích động, “Nguyên Thù giới vì đủ loại nguyên nhân mà luôn ở thế dưới trong Cửu Giới. Nhưng sẽ nhanh thôi, lịch sử kia sẽ trở thành quá khứ. Từ hôm nay trở đi, Nguyên Thù giới dùng hai tay mình khai sáng tài phú, khai sáng tương lai, khai sáng huy hoàng!”
Tiếng vỗ tay như sấm.
Thạch Phi Hiệp nhìn qua nguyên một đám hưng phấn vứt cả bản thân ra phía sau, khẽ nói: “Ta có dự cảm không hay.”
Isfel nói: “Dự cảm của ngươi rất nhanh sẽ thành thật.”
Tiếng Mani đột nhiên cất cao, “Hiện tại, ta dùng thân phận Giới chủ Nguyên Thù giới trịnh trọng tuyên bố, Nguyên Thù giới từ giờ khắc này trở đi… chính thức rời khỏi Liên Minh Cửu Giới!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.