U Linh Tửu Điếm

Chương 80: Mục đích (hạ)




Edit: Hiên
Beta: Tsuki813
Tiếng hô như tiếng chim kêu.
Mọi người đều trào lên vẻ tươi cười, tuy không biết sau dáng cười này là cái gì, nhưng theo biểu hiện bên ngoài, bọn họ đều cao hứng và hưng phấn không gì sánh được.
Thạch Phi Hiệp nghĩ, nếu không phải trên điện có khối thủy tinh cực to bảo vệ, e là nóc nhà đã bị thổi tung.
Mani từ trong túi lấy ra một viên thủy tinh tím không lớn hơn nắm tay hắn bao nhiêu, giữ trong lòng bàn tay, miệng lầm bầm chú ngữ.
Vô số luồng ánh sáng tím rực từ trong thủy tinh bắn ra, tạo thành một quầng sáng rực rỡ, mở rộng trên đỉnh đầu Mani.
Một thân ảnh cực lớn xuất hiện bên trong quầng sáng.
Dù hắn ăn mặc cực cẩn thận, nhưng bộ lễ phục đáng thương kia hiển nhiên không bao được hết tất cả cơ bắp của hắn, đường cong nơi bả vai, hông và đùi có thể mơ hồ thấy được, tỏ rõ vải vóc chỗ đó phải chịu áp lực thế nào.
Nhưng trong sảnh không ai phát ra tiếng cười.
Bọn họ đều nín thở theo dõi nhất cử nhất động của hình bóng kia.
Đôt nhiên có một tiếng hoan hô xa xôi mà mơ hồ vang lên.
Chẳng khác nào tiếng sấm rền phía xa.
Một thanh âm nặng nề lấn át tiếng hoan hô, vọng ra, “Khiến Cửu giới… gặp quỷ! Chúng ta tự do! Chúng ta không cần phải chịu bất cứ kẻ nào bóc lột… Chúng ta sẽ tự mình tạo ra tài phú…”
Thạch Phi Hiệp lắp bắp: “Không phải, chẳng lẽ lại như ta đang nghĩ?”
Isfel nói: “Xem chừng đúng là như vậy.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Nhưng ta nhớ lần trước đại biểu tộc Titan không phải như thế, là một người phụ nữ.”
Isfel nói: “Đó là Titan Vương Tina, nàng vẫn luôn ủng hộ Liên Minh Cửu Giới, nhưng kinh tế Titan tộc trước nay chưa từng khởi sắc. Tuy Tinh Linh giới và Địa Ngục hàng năm đều chia Kim ngạch viện trợ cho họ, nhưng chẳng khác nào muối bỏ bể.”
Thạch Phi Hiệp giận dữ nói: “Chênh lệch giàu nghèo nơi đâu cũng tồn tại.”
“Bảo thủ không phải là phương pháp xử lý vấn đề.”
Bên này bọn họ lặng lẽ trao đổi, bên kia Mani đã thu lại cầu thủy tinh tím, hét lớn: “Hãy nhìn xem! Cho dù chúng ta rời khỏi Liên Minh Cửu Giới cũng không có nghĩa là tứ cố vô thân. Titan tộc là người bạn đầu tiên của chúng ta! Chúng ta sẽ kề vai chiến đấu. Hãy tin tưởng tương lai không xa, sẽ càng ngày càng có nhiều bạn tốt gia nhập vào hàng ngũ của chúng ta. Rời khỏi Liên Minh Cửu Giới không phải là chấm dứt, mà là khởi đầu hoàn toàn mới. Từ giờ trở đi, tài phú đều do chúng ta phân phối, vận mệnh là do chúng ta tự làm chủ!”
“Ah!”
Tiếng kinh hô trùng trùng điệp điệp khiến yến sảnh rung lên như động đất.
Thạch Phi Hiệp nói: “Luận điệu kiểu này chẳng khác nào Nghịch Cửu Hội.”
Isfel nói: “Bọn họ chính là Nghịch Cửu Hội.”
“…Nghe nói,” Thạch Phi Hiệp liếm môi, “Nghịch Cửu Hội ghét nhất là Con Thuyền Noah?”
“Đúng vậy. Bởi rất nhiều trao đổi buôn bán phải thông qua Con Thuyền Noah để tiến hành.”
Thạch Phi Hiệp lẩm bẩm: “Lần này đúng là thành Trư Bát Giới rồi.”
“Sao cơ?”
“Ý ta là, lần này chúng ta đúng là dê vào miệng cọp rồi.”
Isfel nói: “Cái họ cần lúc này là đả kích chúng ta dựng nên uy tín.”
“Thực hi vọng có người có thể giáo dục bọn họ, cái gì gọi là lấy đức thu lòng người.”
Hắn vừa dứt lời, Thần Vận Mệnh đã đem nhiệm vụ cấp độ thần thánh này phó thác vào tay hắn.
Mani đột nhiên tạm dừng bài trần ai hùng hồn, đem lực chú ý dồn trở lại phía bọn họ, “Khách quý của chúng ta còn chưa lên chúc mừng sao?”
Những ánh mắt đồng loạt dồn về đây.
Thạch Phi Hiệp vội ho một tiếng, nhỏ giọng hỏi Isfel, “Ngươi định thế nào?”
Isfel nhìn phía trước, đôi mắt càng trở nên thâm thúy, “Yên tâm.”
Nếu Isfel đã nói yên tâm, thì Thạch Phi Hiệp không có lý nào lại đi lo lắng, thế nên hắn nghênh ngang tự đắc đi lên trước một bước, cao giọng nói: “Đầu tiên, có thể tham gia vũ hội khôi hài long trọng thế này, ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh. ” Hắn không để ý bên dưới đã sắp bạo động, tiếp tục nói, “Thật sự là vậy. Đầu năm nay phim hài có nhiều, nhưng vũ hội hài thì không có bao nhiêu. Hơn nữa còn có thể huy động nguyên một đám tuổi không nhỏ, chỉ số thông minh lại ít đến đáng thương tụ lại một chỗ. Ta cảm giác bản thân đang tham gia một chương trình lớn!”
“Thạch tiên sinh…” Mani nặng giọng nói.
“Ta đã nói xong đâu. Xin đừng tùy tiện chen ngang như vậy không lễ phép gì cả.” Thạch Phi Hiệp mỉm cười giáo dục hắn, tiếp tục nói: “Tiếp theo. Ta phát hiện một chuyện khiến cho người ta không thể không kính nể. Vì lễ hội hài hước này được tổ chức, Giới chủ đại nhân bỏ ra trọn vẹn hơn hai ngàn năm, đạp qua mọi tấc đất Nguyên Thù giới mới tìm được nhiều nhân tài chỉ số thông minh cộng lại chưa quá một trăm như thế này, còn có thể thuyết phục bọn họ tụ cả lại. Đây quả là một hành động vĩ đại!”
Đến lúc hắn nói xong, mặt Mani đã cùng màu với đít nồi.
Thạch Phi Hiệp chưa thỏa mãn lau nước miếng bên khóe miệng, “Ta đã chúc mừng xong.”
Mani nói: “Hi vọng tính mạng của người có thể kiên cường như tài ăn nói của ngươi.”
Thạch Phi Hiệp chân thành nói: “Ta hi vọng chỉ số thông minh của ngươi có thể tăng dần theo tuổi ngươi…”
Isfel đột nhiên kéo hắn vào ngực.
Một tiếng phập vang lên!
Chỗ Thạch Phi Hiệp đứng ban nãy, có một con dao găm cắm thật sâu xuống đất.

Thạch Phi Hiệp nghĩ mà kinh, mồ hôi lạnh toát ướt đẫm.
Isfel nói: “Chung quanh có sáu người trong suốt ẩn hình.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Dùng đồ vật ném bọn họ!”
Isfel nói: “Bọn họ đã trưởng thành, cho dù đồ vật chạm vào người, cũng sẽ biến mất theo.”
“Thế phải làm sao đây?” Thạch Phi Hiệp nhìn giương mặt Mani tức giận đến liên tục cười âm hiểm, đột nhiên thấy hối hận vì quá khích nhất thời mà mạnh miệng.
“Như thế này.” Isfel giơ tay lên.
Trong không khí phảng phất như có gì đó bị ngã ra ngoài.
Có hai vị khách mời bị tông vào mà lạng người đi.
Mani nhìn Thạch Phi Hiệp hưng phấn, cười lạnh nói: “Thật sự chỉ có sáu thôi sao?”
Ánh mắt Isfel lóe lên, đột nhiên ôm chặt Thạch Phi Hiệp, mạnh mẽ đằng không bay lên.
Chỗ bọn họ vừa đứng lập tức cắm mấy chục con dao găm.
Thạch Phi Hiệp ở giữa không trung từ trên cao nhìn Mani, “Đề nghị hữu hảo, cắt bánh bột ngô đừng dùng dao găm, hiệu quả không tốt.”
Mani cười nói: “Đâu phải cắt bánh bột ngô, là bắn tổ ong vò vẽ.”
Cửa đẩy ra, một nhóm cung thủ xông vào, đứng thành một hàng, nhắm vào Thạch Phi Hiệp.
Tân khách nhao nhao lui về sau. Có điều bọn họ phần lớn là hào hứng xem cuộc vui, không hề có chút kinh hoảng.
Thạch Phi Hiệp 囧 nói: “Không thể nào, thực sự dùng cung tên.”
Mani cười nói: “Thạch tiên sinh đang sợ hãi sao?”
“Không, ta chỉ đang kinh ngạc, các ngươi yếu kém lắm cũng dùng tới AK47 chứ?”
Nụ cười của Mani thu lại, “Bắn!”
Mũi tên nhọn như ngựa thoát cương, xé gió bay tới, nhắm thẳng Thạch Phi Hiệp!
Cho dù Thạch Phi Hiệp rất tin tưởng Isfel, nhưng trước tình huống này, nỗi e sợ tử vong trong tiềm thức vẫn khiến cơ thể hắn không tự chủ nổi mà run lên.
Thấy hắn run rẩy, Isfel vừa tạo ra khiên sáng ngăn cản tên, vừa thu tay, muốn đem lực lượng truyền cho hắn.
Mũi tên chạm vào khiên ánh sáng, lả tả rơi rụng.
Mani nhìn chằm chằm ghim cài trước ngực Thạch Phi Hiệp, “Hắc tinh thạch Địa Ngục?”
Thạch Phi Hiệp thầm cả kinh.
“Nghe nói thứ này giá trị tương đương sản xuất toàn Nguyên Thù giới trong vòng một tháng.”
“…” Thế này thì nên nói sao đây, sản lượng Nguyên Thù giới làm ra quá thấp, hay Hắc tinh thạch giá trị quá cao? Thạch Phi Hiệp quay đầu nhìn Isfel.
Mani cúi đầu nhìn móng tay mình, sau đó chậm rãi xoay người, ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trên đài cao kia, “Vừa rồi là hết món khai vị, có lẽ đã đến phần món chính rồi.”
Theo lời hắn nói, cả không gian yến sảnh đột nhiên vặn vẹo một cách quỷ dị.
Cửa và cửa sổ trong lúc đó biến mất.
Đến khi không gian trở lại như thường, Thạch Phi Hiệp phát hiện, yến sảnh vốn chật hẹp đột nhiên lớn ra gấp đôi, lộ ra khoảng không trống trải.
Có điều so với việc sảnh đột nhiên rộng ra, thứ càng đáng chú ý trong mắt mọi người chính là bốn người xuất hiện trước mặt Mani. Hoặc nói cách khác, là bốn sinh vật.
Thạch Phi Hiệp nói: “Cái tên mọc cánh đen đó, ngươi biết không?”
Isfel nói: “Houllier.”
“Quan hệ không được tốt?”
“…”
“Ta đổi câu hỏi, đánh thắng được không?”
Isfel nói: “Để thử xem.”
Thạch Phi Hiệp nhìn hai Titan, một tinh linh đứng thành một hàng với Houllier, nhẹ thở dài.
Mani đứng lên, cung kính nói: “Houllier các hạ, hi vọng hỗ trợ lần này không làm ngài khó xử.”
Houllier chậm rãi cởi bỏ nút áo thứ ba trên sơ mi, cổ áo rộng mở vừa vặn lộ ra cơ ngực cực đại. So với Isfel cao quý tuấn mỹ, hắn phảng phất như một ngọn lửa không thể cản trở, cuồng dã mà tà mị.
“Nếu như trong trạng thái hoàn hảo của thiên sứ chiến đấu, ta sợ rằng một hiệp cũng không chịu được. Nhưng nếu chỉ là ảo ảnh…” Khóe miệng hắn nhếch lên, để lộ lúm đồng tiền nho nhỏ, “Ta nghĩ, hẳn là không thắng quá khó coi.”
Isfel nói: “Thêm một tinh linh, có chút khó giải quyết.”
Ánh mắt Houllier chăm chú.
Thạch Phi Hiệp hiếu kỳ nói: “Nghe nói phúc lợi của Địa Ngục không tệ, vì sao ngươi còn muốn tham gia Nghịch Cửu Hội?”
“Bởi vì nó là trọng phạm truy nã của Địa Ngục.” Isfel trả lời.
“Mắc tội gì mà Địa Ngục phải truy nã?” Thạch Phi Hiệp có chút 囧. Địa ngục không phải là nơi tội phạm bị truy nã của Thiên Đường trú ngụ sao?
“Dâm.” Trả lời là Houllier. Ngón tay hắn từ cổ chậm rãi hạ xuống, khi chạm vào cơ ngực, đột nhiên kéo bên trái xuống một phát. Cùng lúc với cơ ngực sắc nét là một vết sẹo chữ thập lớn, “Theo lời bọn họ, ta không nên động dục khắp nơi.”
Dù hiện tại không phải thời cơ tốt để buôn dưa, nhưng Thạch Phi Hiệp vẫn không nhịn được hỏi: “Ngươi thế nào mà lại động dục khắp nơi?”
Houllier không sao cả cười, “Không có gì, ta chỉ là… gửi cho Micheal một phong thư tình mà thôi.”

Có thể nói, đây là chuyện một phong thư tình kéo nên huyết án?
Isfel nói: “Cùng với bức thư tình đấy, còn có ảnh nude hắn tự chụp và ảnh thủ dâm nữa.”
“…” Vị đại ca này là một siêu nhân. Thạch Phi Hiệp lia mắt tới ba vị kia, “Chẳng lẽ các ngươi…”
Titan gần như theo phản xạ nới rộng khoảng cách với Houllier, liên tục khoát tay: “Chúng ta không phải.”
Tinh linh mặc dù không nói, nhưng từ biểu cảm chán ghét trên mặt hắn có thể thấy, đối với vị đọa thiên sứ lại đọa thêm lần nữa vì tội danh “Dâm”, hắn không có mấy hảo cảm.
Houllier thấy bọn họ tránh như tránh rắn rết chỉ nhếch miệng cười, “Các ngươi khi nào thử với ta đi. Ta cam đoan, kỹ thuật của ta đảm bảo sẽ khiến các ngươi dục tiên dục tử.” Lúc hắn nói chuyện, con mắt chăm chăm nhìn tinh linh.
Thạch Phi Hiệp nhìn tinh linh gân xanh đã nảy ra, nội tâm thầm khuyến khích, hi vọng họ nội bộ đấu đá, nhưng tinh linh chỉ hừ lạnh một tiếng, nhịn cơn giận xuống.
Mani cuối cùng đem chủ đề về đường chính, “Ta nghĩ, đã đến lúc để món chính lên rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.