Edit: Hiên
Beta: Tsuki813
Tinh Linh gỡ gói đồ trên lưng xuống, cẩn thận mở ra, để lộ một cây cung bạc và ba mũi tên vàng. Bởi vì lớp vải bọc bình thường, nên khi cung tên xuất hiện, lập tức làm cho người ta lóa mắt.
Thạch Phi Hiệp trịnh trọng dặn dò Isfel: “Nếu lát nữa ba mũi tên kia mà bắn tới, ngươi nhất định phải bắt được.”
Isfel liếc mắt, “Mạ vàng đấy.”
…
Thạch Phi Hiệp vội ho một tiếng: “Ý ta là, bắt được rồi, lại ném đi.”
Đang nói, tinh linh đã giương cung, ba mũi tên vàng nhắm vào miệng, ngực và bụng Thạch Phi Hiệp.
Thạch Phi Hiệp thóp bụng dưới, “Ta cảm thấy hắn dùng ánh mắt dâm ô ta.”
Ánh sáng trong mắt Isfel ảm đạm.
Hai con mắt tinh linh lóe lên lửa giận, dây cung càng kéo căng.
Hai Titan chăm chú nhìn, đồng thời phóng tới chỗ Isfel và Thạch Phi Hiệp.
Hai người bọn họ rất cao, Thạch Phi Hiệp có thể thấy không chừng còn cao hơn Asha một cái đầu. Với thân thể bọn họ, không cần nhảy không cần bay, chỉ quơ tay là có thể đâm chọc Thạch Phi Hiệp ở giữa không trung.
Tim Thạch Phi Hiệp lại thắt chặt.
Hắn căng thẳng không phải vì hai Titan đang xông tới, cũng không phải vì mũi tên của tinh linh, mà vì Houllier từ đầu đến cuối không có động tĩnh. Theo kinh nghiệm xem ti vi mấy chục năm của hắn, bình thường chó không sủa sẽ cắn người.
Tay phải Isfel giơ hai thủ thế.
Đá cẩm thạch trơn bóng trên sàn nhà dậy lên ngọn lửa đen thẫm bốc cao không hề báo trước, nhảy múa trước mặt hai titan.
Titan tóc ngắn hơn lôi ra từ trong quần một cây búa, phẫn nộ nện lên lửa đang cháy rừng rực.
Lửa bị đè ép xuống, lại như rắn nhằm vào đầu vào mặt hắn.
Titan hoảng sợ, lôi búa lui ra sau.
Houllier ở phía sau hắn khoan thai nhắc nhở: “Đây là hắc diễm xà, là ma vật. A, không thể ngờ ngươi tuy chưa từng tới Địa Ngục, lại tinh thông thuật triệu hoán của Địa Ngục đến vậy.”
Isfel thản nhiên nói: “Ta chỉ bỏ bớt thời gian ghi thư tình thôi.”
Hai mắt Houllier nhắm lại, “Hừ. Ta chỉ muốn biểu đạt lòng ái mộ của ta với Micheal, có gì sai?”
Thạch Phi Hiệp nói: “Ghi thư tình thì không sai, sai là ở chỗ, ngươi không nên đùa cợt.”
Houllier sửng sốt, “Ta đùa cợt lúc nào?”
“Hại người xem thư tình đau mắt hột còn không coi là đùa cợt?” Thạch Phi Hiệp cố ý nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Nói thật, để chụp ảnh nude cần phải có vốn liếng!”
Houllier giận quá mà cười, “Người cảm thấy ta không đủ vốn liếng?”
“Không phải ta cảm thấy ngươi không đủ vốn liếng,” Thạch Phi Hiệp lập tức phủ nhận sạch trơn, “Mà là cả Địa Ngục cảm thấy ngươi không đủ vốn liếng. Thật ra ngươi bị Địa Ngục kết tội không phải vì ngươi tội “động dục” khắp nơi động dục, mà là ngươi “khắp nơi” khắp nơi động dục! Địa Ngục cũng cần thể diện. Không thể vừa bước chân ra ngoài đã bị người ta chỉ mũi nói: A, hắn là từ Địa Ngục đấy. Chính là loại đọa thiên sứ dáng người xiên xiên xiên, phía dưới xiên xiên xiên xiên, cái mông xiên xiên xiên!”
Houllier nhịn không được xoa xoa mông.
“Không biết Thiên Đường có nhãn khoa hay không.” Thạch Phi Hiệp vạn phần thương cảm Micheal. Đầu năm nay, làm người nổi tiếng không dễ, làm thiên sứ nổi tiếng càng không dễ.
Houllier đột nhiên tháo chiếc nhẫn trên tay ra, quăng xuống đất.
||||| Truyện đề cử: Sụp Đổ Hình Tượng |||||
Một con hỏa long không hề kém cạnh titan xuất hiện. Đôi cánh da đỏ tươi chậm rãi mở ra, chẳng khác nào quạt ba tiêu.
Titan tách ra hai bên, để lộ một con đường.
Dường như cảm nhận được uy hiếp, hắc diễm xà thu lửa hai bên lại, đến khi nhô cao lên ngang bằng với hỏa long.
Hỏa long đột ngột phun ra một hơi nóng rực, nhằm mặt hắc diễm xà mà ập tới!
Hắc diễm xà không cam lòng lép vế, ngay sau đó nhổ ra một luồng khói lửa đen, theo xuyên qua hơi nóng, trực tiếp bắn vào miệng hỏa long…
Cùng lúc đó…
Titan vượt qua thân hắc diễm xà, cầm chùy trực tiếp công kích Thạch Phi Hiệp.
Bên kia, ba mũi tên màu vàng rực cuối cùng rời dây cung, như tia chớp nhắm thẳng Thạch Phi Hiệp!
…
Thạch Phi Hiệp lần đầu tiên trong đời biết thế nào là sợ đến nỗi tim ngừng đập, hắn cũng lần đầu hiểu rõ, thì ra khi tim ngừng đập, sóng điện não của hắn vẫn vận chuyển với tốc độ cao.
Tay Isfel đã xuất hiện một lớp khiên sáng.
Nhưng so với mũi tên còn nhanh hơn là một luồng lửa kín trời ngập đất, và một bóng người lấp lóe như ánh chớp.
Mũi tên vàng xuyên qua lửa cắm vào tấm khiên sáng.
Khiên mờ tỏ.
Thạch Phi Hiệp ở phía sau quang thuẫn, có thể thấy rõ mũi tên dùng tốc độ mắt thường có thể thấy, chậm chạp tiến tới.
Khiên không ngừng dày lên.
Mũi tên và khiên như giằng co, đưa đẩy.
Thạch Phi Hiệp vô ý thức nâng tay, lách qua khiên, trước khi Isfel mở miệng ngăn cản thò tay gẩy một mũi tên trong đó…
Mũi tên rơi thẳng xuống.
…
Thạch Phi Hiệp ngơ ngác quay đầu nhìn Isfel.
Isfel mặt không biểu cảm nói: “Còn hai cây.”
Thạch Phi Hiệp theo kinh nghiệm tiếp tục gảy hay mũi tên kia ra, không tốn chút sức lực nào khiến chúng rơi xuống đất.
“…” Hắn ngây ra nửa ngày, rồi mới cảm khái, “Thế nên ta mới nói dùng cung tên là lỗi thời. Nếu là đạn AK47, cho dù ta thấy, cũng không dám gẩy.” Vì sờ đạn sẽ bị phỏng.
Lửa bay ngập trời, có xu thế thăng cao.
Chẳng khác nào vô số sao băng từ trên cao lao xuống!
Tân khách đã sớm chạy trốn về bốn phía yến sảnh.
Còn lưu lại ở giữa sân, ngoài hắc diễm xà và hỏa long, chỉ có titan và… Antonio!
Thạch Phi Hiệp mở to hai mắt: “A, người mất tích đã tìm được!”
Locktine Boutini vừa khống chế lửa công kích titan và hỏa long, không để phạm đến Antonio, vừa trừng mắt với hắn.
Thạch Phi Hiệp sợ hắn quá nhàn hạ, hảo tâm nhắc nhở: “Bên kia còn có một tinh linh.”
Tinh linh bị điểm danh trắng nhợt mặt.
Thật ra Locktine Boutini vừa bắt đầu đã chú ý người này. Vì tinh linh luôn cao ngạo lại kính chúa, ít nhất là trước khi tới nơi này, hắn chưa từng nghe có tinh linh gia nhập Nghịch Cửu Hội, kể cả là tinh linh bóng tối. Thế nên hắn không thể ngờ lại có thể thấy một tinh linh ánh sáng gia nhập Nghịch Cửu Hội.
Hỏa long phát ra một tiếng thét kinh khủng, cả người đều chìm trong lửa đỏ, chẳng khác nào sao chổi, đánh về phía hắc diễm xà.
Hắc diễm xà rụt lại phía sau, không hề sợ hãi nghênh đón.
Lửa đỏ và đen lập tức giao hòa!
Đồng thời tắt lịm!
Thạch Phi Hiệp thở dài, “Thật đáng tiếc.”
Isfel nói: “Nó chỉ là ma vật. Nếu ngươi thích, lần sau ta lại có thể gọi lên.”
“Không phải, ta thích là thích con Hỏa long kia kìa, rất xinh đẹp.” Nếu đem ra so sánh, trông hắc diễm xà hơi bị khó coi.
“…”
Trong lúc Hắc diễm xà và hỏa long phân ra thắng bại, Antonio và titan cũng công bố thắng thua.
Hai titan trên người gần như đã không còn miếng da nào nguyên vẹn.
Máu đỏ chảy từ trên trán qua miệng vết thương nơi gò má, lại chảy xuống.
Tất cả các vết thương vết bỏng trên người ít nhất cũng cả trăm, e là chỉ mất máu và đau đớn cũng đủ cho họ choáng váng hoa mắt, tứ chi mềm nhũn.
Antonio hững hờ ngừng tay, đối phương trước mắt với hắn đã không còn có tư cách là đối thủ. Hắn dùng móng tay móc khăn từ trong túi ra, chậm rãi lau sạch máu tươi bám trong ngón tay móng tay.
Locktine Boutini thu hồi pháp thuật, quay đầu nhìn tinh linh.
Toàn trường lâm vào yên tĩnh chết chóc.
Mani cũng không sợ hãi. Hắn khẽ gọi: “Houllier đại nhân.”
Houllier nhẹ nhàng vuốt ve cơ ngực mình, không thèm để ý nói: “Không phải giới chủ đại nhân còn hai ngón đòn sát thủ sao không mang ra?”
Mani thầm mắng người này giảo hoạt. Trước đây mình để mời hắn hỗ trợ, phải bỏ số tiền rất lớn kiếm người đưa hắn đitrái phép, hơn nữa mời về đến còn phải hầu hạ khép nép, không nghĩ tới đến thời khắc mấu chốt lại không được việc.
Có điều ở thời điểm nảy, hắn cảm thấy không nên để cảm xúc lộ ra mặt. Thế nên hắn mỉm cười gật đầu, “Đã như vậy, chúng ta trước mời hai vị bằng hữu này lên.”
Tim Thạch Phi Hiệp căng thẳng.
Chẳng lẽ hai vị bằng hữu hắn nói là Gin và Hughes?
Dù bây giờ họ có đi ra cũng chỉ là con tin, nhưng nếu có thể thấy họ, còn hơn là không biết sống chết.
Hắn mong mỏi nhiều như thế, nên khi thấy trong bức tường trắng đằng sau cái ghế in hai bóng một cao một thấp bị thị vệ mang ra, hắn cực kỳ thất vọng.
“Asha? Raton?” Nếu bây giờ hắn đang đứng dưới đất, nhất định sẽ phát điên, “Sao các người lại rơi vào tay họ?”
Raton rất oan ức, “Các người đi không bao lâu chúng ta đã bị bắt rồi. Lúc đó ta còn hi vọng trong số các ngươi có ai đó đánh rơi ví, quay trở lại để xem.”
…
Thạch Phi Hiệp lẩm bẩm: “Nói cách khác, từ khi vừa mới bắt đầu, chúng ta đã ở trong lưới người khác.” Hắn nhìn chằm chằm Mani, “Jesse cùng hội với ngươi? Hắn cũng là người Nghịch Cửu Hội?” Cho dù hắn tức giận Asmar bị bắt cóc, nhưng trong tiềm thức, hắn vẫn hi vọng vị tộc trưởng tóc trắng cao ngạo kia không trở thành một thành viên Nghịch Cửu Hội, đứng ở phía đối lập với bọn họ, với Asmar.
Mani từ chối trả lời: “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”
Thạch Phi Hiệp nhẹ nhàng thở ra, “Không nói tức là không phải.”
Mani nghi ngờ nói: “Ta cái gì cũng không nói, làm sao ngươi có thể biết đúng sai?”
“Bởi vì với tính cách của ngươi, nếu như là đúng, ngươi nhất định chỉ hận không thể bắc loa chiêu cáo toàn bộ thế giới, thể hiện thế lực Nghịch Cửu Hội của các ngươi vĩ đại thế nào, nhiều nhân tài thế nào.”
“Ngươi hóa ra rất hiểu ta.” Mani cười như không cười, “Tuy hắn không phải thành viên Nghịch Cửu Hội, nhưng kế hoạch này hắn tham dự từ đầu đến cuối.”
“Thế hắn đâu rồi?” Thạch Phi Hiệp nhằm vào kẽ hở, “Nếu đã tham gia từ đầu tới cuối, thì bây giờ là thời điểm hưởng thụ thành quả, sao hắn không ở đây?”
Mani cười đầy thâm ý: “Có lẽ hắn đang hưởng thụ một loại thành quả khác chăng?”
…
Thạch Phi Hiệp và Locktine Boutini sắc mặt lập tức thay đổi.
Raton nhịn không được nhắc nhở: “Quý trọng người trước mắt.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Bọn họ đã bắt các ngươi làm con tin, tức là một chốc một lát sẽ không ra tay, khỏi lo.”
Mani lắc đầu: “Cái này chưa chắc đâu. Có thể, ta chỉ muốn nhìn xem lúc đồng bọn chết thảm trước mặt, biểu cảm của các ngươi sẽ ra sao.”
Isfel đột nhiên nói: “Nếu vậy. Bắt đầu từ Asha đi.”
Thạch Phi Hiệp lập tức miệng chữ O. Thế này có coi là quá chủ động không?
Mắt Mani lóe lên, “Ồ, vì sao vậy?”
Isfel nói: “Vóc người lớn, có thể có rất nhiều chốc lát.”
…
Thạch Phi Hiệp cúi đầu nhìn bụng mình, trong đầu liên tục vang lên ba chữ: phải giảm béo phải giảm béo phải giảm béo…