U Minh

Chương 23: U Minh chi chủ




- Chúc mừng giáo chủ được thể chất vô song.
Mười vị lão già vỗi vàng hướng về Lê Hoài Nam chúc mừng nói. Lê Hoài Nam nghe vậy cũng cười lớn tiếng thỏa mãn. Cũng đúng lúc này, Vô Gián nâng lên một số đồ vật đến trước mặt Lê Hoài Nam, chỉ thấy có ba đồ vật, một cây tích trượng, một cây ngọc như ý cùng một cuốn sách. Nhìn về cây tích trượng cùng ngọc như ý Lê Hoài Nam hơi biến sắc mặt, sau đó trở lại bình thường. Chỉ nghe thấy giọng Vô Gián nói:
- Bẩm giáo chủ đây là tích trượng cùng ngọc như ý, là biểu tượng của giáo chủ. Chỉ có giáo chủ mới sử dụng được. Tích trượng cùng ngọc như ý ngoài việc có thể tăng thêm thực lực của giáo chủ, nó còn có thể hiệu lệnh cho toàn bộ U Minh, uy năng lớn lao mời giáo chủ thận trọng sử dụng. Còn đây là Địa Tạng kinh, bản kinh này chỉ có giáo chủ mới có thể tu luyện, uy năng lớn lao. Ba vật này đều là bảo vật trấn phái của U Minh giáo. Hiện tại lão già giao lại cho giáo chủ, mong giáo chủ thận dùng.
Nhìn đến gương mặt tràn đầy nghiêm túc của Vô Gián, mặc dù trước mắt đều mắt đều là những bảo vật cao cấp nhất, nhưng bỗng nhiên trong lòng Lê Hoài Nam cảm thấy nặng trĩu. Bởi vì hắn cũng đã tiếp quản tập đoàn của gia đình, quyền cao chức trọng nhưng hắn lại phải lo cho bát cơm của rất nhiều người, áp lực là bao nhiêu chỉ có hắn mới biết được. Chức vụ càng lớn trách nhiệm càng nặng, hiện tại U Minh đang trang trạng thái bách phế đãi hưng, trách nhiệm của hắn càng thêm nặng nề. Nhìn đến gương mặt nghiêm túc của Vô Gián, cùng phía sau những ánh mắt đầy kỳ vọng của mọi người, Lê Hoài Nam trịnh trọng tiếp nhận lấy tích trượng, ngọc như ý cùng Địa Tàng kinh rồi nghiêm túc nói:
- Được rồi Vô Gián lão, ta xin tiếp nhận những vật này. Tại đây trước mặt mọi người, ta xin hứa sẽ dùng nỗ lực lớn nhất để sớm ngày khôi phục vinh quang của U Minh.
Sau đó Lê Hoài Nam lại hướng mọi người nói:
- Hiện tại U Minh đang thiếu nhân lực trầm trọng, ta sẽ đi ra ngoài kiếm về một nhóm người để làm phong phú thêm nhân khẩu tại U Minh. Mặc dù hiện tại thực lực của bọn họ hiện tại không được, nhưng bọn họ rất đáng được bồi dưỡng, việc này cứ tin tưởng ở ta.
Nhìn mọi người đều biểu thị tán đồng, Lê Hoài Nam nói tiếp:
- Bây giờ ta cần lắm lại toàn bộ tài nguyên mà chúng ta đang có. Vô Gián lão, ta muốn lão có thể thống kê ra tất cả những tài nguyên đó để ta có thể điều hành an bài, tất nhiên sau này ta sẽ để người khác làm việc này nhưng hiện tại tình thế cấp bách nên chỉ có thể nhờ lão nhân gia ngài.
Lê Hoài Nam nói một mạch rất có đầu có cuối, đương nhiên đây đều là kinh nghiệm những năm điều hành tập đoàn của hắn, bởi vậy hắn cần biết mình có những gì để có thể lập kế hoạch chính xác nhất. Vô Gián nghe vậy có rất vui mừng, bởi vì những lời giáo chủ nói hắn đều hoàn toàn đồng ý, sau đó hướng Lê Hoài Nam nói:
- Giáo chủ cứ yên tâm, lão già ta sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Nhìn Vô Gián đã đi ra ngoài bắt đầu hành động, Lê Hoài Nam tiếp tục nói:
- Tiếp đó sáu vị Bạt Triệt, Đồng Trụ, Ngưu Khanh, Thạch Áp, Huyết Trì cùng Thạch Ma sáu vị lão nhân gia liền hiện tại đảm nhiệm điện chủ của lục điện, vì U Minh đào tạo ra những vị chiến sĩ mạnh mẽ để có thể ứng phó với bất kỳ một địch nhân nào. Bắt đầu từ bây giờ, sáu vị về trước cung điện của mình xem có vấn đề gì không, nếu không có vấn một thời gian ngắn ta sẽ đem rất nhiều người đến nhờ các vị bồi dưỡng.
Bất giác Lê Hoài Nam lại trở về thói quen cường thế của mình. Sáu người cũng rất là đồng ý, bởi vì sự nghiệp phục hưng của U Minh bảo họ làm gì cũng có thể, sáu người bọn họ đáp ứng một tiếng rồi về vị trí của mình. Nhìn lấy sáu người đã rời đi, Lê Hoài Nam tiếp tục nói:
- Tiễn Đao lão cùng Nghiệt Kính lão, không biết hiện tại trong U Minh của chúng ta có đồ vật gì dùng để có thể thức tỉnh thể chất của mọi người không nhỉ? Ý của ta có thể thức tỉnh thể chất cho nhiều người liên tục mà không bị gián đoạn đó.
Lê Hoài Nam liền hướng về hai vị hộ pháp hỏi, bởi vì điều này là rất quan trọng, cũng không thể để người chơi di chuyển đến đây mà lại không thể thức tỉnh thể chất được. Nghe Lê Hoài Nam hỏi, như vậy Tiễn Đao vội nói:
- Có chứ, trước đây U Minh chúng ta vẫn dùng pháp trận để thức tỉnh thể chất cho các chiến sĩ mà, nhưng do thời gian dài không sử dụng không biết có bị làm sao không nữa, để lão cùng Nghiệt Kính đi kiểm tra. Giáo chủ người cứ yên tâm, lão và Nghiệt Kính đều rất hiểu rõ trận pháp này cho dù có vấn đề gì cũng có thể rất nhanh sửa tốt.
Lê Hoài Nam nghe vậy liền an tâm hơn rất nhiều, sau đó nói:
- Vậy làm phiền hai lão rồi, bởi việc này rất quan trọng nên mong hai lão có thể cẩn thận hơn.
- Yên tâm đi giáo chủ, nếu có vấn đề gì sơ xuất thì chúng ta cam nguyện chịu phạt.
Hai người vội vàng đảm bảo nói rồi liền đi ra đại điện. Trong đại điện to lớn lúc này, cũng chỉ còn lại có Lê Hoài Nam cùng Thung Cữu vị lão nhân này.
- Thung Cữu lão, có cách nào có thể tạm thời dời đi nơi này?
Nghe câu hỏi của Lê Hoài Nam, Thung Cữu cười khổ nói:
- Thật lâu trước kia, U Minh có một con đường đi thông với nhân gian, nhưng hiện tại đã bị phá hỏng rồi. Nếu muốn di chuyển về nhân gian thì phải sửa lại thông đạo đó.
Thấy Thung Cữu nói vậy, Lê Hoài Nam liền nghĩ đến điều gì, sau đó có chút vội vàng hỏi:
- Thung Cữu lão, vậy thông đạo đó có thể di chuyển đến khắp mọi nơi trên nhân gian?
- Đúng là như vậy, nhưng cần phải truyền cho nó tọa độ.
Nghe vậy, Lê Hoài Nam hoàn toàn hưng phấn muốn điên rồi, bởi hiệu quả này hoàn toàn nghịch thiên rồi, nghĩ đến cảnh sau này có xảy ra chiến tranh thì chỉ cần truyền vào đó tọa độ, rồi dịch chuyển đại quân đến đằng sau lưng địch hoàn toàn có thể tập kích đánh cho quân địch không kịp trở tay, đây quả là chiến tranh lợi khí.
- Vậy bao giờ có thể hoàn thành việc sửa chữa ạ.
Lê Hoài Nam có chút kích động nói.
- Nếu như có Vô Gián lão giúp sức thì chỉ cần trong một ngày có thể sửa chữa, còn không thì phải mất tầm năm ngày lão mới có thể sửa được.
Bởi vì đến trình độ của bọn họ không cần dùng đến thứ này rồi nên cũng không có tu sửa nó làm gì nhưng Lê Hoài Nam mà yêu cầu thì bọn họ cũng rất vui lòng đem nó sửa lại. Nghe được Thung Cữu trả lời, Lê Hoài Nam quá mừng rỡ rồi, một ngày thì hắn hoàn toàn có thể chờ được. Nhưng hiện tại mình muốn ra ngoài mà không ra được, Lê Hoài Nam không khỏi hướng Thung Cữu hỏi:
- Vậy bây giờ, ta muốn rời khỏi nơi đây có được không?
Nghe Lê Hoài Nam hỏi như vậy, Thung Cữu liền nở nụ cười nói:
- Đơn giản, nếu giáo chủ muốn ra ngoài, thì lão già ta sẽ tiễn người một đoạn đường là được.
- Nhưng nếu đi ra rồi, làm cách nào ta có thể trở lại?
- Ngài hoàn toàn có thể dùng tích trượng để mở ra cánh cửa tiến vào U Minh mà.
Tất cả vấn đề được giải đáp, hiện tại thời gian của hắn rất gấp, trong tập đoàn có rất nhiều người đạt cấp mười rồi, cứ lãng phí thời gian như vậy thì tổn thất sẽ rất nghiêm trọng cho nên Lê Hoài Nam cần tiến về triệu tập đám người đó đến đây để thức tỉnh thể chất cùng với gia nhập vào U Minh học tập kỹ năng. U Minh từng cường đại như vậy nên kỹ năng cũng không thể yếu bao nhiêu, đây là nội tình. Bởi vậy Lê Hoài Nam tin tưởng nhóm người kia đến đây đều sẽ rất thỏa mãn. Thời gian qua đi, cảm thấy mình ở đây đã chuẩn bị tương đối rồi, Lê Hoài Nam liền hướng về ra Thung Cữu ra hiệu mình đã chuẩn bị sẵn sàng dời đi. Vậy là sau một tiếng hô của Thung Cữu vang lên, Lê Hoài Nam liền biến mất khỏi U Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.