Một lần nữa trở lại Huyền Vũ thành, Lê Hoài Nam nhìn đến xung quanh đã có rất nhiều người chơi rồi. Nhờ sự ra nhập của những người chơi này mà Huyền Vũ thành cảm thêm nhộn nhịp. Không kịp cảm thán nhiều, Lê Hoài Nam bắt đùa logout. Một lần nữa trở lại trong hiện thực, Lê Hoài Nam liền kêu gọi thư ký Trang đi thông báo cho các chủ quản ban ngành bộ môn tiến hành cuộc họp gấp, sau đó hắn cũng dời phòng làm việc tiến vào phòng họp trước. Tầm mười năm phút sau, lục tục có người tiến vào, họ đều hướng Lê Hoài Nam chào hỏi sau đó ngồi lại vị trí của mình. Lại thêm mười phút nữa, số người cơ hồ đã đủ, nhưng còn hai vị trí trống do hai người có việc bận hiện không tại tổng bộ. Thấy không xê xích gì nhiều, hai người vắng mặt có thể qua ghi chép lại biết được nội dung cuộc họp, Lê Hoài Nam liền không chờ đợi nữa nói:
- Thưa các vị, dựa theo kế hoạch là chúng ta cùng toàn bộ nhân viên sẽ đổ bộ vào Thiên Kiếm tông, Lưu Vân phái nhưng hiện tại có một số việc đột nhiên xảy ra khiến cho tôi quyết định thay đổi toàn bộ kế hoạch.
Nghe vậy, tất cả các quản lý cùng chủ quản đều chấn kinh rồi, bởi vì kế hoạch này bọn hắn đã định ra từ trước, Thiên Kiếm tông đứng hàng tam phẩm, phẩm cấp mặc dù không cao lắm nhưng bọn họ đã nghiên cứu nguyên nhân chủ yếu tại đây môn phái đối nội khá ôn hòa, không có tiến hành quá mức chèn ép hay đệ tử cao cấp dồn ép, bắt nạt đệ tử mói vào. Cho dù là có xuất hiện nhưng cũng là không nhiều cùng không kiêng nể gì như các môn phái khác. Còn Lưu Vân phái là môn phái một ngũ phẩm dành cho những người thể chất kém có thể tiến vào rèn luyện. Kế hoạch này cũng do mọi người đạt được tình báo trong trò chơi mà lập lên, nhưng bây giờ không biết làm sao mà chủ tịch lại bảo thay đổi kế hoạch. Thấy mọi người phản ứng như vậy, Lê Hoài Nam tiếp tục nói:
- Như các vị đã biết, Vận Mệnh đã ngày càng ảnh hưởng dần to lớn. Những người chơi xuất sắc trong Vận Mệnh hiện tại ở bên ngoài cũng là một cao thủ võ thuật, những người bình thường cũng là nhanh nhẹn hơn rất nhiều không còn yêu đuối như trước nữa. Mà đây mới chỉ là giai đoạn tân thủ thôi, ai biết sau này sẽ như thế nào.
Lê Hoài Nam nói như vậy khiến cho tất cả mọi người nét mặt đều nghiêm túc lại, bởi vì điều này là sự thật, hiện tại đến chính bọn họ cũng đang tiến vào trò chơi đây làm sao không hiểu được. Nhưng lúc này chỉ thấy Lê Hoài Nam nói tiếp:
- Mà tôi may mắn vừa mới đạt được một đại giáo truyền thừa, đảm nhiệm chức giáo chủ. Mặc dù đại giáo này đã suy tàn nhưng cơ bản nội tình vẫn còn. Từ tình huống trước mắt có thể biết được, đại giáo đó có trên 90% đã từng là thánh địa.
Bọn họ chỉ cảm thấy mình bị choáng váng rồi, bởi điều Lê Hoài Nam nói không khác gì một quả bom phát nổ trong lòng bọn họ cả. Trong Vận Mệnh hiện tại số lượng thánh địa được biết đến là bảy, còn có thánh địa ẩn thế hay không thì là một dấu hỏi chấm. Vận Mệnh chia ra làm năm đại lục lần lượt là châu Á, châu Âu, châu Mĩ, châu Phi cùng châu Úc, mỗi một đại châu lãnh thổ đều rất lớn, không thể đo đạc chính xác được. Trong đó số lượng môn phái phải dùng bằng đơn vị tỷ để hình dung, mà trong số lượng đó chỉ có bảy đại thánh địa xuất đầu, cho nên có thể thấy được sự khủng bố của nó. Mà Nam quốc hiện tại là một đại quốc cũng không có thánh địa, ra mặt cũng chỉ có năm tông môn nhất phẩm thôi. Cửa vào nhất phẩm đã khó, cửa vào thánh địa càng là không biết. Bởi vậy nội dung mà Lê Hoài Nam nói ra khiến cho bọn họ khiếp sợ không thôi. Một vị chủ quản không nhịn được hỏi:
- Chủ tịch, ngài trong đó giữ vị trí gì?
Lê Hoài Nam biết suy nghĩ của hắn, cũng không thừa nước đục tả câu chỉ cười thần bí nói:
- Giáo chủ.
“Tê” một loạt thanh âm khiếp sợ vang lên. Giáo chủ là gì? Là người có quyền lực cao nhất trong giáo phái, quyết định mọi hình thức đối nội, đối ngoại đến việc bổ nhiệm cùng phân phát tài nguyên của bản giáo… quyền lực chí cao vô thượng. Lê Hoài Nam cũng không để ý phản ứng của bọn họ, đem nội tình trong U Minh nói ra một lần, cường điệu nói về Vô Gián mấy người đó cùng đem suy nghĩ của mình nói ra.
Trong Vận Mệnh, đến cấp giáo chủ là có thể sử dụng lực lượng không gian rồi nhưng cũng chỉ có thể sử dụng ở một phạm vi nhất định, chắc chắn khoảng cách sẽ không là quá lớn. Lê Hoài Nam không biết khoảng cách từ U Minh về nhân gian là bao nhiêu, nhưng nhìn hắn cũng có khái niệm qua về sự rộng lớn của nó, hoàn toàn là không phải có thể tưởng tượng được. Mà Thung Cữu có thể chuẩn xác trong một thời gian ngắn đưa mình từ U Minh về lại Huyền Vũ thành thì mới nhìn thôi cũng đã có thể cảm nhận được đây là một tồn tại rất khủng bố, ít nhất cũng phải là Thánh nhân mới được, thậm chí còn cao hơn. Mấy vị chủ quản chưa từng gặp qua năng lực của thánh nhân, nhưng theo Lê Hoài Nam miêu ta cũng chỉ có một chút ước lượng đại khái, lần này trở về nhất định phải nhắc nhở người bên dưới phải giữ thái độ kính trọng, không thể xơ xuất.
Ngồi trên chủ vị, quan sát hết nét mặt của mọi người, Lê Hoài Nam khá hài lòng. Bởi những người ngồi đây đều là những người rất có năng lực và đáng tin cậy, thời gian đã chứng minh đó. Lê Hoài Nam mang đến cho bọn hắn một chiếc bánh ngọt to lớn ở trước mắt ám chỉ, bánh ngọt ta đã mang đến rồi, có thể cắn được bao nhiêu thì cần phải xem năng lực của mỗi người. Chỉ thấy giọng Lê Hoài Nam lần nữa vang lên:
- Bởi vì đột xuất diễn ra việc này, cho nên chúng ta cần nhân lực nhiều hơn nữa. Nhân sự hiện tại phát ra không đủ dùng, cho nên tôi cần bộ phận nhân sự có thể tìm thêm nhiều người hơn nữa đến làm việc cho chúng ta, không kể người bên ngoài hay người trong tập đoàn, tất cả đều thu nhận.
Lê Hoài Nam rất bá khí nói hoàn toàn không sợ gián điệp của bên ngoài, bởi theo thời gian phát triển thì gián điệp là vấn đề không thể tránh khỏi, hắn vững tin vào năng lực của hắn cùng cao tầng trong tập đoàn. Chỉ cần ngươi có thể dùng thì chúng ta sẵn sàng dùng, còn ngươi muốn điều gì thì dựa vào bản lĩnh đến mà lấy, lấy được là bản lĩnh của ngươi lớn, bị phát hiện thì đừng trách chúng ta. Đây là tiêu chí mà Lê Hoài Nam đời trước hoặc đời này đều tôn sùng, tất nhiên là có nhiều lần thất bại rồi nhưng hắn đều vượt qua. Cho nên Lê Hoài Nam hoàn toàn tự tin vào bản thân mình có thể vượt qua được hết cả. Nhìn đến bộ trưởng bộ nhân sự đồng ý, Lê Hoài Nam tiếp tục nói:
- Ở trong giáo phái, tôi cũng sẽ thiết lập các bộ phận tương ứng với các bộ phận trong tập đoàn, mỗi bộ phận tự mình đề cử lấy ba người rồi đem hồ sơ cung cấp để tôi chọn lựa. Hiện tại thời gian gấp gáp, yêu cầu mọi người thông báo đến tất cả những người chơi đã đạt đến cấp mười di chuyển tới phía nam Huyền Vũ thành, ở đó tôi sẽ tiếp ứng mọi người.
Mọi người nghe vậy đều rất vui mừng, bởi vì chủ tịch cần tuyển người tại các bộ phận làm quản lý đến trong trò chơi mà bọn họ có quyền lực đề cử. Cho nên bọn họ chắc chắn sẽ đặt người của mình vào trong đó, điều này có nghĩa ngoài thực tế thì ở trong trò chơi bọn họ cũng sẽ có một quyền lực rất lớn, bởi vậy đối với điều này bọn họ rất vui vẻ thi hành. Lê Hoài Nam làm sao không biết ý nghĩ của bọn họ, nhưng hắn cũng không để ý, chỉ cần khéo léo sử dụng quyền lực để bọn họ tự lẫn nhau kiềm chế là được rồi.
- Mọi người còn ý kiến gì nữa không? Nếu không có thì chúng ta sẽ kết thúc cuộc họp tại đây.
Thấy mọi người không còn ý kiến gì, Lê Hoài Nam liền tuyên bố tan họp. Nhìn đám người vội vàng quay trở lại, Lê Hoài Nam biết rõ bọn họ định làm gì, hắn không khỏi cảm thán một tiếng: ”Quyền lực quả thật khiến cho người ta mê muội.”