Ừ, Thì Cưới

Chương 2:




Công việc của tôi là DJ trong 1 quán bar ko lớn cũng ko nhỏ. Mẹ tôi chưa bao giờ cấm tôi làm gì, chỉ là đừng vi phạm pháp luật, đừng dính vào chất cấm là được. Ban đêm đi làm cũng đủ tiền tôi tiêu lai rai, còn ngày thích làm gì làm, hoặc nướng cho khét giường. Tôi tôn thờ chế độ độc thân này quá.
Mấy hôm nay mẹ tôi cứ bắt tôi đi xem mắt, tôi thật sự chán.Hôm nay tôi xin nghĩ, ko đi làm. Tôi dừng chân vào 1 công viên nhỏ, ngồi lên xích đu mà ăn kẹo mút. Ở đây cũng tầm 8h tối, ko có ai cả. Tôi chỉ ngồi nói chuyện 1 mình.
- Haizzz, lấy chồng có gì mà vui đâu, đẻ con xong lại phải tự mình trông con, còn phải cho ăn cho ị, đầu tóc rối bời. Ko có thời gian ra ngoài nữa. Lấy chồng thì có gì mà hay đâu chứ.
Tiếng trẻ con ở đâu đó vọng lại, nghe có vẻ gần tôi.
- Lấy chồng rất vui nhé, lấy chồng rồi sẽ sinh ra được nhiều cực phẩm.
Tôi đứng phất dậy, ngó xung quanh ko có ai cả. Ko có người mà sao lại có tiếng nói vậy... ko lẽ... ko lẽ là ma. Tôi cố nuốt nước bọt, giọng run run.
- Em... em ơi, em đừng dọa chị nha, chị... chị sợ ma lắm... em có đói khát thì mai chị mua đồ cúng cho em.
- Em đói lắm, em muốn ăn bây giờ thôi, chị có gì ăn ko?
- Chị.. chị có mấy cây kẹo, chị chị để đây nha. Em ăn đi.
Tôi sợ quá để mấy cái kẹo lên xích đu, rồi nhắm mắt lại khấn vái.
Tiếng lục đục, tiếng bước chân đi lại gần, nó khiến tôi sợ hơn. Rồi tiếng nói ngay đối diện tôi.
- Chị làm gì mà nhắm mắt vậy.
Tiếng nói đó khiến tim tôi muốn ngừng đập, giọng run run.
- Em... em chết oan nên có điều gì chưa làm được, em nói đi chị sẽ làm giúp em. Miễn em đừng hù chị là được.
Có bàn tay nhỏ chạm vào chân tôi, bàn tay thật ấm áp. Ma mà sao có hơi ấm vậy, tôi hé mắt ra nhìn, có 1 thằng bé đứng trước mặt tôi. Điển trai, mặt mày thanh tú, sau lưng có đeo ba lo hình người nhện nữa.
- Chị thấy ko, em ko phải ma mà là cực phẩm.
Lúc này tôi mới cúi người xuống, hỏi han thằng nhóc.
- Này, em là con nhà ai, sao lại ở đây vậy, đã tối rồi còn gì?
- Còn chị thì sao, chị là con nhà ai mà sao lại ở đây.
- Chị lớn rồi, có thể quản lý mình được. Em bị lạc hả?
Thằng bé hất hàm lên.
- Lạc, làm sao mà lạc được, em có điện thoại này, có tiền này, muốn đi đâu chỉ cần gọi taxi là được.
Thằng bé lôi ra trong balo bao nhiêu là thứ đắt tiền. Tôi vội chặn lại và bỏ vào balo cho thằng bé ấy.
- Nè, cất đi đừng khoe ra đây, người xấu thấy sẽ ko tốt đâu. Mà chị thấy em xạo ghê đó, con nít như em xe taxi nào dám chở. Với lại em có tiền sao ko mua đồ mà ăn đi.
Thằng bé lại lôi ra 1 mớ tiền toàn là tiền 500 ngàn mới cóng.
- Họ thấy em đi 1 mình và đưa tiền này họ ko bán, bánh và sữa đem theo em đã ăn mất hết rồi.
- Vậy nhà em ở đâu chị đưa em về.
Thằng bé mặt buồn buồn rồi lắc đầu.
- Sao vậy, ko nhớ nhà à, chị đưa em ra công an nha. Ở đó họ sẽ tìm được nhà của em.
- Ko phải là em ko nhớ mà em chưa muốn về.
- Mấy giờ rồi mà chưa chịu về, người nhà sẽ lo cho em lắm đấy.
- Em chỉ có bố thôi, nhưng bố lúc nào cũng bận,ko quan tâm đến em. Lại ko chịu lấy mẹ khác để có người làm bạn với em.
- Mẹ em đâu?
- Bố bảo mẹ mất khi em còn nhỏ ấy.
Tôi xoa đầu thằng bé, thằng bé thật đáng thương, mới bé tí tuổi đầu đã mất mẹ.
- Mẹ kế thì ko hay đâu em, thường mẹ kế ko thích con nít đâu, chỉ thích ba của con nít thôi.
- Vậy hả chị, chứ ko phải ai cũng là mẹ sao.
- Ko đâu. Em đói hả, muốn đi ăn gì ko? Ăn xong rồi chị đưa em về nha.
- Dạ.
Thằng bé theo tôi ra xe, tôi chở thằng bé đi ăn gà rán KFC, món khoái khẩu của lũ con nít và cả của tôi nữa.
Thằng bé chắc đói bụng lắm nên ăn 1 cách ngấu nghiến ngon lành.
- Ăn từ thôi kẻo nghẹn đó. Mà em tên gì vậy? Bao nhiêu tuổi rồi.
- Em là Louis, em 5 tuổi, còn chị.
- 5 tuổi mà già tưởng đâu 50 tuổi ấy. Chị là Thục Anh, chị 29 tuổi.
Thằng bé nhìn tôi mắc chớp chớp, kiểu khó hiểu.
- Em có gì thắc mắc hả?
- Chị 29 tuổi? Bố em 35 tuổi? Ko lẽ chị là bà cô già?
Ai mà động chạm đến tuổi tác của phụ nữ thật là 1 tội ác mà. Mặt tôi giận đỏ lên, nghiến răng.
- Chị chưa chồng nên gọi là chị thôi.
- Chị có chồng chưa?
- À ,chưa. Lấy chồng ko có gì vui nên chị chưa muốn lấy.
Thằng bé tặc lưỡi, lắc đầu rồi từ từ uống ly nước ngọt. À lên cảm giác đã khác rồi nói vơia tôi.
- Vừa già mà lại còn ế nữa hả chị?
Lần này tôi giận thật sự, nhưng đi chấp với 1 đứa con nít, thì tôi thấy mình thật nhỏ mọn.
- Do chị đây chưa muốn lấy chồng thôi, trai xếp đầy đường nha. Ăn xong chưa, xong rồi về thôi, ông cụ non.
Tôi lại nắm tay thằng bé đi ra khỏi quán.
- Ăn xong rồi, giờ về nhé.
Thằng bé kéo tay tôi, nhìn tôi với ánh mắt hút hồn. Ko biết ba mẹ nó là ai mà lại sinh ra ông cụ non này chứ.
- Tối nay em ngủ nhà chị nhé, mai em lại về.
- Ko được đâu, bố em mà biết sẽ lo lắm đấy.
- Trước khi đi em đã để giấy lại rồi, ko sao đâu, chị cho em ngủ nhà chị nhé.
- Thật ko đó.
- Thật, lời nói đàn ông vững tựa thái sơn.
Tôi kéo mũi thằng bé.
- Già lắm rồi đó ông, 1 đêm nay thôi. Mai chị sẽ đưa em về.
- Dạ.
Chúng tôi đi đường đã nói chuyện với nhau rất nhiều, chỉ là ko nói chuyện gia đình mà thôi. Thằng bé này có nhiều kiến thức mà tôi cũng ko biết ấy.
.....
Về đến nhà tôi cũng gần 10h, có lẽ mọi người đi ngủ hết, tôi đưa thằng bé vào phòng. Mỹ Dung biết tôi về nên định qua phòng tôi chơi. Thấy thằng bé nên Mỹ Dung cũng ngạc nhiên lắm.
- Con ai đây.
- Nhặt được ngoài công viên.
- Định nhận con nuôi hả?
- Ko có.
Rồi tôi quay sang nói với Louis.
- Chào chị Mỹ Dung đi, bạn của chị.
- Em chào chị, chị cũng bỏ nhà đi bụi à?
Mỹ Dung vẫn ko hiểu gì cả.
- Là sao?
- Là ở đây ngủ giống em, mai mới về.
- À ko, tuy nói là bạn chứ chị vag Thục Anh là chị em.
- Ra vậy.
Rồi Louis leo lên giường chiếm chỗ.
- Em sẽ ngủ đây.
Mỹ Dung lại bên hỏi tôi.
- Tao ko hiểu gì hết.
- Mai kể, trẻ con cần được ngủ sớm.
- Ok.
Mỹ Dung đi ra và ko quên chúc Louis ngủ ngon. Còn tôi sau khi vệ sinh cá nhân xong cũng leo lên giường.
- ngủ nào.
- Chị ơi, chị ôm em nhé, hôn lên đây nữa nè chị.
Thằng bé đòi ôm và được hôn lên trán trước khi ngủ.
- Ok, giờ ngủ đi nè.
- Chưa chị ơi. Phải kể chuyện em mới ngủ được ấy.
- Vậy gọi 1 tiếng chị gái xinh đẹp nào.
- Chị gái xinh đẹp.
- Được rồi nghe đây. Ngày xửa ngày xưa, có 1 nàng công chúa cực kỳ xinh đẹp và dịu dàng giống chị. Vì đã từ chối lời cầu hôn của hoàng tử nên nàng sống sung sướng hạnh phúc đến cuối đời.
- Ủa, sao ko giống chuyện ba em kể vậy.
- Ba em kệ ba ơi, mình sống đời thực nên phải thực tế ko nên tin vào cổ tích, ok? Giờ ngủ đi.
.....
Tại một ngôi nhà khác thì mọi người trong nhà đang cuốn cuồn cả lên. Họ biết nói sao khi cậu chủ đi lạc, ko một tung tích.
Một người đàn ông tầm 35 tuổi, mặt lạnh tựa băng, ánh mắt sắt đá, tay cầm áo vest đi vào. Ngồi tựa vào ghế, tay tháo cà vạt.
- Lần này lại gì nữa đây.
Người quản gia run run đưa điện thoại cho người đàn ông đó xem. Người đàn ông đó bấm vào video. " Nếu bố mà ko chịu cưới mẹ khác cho con, con sẽ đi luôn".
Người quản gia giọng rụt rè.
- Mọi hôm thì tầm 2 tiếng đã về, nay cả ngày rồi thưa ông chủ.
- Sao ko dùng định vị?
- Cậu chủ đã tắt máy ạ.
- Báo công an đi. Nói là có người bắt cóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.