Ừ, Thì Cưới

Chương 20:




Cả hôm ấy Mỹ Dung ko ngủ chút nào, cứ chạy đi chạy lại tìm Minh Luân. Càng tìm càng vô vọng, tìm người sống ko có cô ấy chuyển qua tìm người chết. Hi vọng Minh Luân ko có trong ấy. Những cái xác được đưa lên bờ, có những cái ko còn nguyên vẹn, nhưng nhìn qua cô biết ko phải anh ấy nên thật sự mừng. Cuộc tìm kiếm kết thúc, 2 ngày sau mọi thứ đều được tìm thấy thì đã tìm thấy rồi, còn cái cái gì ko tìm thấy chứng tỏ đã biến mất mãi mãi. Cô ngã quỵ, mất mác với cô quá lớn, cô phải về với đoàn.
Cô ko biết phải làm thế nào để nói cho mẹ tôi biết rằng Minh Luân ko còn nữa. Nếu nghe được tin đó mẹ tôi sẽ sốc mất, ngay cả bản thân cô ấy, cũng ko chịu đựng nổi. Nếu trên suốt quãng đường đi ko bị ép ăn thì giờ này cô ấy đã khụy.
Nằm trên giường mà nước mắt cứ chảy, ướt hết cả gối, cô ấy đành gọi cho tôi.
- Thục Anh mày đang đi làm à?
- Um, giờ này ko đi làm thì đi đâu được.Mày về rồi à, sao khóc, ai ăn hiếp mày.
- Tao... tao...
Tiếng khóc cứ dâng lên nấc nghẹn, chặn ngang cổ họng cô ấy. Tôi vẫn cố an ủi.
- Tao thương mà, sao khóc.
- Anh Minh Luân... anh Minh Luân... mất rồi.
Tôi quát cô ấy.
- Con này điên à, hết chuyện giỡn.
- Tao nói thật, lúc đó nước dâng lên... cao lắm... anh ấy... anh ấy... mất rồi.
Tiếng khóc lại òa đến. Tay chân tôi bũn rũn dập máy, mặt thất thần. Xách túi xách đi về.
- Thục Anh, em đi đâu vậy?
- Nhà em có chuyện, em phải về?
Vương Khải đi lại kéo tôi ôm vào lòng, giọng đầy quan tâm.
- Có chuyện gì vậy, nói tôi nghe, sao mặt em thất thần vậy.
- Anh 2 của em... anh ấy.. anh ấy mất rồi.
Tôi bỗng khóc lên như 1 đứa trẻ, tôi cứ thế đứng dựa vào ngực anh ấy. Chân tôi muốn khụy xuống, như cái điện thoại bị sụp nguồn, nâng lượng mất hết vậy. Vương Khải ôm lấy tôi chật cứng vì anh ấy ko biết nên an ủi tôi thế nào đây, nỗi đau mất người thân. Anh nghĩ cứ để tôi khóc cho thỏa cơn đau.
Tôi sợ đối diện với mẹ, từ khi bố mất, anh 2 như nguồn sống của mẹ vậy. Anh 2 giống bố nên mỗi lần nhìn thấy anh 2, mẹ tôi như được phần an ủi. Tôi chạy ngay lên phòng Mỹ Dung, cô ấy đang ấp mặt vào gối mà khóc. Tôi lại lay lay cô ấy, nước mắt tôi cũng trào ra.
- Mỹ Dung, mày kể đi, sao anh 2 tao mất hả? Mà sao anh 2 tao lại mất?
- Tụi tao vô tình đi cùng đoàn với nhau. Tối trước đó vài hôm anh ấy nói sẽ trả tự do cho tao, ko làm phiền tao nữa. Cứ như... cứ như lời trân trối vậy.. Rồi vài ngày sau lúc tụi tao gần về, nước lũ lên. Lúc đó tao đã cản rồi...Anh ấy vẫn cứ liều...
Cô ấy ko kể nữa mà chỉ biết khóc thôi. Tôi cũng khóc theo, tôi ko thể trách cô ấy được, vì cô ấy đã làm tốt chuyện cần làm.
Rầm...
Tiếng cửa phòng bật ra, mẹ tôi quát lớn.
- Tụi bây đại gia hết rồi hả, cửa ngõ mở tung thế kia. Cứ phải gã tụi bay cho đại gia dubai mẹ mới mong lấy lại đủ công nuôi dưỡng ấy.
Mẹ tôi nhìn thấy 2 đứa nước mắt đầm đìa, liền xuống giọng hỏi han.
- Sao 2 đứa khóc như mưa vậy, ko lẽ lấy cùng chồng hả?
Tôi đứng lên gạt nước mắt, đưa mẹ tôi lại giường ngồi.
- Mẹ, mẹ bình tĩnh nghe con nói.
- Có chuyện gì, nói đi làm sốt hết cả ruột.
- Mẹ.. anh 2..anh 2 mất rồi.
Mẹ tôi đơ đi vài giây, tôi thì đang cố chuẩn bị thần đón nhận những gì mẹ tôi sắp thể hiện.
Mẹ tôi lại vỗ vào tay tui 1 cái rõ đau.
- Mày rãnh quá hả con, rãnh thì mang về cho mẹ thằng con rể. Có phải 1/4 đâu, cứ thích đùa.
Lần này Mỹ Dung mới chen vào.
- Mẹ ơi, Thục Anh nói sự thật đó mẹ, anh Minh Luân bị nước cuốn trôi rồi.
- 2 cái đứa này, giỡn gì kỳ vậy. Trời đang nắng chan chan như này, với nó đi từ thiện vài hôm nó về. Nói năng linh tinh, thôi ko giỡn nữa, mẹ xuống nấu ăn đây.
Mỹ Dung cố kéo tay mẹ tôi lại. Nước mắt vẫn lăn dài trên má cô ấy.
- Là thật mẹ ạ, mẹ tin con đi, anh ấy đi cùng chỗ với con. Hôm ấy lũ lên nhanh lắm, anh ấy vì cứu người mà... mà...
- Mỹ Dung, mẹ ko giỡn với con nha. Nói bậy bạ gì đâu ko à.
- Con nói thật...nói thật mẹ à... amh ấy ko về nữa rồi.
Lúc này mẹ tôi như mới chịu chấp nhận thông tin. Mẹ tôi khóc ngất lên.
- Trời ơi...Minh Luân.. Minh Luân con trai tôi..
- Mẹ ơi.. mẹ ơi.. tỉnh lại mẹ ơi.
Tôi nghĩ chắc tôi phải cố mạnh mẽ để làm trụ vững cho 2 người phụ nữ ở nhà, nhưng thật sự, mất mác này tôi cũng ko chấp nhận được.
.....
Đám tang nhanh chóng được diễn ra, cái hòm nhưng ko có xác, chỉ là bộ đồ của anh 2 ở trong đó. Mẹ tôi từ lúc nghe tin anh mất đã ngất lên ngất xuống đến nỗi phải cấp cứu. Những ngày đám tang anh 2, mẹ tôi chưa 1 lần phục khăn tang, chưa 1 lần thắp cho anh 1 nén hương. Mẹ chỉ biết nằm trong phòng mà khóc, mà than vãn với ông trời, mà đòi chết theo anh 2 thôi.
Đám tang ko nhạc kèn nền nả, suốt mấy ngày đều là tiếng kinh phật. Rồi Vương Khải cũng đến dự đám, khi nhìn thấy di ảnh của anh 2 tôi, anh ấy đã rất sốc.
- Đây... đây là Minh Luân, bạn thân của tôi mà.
Tôi lúc ấy mắt cũng đã ướt nhòe và sưng húp sau mấy ngày khóc lóc buồn thương.
- Anh nói sao, bạn của anh? Sao em ko biết?
- Cậu ấy mới về, tôi định hẹn gặp mặt giới thiệu, nhưng cậu ấy lại đi tình nguyện nên khất lại. Tôi ko ngờ....
Tôi lại càng khóc to hơn nữa, anh ấy biết tôi đau buồn nhưng cũng chỉ dám nắm tay an ủi thôi, ko thể ôm ấp vì đây là nơi tôn nghiêm.
.....
Sau 3 ngày chiếc hòm cũng được chôn sâu dưới đất, mẹ tôi lúc ấy như điên, như dại gào khóc gọi anh 2. Mấy lần mẹ tôi muốn đâm đầu xuống hố chôn cùng anh ấy, nhưng tôi và Mỹ Dung cố gắng giữ lại.
Về nhà mẹ tôi thì nằm suốt bỏ ăn, cả Mỹ Dung cũng vậy nữa. Nếu tôi ko cố gắng gắng gượng thì tôi cũng gục ngã từ lâu. Tôi cứ phải cố gắng chạy lên an ủi người này 1 chút, chạy xuống an ủi người kia 1 chút. Sao ai cũng tự cho mình cái quyền được đau buồn vậy, tôi thì lại ko? Anh 2 tôi mất, tôi cũng đau đớn lắm.
Mẹ tôi cứ phải uống thuốc an thần mới ngủ được, ko thì cứ kiểu giật mình là gào khóc thảm thiết. Lại ôm lấy di ảnh anh, lại gọi tên anh.
Còn Mỹ Dung, cô ấy luôn tự trách mình. Tôi mang cho cô ấy chút cháo, cố dụ dỗ cô ấy ăn 1 miếng.
- Mày ăn chút gì đi, cứ thế nào sao mà chịu nổi.
- Kệ tao, để tao chết, tao hối hận lắm rồi. Tại sao lại xa anh ấy lâu như vậy, trong khi tình cảm luôn hướng về anh ấy. Cả đời này luôn hướng về anh ấy. Ko sinh con được thì sao, có thể nhận con nuôi mà. Chỉ cần hạnh phúc là được mà.
Tiếng nấc lại dâng lên, nước mắt cô ấy lại trào ra ướt gối.
Tôi cũng đành chịu, ko thể an ủi hơn, tôi đi ra khỏi phòng. Lưng dựa vào tường, bó gối khóc. Cả nhà của tôi sắp trôi luôn rồi, đâu đâu cũng là nước mắt, đâu đâu cũng là đau thương.
.....
Hôm nay làm tuần 7 ngày của anh 2 nên tôi đi chợ để nấu mấy món chay, lát nữa thầy đến cúng. Mấy hôm nay có Vương Khải qua lại nên tôi cũng đỡ vất vả.
Mỹ Dung nằm nhìn vô hồn, mắt ráo hoảnh, cô nghĩ về anh 2 tôi, nghĩ về cô ấy, nghĩ về chuyện tình ngang trái của cả 2. Cô ấy lại khóa trái cửa rồi thất thần đi vào nhà tắm, tay cầm theo con dao gọt trái cây. Mỹ Dung vào bồn tắm xả nước vào đó nằm.
Cô ấy nhớ năm cô còn bé, cô hay khó nhè lắm. Lũ trẻ trong chùa đứa nào cũng chọc cô mít ướt, nhưng cô có muốn mít ướt đâu. Chẳng là cô quá nhớ ba mẹ mà thôi, người mà cô chưa 1 lần gặp mặt, chưa 1 lần được ôm ấp. Cứ mỗi lần bị chọc cô lại ra sau chùa ngồi khóc. Lúc đó Minh Luân đến, anh xoa xoa đầu cô, bảo rằng bé ngoan thì ko nên khóc nhè. Nhiều lần như vậy, cô cứ cảm thấy thân thiết với Minh Luân, xem anh ấy như người thân.
Từ lúc anh hùng hồn nắm tay cô kéo tới trước mặt ba mẹ anh, nói rằng anh muốn có thêm em gái. Lúc đó khuôn mặt bầu bĩnh, cùng đôi mắt to tròn nhưng mang đầy nổi buồn đã khiến ba mẹ anh chạnh lòng. Và thế là cô ấy được nhận làm con nuôi. Minh Luân yêu thương cô ấy lắm, tình cảm nó ko mất đi mà chi chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác mà thôi. Và rồi họ yêu nhau, yêu say đắm, Minh Luân lại thuộc loại si tình, mãi ko dứt ra được. Mọi chuyện cứ thế diễn ra mãi cho đến ngày hôm nay.
Cô ấy lại khóc " Minh Luân, em xin lỗi, lỗi do em mà ra hết. Nếu ngày đó em ko nói dối anh, chắc sẽ ko xảy ra chuyện như ngày hôm nay. Em đã tự lừa lối mình và lừa dối anh quá nhiều năm như vậy. Tại sao, tại sao anh ko cho em 1 cơ hội được nói lời xin lỗi. Em biết giờ đây anh cô đơn lắm, dưới đó rất lạnh phải ko anh. Anh chờ em, em đến đây, em đến bên anh ngay đây.. anh sẽ ko cô đơn nữa đâu. Nếu ko có anh, cuộc sống với em trên thế gian này là vô nghĩa. Xuống đó em sẽ là con ma dai nhất, bám theo anh ngàn đời ngàn kiếp ko buông. Xuống đó mình lại yêu như ngày đầu anh nha.."
Cổ tay cô ấy được con dao nhỏ cắt đi 1 đường ngọt liệm. Con dao rơi xuống sàn, còn cô ấy, nằm đó chờ Minh Luân đến đón.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.