Ừ, Thì Cưới

Chương 22:




Trong quán Pub quen thuộc, Minh Luân đã chờ sẵn. Vẫn là thói quen cũ Vương Khải gọi cho mình 1 chai bia.
- Trễ thế.
- Có chút việc. Mừng mày từ cõi chết trở về.
Họ cạn chai với nhau, Minh Luân thở dài.
- Mày có dự định lâu dài với em gái tao ko?
- Mày nghĩ sao?
- Ko nghĩ gì, nếu em gái tao yêu mày thì tao cũng có phần an tâm. Tao tin tưởng giao em gái tao cho mày.
- Cảm ơn mày đã tin tao.
- Mà mày chén nó rồi phải ko?
Vương Khải lúng túng.
- Chuyện thường của các cặp đôi yêu nhau còn gì.
Minh Luân lườm Vương Khải.
- Mày mà làm nó khổ tao giết mày. Còn ko mau gọi tao tiếng anh 2.
- Đừng có mà mơ.
Bọn họ ngồi với nhau khá lâu rồi mới đường ai nấy về.
.......
Vương Khải vừa đi chơi về rồi giờ
anh ghé ngang qua phòng Louis, xem con đã ngủ chưa? Giờ này Louis vẫn còn thức xem phim hoạt hình. Anh tựa người vào cửa nhìn thằng bé cười âu yếm.
- Louis, chào con.
Thằng bé thấy anh ấy liền chạy lại ôm chầm lấy.
- Chào papa, papa mới về ạ.
- Um, con còn chưa ngủ sao?
- Dạ chưa, con chưa buồn ngủ.
- Louis nè, chúng ta có thể nói chuyện với nhau như 2 người đàn ông ko?
- Vâng, được ạ.
- Nếu.. nếu chị Thục Anh của con đến nhà chúng ta sống luôn thì sao.
Louis mừng reo.
- Vậy thì tốt quá, con có thể ôm chị Thục Anh ngủ mỗi ngày.
Mặt anh nhăn lại “gái của papa nó mà nó dám dành”.
- Louis, ý của papa là nếu chị Thục Anh trở thành mẹ của con thì sao.
- Vậy càng tốt chứ sao, chúng ta lại là 1 gia đình hạnh phúc. Con thích lắm ấy.
- Vậy papa phải làm thế nào bây giờ.
- Thì đó là chuyện của papa, sao lại hỏi con ạ.
- Thôi được rồi,con ngủ đi. Papa ẵm con ngủ nhé?
- Vâng ạ.
.....
Trong khi Mỹ Dung và Minh Luân bận lo đám cưới thì Vương Khải lại phải kiếm cách cầu hôn tôi. Vì lúc tỏ tình đã ko lãng mạng rồi còn gì.
Anh ấy đưa tôi đến 1 resort đầy hoa sứ trắng. Những lồng đèn đỏ treo cao, chúng làm cho không gian lãng mạn hết phần thiên hạ ấy.
Anh đã cất công chuẩn bị nào là hoa là rượu, Bóng bay sến súa các kiểu, nhưng xem ra tôi rất là thích ấy.
- Đẹp quá anh ạ.
- Biết em thích nên tôi mới làm.
- Cảm ơn anh nhé.
Anh đưa cho tôi 1 ly rượu đỏ, chúng tôi cùng cạn ly. Uống xong tôi thấy dưới đáy ly có gì ấy, tôi đưa ly lên chăm chú nhìn... là... là nhẫn. Rồi tôi nhìn sang anh ấy.
- Vì em đã đụng vào chiếc nhẫn của tôi cho nên là...
Vương Khải đưa tay kéo cằm tôi lại, hôn lên môi tôi. Môi anh có vị rượu chát nhưng tôi vẫn thấy nó rất ngọt ngào.
- Lấy anh nhé. Anh chỉ hứa mang cho em hạnh phúc 1 đời an yên.
Trái tim tôi đập rộn ràng, tôi kéo 2 vạt cổ áo anh ấy xuống hôn đáp trả.
- Anh mà ko làm được em giết anh.
Haizzz, anh em nhà này theo trường phái bạo lực quá. Vương khải nhấc bổng tôi lên.
- Để xem đêm nay em có còn quên đi bản lĩnh đàn ông của tôi được ko?
- Anh xấu xa quá rồi đó
.....
Mỹ Dung cùng Minh Luân đi thử áo cưới về, ngang phòng thấy tôi cười cười như xon điên. Mỹ Dung lo lắng lại sờ trán tôi, rồi sờ trán cô ấy.
- Con này làm gì thế.
- Coi thử bà nào nhập mày mà cứ cười cười như con dở người thế.
- Anh ấy cầu hôn tao rồi.
Mỹ Dung mừng rỡ.
- Thật á? Vậy cưới cùng lần với tao đi.
- Ừ được á.
- Mà mẹ biết chưa.
Mẹ tôi từ ngoài cửa đi vào.
- Tôi biết rồi.
- Mẹ.
Mẹ tôi lại giường ngồi khóc lóc, đầy vẻ đau khổ.
- Hồi bảo cưới thì ko đứa nào chịu cưới. Tới lúc cưới thì nó cưới cùng lần. Bảo sao bà già này ko tổn thương sâu sắc chứ.
Tôi với Mỹ Dung, mỗi đứa 1 bên ôm lấy mẹ tôi an ủi.
- Mẹ à, bọn con lấy chồng rồi vẫn ở bên mẹ mà.
- Biết thứ, nhưng gã cùng lần tôi đây ko đành lòng.
Tôi lưỡng lự.
- Vậy con ko lấy chồng nữa nhé.
Mẹ tôi ngưng khóc ngay.
- Bậy con, định làm bà cô quả hả? Con gái phải lấy chồng.
- Vậy mẹ đừng khóc nữa nhé.
- Mẹ vui còn ko hết đây này.
Cả 3 mẹ con tôi ôm nhau mừng mưng tủi tủi. Cứ nghĩ đến cảnh xa mẹ đi sang nhà khác ở, tôi thật ko đành lòng.
.....
Vương Khải ngồi ngay giữa cái ghế shopa trong nhà, giọng hùng hồn.
- Tôi sẽ lấy vợ, nên ông bà chuẩn bị đi nhé.
Ông quản gia mừng lắm.
- Thật sao ông chủ. Có phải chủ nhân của quần ren đỏ?
Vương Khải nhíu mày.
- Đừng gọi cô ấy như thế, cô ấy là Thục Anh.
Ông quản gia và bà vú vui quá nắm lấy cả tay nhau.
- Ôi vui quá, nhà này lại có nữ chủ nhân lại rồi. Bao nhiêu năm vắng bóng phụ nữ quá. Làm chúng tôi cứ tưởng ông chủ yếu sinh lý chứ.
Mây đen kèm sấm chớp bão giật đùng đùng, dự báo có siêu bão kèm lốc xoáy đổ ngang qua đây.
- Yếu sinh lý?
Ông quản gia tay vả lên miệng, coi như mình vừa nói lầm.
- Vậy ông chủ muốn tổ chức như nào ạ?
- To nhất, lộng lẫy nhất, hoành tráng nhất.
- Vâng tôi đã hiểu rồi.
.....
Giờ đây tôi xuất hiện bên cạnh anh ấy với thân phận vợ sắp cưới, dù là ở nhà anh ấy hay ở glaxy.
Anh ấy đã qua nhà thưa chuyện với mẹ tôi, và ngày cưới cũng đã định. Cùng ngày với Mỹ Dung.
Tôi và Vương Khải cùng nắm tay Louis mới đi siêu thị về. Ông quản gia và bà vú có vẻ cũng thích tôi lắm. Tôi cũng rấy quý trọng họ cũng như mọi người trong nhà, ko hề hách dịch. Nhưng tôi cũng ko hề xu nịnh họ.Chúng tôi đang đùa giỡn với nhau, anh ôm lấy tôi còn Louis thì lấy máy bay điều khiển điều xa chạy quanh nhà.
Cánh cửa nhà mở ra, 1 người phụ nữ khá đẹp tay kéo theo 1 cái vali đi vào, nhưng vẫn bị cản trở.
- Mấy người tránh ra, để tôi vào. Tránh ra, ko ai được quyền cản tôi.
Mặt ông quản gia,bà vú cũng như Vương Khải tái đi đến kỳ lạ.
Vương Khải giọng lạnh băng.
- Đuổi cô ta ra ngoài.
- Khải, em xin anh, xin anh cho em được thăm con mà anh.
Tôi ngớ người, Louis thấy to tiếng nên chạy lại ôm lấy tôi.
- Ai vậy anh.
- Cô ta là đồ rác rưởi.
Rồi người phụ nữ ấy khóc lóc.
- Louis lại đây với mẹ, mẹ là mẹ của con đây.
Louis nhìn lên anh ấy.
- Ủa papa,mẹ của con chết rồi mà.
Rồi người phụ nữ lên tiếng ko cho Vương Khải kịp trả lời.
- Ko phải đâu Louis, là mẹ đây mà, mẹ nhớ con nhiều lắm, lại đây với mẹ nào.
Với 1 niềm khao khát luôn mong có mẹ của thằng bé, đã khiến nó ko suy nghĩ gì mà chạy lại ôm lấy cô ấy. Cô ấy ôm ấp hôn hít Louis rất nhiều, còn Louis cứ được đà mà khóc.
- Louis của mẹ lớn quá rồi, mẹ nhớ con nhiều lắm.
- Mẹ ơi, sao bây giờ mẹ mới về với con vậy, con nhớ mẹ nhiều lắm mẹ ơi.
- Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi... bây giờ mẹ về với Louis luôn đây.
Tôi nhìn là đã hiểu mọi chuyện rồi.
- Em về trước đây.
- Để anh đưa em về.
Vương Khải lái xe đưa tôi về mà ko hề quan râm đến người phụ nữ kia dù 1 chút. Suốt quãng đường đi, anh ấy luôn nguyền rủa người phụ nữ đó.
- Cô ta là đồ rác rưởi, tại sao lại quay về chứ. Nhưng Thục Anh à, nó ko hề ảnh hưởng gì đến chúng ta đâu.
- Anh à, em biết rồi, anh cứ lo giải quyết mọi chuyện ổn thõa đi. Em ko sao đâu.
- Anh chỉ sợ em lại nghĩ vớ vẩn thôi.
- Ko sao, em ổn.
Anh ấy đổ xe trước nhà tôi, anh ấy muốn vào nhà nhưng tôi ngăn lại.
- Anh về đi, em muốn ở 1 mình.
- Em có thật sự ổn?
- Em ổn thật mà. Anh về đi.
Vương Khải hôn lên trán tôi rồi anh ấy lái xe về, còn tôi mệt mỏi về phòng.
.....
Vương Khải đỗ xe vào gara rồi đi thẳng lên nhà. Ko đói hoài tới Thanh trúc đang cố bắt chuyện với anh ấy.
- Anh về rồi à, chúng ta ăn cơm đi anh, Louis đói rồi.
Rồi Thanh Trúc quay sang quát mắng vú nuôi.
- Bà vú, bà còn ko mau dọn đồ ăn đi, lề mề vừa thôi.
Bà vú vô tình bị mắng nên cũng luống cuống.
- Vâng, vâng tôi dọn ngay đây bà chủ.
Vương Khải quát mắng.
- Cô ta ko phải bà chủ, bà chủ sau này và duy nhất chỉ có Thục Anh.
Louis ngây thơ chen vào.
- Ba mẹ à, ba mẹ đừng cãi nhau nữa mà. Còn papa, sao papa hung dữ quá vậy.
- Louis, con lên phòng đi.
- Ko, con chỉ muốn ở với mẹ thôi.
- Tùy con.
Vương Khải lên lầu, Thanh Trúc mới kéo Louis lại.
- Louis à, kệ papa con đi. Chỉ cần sau này mẹ con mình luôn ở với nhau là được nha con. Mẹ yêu Louis nhất đời.
- Vâng ạ. Louis cũng yêu mẹ nhất đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.