Untamed

Chương 10:




Khi cô ngồi trên máy bay vào ngày hôm sau, chờ đợi cất cánh đi Los Angeles, cô có thể hiểu được Rod tin cậy vào Barbie như thế nào trong việc thu xếp mọi chuyện cho anh. Chị ấy đã chẳng mất tí thời gian nào đặt vé ngay cho cô vào hôm trước, giúp cô chuẩn bị hành lý, và thậm chí đưa cô đến London bằng xe của Rod.
Keilly đã quyết định nói với thư ký Rod về dự tính của cô sau khi Kathy rời đi, cô đã gặp chị chỉ sau khi chị rời phòng ăn “Tôi nói chuyện với chị được không?” Cô khàn giọng hỏi.
“Dĩ nhiên” Barbie đồng ý ngay lập tức “Cô có muốn đi nơi nào khác riêng tư hơn không?” Cô nhăn mặt khi người từ phòng ăn bắt đầu xô đẩy đi qua họ, khách sạn gần như hoạt động hết công suất vào ngày nghỉ cuối tuần.
“Tôi nghĩ đó là ý kiến hay” cô gật đầu.
“Phòng tôi thì sao?” Barbie nhướn đôi mày vàng nhạt.
“Cũng được” cô theo Barbie lên cầu thang tới phòng cô, căn phòng rất ngăn nắp, ngay cả giường đã sắp gọn dù Keilly biết phục vụ phòng chưa thể nào làm vào giờ này.
Barbie mỉm cười trước vẻ thắc mắc của cô “Tôi luôn làm thế” cô cười khẽ “Tôi nghĩ đó là một thói quen khi thường phải thu dọn đồ đạc trong nhà; đôi khi tôi còn bắt đầu trải lại giường trước khi chồng tôi ra khỏi đó nữa! Không phải lúc nào cũng dễ dàng khi phải thu xếp giữa sự nghiệp và gia đình, dù chồng tôi và bọn trẻ vẫn được đặt cao hơn hết. Rod biết và chấp nhận điều đó,” cô ngồi trên chiếc giường đã được xếp dọn gọn gàng.
Sự hài hước của Keilly biến mất khi nghe nhắc đến Rod “Tôi quyết định sẽ đến Mỹ” cô nói nhanh với người phụ nữ kia - trước khi cô có thời gian để thay đổi ý kiến!
“Tốt cho cô!” Barbie nói vẻ hài lòng.
Keilly để dành sự suy xét cho hành động của cô lúc này tận khi cô gặp và nói chuyện với Rod. “Tôi muốn biết là chị có thể nói cho tôi Rod đang ở đâu. Và cũng-”
“Giờ thì cô đừng lo lắng gì cả” Barbie cắt ngang dứt khoát. “Tôi sẽ thu xếp tất cả”
“Nhưng-”
“Thư giãn đi, Keilly” cô khuyên khi nhấc điện thoại và bắt đầu bấm số. “Tôi quen làm những chuyện này”
“Chuyện gì?” Cô hỏi bằng giọng hoang mang, lắng nghe một cách hoài nghi trong khi hiển nhiên là Barbie đang nói chuyện với hãng hàng không đặt cho Keilly một chỗ vào ngày mai. “Tôi không thể trả được vé hạng nhất!” giọng cô cao vút khi Barbie đặt điện thoại xuống với nụ cười thõa mãn. “Tôi thiên về hạng thường” Cô nhẩm tính tiền tiết kiệm của cô “hay bò vào trong với một túi hành lý” cô nói lắp bắp.
“Đừng ngớ ngẩn thế” Barbie gạt đi khi nghe ý tưởng này “Rod luôn đi vé hạng nhất, và anh ta hẳn sẽ rất giận nếu tôi để cô đi theo cách khác. Thư giản đi, Keilly” cô lặp lại một cách dịu dàng “Nếu trở thành vợ của Rod, thì cô sẽ phải làm quen với kiểu đối đãi này”
Màu má cô chợt sẫm lại “Chúng tôi chưa nói gì về đám cưới-”
“Sẽ thôi” người phụ nữ kia nói vẻ chắc chắn.
Keilly không chắc đến thế, dù cô không đặc biệt quan tâm đến chuyện này hay chuyện khác. Cô muốn ở bên Rod, và dù anh đã nói rằng anh yêu cô và ngụ ý họ sẽ quan hệ dài lâu với nhau, anh chưa bao giờ đề cập đến việc kết hôn. Cô không còn quan tâm đến những điều như thế, chỉ muốn ở bên anh khi anh còn cần cô.
“Giờ thì đi sắp đặt hành lý đi” Barbie chỉ dẫn “Tôi sẽ lên giúp cô ngay khi rời khỏi phòng khách sạn.”
“Vé máy bay của tôi-”
“Chúng ta sẽ lấy nó vào ngày mai khi tới sân bay. Làm ơn để những chuyện đó cho tôi, Keilly,” cô chòng ghẹo “Đó là việc của tôi mà, nhớ chứ?”
Cô thấy những lời quở trách đó thật hợp lý khi trong vòng 24 giờ qua, cô đã khám phá ra Barbie đã làm rất tốt công việc của mình. Cô ấy đã chở Keilly đến sân bay dư cả khối thời gian để lấy vé máy bay và xem cô được đưa tới khoang hạng nhất sau khi làm thủ tục xong. Sau đó, Keilly được chăm lo bởi các nhân viên hãng hàng không, đưa cô đến cổng và chỉ ghế ngồi, mọi yêu cầu của cô đều được đáp ứng trong suốt chuyến bay. Kinh nghiệm bay lần trước chỉ là chuyến bay dã ngoại của trường 6 năm về trước, nhưng họ lúc đó chỉ là một chuyến bay hạng thường, hẳn nhiên không giống với những đối đãi đặc biệt như thế này, dù cô cũng đoán vài điều trong số đó có thể là do những lời thì thầm chỉ dẫn của Barbie khi cô ấy đưa cô đến quầy làm thủ tục đăng ký vé.
Khi họ gần đến Los Angeles, cô cảm thấy bụng mình bắt đầu lộn nhào, cô ôn lại những chỉ dẫn của Barbie một khi cô hạ cách đến lần thứ 100. CHỉ cần bảo với tài xế tên khách sạn của cô và anh ta sẽ làm phần việc còn lại, tên khách sạn được viết trên mẩu giấy để trong túi áo khoác. Điều đó nghe thật đơn giản, cô chỉ khấn cầu cho nó thật sự như thế mà thôi!
Mọi ý nghĩ về chuyện kiếm một chiếc taxi và đến khách sạn biến mất khi cô nhìn thấy người đàn ông đang chờ cô tại sân bay. Cô bước về phía Rod như thể bị thôi miên, không quan tâm đến việc anh ta đến gặp cô bằng cách nào, chỉ biết cô thật sự sung sướng rằng anh đã đến.
Tim cô như nổ tung vì hạnh phúc khi cô đến vòng tay mở rộng của anh, lao người về phía anh, cười và khóc cùng một lúc, cô chạm vào anh như thể cô không bao giờ muốn ngừng lại, tất cả mọi hiểu lầm đã bay mấy ngay khi môi họ gặp nhau trong sự cháy bỏng của đam mê.
“Anh thích đứng thế này suốt cả ngày” cuối cùng Rod dứt khỏi môi cô và thì thầm bên thái dương cô, anh ôm chặt lấy cô vì cô dường như không thể ngừng run lên “nhưng chúng ta đang tạo ra tắc nghẽn ở đây đấy!” anh nói đùa.
Lần đầu tiên cô nhận ra các hành khách đang cố len qua khỏi họ khi họ gần như đang lấn cả lối đi. Cô đỏ mặt trước những ánh mắt hiếu kỳ sớm trở nên xoi mói lộ liễu.
Rod phá lên cười độ lượng “Họ quen kiểu này ở các sân bay rồi”
“Em thì không” cô vùi mặt vào phía áo trước của anh để giấu đi nỗi xấu hổ.
“Hãy ra khỏi đây đi” anh nói.
Cô đã sẵn sàng rời đi, chờ anh lấy hành lý cô khi anh dẫn cô đến một chiếc limousine dài màu đen đang đợi bên ngoài “Của anh à?” cô hỏi khẽ khàng khi người tài xế nhau chóng ra khỏi xe giúp cô đặt hành lý vào trong cốp.
“Một kiểu đối đãi lịch sự của ban tổ chức giải Oscar” anh nói khi trèo vào trong phía sau xe ngồi bên cạnh cô “Khi họ nhận ra anh thậm chí sẽ không quay lại dự lễ, anh ngờ rằng họ sẽ còn cảm giác thân thiện” anh nhăn mặt, choàng tay qua vai cô khi anh giữ chặt cô bên anh “Nhưng nói về chuyện đó đủ rồi. Kể anh nghe-”
“Rod, ý anh về việc không quay trở lại là sao?” cô ngồi thẳng lại nhìn vào anh. “Em chắc là anh sẽ thắng”
“Có thể” anh nhún vai, trông anh thật gọn gàng và lôi cuốn trong chiếc quần jean vừa vặn và áo sơ mi ngắn tay màu xanh “Nếu anh được, anh sẽ thu xếp ai đó lên và nhận giải giúp anh”
Mắt Keilly mở lớn “Anh nói nghe như thể anh thắng giải Oscar hàng ngày ấy!”
“Ngược lại” anh mỉm cười với cô “Anh chưa bao giờ thắng giải nào”
“Vậy thì tại sao anh lại bỏ lỡ cơ hội được nhận giải chứ?” Cô hỏi vẻ bực bội. “khi em hỏi anh về chuyện đó lần trước, anh bảo em là anh đủ lịch sự để lên tham dự nếu anh được đề cử mà, điều đó không can gì đến việc anh thắng hay không. Anh-”
“Keilly, khi Barbie gọi cho anh ngày hôm qua, bảo em sẽ đến đây vào hôm nay, giờ nào thì em đến, anh đã thực hiện một sự lựa chọn, đi gặp em hay đến lễ trao giải Oscar. Thật sự là cũng không có sự lựa chọn nào hết” vẻ yêu thương trong mắt anh đã cho cô biết cô luôn là chọn lựa đầu tiên đối với anh.
Cô nuốt mạnh, không biết mình nên tiếp tục giận anh hay là hôn anh. Ý thích hôn anh đã thắng. “Em yêu anh, em yêu anh, Rod” Cô thì thầm giữa những nụ hôn, hoàn toản dửng dưng với việc họ không ở một mình “Nhưng em muốn buộc anh hãy đến lễ Oscar. Có muộn quá không?” cô lo lắng hỏi.
“Không, bây giờ mọi người chỉ vừa đến. Nhưng-”
“Vậy thì anh phải đi” cô kiên quyết nói. “Chúng ta sẽ nói chuyện khi anh quay lại.”
“Anh sẽ không đi đâu mà không có em” anh cũng kiên quyết không kém cô.
“Anh phải-”
“không”.
Cô thở dài trước sự khăng khăng của anh “em rất vui lòng chờ anh ở khách sạn”
“Nếu anh đi thì em cũng đi” anh nhìn cô thách thức.
Cô giật mình ngạc nhiên “Em không đc mời. Em không phải là đứa ngây thơ, Rod, người ta phải nhận giấy mời trong những dịp này cả hàng tháng trước”
Anh lắc đầu “Thiếp mời của anh dành cho cả anh và khách của anh”
“Ồ”
“vậy thì thế nào đây?” anh nhướng mày “Chúng ta cùng đi hay cả hai chẳng ai đi cả”
Khi cô nhìn thấy vẻ ấm áp tràn đầy tình yêu trong mắt anh, nỗi lo sợ và nghi ngại cuối cùng của cô tan biến “Chúng ta cùng đi” cô dứt khoát nói với anh. “Nhưng chứng ta có nhiều điều cần phải nói, Rod. Em có rất nhiều chuyện phải kể cho anh nghe. Kathy đến gặp em, và-”
“Chúng ta sẽ nói chuyện này sau” anh ôm chặt lấy cô “Quan trọng là giây phút này, em ở đây và chúng ta bên nhau.”
Ngay lúc này thì dường như chỉ cần điều đó là đủ, quãng đường đến khác sạn thật nhanh chóng đối với Keilly, nhưng nụ hôn của Rod làm cô như thành một khối run rẩy vì khao khát.
“Anh sẽ đưa em đi bơi ngày mai” anh hứa với cô khi họ đi ngang qua biển.
Cô nhiền vẻ tĩnh lặng của biển xanh sâu thẳm “Nó chẳng có vẻ thách thức lắm” cô giễu,
“Không ư?” anh trả đũa, lông mày sẫm của anh nhướn lên “Nhưng anh sẽ ở cạnh em” anh thêm vào vẻ kiên quyết.
Cô cười phá ra trước niềm vui thích “Trong trường hợp em đổi ý, đó có thể là một thách thức lớn nhất của em trong đời!”
Rod không phí chút thời gian đến quầy và làm thủ tục cho cô ngay khi họ đến khác sạn, anh sải bước qua sảnh đến thang máy với cô ở kề bên, khách sạn dường như mang vẻ yên tĩnh trống vắng khác với sự nhộn nhịp và tất bật của thành phố bên ngoài. “Hầu hết mọi người ở đây đều đã đến nhà hát dự lễ Oscar” anh giải thích khi họ đi lên thang máy trống.
Mắt cô mở lớn “Ý anh là em có thể tình cờ gặp những diễn viên như Glenda Jackson hay Richard Gere, hay Lauren Bacall, hay-”
Anh phá ra cười, lắc đầu nói “Rất nhiều người được mời thật ra sống gần đây, như tại Malibu hay Bel Air. Anh sẽ dẫn em đi một vòng vào ngày mai” anh nói trong khi cô còn đang thấy choáng váng, “anh sẽ chỉ em tất cả những nơi thú vị”
Cô đỏ mặt khi họ bước trên đoạn đường trải thảm vào hành lang, để anh dẫn đường đến phòng cô “Trông em như một con ngố” cô thì thào “Ôi Rod, em sợ là em sẽ làm anh xấu hổ - ôi chúa ơi”, cô thở dốc khi họ vào một căn phòng khổng lồ, biển báo trước phòng cho thấy căn phòng đã dành thuê bởi một vị khách nam. “đẹp tuyệt vời” cô nín thở “nhưng em không thể ở đây. Barbie đã hứa với em là cô ấy-”
“Barbie biết là anh sẽ không để em ở nơi nào khác ngoài chỗ phòng anh.” Anh xen vào nhẹ nhàng.
Cô nuốt mạnh khi nghe những lời của anh, khẽ liếm môi, cô nói “Phòng anh?” cô lặp lại chậm rãi.
“Phải” miệng anh mím lại “Và đây là phòng ngủ của em.” Anh mở cánh cửa phía phải hành lang.
Cô liếc vào trong, nhận thấy căn phòng tuyệt đẹp như căn phòng họ đang đứng, dù sự gọn gàng của nó cho thấy chưa có ai ở trong phòng. “Anh ngủ ở phòng nào?” cô hỏi bẻn lẽn.
Anh nhún vai “bên kia” anh mở một cách cửa khác phía bên kia hành lang, để lộ ra một phòng ngủ giống phòng cô vừa mới thấy, trừ những dấu hiệu cho thấy sự hiện diện của Rod trong phòng này, bàn chải và khuy măng sét ở trên bàn gương, một chiếc khăn tắm vắt trên chiếc ghế, một tờ báo đang đọc dở để trên giường.
Cô sải bước qua anh, nhìn quanh vẻ cảm kích “Em nghĩ em thích căn phòng này hơn”
“Chúng giống nhau” anh cười láu lỉnh.
Cô nhìn anh bằng đôi mắt xám vẻ điềm nhiên “Không, chúng khác nhau” cô lắc đầu “vì anh ở trong phòng này nữa”
“Keilly-“ anh bị ngắt ngang vì tiếng gõ cửa nhẹ bên ngoài “Chắc là hành lý của em” anh đoán.
“Tốt quá” cô theo anh ra ngoài “Anh có thể giúp em chọn một bộ nào đó” cô cau mặt “Em không nghĩ là em đã nhét vào đó thứ nào phù hợp...”
Rod nhìn cô chán nản trước khi để người khuân vác vào phòng “Thật sự anh không hứng thú đi đến thế đâu” anh dài giọng “Vì thế đừng có cuống lên như vậy”
“Anh sẽ đi” cô dứt khoát nói, ra hiệu cho người khuân bác đặt va ly và túi đêm trên giường Rod trước khi anh ta đi - giường của họ, cô thầm chữa lại, mơ màng hình dung họ bên nhau sau đó. Cô thật khó mà chờ được. “Em chỉ - ồ Barbie, chị ấy đã nghĩ đến hết mọi thứ” cô nói khẽ khi mở va ly và tìm thấy chiếc áo màu xanh xám mà cô đã mặc vào bữa tiệc của dì và dượng cô. Cô đã không đem nó theo, nên chắc chính Barbie đã làm điều đó. “Chị ấy thực sự tuyệt vời” cô nói với Rod khi cô rủ chiếc váy, biết rằng loại vải này sẽ không làm áo cô bị nếp gấp. Quả đúng như vậy.
Anh gật đầu “Phải. Dù không tuyệt bằng em”
Mặt cô đỏ bừng trước lời khen của anh “Không phải anh cũng nên đi thay đồ sao?” cô gợi ý khi bắt đầu cở áo, hơi mất tự tin khi thay áo trước Rod ở giữa ban ngày, cô tự nhủ mình thật kỳ cục, anh đã nhìn thấy cô khỏa thân trước đấy rồi. Tuy nhiên điều đó chẳng giúp được cô bao nhiêu.
“Ừ” anh quay đi, cảm nhận được sự bối rối của cô. “Tự nhiên sử dụng phòng tắm nhé” anh nói khi bắt đầu cởi áo sơ mi “anh đã tắm trước khi ra sân bay rồi”
Cô thật biết ơn sự chu đáo của anh, cô có thể dùng phòng tắm như cái cớ để cô thay đồ trong phòng. Cảm giác mặc đồ dự tiệc tối giữa ban ngày làm cô cảm thấy lạ lẫm, nhưng cô tắm nhanh và thay đồ, cương quyết buộc Rod sẽ phải có mặt ở nhà hát nếu - khi tên anh được công bố là Nam diễn viên chính xuất sắc.
Cô ngắm nhìn anh khi bước ra từ phòng tắm vài phút sau đó, anh trông tuyệt diệu, thật lịch lãm trong bộ áo vét đen, sơ mi trắng như tuyết, mái tóc sẫm của anh được chải ngay ngắn.
“Em trông thật đẹp” anh ôm cô vào lòng và bắt đầu hôn cô, sự ve vuốt của anh nhanh chóng trở thành nỗi khao khát khi anh tách môi cô với môi anh, hòa quyện lưỡi cô làm cô ngộp thở “Em có chắc là em không thích ở lại không?” anh khàn giọng mời mọc. “chắc em đã mệt, em, không phải em - chúng ta nên vào giường sao?
Điều đó thật lôi cuốn, cô mong mỏi có được cảm giác yên lòng khi nằm trong sự chiếm hữu trọn vẹn của anh. “Em muốn ở đây hơn” cô khàn giọng thừa nhận “Nhưng em muốn anh sẽ nhận được những gì chính đáng là của anh”
Anh nhăn mặt “Ngay cả khi căng thẳng làm anh thấy run rẩy?”
Cô lùi lại một chút nhìn vào anh, lần đầu tiên để ý đến quầng trắng căng thẳng quanh miệng anh, cách hai bàn tay anh xoắn vào nhau. Anh thật sự căng thẳng, người đàn ông mà cô đã tin là luôn mang theo trong mình một sự tự tin tuyệt đối “Đừng lo, anh yêu, em sẽ ở bên cạnh anh” cô khẽ khàng vuốt ve quai hàm cứng đơ của anh.
“Đó là chuyện khác” anh nói rời rạc “Chắc em biết ngày hôm nay, trên tất cả mọi ngày, em sẽ bị người ta nhìn chăm chú, tò mò, đồn đoán, và mọi người đều hiếu kỳ muốn biết em là ai sao?”
“Sẽ ổn thôi, Rod” Cô đùa anh “em không phiền lòng nếu bị bắt gặp khi cùng anh, nếu như anh cũng không ngại điều đó!”
“Em đang cố tình hiểu sai anh” anh khẽ lắc người cô, giận dữ. “Anh đang cố bảo rằng so với hôm nay, thì buổi tối ở nhà hàng làm em chán ghét ấy chỉ là trò diễn xiếc thôi”
“Anh có yêu em không?”
“Em biết là anh có” anh cáu.
“Vậy em sẽ vượt qua nó” cô mỉm cười “Em có thể làm được bất cứ điều gì nếu em biết rằng anh yêu em”
“Trước kia điều đó thôi thì vẫn chưa đủ”
“Lúc đó em không biết là anh yêu em” cô nhẹ nhàng nhắc lại.
“Nhưng bây giờ thì em đã biết và tin chưa?”
“Em biết và đã tin điều đó rồi” cô gật đầu “và em từ chối chuyện anh đang lãng tránh đấy. Có phải xe vẫn đang đợi bên dưới không?”
Anh mỉm cười “Chắc thế. Keilly, anh chưa bao giờ căng thẳng như vậy trong đời” anh rên rỉ thừa nhận “Hôm nay là ngày căng thẳng nhất của anh, giải Oscar, chờ đợi em xem em có bước ra từ máy bay kia không. Ngay cả khi Barbie gọi và đảm bảo rằng em đang ở trên đó, anh vẫn không thể nào tin được chuyện xảy ra.”
“Anh nghĩ là em chuồn lúc giữa đường à?” cô đùa anh, mắt cô ánh lên vẻ tinh nghịch.
Sự châm biếm của cô đã có tác dụng khi anh bắt đầu mỉm cười “Với em thì không ai có thể chắc được gì cả” anh đùa.
“Phải chắc chứ” cô gật đầu, “nào chúng ta đi thôi” cô cứng cỏi nói “trước khi họ đem ghế của chúng ta cho ai khác”
“Đó cũng là một ý” anh thì thầm khi bị lôi ra ngoài thang máy “Lúc đó em sẽ làm gì?”
“Đứng ngay sau sân khấu” cô gợi ý.
“Họ có cho phép làm thế ở lễ Oscar không?” anh giễu.
“Giờ thì họ sẽ cho” cô dứt khoát.
Đã có nhiều đám đông đang đứng xếp hàng trên con đường nơi có nhà hát Trung Hoa nổi tiếng, những người hâm mộ hào hứng đang cố chen để được nhìn ngôi sao yêu thích của họ. Keilly cảm thấy bụng cô sôi lên khi sự cuồng nhiệt của đám đông càng trở nên nóng bỏng lúc những người hâm mộ Rod bắt đầu nhận ra anh. Khi họ bước ra ngoài xe, tiếng hoan hô vang dội, nhiều người ở nhiều độ tuổi khác nhau gọi tên Rod. Bất cứ biểu hiện căng thẳng nào của anh trước đây giờ đã được anh che đậy rất khéo, anh mỉm cười vẫy tay với đám đông khi anh dẫn Keilly vào trong nhà hát, thờ ơ với những lời đồn đoán đột nhiên bùng phát.
Với Keilly, việc đi qua những đám đông kia quả là một trải nghiệm mà cô không bao giờ quên, tình yêu và sự ngưỡng mộ lan tỏa đến Rod và bao trùm cả cô.
Toàn bộ buổi tối sau đó như một phép nhiệm màu, cử tọa đều là những ngôi sao ngành công nghiệp giải trí, Rod quen hầu hết nếu như không phải là tất cả bọn họ, sự thân thiện của họ cũng dành cho Keilly với tư cách là khách của anh tối nay. Cô nhận được nụ cười đón nhận từ những nhân vật mà với cô, họ như những tượng đài, cô biết sau này dù bất cứ nơi nào cô đi cùng Rod, thì cô cũng sẽ không bao giờ quên được sự phấn khích và mới mẻ của đêm nay.
Tay Rod nắm chặt lấy tay cô khi tên những ứng cử viên cho danh hiệu Nam diễn viên xuất sắc được đề xướng, và khi Keilly lắng nghe những cái tên cùng được đề cử, cô có thể hiểu được nỗi lo lắng căng thẳng của anh. So với họ, quãng thời gian 10 năm kinh nghiệm của anh chỉ như của một kẻ tập tễnh mới vào nghề!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.