Untamed

Chương 6:




“Chị không biết là mẹ đang nghĩ gì nữa?” Kathy lo lắng liếc nhìn về phía cửa phải đến lần thứ 10 kể từ khi cô đến đây vài phút trước. “Sao mẹ có thể mời anh ta tối nay chứ?”
Chị cô đón nhận tin Rod sẽ có mặt tại bữa tiệc tối nay với vẻ hoảng sợ và cam chịu, chắc chắn rằng việc họ gặp gỡ năm xưa sẽ bị phát giác trong tối nay.
“Chị đã thử mọi cách có thể để thoát khỏi bữa tối này”, Kathy căng thẳng nói. “Chị đã giả vờ bị nhức đầu, ốm, thậm chí là đã nói Heather bị cảm lạnh trở lại. Peter chỉ gạt tất cả mọi lý do đó” cô run rẩy “Chị như tù nhân đang chờ hành quyết vậy” cô rên rĩ thêm vào.
Hầu hết các khách mời đều đã đến, sự vắng mặt của Rod lúc này thật đáng chú ý. Cô không nghĩ là anh sẽ không tới đây, cô đã thấy anh tại quầy bar khách sạn hầu hết các buổi tối tuần rồi, và anh chẳng nói gì về việc anh không định tới dự cả. Nhưng lúc này đã 8g15, dì cô sẽ sớm phục vụ bữa tối, dù có hay không có Rod.
“Con có biết vì sao anh Barlett tới trễ không?” dì cô xuất hiện cạnh cô, trông thật điềm tĩnh như mỗi khi bà nấu ăn vậy.
“Con không biết” Keilly thật lòng nói.
“Dì hiểu”, dì cô quay trở lại vào bếp “Nếu anh ta vẫn chưa tới, chúng ta sẽ bắt đầu mà không có anh ta, không thì mọi người ở đây sẽ say khướt trước khi được ăn bữa tối mất” Dì cô giễu cợt ám chỉ đến lượng rượu đang uống thả giàn ở bên ngoài.
“Mẹ thật may mắn vì chỉ có mỗi bữa tối là thứ mẹ cần để tâm đến”,Kathy lầm bầm khi dì cô rời đi để lại bọn họ một mình. “Chuyện gì giữ chân anh ta vậy chứ?”
Keilly cũng đang thắc mắc điều tương tự, trước giờ anh luôn là người đúng giờ, vì vậy chuyện này không giống anh chút nào. Sự bồn chồn của cô lúc này thật khó có thể hiểu nổi, nhưng thực sự là cô đã bắt đầu lo lắng cho anh! Cô nhìn đồng hồ đeo tay lần nữa, 8g20 phút. Có gì không ổn ở đây.
“Em sẽ không lâu đâu”, Cô nói nhanh với Kathy và đi về phía cửa.
“Em đi đâu thế?” Chị cô nhăn mày bối rối.
“Gọi cho Rod”, cô nói thiếu kiên nhẫn “Thế không rõ sao”.
Kathy chộp lấy tay cô khi họ đến bên quầy lễ tân, nhà hàng đóng cửa trong tối nay, và hai người đàn ông địa phương đang coi quầy giúp dượng cô. “Em điên à?” Kathy hỏi, cô nói nhỏ để tránh gây chú ý. “Chúng ta còn đòi hỏi gì nữa khi anh ta không xuất hiện chứ?” Cô nhìn Keilly như thể mất trí vậy.
“Anh ta có thể bị thương-”
“Hoặc có thể anh ta cho rằng bữa tối nay có thể quá buồn tẻ với anh ta-”
“Kathy!” Cô nhìn chị mình giận dữ - điều mà cô không nhớ trước đây đã khi nào cô làm vậy. “Xin chị, chỉ một lần này, đừng nghĩ về mình nữa được không”, cô quát lên, không quan tâm đến vẻ căm phẫn của Kathy. “Anh ấy thật lòng mong đến đây vào tối nay, vì vậy, phải có lý do chính đáng nào khiến anh ta không thể đến”
Kathy giận giữ - cánh mũi cô phồng lên “Không phải vì lý do là anh ta không còn hứng thú với em nữa chứ” cô nói vẻ khinh thường.
Câu hỏi chẳng đáng để Keilly đáp lại, và cô cũng không định thế, đến bên điện thoại, cô bấm số của căn nhà thuê, thờ ơ quan sát Kathy dậm chân và biến vào phòng khách trong vẻ tột cùng giận dữ.
Không ai bắt máy ở căn nhà thuê, điều đó nghĩa là Rod không có ở đấy hay chuyện gì khác làm anh không thể nghe điện thoại. Ý nghĩ sau làm cô run rẩy, ngay lúc đó, cô biết rằng dù trong quá khứ Rod có làm gì, rằng anh đã cư xử tồi tệ như thế nào, thì cô vẫn yêu anh. Mặc cho mọi điều ngăn trở cô, kể cả lý trí của chính cô, cô biết mình đã làm một chuyện khó tha thứ là đã yêu anh. Ý nghĩ anh có thể bị thương và không thể gọi người giúp làm cô kinh hãi, và cô biết chỉ khi nào cô tới nhà anh, biết anh vẫn ổn thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Lấy xe của dượng đi cưng à” dượng cô đưa cô chìa khóa khi cô giải thích việc cô định làm. “Tốt hơn là con nên đi xuống con đường nhỏ để đến căn nhà thuê.”
Chiếc váy màu xanh xám của cô thật khó mà hợp cho việc lái xe, nhưng cô không còn thời gian thay đồ nếu như không muốn trễ bữa tối của dì cô thêm nữa. Con đường ướt từ trận mưa như trút, làm cô phải đi chậm không như cô muốn, cô thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng đến đoạn đường gập ghềnh dẫn đến khu nhà riêng. Chiếc xe jaguar đỗ ở đầu đường, không thấy người lái, làm cô càng thêm lo lắng. Rod đang ở đâu?
Chiếc Jaguar đỗ choáng đường khiến cô không thể lái xe xuống đoạn đường vào nhà, cô bỏ xe đậu bên đường và đi bộ dọc vào con đường nhựa, cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy trong nhà có ánh đèn. Nhưng nếu vậy, tại sao anh không nhấc máy?
“Em yêu!” Anh mở cửa ngay sau khi nghe tiếng gõ, kéo cô vào ngôi nhà ấm áp, và ôm chặt cô trong tay.
Phải mất vài phút cô mới nhận ra là anh chỉ choàng mảnh khăn tắm quanh hông, phần thân trên và đôi chân dài để trần, tóc anh còn ẩm ướt sau khi tắm.
Cô lùi khỏi anh, nhìn anh buộc tội, “Anh không đến bữa tiệc tối!”, cô nhận ra mình đang nói rất nóng nảy “Em nghĩ rằng anh ốm hay bị thương, nhưng chỉ là anh không đến thôi! Ít ra anh cũng nên lịch sự báo cho dì em-”
“Anh có gọi mà”, anh lặng lẽ nói, gài chặt lại chiếc khăn tắm quanh hông.
“Đừng có nói dối em” cô nạt anh “Anh-“
“Anh gọi cho dì cách đây 10’ trước, ngay khi anh về nhà”
“Từ đâu” cô gặng hỏi.
“Từ đường lận”, anh khẽ khàng nói. “Em không thấy chiếc xe anh đậu ở đầu đường chứ?”
“Có. Nhưng-“
“Anh đã ngã úp mặt trên bùn khi đang cố đẩy chiếc xe.” Anh cười cợt nói, đôi mày anh giương lên trêu chọc khi bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của cô,
“Anh - ngã...”
“Úp sấp mặt”, anh gật đầu. “Xe anh kẹt trong đống bùn ngay phía trước đoạn đường vào nhà, sau một cơn mưa như thế thì anh cũng chẳng ngạc nhiên lắm! Anh đã xoay sở lái được thêm một tí và thế rồi chẳng dịch chuyển thêm đc chút nào. Đẩy xe là phương án cuối cùng vào lúc đó”, anh nhăn mặt. “Nhưng cũng không đc tốt lắm vì anh trượt và hạ cánh xuốn bùn”.
Keilly thật khó khăn để giữ mặt mình thật bình thường khi nghe anh giải thích, câu cuối cùng làm cô không thể kiềm chế nữa, mắt cô lung linh ánh nhìn tinh nghịch khi cô bắt đầu phá ra cười “Em thích được xem cảnh đó”, cô khúc khích “Oh, Rod, thật vui làm sao!”
“Rất vui”, anh dài giọng.”Anh đã gọi đến khách sạn ngay khi trở về và dì em bảo là em đang tới đây. Anh phải rửa mãi mới sạch đống bùn. Giờ thì em ngưng cười đi” Anh đe dọa “hay là để anh giúp em làm điều đó?”
Cô nín cười cũng đột ngột như khi bắt đầu vậy. “Em không có ý-”
“Không nhanh lắm” anh ôm cô vào lòng.
“Dì đang mong chúng ta-“
“Trễ thêm vài phút cũng chẳng có gì khác biệt. Ngoài ra” anh thì thầm bên cô cô “Dì bảo là anh không cần gấp”.
Chuyện cô phát hiện ra tình yêu của mình dành cho anh đã khiến cô không còn chút kháng cự nào trước nụ hôn của anh, cô như tan chảy bên anh, tay cô choàng quanh cổ anh khi cô đáp lại, môi cô hé mở đón chờ anh.
“Chúa ơi, Keilly” Anh rên lên khàn đặc khi ngẩng mặt nhìn cô “Sao em không như thế này mỗi lúc cả hai ta không có chuyện gì phải vội vã chứ”.
Cô cười “Có thể chính chuyện này là lý do đấy”
Anh cười rầu rĩ. “Chí ít thì em cũng thành thật”. Anh vuốt lại mái tóc cô “Chúng ta có nhiều tháng để tìm hiểu nhau, anh không muốn hối thúc em. Nhưng sau khi hôn em thế này, anh không thể để em gặp Fenwick lần nữa.” anh thêm vào với vẻ cứng rắn trong mắt anh.
“Em bảo anh rồi, anh ta chỉ là bạn” Cảm giác phần thân trần của anh bên dưới tay cô làm cô ngộp thở, và trong khoảnh khắc đó, cô biết là cô không quan tâm anh là ai, hay dì và dượng cô đang chờ họ ở nhà. Ngay lúc này, cô muốn có anh nhiều đến mức tất cả những điều khác đều không quan trọng nữa. “Rod...!”
Tiếng rên mong mỏi của cô làm họng anh như thắt lại “Anh ước anh được ở bên em suốt đêm nay, Keilly”, anh rên lên đầy thèm muốn “Nhưng họ đang đợi chúng ta” anh nuối tiếc nói “ dù có muốn ở bên em đến thế nào, anh cũng không thích làm gia đình em giận. Em đợi ngoài này khi anh thay đồ nhé?
Cô gật đầu không nói nên lời, cảm giác vỡ vụn trong cô làm cô ngạc nhiên. Cô không định yêu anh, cô cũng không muốn phải lòng anh, vậy mà, đó chẳng là điều cô có thể thay đổi được. Nó làm cô dễ tổn thương hơn, và làm cô sợ hơn khi biết rằng hạnh phúc của người đàn ông này quan trọng với cô hơn của bất kỳ ai khác, rằng cô đã vội vã đến đây như một con bé tương tư ngốc ngếch, và rằng cô sẽ lại làm điều đó nếu chuyện này sẽ lại xảy ra. Liệu đó có phải là cảm giác mà mẹ cô có với cha cô? Nếu đúng thật là như thế thì giờ cô đã hiểu mẹ hơn được một chút.
“Sẵn sàng chưa?”
Cô giật mình quay lại, không để ý đến thời gian khi cô chờ đợi anh, cô thích thú với bộ vét màu áo xanh sẫm anh đang mặc, mắt anh sẫm hơn khi anh nhìn cô. Cô yêu người đàn ông này, vậy mà giữa họ không hề có tương lai, chỉ có hiện tai, trước khi anh trở về cuộc sống hào nhoáng mà anh yêu thích, cuộc sống mà cô biết là mình sẽ không bao giờ chia sẻ cùng anh, nếu là dưới vai trò bạn gái anh hay là bất cứ vai nào anh chọn cho cô.
“Keilly”, anh bối rối khi nhìn thấy sự mất mát trong mắt cô.
Cô buộc phải cư xử bình thường, Rod sẽ không bao giờ biết cô yêu anh sâu sắc như thế nào “Sẵn sàng rồi”, cô đáp vẻ vui sướng “Em chỉ đang lo mưa sẽ đổ lại thôi”, cô chỉ vào bầu trời đang tối dần khi họ ra ngoài.
Tay anh choàng qua vai cô khi họ bước về xe. “Miễn là chúng ta khô ráo đến khi vào được xe”, anh nói.
Họ dùng xe dượng cô để về khách sạn, chiếc Jaguar vẫn tắc lại trong bùn. Cô không ngần ngại ngồi bên Rod khi anh cầm lấy chìa khóa xe trong tay cô và lái xe về.
“Em không đang lo lắng đấy chứ?” Rod lo ngại nhìn cô “Anh chắc dì em sẽ không bực đâu”, anh cầm tay cô “Anh đã giải thích cho dì qua điện thoại rồi”
Cô giật mình, quay lại anh “Em chắc là dì Sylvie không bực tí nào. Dì quen đối phó với mọi chuyện rồi.”
“Vậy thì là vì cái gì?”
Cô nuốt mạnh khi nhận ra sự mẫn cảm của anh. “Gì cơ”
Anh cau mày “Em trông có vẻ khác trước”.
“Đó không phải là điều mà mọi người phụ nữ đều gặp khi anh hôn họ cuồng si sao” Cô chế giễu, miệng cô cong lên, cô biết rằng hoặc là cô phải trở nên can đảm, hoặc phải ra đi nhường anh cho người nào đó yêu anh.
“Thế tốt hơn đấy,” anh ngoác miệng cười. “Anh không quen với việc thiếu đi vẻ thách thức trong mắt em.”
“đừng lo”, cô láu lỉnh nói “Nó vẫn còn đây”
Họ đi thẳng đến phòng ăn khi Keilly và Rod vừa đến khách sạn, Rod gật đầu chào Kathy, mặc dù họ cũng không thể nói chuyện với vợ chồng chị vì cả hai đang ngồi ở phía cuối bên kia bàn.
Như dì cô dự đoán, mọi người xem Rod cũng như những vị khách khác, bữa ăn tiếp diễn và Keilly thấy mình khá thoải mái trong vai trò bạn gái anh, những cái vuốt ve thân mật của tay cô, những nụ cười ấm áp anh dành cho cô đủ để mọi người biết rằng anh nghĩ thế nào về cô.
“Tội nghiệp xe của anh” một trong những người bạn lâu năm nhất của dượng cô nói khi họ đứng trong phòng khách, thưởng thức rượu brandy và cà phê.
Rod gật đầu, tay anh vòng ôm hông cô khi anh giữ cô bên mình “Tôi sẽ phải gọi một tiệm sửa xe vào sáng mai và nhờ họ kéo nó ra ngoài”.
“Không cần phải rắc rối thế” Peter đến chỗ họ cùng với Kathy miễn cưỡng đi bên cạnh. “Tôi là Peter Carmichael”, anh thân thiện đưa tay ra chào. “Anh thuê một trong những căn nhà của tôi”, anh giải thích, dường như không để ý đến vẻ ngạc nhiên của vợ anh; Kathy rõ ràng đến lúc này vẫn chưa biết rằng Rod đang ở tại một trong những khu đất của họ! “Tôi sẽ cho ai đó đem máy kéo đến vào sáng mai và sớm lấy xe anh ra ngoài.
Keilly quan sát cả hai người, Peter là người có đủ mọi lợi thế về mặt xã hội, giáo dục tư, trường đại học, còn Rod sinh ra và lớn lên trong một gia đình bậc trung, làm việc cực nhọc để giành lấy vinh quang và sự công nhận của xã hội. Quả là một sự khác biệt đáng giật mình, vậy mà cô có thể thấy cả hai dường như ngay lập tức rất thích nhau.
“Cảm ơn anh rất nhiều” Rod mỉm cười biết ơn. “Anh thật tử tế”.
“Không có gì” Peter gạt đi. “Tôi lẽ ra phải cho rải nhựa lại con đường đó từ hồi hè trước khi tôi có cơ hội. Chúng tôi thường không có khách cư ngụ vào mùa đông, anh thấy đấy, tôi đã hoàn toàn quên bẵng con đường đó có thể tệ đến thế nào khi mùa đông đến. Ồ, anh xin lỗi cưng à, “ anh dẫn Kathy ra chào “Đây là vợ tôi Kathy”, anh hãnh diện.
Rod gật đầu “Chúng tôi đã gặp nhau”.
Kathy nuốt mạnh, mặt cô dường như còn tái hơn cả trước. “Tôi - chúng ta? cô nghẹt thở, mắt cô mở lớn.
“Tại gian hàng từ thiện” anh nhẹ nhàng nhắc lại, ánh mắt anh nheo lại đầy suy tư.
“Ồ, ồ phải” cô gật đầu liếm ướt đôi môi khô “Tôi sẽ ghé qua nhà bếp xem mình có giúp đc gì không.” Cô cáo lỗi và vội vàng rời khỏi trước khi ai đó nghĩ đến việc ngăn cô.
Keilly quan sát chị khi Kathy khuất vào trong bếp, nhận ra chị cô lại bắt đầu căng thẳng. Kathy gần như, gần như đã đến giới hạn chịu đựng, và nếu Kathy đúng như thế thì sẽ không ai biết chị ấy có thể nói gì hoặc làm gì. Trong khi buổi tối nay được tổ chức chỉ với mục đích là để mọi người thư giãn.
“... liệu 9g sáng mai có sớm quá không?” cô nghe đoạn cuối câu nói của Peter, anh hiển nhiên không thấy gì bất thường khi vợ anh đòi xuống bếp giúp mẹ cô ấy.
“9g là tốt rồi” Rod gật đầu “Anh có chắc là không có gì bất tiện vào sáng chủ nhật chứ?”
Peter khẽ cười “Tôi có cả khu điền trang cần phải trông coi, và thật không may là gia súc, và mùa màng chẳng hề nhận ra là chúng tôi cần phải nghỉ ngơi ngày chủ nhật nữa” Anh tự trào lộng mình.
Rod phá lên cười “Tôi cũng không, tôi chưa nghĩ theo hướng này trước đây bao giờ. Chắc phải khó khăn cho bọn trẻ khi anh phải làm việc mỗi ngày?”
“Chúng tôi mới chỉ có một đứa con gái” Nụ cười của Peter trở nên mơ màng “Heather chẳng thích gì hơn khi được quanh quẩn ở khu điền trang với tôi hơn bất kỳ thứ gì khác. Với một cô bé 6 tuổi, tôi nghĩ là đó chỉ là chuyện mơ mộng thôi, khi con bé lớn hơn, có lẽ sẽ thay vào đó bằng những lời phàn nàn hơn là vui thích!”
Cả hai người cùng nói chuyện với nhau như thể họ đã biết nhau từ lâu, đó không phải là một điều nên khuyến khích. Nhưng Keilly không biết ngăn lại bằng cách nào. Kathy nên ở ngoài đây và giúp cô thay vì bỏ đi như thế!.
“... tôi không biết anh có còn ở đây đến lễ Phục sinh không?”
Một lần nữa, cô vẫn chỉ nghe được loáng thoáng cuộc trò chuyện của Peter, dù cô biết điều mà anh sắp nói tới là gì!
“Tôi thấy không nghĩ lý do gì để mà không đến cả” Rod khàn giọng trả lời “Và thậm chí vì một số ít lý do đặc biệt hơn mà tôi càng cần phải đến. ” anh nhìn về hướng Keilly khi nói câu cuối.
“Trong trường hợp đó-“
“Peter, em không nghĩ lúc này phù hợp đâu”, cô cắt ngang. “Ngoài ra, anh Barlett đến đây để nghỉ ngơi”.
Anh cau mày trước giọng điệu gay gắt vô căn cứ của cô. “Chỉ vài giờ thôi mà” anh bối rối nói “Điều đó sẽ có ý nghĩa rất nhiều đối với những nỗ lực của chúng ta'
“Anh hỏi Kathy về chuyện đó chưa” cô tuyệt vọng nói “Sau hết, chị ấy thường là người tổ chức nó và-”
“Em biết rằng anh đã nói với cô ấy ngày hôm nọ” anh trông càng bối rối hơn.
“Có lẽ cả hai nên nói cho tôi biết chuyện này là thế nào...” Rod nhìn hai người.
“Chúng tôi cư xử thô lỗ làm sao” Peter mỉm cười vẻ hối lỗi. “Anh biết đấy, lễ Phục sinh hàng năm chúng tôi đều tổ chức một lễ hội tại khu vườn ở Hall” anh giải thích, “Chúng tôi thường mời một trong những nhân vật ở nhà thờ đến dự và khai mạc buổi lễ. Tôi biết là anh thường không làm điều đó nhưng tôi tự hỏi-”
“Tôi rất thích được đến và khai mạc lễ hội” Rod gật đầu.
Keilly mở tròn mắt nhìn anh “Anh ư?”
“Tại sao không?” Anh nhướn mày.
“bởi vì - à - là vì”
“Keilly và vợ tôi cảm thấy thật thô lỗ nếu đề nghị anh” Peter kể. “Nhưng quan điểm của tôi thì cho rằng anh chẳng đi đến đâu nếu anh không hỏi”.
“Tôi cũng thấy thế” Ánh mắt anh đầy ngụ ý khi anh nhìn xuống Keilly.
Cô đỏ mặt khi hiểu ẩn ý của anh. “Chúng em cho rằng anh chỉ muốn đến đây để nghỉ ngơi thôi.” cô ngập ngừng bào chữa “rằng anh không muốn liên quan đến những hoạt động đó”.
“Em thật chu đáo với anh, em yêu à” tay anh ôm chặt quanh hông cô khi cô cứng người trước lời âu yếm đó. “Nhưng anh không phiền chút nào. Ngược lại, anh rất vui nữa kia”
“Tôi hy vọng thế” Peter nói vẻ nồng nhiệt. “vậy là tôi có thể yên tâm ghi tên anh trên tờ quảng cáo rồi chứ?”
“Dĩ nhiên” Rod đồng tình “Tôi rất trông mong vào sự kiện đó”
“Tôi không thể tả hết là tôi vui đến thế nào” Peter kêu lên “Tôi sẽ tìm Kathy và nói cho cô ấy biết chuyện này. Cô ấy sẽ sướng run cho xem!” Anh đoán.
Kathy còn lâu mới vui mừng vì tin đó, phản ứng bộc trực của cô trước thông tin của chồng có thể để lộ nhiều hơn điều mà cô muốn giấu! “Sao hai người không nói chuyện tiếp” để cả hai nói chuyện với nhau mà không có cô kế bên quan sát là điều cuối cùng mà cô muốn họ làm, nhưng với hoàn cảnh này thì chuyện đó ít ra vẫn còn đỡ tồi tệ hơn “Em sẽ tìm Kathy” Cô đề nghị.
“Đừng đi quá lâu” Rod âu yếu nói khi anh ngập ngừng buông cô “Anh biết phụ nữ bọn em sẽ thế nào nếu để gần nhau” anh đùa.
“Đặc biệt là khi có cả 3 người bọn họ” Peter hùa vào đùa cợt “Việc có Sylvie và Kathy là đã đủ tệ rồi, nhưng thêm cả Keilly vào nữa thì -! Chắc cả mấy giờ nữa chúng ta cũng chẳng thấy họ!
Keilly để mặc họ đùa cợt, tâm trí cô lơ đãng. Cũng như Kathy, cô biết buổi tối nay thật sự không ổn, nhưng cô chắc chắn cả hai người bọn cô chả thể hình dung là Rod và Peter quả thật thích thú với nhau.
Kathy vẫn trong bếp với mẹ cô, dù xem ra công việc dọn dẹp vốn đã khá ít ỏi trong căn bếp này cuối cùng cũng đã được làm xong.
“Mẹ làm tiếp nhé” Kathy nói khi cô thấy vẻ lo lắng của em mình. “Con sẽ ra ngoài một tí”.
“đừng quá lâu nhé”, mẹ cô dặn.
“Anh ta đã đi chưa?” Kathy rít lên ngay khi họ một mình.
“Chưa” Keilly thở dài. “Chị biết em lái xe đưa anh ấy mà. Anh ấy và Peter vẫn đang nói chuyện với nhau- “
“Và em để họ lại một mình!” Chị họ cô thở dốc “Em điên à? Họ có thể đang hỏi nhau đấy!”
“Kathy-“
“Thôi nào”, Cô kéo Keilly vào cùng “chúng ta không thể để hai người cạnh nhau thêm nữa. Và chị phải nói, chị nghĩ là em nên cảnh báo chị là anh ta đang ở trong một trong những khu nhà của bọn chị-”
“Kathy, chị làm ơn lắng nghe-”
“Chị không có thời gian, “ cô nạt em “Chị phải - A, anh yêu quý” cô cười nhợt nhạt với chồng khi cả hai đến gần họ “Em đang tìm anh đây”
“Anh chẳng đi đâu cả” - Anh cau mày.
“Em bị nhức đầu, Peter” cô nói vẻ căng thẳng. “Dù không thích rời buổi tiệc sớm nhưng em nghĩ chúng ta phải về thôi”.
Ngay lập tức anh tỏ vẻ lo lắng “Tệ lắm không, em yêu?”
“Dĩ nhiên là tệ rồi”, cô gắt gỏng “Em đã chẳng phải bảo anh nếu không như vậy.”
“Không, dĩ nhiên là không” Peter đỏ bừng trước lời khiển trách “Rod và anh chỉ mới nói chuyện về Lễ hội vào ngày Phục sinh-“
“Em chắc rằng anh Barlett sẽ không thích những hội hè ở một tỉnh lẻ của chúng ta” Kathy cáu kỉnh.
“Ngược lại, bà Carmichael” anh dài giọng “chồng bà đã yêu cầu tôi khai mạc lễ hội giúp bà”
Keilly quan sát sắc mặt của chị cô dần tái nhợt, dù cô khó mà có thể dành sự đồng cảm với chị cô dù chỉ là một chút. Nếu chị cô chỉ cần dành hai phút để nghe cô thì chị đã được cảnh báo trước. Giờ thì đã quá muộn rồi.
“Vậy sao?” Giọng cô khó chịu.
“Tôi rất vui vì được tham gia” Rod gật đầu, mắt anh nheo lại “Tôi nghĩ là cô muốn được thảo luận chuyện này vào lúc khác”
Cô giật mình nhìn anh “Tôi nên thế?”
“Cô bị nhức đầu” anh cười nhắc nhở.
Kathy đỏ bừng “Dĩ nhiên” Cô khoác tay Peter “Tôi sẽ gọi và hẹn lại anh sao, anh Barlett.”
“Bất cứ khi nào” anh đồng ý “Cô biết là tôi ở đâu”
“Vâng” cô căng thẳng. “Peter, chúng ta đi được chưa?”
Chồng cô ngay lập tức gật đầu “Chúng tôi phải đi và chào mọi người đây. Gặp lại anh sáng mai, Rod” anh nói vẻ rầu rĩ. “Keilly” anh hôn nhẹ lên má cô, Kathy cũng hôn em cô trước khi họ băng qua phòng chào ba và mẹ cô.
Rod nhìn họ vẻ suy tư “Một cặp thật đẹp đôi”
“Phải”
Anh nhìn xuống Kathy, mặt anh giãn ra “Họ là những người bạn tốt của em à?” Anh hỏi vẻ quan tâm.
“Rất thân” cô nói ngắn gọn như Kathy vài phút trước, không muốn nhắc đến vợ chồng chị cô thêm.
“Bà Carmichael có hay bị nhức đầu không?
Keilly nhìn anh sắc lạnh “Thỉnh thoảng”
“Tội nghiệp”, anh dài giọng.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều khi Kathy và Peter đi, và cô càng thoải mái hơn khi thấy Rod dễ dàng tán gẫu với những vị khách khác, anh hoàn toàn kiểm soát được bản thân và cuộc nói chuyện. Khi cô nhìn anh, cô biết mình không thể không yêu một người như anh. Anh đẹp trai, quyến rũ, anh dành cho cô sự quan tâm trọn vẹn mỗi khi anh nói chuyện hay nhìn cô, cô gái nào có thể cưỡng lại người đàn ông như thế? Cô chưa bao giờ thấy anh tỏ ra tàn ác với cô như những gì anh đã làm với Kathy và Veronica, ngay cả khi cô xua đuổi anh nhưng anh vẫn trở lại bên cô thiết tha hơn trước. Cô không thể làm gì khác ngoài yêu anh!
“Có chuyện gì sao” - Anh quay lại và bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn anh.
“Ồ - ơ - không” cô đỏ bừng và cảm thấy không thoải mái “Không có gì cả. Anh thích em chở anh về không?”
“Dì em có phiền lòng nếu chúng ta rời đây không?”
“Không, dĩ nhiên là không rồi”
“Vậy thì anh rất thích được em đưa về” anh khàn giọng nói “Em ở thêm cạnh anh một chút nữa nhé”
“Đủ cho đến khi đảm bảo anh về đến nhà thôi” cô chế giễu.
“Rõ là mắc cỡ” anh nhăn mặt “dù có vẻ như khá khôn ngoan”, anh thêm vào khi họ đi đến chỗ dì và dượng cô đang nói chuyện với những người khác.
“Khôn ngoan?” Cô nhướn mày hỏi lại.
“Nếu em vào nhà, anh có lẽ sẽ không để em trở ra mất” anh mỉm cười.
Keilly cảm thấy như mình nín thở trước nụ cười âu yếm của anh. “Đó không phải là việc mà anh được quyền lựa chọn” cô nạt anh.
Ánh mắt anh tìm mắt cô “Thật vậy sao?”
“Thật thế” Mắt cô ánh xám lên, nhận ra cô đã hé mở tâm hồn mình quá nhiều trong đêm nay, cô vẫn chưa thể nào dấu được tâm trạng mình kể từ khi cô phát hiện ra tình cảm của mình dành cho anh.
“Chúng ta không nên tranh cãi nhau về điều đó” anh siết nhẹ nơi hông cô “Anh không muốn tranh cãi với em chút nào.”
Mọi thứ quá nhanh - với Keilly! - Họ xin lỗi mọi người và Rod lái xe đưa họ về khu nhà thuê. Cô hơi sợ với việc ở một mình bên anh lần nữa, cô không chắc về phản ứng của mình trước anh, dù lúc trước đó cô đã nói điều ngược lại.
“Em đi chơi với anh vào tối mai nhé?” Anh bất ngờ hỏi “Ồ, không phải đến nhà hàng” anh nói nhanh khi thấy vẻ rút lui của cô. “Anh cho rằng mình đã học đc bài học ở đó rồi”, anh rầu rĩ nói. “Không, lần này anh định sẽ dẫn em đến nơi nào mà không ai nhận ra anh”
“Có nơi như thế sao?” Cô chế giễu.
Anh mỉm cười “Có rất nhiều nơi như vậy” anh đảm bảo “Anh sợ là em sẽ thu hút sự chú ý nhiều như anh lúc trong nhà hàng vào tối hôm nọ.”
Cô quay ngoắt nhìn anh, trong xe khá tối khiến cô không thể thấy đc nhiều. “Ý anh là thế nào?”
“Em là người ở đây” anh nhẹ nhàng giải thích “mọi người rất hứng thú với việc xem em hẹn hò với ai”
“Đó là tất cả những gì anh nghĩ sao?” cô ngờ vực hỏi.
“Dĩ nhiên. Anh còn có thể nghĩ gì khác” Anh nhún vai.
“Không gì cả” cô nhanh chóng gạt đi “Và nếu anh chắc rằng chúng ta sẽ không bị ai nhòm ngó vào tối mai thì em sẽ rất thích đi cùng anh”
“Tốt”
Cô lờ đi vẻ thõa mãn trong giọng nói anh “Có thể anh nên gọi em nếu Peter không xoay xở được để kéo xe anh ra khỏi bùn; em có thể đến đón anh lần nữa”
“Anh ấy có vẻ chắc chắn”
“Anh ấy là người rất tự tin” cô đồng tình, chợt ước gì cô đã không đem chủ đề về Kathy và Peter trở lại. Nhưng cô cũng không cần phải lo lắng, Rod có nhiều điều đáng quan tâm hơn trong đầu anh lúc này!
“Keilly!” Anh quay người về phía cô khi dừng xe tại cuối đường và tắt máy. “Lạy Chúa, Keilly, anh đã chờ điều này cả buổi tối nay rồi!” Anh kéo cô vào lòng, và hôn cô đầy chiếm hữu.
Cô biết từ ngay khi lưỡi anh chạm vào môi cô là cô phải hôn anh, đã hàng giờ trôi qua kể từ khi họ chạm vào nhau nhưng vẫn không làm mờ đi ham muốn giữa họ, xúc cảm của họ bùng lên nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát.
“Anh yêu em, Keilly. Anh yêu em” Rod thì thầm những lời ấy rất, rất nhiều lần trên môi cô trước khi thật dữ dội hôn cô một lần nữa khiến cô thấy mình yếu ớt.
Sự thú nhận của anh, cùng tình cảm của cô dành cho anh, đã khiến cô níu chặt lấy anh và hôn trả với cường độ cuồng nhiệt không kém, cô không hề kháng cự khi anh kéo áo khoác khỏi vai cô, mở ba nút áo nơi cổ áo cô, đẩy lớp vải sang bên để chạm vào bầu ngực màu kem của cô, tìm kiếm nụ hoa săn cứng của cô bên dưới làn áo lót, ve vuốt núm vú với cảm giác run lên vì khoan khoái.
“Sao chúng ta không vào nhà?” Cô hỏi rời rạc.
“Không” anh rên lên, môi anh trở lại môi cô.
Cô không hiểu vì sao anh lại từ chối, và khi môi anh ấm áp di chuyển đến đầu ngực nhói đau của cô, cô thật không quan tâm đến nữa, cô cong người lên về phía anh, thở dốc khi răng anh chạm vào vùng da nhạy cảm của cô.
“Chạm vào anh đi Keilly” anh rền rĩ khuyến khích cô “Hãy chạm vào anh. Như cách anh đang chạm vào em!”
Không ngập ngừng, cô nhanh chóng tháo nút áo sơ mi anh, và hôn trên thân hình săn cứng của anh, cảm nhận anh đang run lên dưới những cái vuốt ve của cô. Một sức mạnh nào đó đang thúc cô ve vuốt anh thật mật thiết hơn, một tay cô vuốt dọc xuống đùi anh, cảm nhận sự căng thẳng của anh khi cô chạm vào phần nam tính đang khuấy động vì nỗi khao khát cô.
“Không phải ở đó, em yêu” anh rên lên khi một cơn rùng mình khác vỡ ra trong anh “Keilly, làm ơn. Anh muốn em quá chừng!” Anh nhanh chóng đẩy tay cô, mồ hôi lấm tấm nơi trán anh khi anh cố gắng kiềm chế xúc cảm đang dâng trào.
“Em cũng muốn anh” cô nghẹn vì thất vọng.
“Nhưng đây không phải là chiếc giường mà anh đã hứa với em?” anh nhẹ nhàng khiển trách.
“Ngôi nhà-”
“Anh muốn em thật chắc chắn” Đầu ngón tay anh lướt nhẹ qua môi cô ngăn cô không nói “Anh muốn em thật chắc chắn trước khi chúng ta yêu nhau, bởi vì một khi em trở thành của anh thì anh sẽ không bao giờ có ý định sẽ để em rời xa anh”
Cô chớp mắt nhìn anh trong bóng tối, sự tỉnh táo nhanh chóng quay trở lại khi anh không còn hôn cô “Anh - anh nói gì thế?” cô run rẩy hỏi.
“Bất kể anh làm gì, hay tương lai anh sẽ đi đâu, anh muốn em phải ở bên anh” Anh nhẹ nhàng nói, vuốt nhẹ tóc nơi thái dương cô “Nhưng đó cũng phải là điều em muốn nữa”
“Nhưng em-”
“Điều đó còn quá sớm với em, anh biết” anh lại ngăn cô. “Nhưng rồi sẽ ổn thôi, em sẽ thấy” Anh cài nút áo cô bằng hai bàn tay còn run rẩy của mình. “Chỉ cần tin anh, Keilly. Hãy tin anh” Anh nấn ná hôn cô trước khi ra khỏi xe, ngoại trừ vệt sẫm trong mắt anh, ngoài ra trông anh vẫn thật bình thường sau khoảnh khắc đam mê giữa hai người. “Gặp lại em ngày mai, cưng à” anh cuối xuống nói “Lúc 7g. Chúng ta sẽ dùng bữa tối trước” Anh nói.
“Nhưng-”
“Anh yêu em, Keilly”
Cô thở hắt, ngăn mình không thốt lời yêu anh. Nếu anh biết cô cũng yêu anh, anh sẽ không bao giờ để cô đi cho đến khi anh chiếm trọn cô hoàn toàn “Ngày mai nhé” cô ngắn gọn đồng ý.
Cô ngồi lại và chờ cho tới khi đèn được bật lên trong ngôi nhà, để chắc chắn là anh vẫn ổn, biết rằng những phút ngồi nán lại bên đường lúc này của cô chỉ là do cô thấy mình đang run rẩy để có thể lái xe đi bất kỳ nơi nào khác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.