Ước Định Vĩnh Hằng (Truyện Cổ Tích Của Họ)

Chương 17: Vương quốc của cô ấy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngân Hà chưa kịp định thần thì đã bị lam Nguyệt Minh kéo như bay đến bãi đậu xe ngoài đường lớn, lúc yên vị trên ghế phó lái rồi cậu mới sực nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng là ngoài điện thoại ra Ngân Hà cái gì cũng không mang. Oa túi thần kỳ của cậu, cậu không thể ra ngoài mà không mang theo túi, ví, mắt kính oa oa oa. Ngân Hà ở trong lòng gào khóc một ngàn lần, ngoài mặt ủy khuất không thể tả, làm Lam Nguyệt Minh cũng có chút chột dạ.
"Này! Em sao thế, đau bụng à?"
"Không phải! Em không mang túi, vì tiền, cả kính cũng không đeo."
"Không có sao, chị cho em mượn, còn kính thì... chẳng phải em vẫn nhìn thấy hay sao? Với lại em không đeo kính trông đẹp trai hơn đấy."
Lam Nguyệt Minh không hiểu sao lại cảm thấy vẻ phụng phịu này của Ngân hà dễ thương kinh khủng, câu cuối cùng nói ra thật sự là lời thực lòng nhưng trong giọng nói lại pha chút cợt nhã thường thấy nên thành ra chọc người bên cạnh đỏ mặt một trận.
"Đừng... đừng trêu em! Em nhìn thấy, nhưng mờ lắm."
Ngân Hà nghe xong câu này quả thật lúng túng không thôi, cậu phát hiện người này hình như rất thích khen cậu, nhưng mà quả thật có chút không thể lập tức thích nghi. Vì sao một cô gái có thể thường xuyên nói ra những lời xấu hổ như thế với một vẻ mặt như không thế này? Người ta là con trai nhưng vẫn sẽ ngại lắm đó!
"Chị nói thật mà... Ha ha bó tay em luôn. Không thấy đường thì chị nắm tay dắt em đi, đi đến tận cùng thế giới luôn."
Đã nhiều lần diện kiến được tần suất đỏ mặt của Ngân Hà, cùng vẻ ngượng ngùng như cô dâu nhỏ của cậu Lam Nguyệt Minh đâm ra xem đến nghiện, chỉ cần chớp được thời cơ thì liền 'xuất kích' khiến cho người bạn nhỏ bên cạnh đỏ mặt không thôi, phải bịt tai tránh né.
Lúc xe khởi động thì không gian trở về trạng thái yên lặng được một lúc làm Ngân Hà thở phào một cái, nhưng rồi chưa được bao lâu thì Lam Nguyệt Minh lại tiếp tục.
"Tiểu công chúa ơi là tiểu công chúa, chị thật tò mò về người yêu tương lai của em nha! Tính cách em đặc thù thế này cơ mà."
Lần này nghe xong Ngân Hà trực tiếp lơ đẹp, cái gì mà 'tiểu công chúa' chứ? Tuy vậy mặt cậu vẫn là đỏ lên vì ngượng ngùng. Còn Lam Nguyệt Minh thì bẩn bựa cười như được mùa, Ngân Hà nhíu nhíu mày lườm cô một cái, trên đời này làm gì có cô gái nào lại thế này cơ chứ?
"Chúng ta đi đâu vậy ạ?"
Ngân Hà bị chúng mù đường, cho dù có đi qua bao nhiều còn đường thì cũng đều cảm thấy chúng cực kỳ giống nhau, đến lúc gần như không thể phân định được nữa thì liền quay sang hỏi Lam Nguyệt Minh.
"Dẫn em đi bồi dưỡng ước mơ."
"Hả?"
"Dẫn em đi bồi dưỡng ước mơ! Làm điều có lợi cho tương lai của chị ha ha ha."
Đôi mày nhỏ nhíu chặt, khuôn mặt bánh bao tràn đầy vẻ không hiểu, Ngân Hà cậu lại sắp bị vị nữ tinh anh này lôi vào bẫy hay sao thế? Đột nhiên lại cảm thấy mùi vị của sự nguy hiểm tràn ngập nơi đây.
Mà sự thật chứng minh, nghi vấn của Ngân Hà cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý vì sau đó xe của bọn họ dừng lại trước một tòa cao ốc mà từ xa đã có thể thấy được bảng hiệu đề 'Zeni Group' đỏ rực dưới nền trời xanh.
'Đây chẳng phải là thương hiệu thời trang nổi tiếng mà cậu vẫn thường nghe báo đài nhắc đến sao? Bộ sưu tập của họ lần nào cũng cháy hàng cả.'
"Chị... chị làm ở đây sao?"
"Đúng! Cảm thấy rất ngầu có đúng không?"
Ngân Hà vậy mà lại lập tức gật đầu, đôi mắt to tròn phối hợp chớp chớp trưng ra vẻ mặt vô cùng sùng bái, vẻ mặt ngây ngô hệt như mèo con nho nhỏ, nội tâm Lam Nguyệt Minh sau khi nhìn thấy một màn như thế đương nhiên là chống đỡ không nổi, đôi tay ngứa ngáy vò loạn mái tóc cậu, sau đó còn xoa bóp hai cái má phính phính đến đỏ hồng đáng thương.
"Em thật sự có thể vào bên trong sao?"
Ngân Hà tội nghiệp xoa xoa đôi má bị bóp đến nóng rần của mình, nghiêng đầu hỏi cô.
"Đương nhiên!"
"Chị sẽ không bị sếp trách phạt chứ?"
"Sẽ không!"
'Vì chị chính là sếp ở đây mà nhóc! Không lẽ chị lại tự kỷ đến mức tự mình đi đuổi việc mình.' Lam Nguyệt Minh nói ra một câu khẳng định chắc nịt trấn an Ngân Hà, bất quá vế sau vẫn là giữ lại trong lòng, nói cho chính mình nghe. Vì sao hả? Đương nhiên là vì không muốn dọa sợ tên nhóc có trái tim thiếu nữ đầy vẻ mong manh này rồi.
Lúc hai người tiến vào bên trong có không ít người vẫy tay với Lam Nguyệt Minh.
"Chị Lam buổi sáng tốt lành."
Lam Nguyệt Minh mìm cười vẫy tay với họ.
"Sáng tốt lành, mọi người cố gắng nhé! Hôm nay có thể tan làm sớm đấy."
Người kia nghe xong thích ý ra mặt. Lam Nguyệt Minh cười nắm tay Ngân Hà dẫn vào thang máy.
"Cẩn thận kẻo ngã nha! Nắm lấy tay chị nè!"
"Vâng!"
"Đừng có hồi hộp quá, giờ này mọi người đều làm việc rồi, chỉ có bên công văn và ngoại giao mới chạy qua chạy lại thế thôi, không có đông người đâu."
Lam Nguyệt Minh đương nhiên vẫn còn nhớ bệnh sợ người của tên nhóc bên cạnh. Dù gì cũng là cô mang người đến đây, làm một khóa bồi dưỡng cho nhân tài 'sớm muộn gì cũng hốt về công ty' này, ấn tượng đầu tiên đương nhiên không thể quá sơ xuất, đột nhiên lại dọa sợ Bé Ngốc này thì thật không tốt.
"Vâng ạ! Nhưng chúng ta đang đi đâu vậy chị."
Đến nơi không quen Ngân Hà đương nhiên có chút hồi hộp, nhưng cậu vẫn là cố gắng kềm lại tư tưởng sợ sệt của mình, 'Zeni Group ngôi nhà của những giấc mơ' lúc cậu đọc thấy dòng này trên tạp chí đã cảm thấy nơi này là một nơi nhất định rất tốt, thật không thể tin là trong cuộc đời nhạt nhòa của cậu lại có thể được một lần được đặt chân đến nơi này, thật sự có chút cảm động muốn khóc.
Ngân Hà thật sự có ấn tượng rất sâu sắc với các mẫu thiết kế độc quyền của nơi này, từng đường nét đầu là sự bức phá của nghệ thuật, cảm giác như chứa đựng cả một bầu trời tự do tươi đẹp, lúc đó cậu còn mô phỏng lại may thành váy cho búp bê, nhưng quả nhiên vẫn là không thể nào tinh tế bằng bản gốc, thật sự rất muốn gặp gỡ nhà thiết kế ấy một lần.
Con người mà, trong lòng đương nhiên đều chứa đựng một chút hoài bảo nhỏ nhoi, là chấp niệm cũng là khát vọng.
"Đi phòng làm việc của chị! Chị có vài món đồ muốn cho em xem."
Lam Nguyệt Minh lúc này đương nhiên không tài nào nghe thấu tiếng lòng của Ngân Hà, cô nếu mà nghe được nhất định sẽ tức chết, tên nhóc con này không phải chỉ đơn giản là may đồ búp bê chơi vui một chút thôi đâu, là tín đồ của thời trang đấy, hơn nữa còn rất sùng bái một vị thiết kế sư tên M.L nào đấy nữa cơ, ngoài mặt thì cứ giả vờ ngu ngơ thế thôi chứ bên trong là cả một bụng kiến thức. Cơ mà buồn thay tên nhóc này lại bị sự tự ti của bản thân đè ép hết thảy, bao nhiêu tài hoa cũng không thể nào bộc phát ra được, giống như chiếc hũ nút bị kẹt, chỉ có thể từ từ dùng nhiệt lực hơ nóng để chiếc nút ấy văng ra bên ngoài, thì lúc đó mới có thể lấy ra thức uống ngon lành bên trong.
Thang máy 'ding' một tiếng dừng lại ở tầng 9. Lúc cửa mở ra Ngân Hà nhìn thấy một hành lang hẹp dài hiện ra trước mắt có chút mờ ảo và đương nhiên là vắng vẻ đến độ không một bóng người.
"Thường thì sẽ không ai lên đây vào giờ này đâu, trừ phi có công văn khẩn cấp cần ký. Phía trước chính là phòng làm việc cá nhân của chị, đừng sợ mau đi theo chị đến đây."
Ngân Hà nho nhỏ nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng nắm lấy cánh tay đang chìa ra của Lam Nguyệt Minh. Hiện tại cậu cũng đã tương đối quen thuộc với trạng thái tay trong tay thế này rồi nên cũng không còn cảm thấy ngại ngùng như ban đầu nữa.
Tầng 9 đương nhiên không chỉ gói gọn là văn phòng cá nhân của Lam Nguyệt Minh mà còn ngăn ra một bên là phòng chờ cho khách VIP của tổng tài, tiếp theo là phòng làm việc cá nhân của của cô, dùng để xử lý công việc cùng một số hồ sơ hợp đồng đơn hàng các loại.
Nhưng ít ai biết bên trong văn phòng cá nhân ấy còn có một căn phòng bí mật khác mà lúc xây dựng Lam Nguyệt Minh đã cố tình ngăn ra và chỉ có dấu vân tay của cô mới mở ra được, gọi là 'M room' bên trong bày trí hệt như căn phòng trong hồi ức của Lam Nguyệt Minh, có kệ sách, tivi, máy may và rất nhiều dụng cụ chuyên dụng của ngành thiết kế, thường thì những lúc cần lên ý tưởng cho bộ sưu tập cô sẽ không về nhà mà sẽ trốn trong này. Căn phòng trang nhã phủ một màu vàng nhạt hơi ố, không hề phong cách hiện đại cao sang như văn phòng tổng tài bên ngoài, mà lại chứa đựng chút cũ kỹ xưa của mấy căn phòng trọ lâu năm, ngay cả vật dụng cũng không phải là đồ hiện hành bây giờ, vừa mang một chút hương vị phong sương của tháng năm ấp ủ vừa gợi nhớ đến những hồi ức đã qua của Lam Nguyệt Minh, một câu chuyện xưa một giấc mộng dài...
Ấy vậy mà hôm nay căn phòng bí mật này lại được Ngân Hà, một người lạ mặt đầu tiên được phép bước vào.
Lam Nguyệt Minh dẫn cậu nhóc đi xuyên qua văn phòng cá nhân của tổng tài với mấy bức tường lắp kính trong suốt. Lúc Ngân Hà nhìn thấy bên trên bàn làm việc có để một tấm biển được chạm khắc tỉ mỉ tên và chức vụ của Lam Nguyệt Minh thì đứng đờ ra như trời trồng, phải để Lam Nguyệt Minh lay mấy chập mới hồi thần được. Trưng ra vẻ mặt không thể tin được nhìn chằm chằm Lam Nguyệt Minh.
"Sao thế? Nhìn chị của em không giống một người có thể làm được đến chức vụ này sao?"
Cái đầu nhỏ của Ngân Hà gật gật hai ba cái rồi lại lắc đầu nguầy nguậy trông cực kỳ mâu thuẫn, chọc Lam Nguyệt Minh cười một trận.
"Chuyện này để nói sau đi, thứ chị muốn cho em xem còn ở bên trong cơ."
Nói rồi lại nhanh chóng kéo lấy cánh tay Ngân Hà dắt đi. Đến chỗ góc tường trắng toát nơi đó có một chiếc hộp nhỏ, được che đậy rất kỹ càng, lúc mở ra mới thấy bên trong có dụng cụ quét mã vân tay và một dãy phím số.
Lúc Lam Nguyệt Minh lưu loát nhập mật mã thì Ngân Hà rất tự giác xoay mặt đi, cô thấy vậy liền phì cười một cái rồi xoay đầu cậu, sau đó mới đặt ngón tay trỏ lên trên vạch quét mã, hai ba tiếng 'bíp bíp' vang lên đã thấy bức tường trước mặt nguyên bảng phẳng phiu hiện tại đã tách làm đôi, hiện ra một không gian tươi mát dấu kín bên trong.
"Vào trong thôi."
Lam Nguyệt Minh lần nữa chìa tay về phía Ngân Hà nở nụ cười, nhưng lại thấy cậu do dự đôi chút nên liền biết ý tự mình bắt lấy bàn tay thon dài đang rụt rè giữa không kia kéo vào trong. Mở miệng liền thốt ra một câu bông đùa quen thuộc.
"Chào mừng tiểu công chúa đã đến với vương quốc của ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.