*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Sao lại bắt khách vào bếp như thế hả cái con bé này?"
Lam Húc Toàn nghiêm nghị nói.
"Cha cứ yên tâm đi em ấy là toàn tâm toàn ý!"
Lam Nguyệt Minh xua tay tỏ ý sẽ không vấn đề gì xảy ra đâu, cô vừa nói xong cũng theo luôn vào bếp.
"Bác trai, cháu xuống dưới xem bọn họ."
Dương Hiếu Nghĩa đột nhiên nói.
"Nam nhi đại trượng phu, vào bếp làm gì? Để cho nữ nhi lo đi."
Lam Húc Toàn có chút kiên quyết nói, sau đó còn gọi Lam Đào Cùng Lam Anh Anh kỳ cùng nhau ra vườn xem hoa cỏ gì đó.
Dương Hiếu Nghĩa kỳ thực có chút phân tâm nên đoạn sau có hơi để ngoài tai, mặc dù lúc trước đều một mặt hâm mộ cùng đồng ý với phong cách cùng lập trường của Lam Húc Toàn, nhưng hiện tại lại có chút muốn phản bác.
Rõ ràng bếp là một nơi rất nguy hiểm. Bằng chứng là hai ngày trước cô giúp việc nhà gã đột xuất có việc, lúc đó đã tối muộn rồi, gã lại không muốn ăn ngoài vì ngại đồ ăn không sạch sẽ nên mới 'lần đầu tiên trong đời', bước vô bếp chiên trứng, bắt đầu thì cũng mây trôi nước chảy lắm, gã còn khá tự tin vào bản thân cơ nhưng sau đó thì, trứng vỏ lẫn lộn, dầu bắn tứ tung. Gã sợ đến độ vã mồ hôi lạnh nhanh chóng tắt bếp lên phòng gọi đồ ăn nhanh.
Đột nhiên hắn lại cảm thấy một câu nói trước đây của Lam Nguyệt Minh có phần đúng.
'Phải thấu hiểu thì mới có thể đưa ra nhận định.'
Dương Hiếu Nghĩa liếc nhìn tay mình một chút, phút chốc vành tai đột nhiên đỏ lên. Gã cũng vì vậy mà bị chính mình dọa cho một trận, nâng tay tự vả mặt, trong lòng không ngừng mắng chửi bản thân.
'Mày đang nghĩ cái gì vậy? Rõ ràng mục tiêu mà mày hướng tới là Lam Nguyệt Minh.'
Nhưng trong vô thức gã lại hướng mắt nhìn vào trong bếp không yên lòng nghĩ.
'Liệu rằng nàng công chúa mong manh ấy có thể sẽ gặp nguy hiểm không?'
Trong đầu gã bất giác lại hiện lên một đôi mắt đẫm nước, kiều diễm tựa như nàng Belle* khoác trên mình chiếc váy dạ hội màu vàng trong tuyệt phẩm của Disney.
*(Nữ chính trong câu chuyện - Người đẹp và quái thú - Beauty and the Beast)
Dương Hiếu Nghĩa bị chính suy suy nghĩ của bản thân làm cho mù mờ, đôi mắt mơ màng có phần ảm đạm đi trông thật bất đồng với nét mặt ngạo khí lạnh lùng. Gã nhủ thầm, có khi rửa mặt rồi sẽ tốt hơn một chút, ít ra cũng sẽ tỉnh táo hơn hiện tại.
Gã từ sau lần gặp gỡ với Ngân Hà ở công viên kia thì đều luôn mơ cùng một giấc mơ. Trong giấc mơ, Ngân Hà mặc trên người chiếc váy công chúa xinh đẹp ngây thơ cười với gã, hỏi gã muốn ăn gì?
Lần đầu mơ thấy còn cảm thấy hơi sợ, nhưng lần lượt đến lần thứ hai, thứ ba lại cảm thấy có chút thích, đến lần thứ tư thứ năm liền không thể thoát ra... Bất giác gã đã buông mình đắm chìm vào trong giấc mơ mất rồi.
Gã cảm thấy mình phát điên, người gã muốn muốn cưới là Lam Nguyệt Minh, gã đã tự hứa với lòng là phải mang bằng được nàng công chúa kiêu ngạo này về trấn áp. Nhưng hiện tại, người gã cảm thấy muốn che chở lại là...
'Aaaa!' Gã gào thét trong lòng, không nên nghĩ nữa, không cho phép nghĩ nữa.
Nửa giờ sau một bàn đồ ăn thịnh soạn đã được bày ra trên chiếc bàn lớn ở phòng ăn.
Không gian trang nhã lại có thêm ánh đèn vàng, nội thất khá cứng nhắc được sắp xếp theo ý của gia chủ, hiện tại cũng vì tiếng cười nói rôm rả mà trở nên nhu hòa không ít.
"Ngân Hà thật sự rất giỏi, rất nhiều món ở đây đều là do em ấy làm."
Lam Thi Linh nhàn nhạt nét mặt nói lời khen ngợi.
"Em... em đâu có!"
Ngân Hà ngại ngùng gãi gãi tóc.
"Khen em thì em nhận đi, đứa trẻ này!"
Lam Nguyệt Minh tiến đến từ phía sau nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
"Thật ngoan, thật lễ phép!"
Ngay cả Lam Húc Toàn ngày thường mặt lạnh đến mức có thể đông cứng toàn hội trường hiện tại cũng vì không khí ấm áp đoàn viên này mà hòa tan không ít.
"Cha! Có phải nhìn cảnh nhớ người không? Ngân Hà rất giống anh hai đi."
Lam Nguyệt Minh nhìn thấy tâm trạng của Lam Húc Toàn hòa hoãn không ít, đánh bạo nói.
"Nhắc đến nó làm gì? Làm gì có kiểu so sánh như thế chứ? Cái thằng ngu ngốc kia là tự nó muốn chịu khổ! Mặc kệ nó."
Lam Húc Toàn đột ngột sa sầm nét mặt, làm cho không khí xung quanh bất ngờ trở nên rét lạnh.
"Được rồi cha! Là con sai, con không nhắc về anh nữa, mọi người cùng nhau dùng bữa thôi."
Lam Nguyệt Minh rõ ràng là tâm trạng trùng xuống, nhưng rất nhanh đã tươi tắn đầy sức sống trở lại.
Bên cạnh cô Ngân Hà có hơi khó hiểu, đầy vẻ lo lắng trước phát hiện của mình, trở tay nắm lấy bàn tay Lam Nguyệt Minh, chỉ thấy cô vuốt khẽ bàn tay cậu tỏ vẻ không sao, còn mỉm cười trấn an cậu. Quả nhiên là người con gái của cậu vẫn luôn kiên cường như vậy.
Tạm gác lại câu chuyện hờ hững, mơ hồ không chút đầu đuôi về người anh trai của Lam Nguyệt Minh, nhiều năm trước đã dấn thân vào làng giải trí, từ đó ít khi trở về Lam gia ở đây.
Mọi người hiện tại đều bị cái đói làm cho phiền não, lại bị hương thơm của đồ ăn trước mặt làm quyến luyến không thôi, thật muốn nhanh chóng nếm thử.
Ngân hà ngồi xuống bên trái Lam Nguyệt Minh, Dương Hiếu Nghĩa lại ngồi xuống bên phải cô nhất thời không khí lạnh xuống vài phần.
Lam Nguyệt Minh không ưa Dương Hiếu nGhĩa, nhưng vẫn chưa thể ngã bài cùng Lam Húc Toàn, mà cô càng nhẫn nhịn tên này lại không hề biết đều càng lúc càng lấn lướt, thật sự phiền đến phát rồ.
Dương Hiếu Nghĩa sau khi ngồi xuống kỳ thực cũng không có tỏ ra quá đáng như mọi lần mà nói lời châm chọc, thái quá. Nhưng ngoan ngoãn của gã lại càng khiến Lam Nguyệt Minh nghi ngờ hơn. Tự như sống chung với bão lâu rồi đến một tự dưng lại trở nên đẹp trời đến lạ, càng khiến cho người ta nảy sinh cảm giác lạ thường, không thể không căng thẳng đề phòng.
"Em ăn đi! Đừng nhìn anh nữa! Hiện tại là bữa ăn mà, đình chiến một chút được không?"
Dương Hiếu Nghĩa nhìn thấy tia lửa sắp sửa bắn từ mắt Lam Nguyệt Minh liền nhanh chóng mở miệng dập tắt tình hình. Gã khe khẽ nói, âm lượng vừa đủ để hai người bọn họ nghe thấy, theo sau đó là một đũa thịt xào cay được gắp bỏ vào bát của Lam Nguyệt Minh.
"Dạ dày chị ấy rất yếu! Chị ấy không ăn được đồ cay đâu ạ!"
Ngân Hà ngồi kế bên nhìn thấy miếng thịt xào cay sắp sửa bỏ vào bát Lam Nguyệt Minh không hiểu sao liền cảm thấy khó chịu, hành động cùng lời nói đều nhanh hơn suy nghĩ.
Ngân Hà đưa bát của mình qua, ánh mắt long lanh thành khẩn nhìn thẳng vào Dương Hiếu Nghĩa, bức hắn toàn thân run rẩy, không dám nhìn thẳng.
"Để em ăn giúp chị ấy được không!"
"Được được! Ăn đi em ăn nhiều vào!"
Tựa như ngồi trên đống lửa nhấp nhổm không yên, Dương Hiếu Nghĩa nhanh chóng che giấu cảm xúc bất thường bỏ miếng thịt vào trong bát của Ngân Hà, lại còn gắp thêm vài món nữa sau đó liền thu đũa về cứng ngắc như tượng gỗ suốt cả bữa ăn.
Lam Nguyệt Minh ngồi ở chính giữa vừa buồn cười vừa phẫn nộ, tên ngốc nhà cô vậy mà lại dám dùng ánh mắt long lanh đó đi nhìn người khác, dù cho chỉ là lừa đảo chúng sinh, nhưng như vậy cũng không được, thật quá mức câu dẫn, nhất định sẽ bị đoạt mất.
Mà ở đối diện lúc này trong một phút vô tình Lam Anh Kỳ cũng đã chứng kiến hết thảy, trong lòng liền bật lên một ngón giữa với Ngân Hà, thầm mắng.
'Người anh em, diễn tối đấy! Làm ông đây cũng muốn buồn nôn theo.'
Lam Đào bên cạnh khó hiểu nhìn anh nó đang phát nộ chuyện gì không biết, liền đưa qua một con tôm đã bóc vỏ đút vào miệng anh nó, trong trẻo cười lấy lòng.
Lam Anh Kỳ cũng vì vậy mà tâm trạng trở nên hòa hoãn không ít, lại chuyên tâm dùng bữa.
Lam Húc Toàn thì đương nhiên tuân thủ nguyên tắc ăn không mở miệng của mình, trong âm thầm mà phóng ra khí lạnh.
Vậy mà ngay lúc này, trong khi mọi người không hề hay biết gì, ở bên dưới khăn trải bàn xinh đẹp, một chiếc đũa đã bị bẻ gãy từ lúc nào không hay.
"Trù nghệ của tiểu Hà thật tốt! Cháu có phải là người ở vùng Y không? Hương vị rất giống."
Sau khi dùng bữa, Lam Húc Toàn liền tấm tắc ngợi khen Ngân Hà. Để một người kiệm lời như Lam Húc Toàn phải mở miệng nhiều đến vậy Ngân Hà cũng cảm thấy bản thân có chút thành tựu đi. Không để Lam Húc Toàn chờ đợi liền ngại ngùng đáp trả.
"Vâng ạ! Bác trai quá khen rồi! Cùng là do từ nhỏ cháu thường giúp bà nấu cơm thôi."
"Khiêm nhường là tốt, khiêm nhường là tốt."
Lam Húc Toàn gật đầu tán thưởng, phải chi con gái ông cũng bằng được một góc của cô bé này thì tốt quá.
"Uy! Cha à, ăn cũng ăn rồi, khen cũng khen xong, hiện tại cho con mượn Ngân Hà một chút nhé!"
Lam Nguyệt Minh đột nhiên đi đến nắm lấy tay Ngân Hà còn chưa đợi Lam Húc Toàn gật đầu ừ hử gì, đã lôi cậu chạy đi. Để lại Lam Húc Toàn một mặt tức giận ở phía sau, sao ông lại có một đứ con gái như thế này chứ? Giống y như Tôn Ngộ Không vậy!
- -----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Nghiệp quật là có thật! Dương Hiếu Nghĩa quả nhiên đã tạo nghiệp quá nhiều!