Ước Định Vĩnh Hằng (Truyện Cổ Tích Của Họ)

Chương 41: Tận cùng của nỗi sợ!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ngân Hà! Em có sao không? Mau trả lời chị đi! Ngân Hà."
Lam Nguyệt Minh dùng sức lay Ngân Hà vẫn không có chút động tĩnh nào từ nãy đến giờ. Bên cạnh là những chiếc thùng cạc tông to nhỏ bất quy tắc đang đổ ra lênh láng trên nền đất cùng với cơ thể mềm oặt của Ngân Hà.
Bất giác sự bất động biến thành run rẩy, Ngân Hà kịch liệt run rẩy, cuộn lại tứ chi, móng tay bấu vào da thịt chặt đến độ muốn bật máu. Nơi cổ họng mơ hồ phát ra tiếng kêu rên.
"Đừng...mà, mẹ ơi!"
Lam Nguyệt Minh ngày thường bình tĩnh, hiện tại cũng bị dọa đến độ luống cuống chân tay. Mà bên cạnh cô Dương Hiếu Nghĩa không biết từ đâu xông ra muốn chạm vào Ngân Hà.
"Anh làm cái gì vậy?"
Cánh tay Dương Hiếu Nghĩa chưa kịp chạm vào thì đã bị Lam Nguyệt Minh gạt ra bằng một lực không hề nhẹ. Cô phẫn nộ gầm lên như thú mẹ bảo vệ con.
"Anh cảm thấy em ấy nằm như vậy sẽ rất lạnh, nên chỉ... Em ấy... Em ấy đang run rẩy."
Gã không tài nào miêu tả được cảm xúc hiện tại của chính mình, gã lắp bắp, gã sợ hãi. Phải! gã cũng sợ hãi không kém gì Lam Nguyệt Minh. Gã muốn giúp đỡ nhưng lại quên mình đóng vai một kẻ xấu quá lâu, lâu đến độ mọi hành động của gã đều khiến người khác nghi ngờ.
Lam Nguyệt Minh bừng tỉnh đôi chút sau lời nói của Dương Hiếu Nghĩa, cô nhanh chóng bế người con trai đang nằm dưới đất dậy, ôm vào lòng.
Lúc này Lam Nguyệt Minh mới giật mình nhận ra toàn thân Ngân Hà đã trở nên lạnh toát, nhưng lại không ngừng đổ mồ hôi đến độ ướt đẫm cả lớp áo dầy.
Lam Nguyệt Minh dường như nhận ra điều gì đó, trạng thái hiện tại giống hệt như hôm đến công ty cô lần đầu vậy.
Lam Nguyệt Minh nhanh chóng mang Ngân Hà đến phòng mình, nhẹ nhàng đặt cậu ấy xuống giường rồi nhấn nút gọi bác sĩ riêng. Cô không muốn di chuyển cậu quá nhiều trong trạng thái tinh thần không tỉnh táo thế này.
Cô ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay lạnh toát của Ngân Hà vẫn đang bất tỉnh. Cố gắng gỡ ra từng ngón tay đang bấu chặt vào da thịt. Cô khẽ thì thầm như trấn an, dẫu chẳng biết Ngân Hà có thể nghe thấy lời cô nói hay không.
"Yên tâm đi, có chị ở đây rồi! Em nhất định không sao.!"
Ngân Hà bên này cũng chẳng hề có thêm bất kỳ phản ứng nào, cơ thể càng lúc càng run rẩy kịch liệt, nhanh như chớp lại biến thành vùng vẫy như muốn thoát ra. Lời rầm rì trong miệng không hề dứt.
"Mẹ... Con sợ! Đừng mà... con sợ thùng giấy, đừng mà... mẹ! Đừng bỏ con vào thùng giấy..."
Tuy rất khẽ nhưng trong không gian yên lặng thì Lam Nguyệt Minh vẫn có thể rõ ràng nghe được tất cả.
Bờ môi run run trở nên tái nhợt, chẳng thốt thành lời. Cô quả thật chẳng thể nào thốt ra thêm bất kỳ lời trấn an nào nữa vì giờ đây đại não cô đã hoàn toàn bị lấp kín bởi những đoạn rên rỉ mơ hồ kia.
Thùng giấy?
Đừng bỏ con vào thùng giấy?
Cô ước chi tai mình kém hơn để có thể danh chính ngôn thuận mà thốt ra hai chữ 'nghe lầm'.
Nếu không có khởi điểm thì làm sao lại có kết quả hiện tại này. Trong lòng Ngân Hà có một cái bóng ma to tướng như thế có thể cũng bởi nguyên nhân này mà ra, còn cậu thì chỉ biết trốn tránh, che dấu nó ở tận cùng sâu thẳm để nó không ngừng dày vò chính mình.
Cô không hiểu cũng chưa từng trải qua tuổi thơ cùng Ngân hà, nhưng cô có thể thông qua lời nỉ non cầu xin kia mà cảm nhận được, đó là cỡ nào cô độc cùng đau thương khi bị chính mẹ ruột đối xử với mình như vậy.
Hèn gì khi đối mặt với mẹ mình Ngân Hà lại cứng còng cả mình mẩy, xa cách cùng sợ sệt đến vậy.
"Chị xin lỗi Ngân Hà, chị không nên đưa em vào nơi đó! Chị xin lỗi, mau tỉnh lại đi có được không?"
Lam Nguyệt Minh như thể cầu xin mà ôm ghì lấy cơ thể Ngân Hà, không ngừng tự trách.
Nếu lúc đó cô không hăng trí dẫn Ngân Hà đến nhà kho, nếu lúc đó cô tinh ý phát hiện ra Ngân Hà nảy sinh sợ hãi với những chiếc thúng này...
Nhưng Lam Nguyệt Minh nhanh chóng nhận ra nhân sinh này không có nếu như, nên con người chỉ có thể tận lực sửa chữa lỗi lầm của mình mà thôi.
Khóe mắt ướt ướt, đã thật lâu Lam Nguyệt Minh chưa hề nhỏ một giọt nước mắt thật lòng nào, nhưng hiện tại lại không tài nào kềm được.
1 tiếng trước.
Lam Nguyệt Minh sau khi giúp chị họ rửa chén thì hí ha hí hửng nói với chị họ muốn dẫn Ngân Hà đến nhà kho chơi, sau đó liền chạy lên phòng khách.
"Chị có một món đồ muốn cho em!"
Cô vừa kéo tay Ngân Hà vừa nói.
"Cái gì vậy chị?"
Ngân Hà tròn mắt tò mò hỏi.
"Đến nơi rồi sẽ lấy cho em xem."
Lam Nguyệt Minh ra vẻ thần bí nói.
Đi qua mấy dãy hành lang, Lam Nguyệt Minh dắt cậu xuyên qua một bãi cỏ xanh rì. Một cơn gió khẽ khàng thổi qua khiến những ngọn lung lay nhè nhẹ, như đang vui đùa vẫy tay cùng ngọn gió.
Mà ở giữa bãi cỏ xanh rì ấy, một căn phòng phủ kín dây thường xuân như nhô ra khỏi kiến trúc tráng lệ của toàn biệt thự, tách biệt và âu sầu nằm đó, cùng cánh cửa phủ bụi.
"Lại đây!"
Lam Nguyệt Minh tiến lên phía trước vẫy tay gọi cậu.
Khi cánh cửa phủ đầy vết tích tháng năm vang lên một tiếng 'két' khô khốc từ từ mở ra, Ngân Hà đang tiến lại gần, nhưng trong phút chốc cậu lại lùi về phía sau vài bước.
'Thùng giấy', thật nhiều thùng giấy.
Trong lòng Ngân Hà nhanh chóng bị cảm xúc hoang mang phủ lấy, cả thân người phút chốc run rẩy như nhiễm phải chấn động mà khẽ khàn lung lay.
Trước mắt cậu dần phủ kín một màu vàng mờ nhạt. Ngân Hà biết cậu đang hoa mắt, hoa mắt dần đi theo nỗi sợ hãi bủa vây. Loại ký ức này cũng thật quá tàn nhẫn rồi.
Khi mà con người ta cứ ngỡ mình đã nhấn chìm nó ở sâu tận đáy não, nó lại bất ngờ trồi lên không một lời báo trước, nhấn chìm lại chủ nhân của chính nó, trong tối đen mù mịt của nỗi khiếp đảm.
Mà lúc này Lam Nguyệt Minh lại không hề để ý tới sự thay đổi này của Ngân Hà, cô đang mải mê tìm kiếm một món đồ nào đó đang bị che lấp trong đống thùng giấy hỗn độn.
Bất chợt, phía trên cô, đỉnh thùng giấy lung lay nghiêng ngả như sắp đổ mà bên dưới Lam Nguyệt Minh vẫn không hề hay biết.
Trong khoảng khắc những chiếc thùng ồn ào 'lịch kịch' sắp rơi xuống đó. Ngân Hà cũng chẳng biết sợ hãi lúc nãy đã chạy biến đi đâu, trong đầu cậu lúc này cũng chỉ còn sót lại thân ảnh của Lam Nguyệt Minh sắp bị đống thùng rơi trúng.
Cậu dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến ôm lấy Lam Nguyệt Minh vào lòng, hứng trọn hết đám thùng giấy ấy.
Thùng giấy thật ra cũng không nặng nhưng đối với một người sợ hãi chúng lại bị một cơn mưa thùng giấy rơi vào người thì đương nhiên nó đã trở thành nỗi khiếp đảm to lớn nhất.
Ý thức Ngân Hà chìm trong bóng tối cùng nỗi sợ, mặc cho bên tai vẫn văng vẳng tiếng gọi của Lam Nguyệt Minh nhưng cậu hệt như bị giam cầm trong một chiếc lồng sắt to lớn của hư ảo, cố gắng cách nào cũng không thể thoát ra được. Ngân Hà tuyệt vọng đến cùng cực.
Lam Nguyệt Minh lau đi giọt lệ nóng hổi nơi khóe mắt cậu. Ngân Hà đã được bác sĩ tiêm thuốc an thần, một hai giờ sao sẽ tỉnh lại, nhưng cô vẫn chưa thể yên tâm. Nhất quyết muốn trông coi bên cạnh.
Cho đến khi một tiếng 'xoảng' vang lên bên ngoài, phá tan sự yên tĩnh vốn có. Có thể dễ dàng phân biệt được đó là tiếng của ly thủy tinh vỡ nát, tạo thành loại tạp âm thô cứng bén nhọn. Lam Nguyệt Minh tự ý thức được đã có chuyện không hay, chỉ đành thở dài một tiếng hôn lên trán của Ngân Hà rồi bước ra ngoài phòng khách.
Ở nơi này mới vừa rồi mọi thứ vẫn còn êm đẹp lắm, sau khi nghe tin Ngân Hà không có chuyện gì đáng lo mọi người liền cùng nhau thở phào nhẹ nhõm. Chính Lam Húc Toàn còn đánh tiếng cảm ơn bác sĩ một phen.
"Thật cảm ơn bác sĩ, cô bé ấy không sao thật tốt quá!"
"Ngài Lam đây thật biết đùa, cậu bé đó rõ ràng là con trai."
Bác sĩ Hà cũng là bác sĩ riêng lâu năm của Lam gia, liền biết Lam Húc Toàn đôi khi sẽ dùng khuôn mặt lạnh ngắt của bản thân mà nói vài ba câu đùa nhạt nhẽo, nên cứ tưởng lần này cũng thế, ông bèn híp mắt cười xua tay trước trò đùa không vui này như mọi lần.
Nhưng ông nào nào biết sau câu nói của mình không gian xung quanh liền như rơi vào hầm băng lạnh, nhiệt độ xung quanh cũng dường như giảm xuống vài độ.
"Ông nói cái gì? Có thể nhắc lại một lần nữa không bác sĩ Hà?"
Từng câu chữ như chen chúc nhau qua kẽ răng của Lam Húc Toàn mà thoát ra ngoài.
"Tôi nó là cậu bé mặc dù vẻ ngoài rất giống con gái như tôi dám khẳng định đó là con trai 100%! Chờ đã Lam tiên sinh ông không biết sao? Lẽ nào không phải đùa?"
Bác sĩ hà cuối cùng cũng phát hiện mọi việc thông qua cặp kính lão của mình đều đang đi lệch hướng. Cảm thấy nếu đứng lâu nhất định phong ba sẽ tới, nhanh chân cáo từ đi trước. Bốn gã đàn ông lạnh mặt nhìn nhau cùng một cô gái nét mặt quanh năm đều là ý tứ nhạt nhòa.
Lam Anh Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, nín thở đến nghẹn cả hơi, Lam Đào bên cạnh đang đâm chiêu suy nghĩ cách giúp chị họ mình giải quyết vấn đề.
Ngay cả Dương Hiếu Nghĩa ngày thường lời lẽ điêu ngoa hiện tại cũng trắng toát mặt mũi không có như thường lệ chăm thêm dầu vào lửa. Gã cũng có chút quẫn bách trong lòng sau khi biết được sự thật này. Hàng tá tượng đài cùng hình ảnh hoa lệ như domino theo nguyên lý mà sụp đổ hàng loạt, thậm chí gã còn mơ hồ nghe thấy tiếng con tim mình răng rắc vỡ tan.
Lam Húc Toàn thì trực tiếp khéo theo nhiệt độ xung quanh xuống âm vài độ, bực tức mà ném vỡ ly thủy tinh trên bàn.
"Lam Nguyệt Minh! Con giỏi lắm vậy mà dám học thói lừa gạt, gạt chính cha đẻ của mình."
Bên ngoài ti nắng cuối cùng cũng dần tối tăm mất dạng, nhường chỗ cho mây đen ùn ùn kéo đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.