Ước Định Vĩnh Hằng (Truyện Cổ Tích Của Họ)

Chương 59: Ánh sáng ở nơi nào?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những thứ không lường trước được luôn thật đáng sợ. Và chúng sẽ đợi đến lúc chúng ta lơ là cảnh giác.
Vị bác sĩ đáng kính run rẩy cầm trên tay báo cáo xét nghiệm mẫu máu của Ngân Hà, không phải vì đó là một vấn đề 'cực kỳ tệ hại' mà là bị sắc mặt của đám người đối diện dọa thành 'cực kỳ tệ hại'.
"Thật ra... Cũng không nghiêm trọng như vậy!"
Vị bác sĩ âm thầm nuốt một ngụm nước bọt rồi nói tiếp.
"Thứ thuốc mà cậu bé bị tiêm vào người ngoài tác dụng an thần còn có một số chất gây ức chế tinh thần. Người bình thường cũng không chịu ảnh hưởng nhiều, cùng lắm là tinh thần ủ ê không được phấn chấn một thời gian... Tuy nhiên nếu là người có thần kinh yếu hoặc mắc một số bệnh về tinh thần, tâm lý thì sẽ..."
Ông ngập ngừng đôi chút, vị tiểu thư đối diện sắc mặt ngày càng trầm dọa ông sợ chết khiếp, chẳng phải đã nói là sẽ không sao sao?
"Sẽ làm sao?"
Lam Nguyệt Minh nghe đến chỗ 'bệnh về tinh thần ' thì đã không thể kềm chế nổi nữa, đến cả giọng nói cũng trở nên âm trầm không ít.
"Sẽ...sẽ dễ rơi vào trạng thái trầm cảm tiêu cực! Vì...vì tinh thần họ đã sẵn có vấn đề rồi nên chúng ta cũng không thể lường trước dưới tác động của thuốc bệnh tật sẽ bành trướng đến mức nào."
"Chết tiệt... Đây gọi là không nghiêm trọng sao? Không nghiêm trọng ở chỗ nào?"
Sắc mặt sa sầm đến cực điểm. Lồng ngực Lam Nguyệt Minh như bị đổ chì nặng nề đau nhức. Cô phẫn nội gầm lên, càng nghĩ lại càng thấy tức giận với bản thân. Nếu lúc đó cô sớm hơn một chút phát hiện âm mưu của Lam Thi Linh...
Cô hận mình đã để cô ta đi quá dễ dàng, món nợ này cô ta có chết trăm ngàn lần cũng không trả nổi.
"Ông nói đi có cách gì giải quyết không?"
Mặc dù rất muốn lao ra ngoài bóp chết Lam Thi Linh ngay lập tức, nhưng Lam Nguyệt Minh biết điều này cũng chẳng giải quyết được gì. Mà việc quan trọng nhất bây giờ chính là 'Ngân Hà'. Làm ơn đừng khiến em ấy đau thương và khổ sở nữa.
Dương Hiếu Nghĩa cùng anh em Lam Anh Kỳ, Lam Đào bên cạnh ánh mắt kinh ngạc chẳng thể tin nổi mà nhìn chằm chằm về phía cô.
"Đừng nhìn nữa! Ngân Hà là bệnh nhân trầm cảm, lúc nhỏ đã xảy ra một số việc tuy Ngân Hà có vẻ che dấu tốt nhưng nó vẫn ảnh hưởng rất lớn đến em ấy. Lúc mới gặp em ấy, Ngân Hà luôn khóc lóc và hay sợ hãi. Em ấy không thể chịu kích thích mạnh, nếu không sẽ lại rơi vào trạng thái căng thẳng, cáu gắt hoặc tự nhốt mình trong một thế giới nào đó mà chúng ta không thể chạm tới được..."
Không khí ngày càng trở nên trầm mặc qua từng lời nói của Lam Nguyệt Minh. Họ biết có những thứ họ không thể nào chạm đến nổi vì chẳng biết nó nằm chính xác ở chỗ nào. Tựa như tâm tư của một ai đó...
Vị bác sĩ trong u buồn mà lấy lại bình tĩnh, ông nói.
"Cũng không phải không có cách! Người bệnh tâm lý rất nhạy cảm, nên chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn từng chút một, đút cho họ những gì họ cảm thấy khuyết thiếu nhất..."
Lam Nguyệt Minh trầm tư đôi chút, cô dường nghĩ ra điều gì đó, gật đầu tươi cười với vị bác sĩ.
"Cảm ơn! Tôi biết rồi."
Giọng cô dứt khoát cũng kiên định, như đã chạm vào thứ gì xa xôi lắm.
Ngân Hà hôn mê suốt một ngày một đêm. Lam Nguyệt Minh lẳng lặng ngồi một bên yên tĩnh ngắm nhìn cậu.
Cứ như thế cũng yên tĩnh ngắm suốt một ngày một ngày một đêm. Có rất nhiều chuyện muốn nói cũng không biết nói từ đâu.
Cũng không biết từ đâu, từng chút, từng chút một hình ảnh khuyết thiếu trong ký ức lẳng lặng quay về, bổ khuyết vào nơi chúng đã vô tình rơi ra từ mười năm trước.
Từng ánh mắt, nụ cười và những giọt nước mắt bi thương. Thì ra sau ngần ấy năm cậu vẫn nhớ... Chỉ có cô là quên mất.
Thì ra trong tất cả những người đã cố ý hoặc vô tình làm tổn thương cậu...có cả cô.
Dùng ngón tay di lên mi tâm đang nhíu chặt của cậu, Lam Nguyệt Minh khe khẽ thì thầm.
"Xin lỗi em! Bắt đầu từ bây giờ chị sẽ không buông tay em ra nữa. Vĩnh viễn cũng không."
Đây không phải một lời hứa, mà là khẳng định.
Bàn tay Ngân Hà thật lạnh, đôi môi hiện tại cũng chẳng ấm áp chút nào. Lam Nguyệt Minh hôn lên đó một trăm lần, dùng yêu thương sưởi ấm sự lạnh lẽo đến ngột ngạt ấy.
"Nhanh tỉnh lại! Tỉnh lại để chị yêu em."
Ngân Hà đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát, ý thức trì trệ. Trong mơ hồ cậu nghe thấy tiếng Lam Nguyệt Minh gọi cậu, nhưng cậu có cố gắng cách mấy cũng không thể mở mắt ra. Toàn thân đau nhức như chẳng còn chịu sự chi phối của đại não.
Đâu đó giọng nói sợ hãi của Lam Anh Kỳ vang lên, tiếng nói ngắt quãng của Lam Đào... 'Quả nhiên là anh em tốt', Ngân Hà không khỏi cảm khái.
Nhưng mà đến lượt giọng Dương Hiếu Nghĩa vang lên thì hình như có chút hơi bất đắc dĩ thì phải.
Gã kêu gào thê thảm lắm. Cái gì mà 'Anh xin lỗi!' rồi cái gì mà 'Anh nguyện ý thay em chịu đau đớn!'.
Không nhìn thì Ngân Hà cũng đoán được sắc mặt của Lam Nguyệt Minh ra sao khi nghe mấy lời này. Cậu ở trong lòng âm thầm thắp cho Dương Hiếu Nghĩa ba nén nhan.
Suy nghĩ hỗn độn không ngừng chuyển đổi. Ngân Hà nhớ về những việc mà mình đã trải qua từ lúc chuyển đến thành phố này. Hoang đường đến mức không thể tin tưởng.
Vì đều là thứ con người không thể nào lường trước được rằng nó sẽ xảy ra nên chỉ có thể miễn cưỡng mà gán cho nó một cái tên 'định mệnh'.
Mà 'định mệnh' hoang đường này cứ biến ảo không ngừng khiến người ta bị cuốn vào đến mức không thể thoát ra. Ngân Hà cũng không thể tin được những điều mình đã làm ra trong vòng xoáy định mệnh này.
Cậu từ một đứa nhát cáy, dọa một cái là nước mắt chực chã rơi, hiện tại đánh người bật máu còn chẳng sợ. Vì cái gì đây? Vì bản chất vốn đã vậy hay vì một một cái gì đó mà ép buộc bản thân.
Sẽ không!
Đây là nguyện ý. Vì ánh trăng xinh đẹp, mà đóa dạ lan mới rực rỡ khoe mình.
Nhưng... Còn chưa đủ.
Ngân Hà hồi tưởng lại lúc mình bị bắt cóc. Lúc cậu căm phẫn nhất, vì cớ gì lại ép buộc cậu và A Nguyệt đến như vậy? Là thử thách hay là trò đùa của số phận? Cậu đợi 10 năm rồi, một lần nữa vụt mất thì phải làm sao đây.
Nên cho dù có phải liều chết thì cũng phải quay trở lại.
Ngân Hà đứng trong khung cảnh mờ mịt bị bao vây bởi người là người. Cậu cảm thấy mình nhỏ thó và thật cô độc. Trên người mọc ra nhiều gai nhọn như vậy, chung quy vẫn chưa đủ.
Lúc đó Ngân Hà thật sợ hãi, cậu sợ những ánh mắt, nhìn cậu dò xét và soi mói.
Hắn là ai? Hắn từ đâu tới? hắn thật ghê tởm, thật xấu xí...
Những từ ngữ kia không hề vang lên từ bất kỳ nơi nào nhưng lại từ trong tiềm thức của Ngân Hà thoát ra. Cậu gồng cứng cả người lê bước, giọng nói như từ u ngục vọng về, âu cũng là do những thứ này tác động. Mà lúc đó cũng chỉ có ánh mắt của người kia mới cho cậu sự cứu rỗi tuyệt đối.
Chỉ cần nắm lấy đôi bàn tay ấy, ngã vào lòng người kia. Có chết cũng cam lòng.
Tiếp theo đó màn kịch oanh liệt do người đó dựng lên cứ không lường trước được mà lật mở từng tầng sự thật.
A Nguyệt đứng dưới ánh đèn ngạo nghễ như một vị nữ thần che chở cho cậu. Đôi bờ vai mềm mại mà cũng thật vững vàng, khiến người ta hận không thể nào dựa vào nhiều thêm một chút mà hưởng trọn ôn nhu cùng bá đạo nơi đó.
Lam Nguyệt Minh thông minh cùng cường đại. Cường đại đến mức cậu cảm thấy mình có xuất hiện hay không cũng chẳng sao, vì con người này đã đạt đến cái ngưỡng mà không một ai có thể đủ tư cách để đứng bên cạnh cô.
Phải! Không một ai cả... Kể cả cậu.
Rồi sau này sẽ là gì đây? Cậu ngã bài rồi, thiên thạch cũng lấy ra. Việc này biểu trưng cho điều gì? Lam Nguyệt Minh vừa thoát ra khỏi trói buộc này lại một lần nữa bị đeo gông vào cổ.
Hôn phu từ một gã độc tài giờ biến thành một đứa nhóc cấp 3 vô dụng. Cô ấy thật đáng thương. A Nguyệt của cậu thật đáng thương.
Ngân Hà đột nhiên muốn bật khóc thật to, cậu yêu A Nguyệt. Yêu đến độ cảm thấy bất lực. Cậu phải làm gì bây giờ. Lỡ như...
Ngân Hà nghĩ ra thật nhiều cái lỡ như... Tâm trí cậu cứ như bị một thứ sức mạnh u ám nào đó kéo vào.
Cứ không ngừng, không ngừng suy nghĩ đến những thứ tiêu cực. Khó chịu đến độ đôi mày nhíu chặt. Nước mắt thấm ướt một mảng trên gối.
Mà lúc này một đôi tay ấm áp đột nhiên xuất hiện ôm cậu vào lòng không ngừng an ủi, không ngừng vỗ về. Mùi hương quen thuộc, xúc cảm quen thuộc, là A Nguyệt của cậu.
Ngân Hà mở mắt, từ trong ánh nước nhập nhèm mà nhìn thấy gương mặt quen thuộc, biểu cảm thân quen, người đối diện nở nụ cười xinh đẹp, ôn như mà cất giọng đùa giỡn.
"Công chúa ngủ trong rừng cũng không ngủ lâu như em đâu! Hôn mãi cũng không chịu tỉnh!"
Nói rồi cô cuối đầu, đôi môi ấm áp phủ kín sự lạnh lẽo xóa mãi không tan trên môi cậu môi cậu. Thật bá đạo mà cũng thật ngọt ngào, khiến Ngân Hà chỉ có thể cười khổ tâm mà đón nhận.
Một thứ ánh sáng bí ẩn không biết từ nơi nào xuất hiện chậm rãi đuổi đi mây đen...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.