Ước Hẹn Trọn Đời

Chương 3:




Trên đường quay về Đào Hoa Nguyên, Vân Hi vẫn luôn bồn chồn không yên.
Tổng thể những vụ bắt cóc trong ba tháng trở lại đây, đối tượng tình nghi hoàn toàn không giới hạn độ tuổi, giới tính hay nghề nghiệp của các nạn nhân. Xâu chuỗi các tình tiết đó lại, không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một vụ bắt cóc giết người được lên kế hoạch vô cùng tỉ mĩ và chi tiết.
“Vân Hi à, đừng suy nghĩ nhiều quá. Mẹ nghĩ chúng ta nên nghĩ cách giúp đỡ chú Văn.”
Vân Hi gật đầu, nói: “Đó là lẽ đương nhiên. Mẹ à, con cần có thời gian suy nghĩ. Tạm thời đừng trở về nhà nữa, chúng ta đến Cục cảnh sát đi.”
Bà Cảnh ngẩng người, cơ hồ không hiểu ý định của con gái: “Vân Hi, chú Văn đã nói chưa đến 48 tiếng đồng hồ thì cảnh sát sẽ không lập án.”
Vân Hi khẽ lắc đầu, nhưng không lên tiếng.
Cô chưa muốn để mẹ biết mình sẽ gia nhập vào Cục cảnh sát làm việc, mẹ nhất định sẽ rất vui nhưng ba cô thì ngược lại. Trước mắt, cô vẫn là nên im tiếng.
Mặc dù thắc mắc cùng khó hiểu nhưng bà Cảnh vẫn rẻ xe về hướng ngược lại. Đây là tuyến đường di chuyển đến Cục cảnh sát của tỉnh. 
Vân Hi mở cửa xuống xe, cô nhanh chóng ngăn mẹ lại: “Mẹ à, con gái không cần mẹ đi cùng nữa. Sáng hôm nay đến đây thôi, mẹ quay về nhà nghỉ ngơi đi nhé.”
Bà Cảnh chợt như hiểu được, liền dặn dò: “Vân Hi, chú ý an toàn nhé.”
Vân Hi: “Vâng...mẹ cũng cẩn thận.”
Đợi đến khi bóng dáng chiếc Audi của mẹ cô khuất dạng phía những chiếc xe đông nghẹt. Vân Hi mới hướng Cục cảnh sát, bước vào.
Người trong Cục cảnh sát ngớ hết ra, bọn họ nhìn cô chằm chằm.
Tự dưng trong tổ chuyên án hình sự lại xuất hiện một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, khiến không ít nam cảnh sát trợn mắt há mồm đến nhét vừa cả quả bóng tennis. Vân Hi cũng bị những ánh nhìn làm cho khiếp đảm mất mấy giây, rất nhanh sau đó cô đã khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh, chào hỏi: “Chào mọi người, tôi là Cảnh Vân Hi, đến từ Đại Học Howard tốt nghiệp ngành tâm lý học tội phạm.”
Mọi người liên tục trợn tròn mắt, cô gái này là học trò ưu tú của giáo sư Bret chuyên ngành tâm lý tội phạm học đến từ Mỹ. Những thông tin về Vân Hi bọn họ đã sớm nắm trong lòng bàn tay, bởi vì cô là người Cục trưởng Nghiêm đích thân mời về cho tổ hình sự.
Không ngờ lại là một tiểu mỹ nhân, xinh đẹp khả ái như thế này.
Mạc Thanh làm cảnh sát đã tám năm trời, cũng chưa từng tiếp xúc qua với những người thuộc về chuyên ngành phân tích tâm lý tội phạm. Nhất thời anh ta rất tò mò, hướng Vân Hi nói: “Cảnh tiểu thư, cô thật sự tốt nghiệp ngành tâm lý tội phạm? Vả lại còn là học trò ưu tú của giáo sư Bret. Tôi có thể test cô một chút, cô không cảm thấy phiền chứ?”
Vân Hi lộ ra nụ cười giảo hoạt, tên này muốn test cô. Cô vẫn luôn sẵn sàng, dang tay đón nhận những thử thách của bọn họ.”Không phiền, anh có thể hỏi tôi bất kỳ điều gì. Trong khả năng tôi biết, nhất định sẽ trả lời.”
Cô vừa dứt lời, liền có một giọng nữ vang lên: “Mạc Thanh, anh định để cô ấy đứng nói chuyện sao? Mời khách mà lại như anh sao? Đây, Cảnh tiểu thư, cô mau mau ngồi xuống rồi chúng ta cùng nói chuyện.”
Người vừa lên tiếng là Khả Chi - một nữ cảnh sát vừa tốt nghiệp trường cảnh sát thành phố Tô Châu.
Vân Hi dời ánh nhìn về phía Khả Chi. Khả Chi là một cô gái có gương mặt thanh tú, ngũ quan tinh xảo nhưng đôi mắt của cô ấy không toát lên được cái vẻ trong sáng của một cô gái tuổi đôi mươi. Thoạt nhìn, Vân Hi cũng đoán được cô gái này hẳn là chưa tròn hai mươi tuổi, lông mày thiếu đi nét cương nghị của người làm cảnh sát.
Nhưng điều mà cô thích ở Khả Chi là cô ta là người có chí lớn, không ngại khổ.
“Cảm ơn cô, Khả Chi.”
Khả Chi thoáng chốc sững sờ, không ngờ Vân Hi lại biết tên của cô ta. Lý lịch của cô hẳn là đã nằm trong lòng bàn tay Vân Hi rồi. Nhưng Khả Chi cũng chỉ mỉm cười đáp trả.
Còn về phía Mạc Thanh, sau khi nghe lời chấp nhận của Vân Hi. Anh ta bước đến bàn làm việc của mình, mở tủ và lấy ra một xấp tài liệu về vụ án nào đó. Mạc Thanh đưa đến tay Vân Hi, cười hỏi: “Thật ra tôi cũng không hẳn là muốn test cô, nhưng tôi muốn học hỏi thêm về chuyên ngành của cô. Đây là vụ án 'biến thái tính dục', từ khi lập án đến nay chúng tôi vẫn chưa bắt được hung thủ. Cô có thể phác họa giúp tôi chân dung của tên biến thái đó hay không?”
Vân Hi cầm lấy những tấm ảnh từ tay Mạc Thanh, cô nhíu mày thật chặt.
Cô lạnh giọng trả lời: “Thủ pháp gây án của hung thủ còn non nớt. Điều này tôi nhìn thấy ở những vết thương trên thi thể nạn nhân. Anh nhìn đi, cô gái này tư thế khi chúng ta phát hiện thi thể là quằn quại và cực kỳ đau đớn, tôi có thể khẳng định cô ta chết do một chất kịch độc nào đó?”
Mạc Thanh kinh ngạc, anh đương nhiên nắm vững tình tiết và đầu mối liên quan đến vụ án 'Biến thái tính dục' này. Những nạn nhân đều chết do Tetrodotoxin*, sau khi chết có dấu hiệu bị cưỡng bức nghiêm trọng, âm đ*o rách toát rỉ máu vô cùng đáng sợ.
Anh ta đang kinh hãi trong lòng nhưng vẫn gật đầu, nói: “Chết do kịch độc Tetrodotoxin.”
(*Tetrodotoxin làm tắc nghẽn các dây thần kinh trong cơ thể, ngăn cản sự thay đổi điện thế xảy ra ngang qua tế bào thần kinh. Chất độc này gây liệt và tử vong trong vòng 6 tiếng sau khi hấp thụ. 
 - nguồn vnexpress.net)
Vân Hi trầm ngâm một lát, cô lại tiếp tục: “Tiếng nói nội tâm của tội phạm đều thể hiện rõ nét nhất trên thi thể của nạn nhân, dục vọng cùng dã tâm của tên này không hề nhỏ. Hắn có tính chiếm hữu rất cao, trước kia thường quen rất nhiều bạn gái nhưng hiện nay thì không còn ai nữa. Độ tuổi của hung thủ từ hai mươi lăm đến bốn mươi lăm tuổi. 
Do tâm lý không ổn định nên chỗ ở của hắn thường rất đặc biệt, những người dân xung quanh chắc chắn có ấn tượng về hắn.”
Trên khuôn mặt của Mạc Thanh lúc này chỉ toàn là kinh sợ, anh ta không biết nói gì hơn trước những phân tích chặt chẽ của Vân Hi. 
“Nhưng theo như những gì cô nói, số người trong diện tình nghi bên phía chúng tôi có rất nhiều.” một viên cảnh sát lên tiếng nói.
Vân Hi khẽ lắc đầu: “Tôi vẫn chưa nói xong, tôi có điều muốn hỏi cảnh sát Mạc, xung quanh hiện trường còn dấu vết của hung thủ để lại đúng chứ? Như tôi đã nói trước đó, đây là một vụ án rất non nớt.”
Mạc Thanh trầm mặc không lên tiếng.
Khả Chi cũng được điều đi tham gia vụ án này, cô mỉm cười đầy thiện cảm với Vân Hi: “Cảnh tiểu thư, đúng như lời cô nói. Hiện trường vụ án xuất hiện nhiều dấu chân loạng choạng trên đất. Nhưng nó là của cùng một người, hung thủ đi giày số 38, trên đất trũng hẳn xuống khá sâu. Tôi nghĩ hắn có khả năng lúc đó đang mang vác vật nặng.”
Vân Hi ngạc nhiên, hỏi lại: “Vật nặng?” 
Khả Chi vẫn giữ nụ cười bên môi, gật đầu nhẹ.
Vật nặng? Nhắc đến vật nặng cô chợt lại nghĩ đến một điều, chẳng lẽ hắn vác một người phụ nữ khác bên vai. Không, trường hợp này không có khả năng xảy ra được. Hung thủ đi giày số 38, lẽ đương nhiên hắn không thuộc vào dạng người mập mạp, tráng kiện. Vậy là cái gì nhỉ?
Thông tin sơ bộ còn hạn chế, chân dung hung thủ cô không thể phác họa một cách hoàn hảo nhất được. Nhưng cô vẫn lên tiếng: “Trước nhất, tôi có thể kết luận cho mọi người rằng. Hung thủ là nam, độ tuổi từ hai mươi lăm đến bốn mươi lăm tuổi. Là người bản địa. 
Những vụ án liên tục xảy ra, thi thể nạn nhân được tìm thấy ở những nơi khác nhau nhưng trong hồ sơ có ghi địa chỉ nhà của nạn nhân. Những người này sống gần nhau, xa thì không quá ba kilomet. Dáng người hung thủ gầy guộc, thoạt nhìn trông giống như đã bị bỏ đói rất lâu rồi. Hắn không có xe, phương tiện đi lại là đi bộ hoặc xe bus lưu động.”
Mạc Thanh sắc mặt vẫn không đổi, anh ta mở điện thoại ra, gọi cho một người nào đó. Cúp điện thoại, sắc mặt anh ta hớn hở, nhìn Vân Hi với ánh mắt đầy cảm kích: “Cảnh tiểu thư, Mạc Thanh tôi mang ơn cô. Cục trưởng đã điều động một lượng lớn cảnh sát tìm kiếm diện rộng, tôi nghĩ không lâu nữa hung thủ sẽ sa lưới.”
Vân Hi cũng mỉm cười, nói: “Chúc các anh may mắn. Nhưng hôm nay tôi đến không phải để giúp anh phân tích vụ án này. Mà là muốn cùng đội hình sự các anh điều tra vụ án mất tích kỳ lạ của nhiều người ở thành phố Tô Châu, trong đó cũng có người của tỉnh Giang Tô chúng ta. Hiện tại tôi chỉ xác định được đó là Văn Nghĩa - một cậu bé mười tuổi con trai người quen của tôi.”
Khả Chi gật đầu, vụ án mất tích bí ẩn không lần ra chút manh mối nào. Biết bao nhiêu người báo án người nhà họ có người mất tích, già trẻ lớn bé không nhất định độ tuổi. Cảnh sát đã rất đau đầu trong khi vụ án gần như đi vào ngõ cụt tăm tối.
Vân Hi có lòng tin cô sẽ phá được vụ án này, bởi vì giáo sư từng nói. Tội phạm biến thái cũng có hai loại, thứ nhất là có tổ chức, thứ hai là phi tổ chức. Đương nhiên, đối với đối tượng bắt cóc người này, khả năng rất lớn đã lên kế hoạch đâu vào đấy từ lâu. Hắn tiếp cận nạn nhân một cách quang minh chính đại rồi dẫn nạn nhân về nhà hắn. Và, nhà là nơi cất giữ toàn bộ bí mật của hắn.
Những nạn nhân mất tích từ ba tháng trở lên, xác suất còn sống là rất thấp.
Nhưng Văn Nghĩa chỉ mới bị bắt mất ngày hôm qua, khả năng vẫn còn sống rất lớn. Cô không muốn chậm trễ, cô không muốn nhìn thấy một đứa trẻ vô tội chết trước mặt mình như vậy, thủ đoạn giết người của hung thủ sẽ thế nào đây?
Cô đang ngẩn người chìm đắm trong suy tư, Khả Chi vội cười xòa: “Cảnh tiểu thư, đội hình sự của Cục cảnh sát thiếu mất một nhân vật quan trọng. Cô biết là người nào hay không?”
Vân Hi lắc đầu ngoay ngoáy: “Tôi không biết, cô hỏi thật kỳ lạ đấy.”
Nhưng Khả Chi lại nhìn ra đây là biểu cảm e thẹn, liền cười gian trá: “Anh ấy là đội trưởng Cố, chưa từng có vụ án nào qua tay anh ấy mà lại không tìm được hung thủ hết. Nếu Cảnh tiểu thư chịu hợp tác cùng đội trưởng, vụ án này nhất định sẽ phá được.”
Vân Hi vừa nghe xong, sắc mặt vẫn không đổi, nói: “Tôi nghe nói, Cố đội trưởng đang thực hiện kỳ nghỉ dài hai tháng ở Mexico. Làm sao có thể gặp để cùng tôi phá án đây?”
Một viên cảnh sát bật cười thành tiếng, chấp tay hướng Vân Hi cúi đầu: “Cảnh tiểu thư, cô cũng thật là mâu thuẫn nha. Lời trước còn nói là mình không hề quen biết sếp, mấy câu sau liền tồn tại sơ hở. Cô không biết sếp thế tại sao lại biết sếp đang nghỉ dưỡng ở Mexico?”
Vân Hi thẹn đỏ mặt, hoàn toàn á khẩu.
Mọi người trong phòng một phen phấn chấn, công việc mệt mỏi khiến họ mất đi mùi vị của cuộc sống. Hôm nay lại được tiếp đón một người bạn mới, cô nàng rất vui tính Cảnh Vân Hi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.