Uy Mãnh Tiên Sinh Và Tiểu Trợ Lý

Chương 34:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chẳng ngờ là gan của tiểu trợ lý cũng không nhỏ mấy.
Mặc dù lúc chơi tàu lượn sẽ la hét inh ỏi, chơi đu quay khổng lồ* thì hét muốn tét cả họng, chơi vượt thác xong chân mềm nhũn đến đứng cũng không nổi.
*: gốc là 大摆锤, một trong những trò chơi cảm giác mạnh nổi tiếng tại công viên Trường Long (Chimelong Paradise), Quảng Châu, Trung Quốc. Hiện tại thì cái đu quay trong công viên này đang là lớn nhất thế giới, chiều cao của nó khoảng một toà nhà 2x tầng.

Nhưng cậu vẫn hưng trí bừng bừng, hoàn toàn nhập tâm vào việc vui chơi, không hề có một tia do dự, căn bản chẳng còn chút hình ảnh ổn trọng lão luyện của ngày thường.
Hảo Vệ Manh bên cạnh mặc cậu chơi bời, những trò chơi giải trí này căn bản không thể doạ được hắn, lúc bầu bạn với tiểu trợ lý còn vui vẻ lấy điện thoại ra quay lại toàn bộ qua trình cho cậu.
"Anh xoá hết mấy tấm hình dìm cho em đó nha! Có nghe thấy không!"
Tiểu trợ lý doạ hắn, nhưng cậu còn đang ngồi trên vali để Hảo Vệ Manh đẩy đi, thấp hơn hắn chẳng phải chỉ một cái đầu, căn bản không hề có chút lực uy hiếp nào.
Hảo Vệ Manh chỉ cười, không quan tâm người kia quậy nháo, mặt vẫn lạnh như tiền.
"Mấy trò kích thích đã chơi đủ rồi phải không, có muốn đổi cái khác không?"
Tiểu trợ lý nghe vậy thì không hài lòng.
"Em còn chưa chơi nhà ma nữa!"
Hảo Vệ Manh khuyên nhủ.
"Chân cậu còn bị thương như vậy còn đòi chơi nhà ma hử."
"Chân bị thương cũng đâu ảnh hưởng gì đâu, anh đẩy em đi là được rồi." Tiểu trợ lý lắc lắc góc áo Hảo Vệ Manh, "Xin anh luôn đó, từ nhỏ đến lớn em chưa từng chơi qua, dù sao cũng đã đến rồi, bước tới cửa rồi nhưng không được vào, em không cam tâm đâu."
Hảo Vệ Manh không còn cách nào khác, chỉ có thể phóng lao theo lao.
Tiểu trợ lý nhất thời quá mức hưng phấn, không để ý đến sắc mặt của uy mãnh tiên sinh có cái gì không đúng.
Ai mà biết được chứ, cao to bự con như vậy, thế mà lại sợ ma.
—————
Tiểu trợ lý nhìn uy mãnh tiên sinh mặt mày trắng bệch, vừa tức vừa buồn cười.
Bọn họ tiến vào nhà ma, đi được mấy phút luôn rồi, không thể quay trở về, nhưng cũng chẳng thể đi tiếp.
"Anh nói sớm là anh sợ không phải được rồi à, em cũng có cười nhạo anh đâu." Tiểu trợ lý mở nắp chai giữ nhiệt đưa cho hắn, "Anh uống chút nước đi, em đi nói với nhân viên một tiếng, nhờ họ đưa chúng ta ra ngoài."
"Không cần không cần." Trán Hảo Vệ Manh toàn là mồ hôi, "Tôi chỉ là không quen mà thôi, không phải cậu chưa từng vào nhà ma sao, đã đến rồi thì cứ chơi cho đã."
Tim tiểu trợ lý mềm nhũn cả ra.
"Chúng ta đến đây để chơi cơ mà, không phải đến để chịu dằn vặt, với lại nhà ma cũng có gì để chơi đâu, chỉ có âm thanh, ánh sáng với NPC thôi, chúng ta đi ra đi."
"Không sao." Hảo Vệ Manh định thần lại, "Như vậy đi, tôi cõng cậu ra ngoài, tôi nhắm mắt lại, cậu chỉ đường cho tôi, tôi không nhìn thấy thì không cần phải khó chịu nữa."
"Được không đây?"
Tiểu trợ lý vẫn còn đang do dự đã được cõng lên lưng rồi.
"Nếu như anh không chịu nổi thì phải nói cho em biết đó."
"Được được được." Hảo Vệ Manh nhắm mắt lại, cực kỳ tin tưởng nói, "Chỉ đường đi, tôi cõng cậu ra."
Tiểu trợ lý dán người lên lưng Hảo Vệ Manh, tiếng tim đập của hai người như trùng lập với nhau.
"Vậy...... Đi thẳng về phía trước nha."
Tiểu trợ lý nghĩ, nhà ma à mày phải dài một chút nha, như vậy mới không phải rời xa nhau sớm quá.
Cơ mà ngắn một chút vẫn tốt hơn, cậu không nỡ để Hảo Vệ Manh khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.