Sau khi bữa tiệc kết thúc, Bố Chung Diệu đưa ra lời mời muốn đưa tiểu trợ lý về nhà.
Tiểu Trợ Lý ngơ ngác một lúc, cậu quay đầu lại nhìn Hảo Vệ Manh của cậu, trên mặt người đó là biểu tình mong đợi cậu đồng ý, nhìn đến tim cậu thắt lại.
"Xin lỗi, tôi cảm thấy không được khỏe lắm, tôi đi đây một chút."
Cậu vội vã chạy vào nhà vệ sinh muốn trốn đi, nhà vệ sinh của nhà hàng rất rộng rãi thoáng mát, dọn dẹp quét tước sạch sẽ, còn có trầm hương, trông cực kỳ cao cấp.
Tiểu Trợ Lý cảm thấy đây là nơi rất tốt để cậu một mình bình tĩnh lại.
Đáng tiếc vợ chồng nhà ông chủ cậu cũng cảm thấy đây là nơi rất tốt để anh anh em em.
Cậu đã khổ như vậy rồi, hai người này còn dụ chó ra giết nữa chứ.
"Thầy Lý nè, anh cho trợ lý của anh một phong lì xì giúp em nha."
Tiểu Trợ Lý nghe thấy bà chủ nói vậy, da gà nổi khắp người.
"Sao thế?" Ông chủ cậu hỏi.
Bà chủ thở dài một hơi, trông như ý vị thâm trường.
"Anh ấy thật ra cũng không dễ dàng."
Tiểu Trợ Lý ôm mặt, cậu cũng cảm thấy mình thật khổ*.
*: bản gốc là 难, nghĩa là khó, nhấn mạnh sự không dễ dàng ở câu trên ấy, nhưng tui thấy ở đây dịch là khổ thì ok hơn. Mọi người có thể cho ý kiến ha.
Cậu không muốn làm phiền đến vợ chồng nhà người ta, cũng không muốn nghe lén chuyện giường chiếu, lắc lắc lư lư đi ra khỏi đó.
Trùng hợp chạm mặt với Hảo Vệ Manh đang đi tìm cậu.
"Chỗ nào không thoải mái thế? Trông mặt cậu nhợt nhạt quá."
"Em......" Tiểu trợ lý xoa má mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Bố Chung Diệu có phải là đối tượng anh muốn giới thiệu cho em không?"
"Đúng đó." Hảo Vệ Manh quàng lấy vai cậu, nhỏ giọng hỏi,"Cậu thấy sao nè? Điều kiện cũng ok, nhưng tính cách các thứ còn phải tiếp xúc mới biết, tìm người yêu thì tính tình là quan trọng nhất đó. Lỡ vớ phải mấy người nóng tính hay khó chiều gì đấy, cuộc sống sau này sẽ khó khăn lắm......"
"Anh thì sao?" Tiểu trợ lý hỏi hắn.
"Tại sao anh lại không tìm?"