"Anh không tìm đâu, chỉ là anh đây không gặp được người thích hợp thôi mà." Hảo Vệ Manh lắc đầu, "Đâu phải cậu không biết, mấy người trước đây anh thích đều bị anh gán ghép thành công với người khác rồi."
"Hảo Vệ Manh!"
Tiểu Trợ Lý nhịn không được hét lên, dọa Hảo Vệ Manh nhảy dựng.
"Cậu có chuyện gì?"
Mặt tiểu trợ lý trắng bệch, hai mắt đỏ bừng, tức đến môi cũng run.
"Em hận anh!"
"Sao lại......" Hảo Vệ Manh đưa tay ra kéo lấy cậu, lại bị tiểu trợ lý giãy ra, "Sao lại tức giận như vậy, anh chọc gì cậu rồi hả?"
"Em hận anh là cái đầu gỗ!"
Tiểu Trợ Lý dùng sức lau mặt, không muốn cho người ta biết cậu vì tức giận mà nước mắt rơi lã chã.
"Mắt kính nhỏ? Cao Quả em đừng chạy, làm sao vậy, em phải nói rõ ràng rồi hãy đi chứ!"
Quả Quả không nghe, Quả Quả trốn đi mất rồi.
Tức chết luôn rồi.