Hảo Vệ Manh không an tâm được, Cao Quả còn chưa từng giận dỗi với hắn, đừng nói là lớn tiếng như hôm nay.
Người vẫn luôn tốt tính như vậy, không thể đột nhiên thay đổi như vậy được.
Hảo Vệ Manh nói làm là làm, trực tiếp tự lái xe chạy đến nhà tiểu trợ lý.
Trên người hắn vẫn là tây trang thẳng thơm, chỉ là trên gương mặt có chút lo âu, đến thang máy cũng không đi, tự chạy bộ lên lầu.
"Hảo Vệ Manh?"
Tiểu trợ lý mặc bộ đồ ngủ ca rô, mũi đỏ bừng bước ra mở cửa, giọng cậu vẫn còn hơi khàn, không biết có phải do khóc quá nhiều hay không.
Bình thường Cao Quả vẫn luôn mang kính áp tròng, bây giờ về nhà đã đổi thành gọng kính đen, khi Hồ Chí Minh nhìn thấy cậu như vậy thì ngẩng người một lúc, còn cho rằng bản thân đã quay trở về thời còn đi học.
"Có chuyện gì sao? Không có chuyện gì thì tôi...... Á!"
Tiểu trợ lý muốn đóng cửa, Hảo Vệ Manh lại không cho, một tay đẩy chưa ra tự do bước vào nhà.
Hảo Vệ Manh đóng cửa lại, quay người hỏi cậu.
"Hôm nay anh làm gì chọc tức cậu rồi, làm cậu giận tới như vậy." Hảo Vệ Manh cúi người xuống người đang cúi gầm đầu không thèm nhìn mình, chỉ nhìn thấy khoé mắt tiểu trợ lý lại đỏ lên.
"Cao Quả?" Hảo Vệ Manh nắm lấy vai cậu, nhẹ nhàng dỗ dành, "Anh làm sai ở đâu thì cậu phải nói cho anh biết chứ, anh xin lỗi cậu có được chưa.".
||||| Truyện đề cử: Sụp Đổ Hình Tượng |||||
"Anh không sai." Tiểu Trợ Lý đẩy tay hắn ra, "Là do em tự tạo nghiệt."
Là do em ngu ngốc, cứ phải thích anh.