Hôm sau, Lê Khải chuẩn bị nghỉ làm ở nhà chơi với Mục Dương, nhưng nhóc con lại không muốn.Bản thân cậu cảm thấy thân thể mình hồi phục rất nhanh, trừ bỏ đằng sau có chút khó chịu, nhưng vẫn đi lại được, thoạt nhìn cũng không khác gì bình thường.
Lê Khải giúp cậu mua đồ ăn sáng, sau đó về nhà thay quần áo để đi làm.
Lê Khải vừa đi, Tiêu Mạnh Kiệt vốn đã bỏ đi từ sớm bất ngờ quay trở lại.
Mục Dương vừa nhai bánh bao, vừa nhìn người đang đứng ngoài cửa.Đối phương vẫn là bộ dạng cao ngạo cũ, tựa như nếu người khác không chủ động cùng gã nói chuyện, gã có thể cứ như vậy im lặng mãi.
“Anh tới tìm tôi, phải không?” Hiện tại đã xác định rõ quan hệ với Lê Khải, Mục Dương cảm thấy chính mình trước mặt Tiêu Mạnh Kiệt vô cùng hợp tình hợp lý, cho nên vừa rướn thẳng eo nhỏ vừa nói: “Đứng ngoài này nói, hay muốn vào nhà đây?”
“Nói ngay tại đây đi.”
“Vậy anh nói đi!”
Tiêu Mạnh Kiệt cười nhạt, “Tôi sẽ không buông tha.”
Mục Dương có hơi sửng sốt, “Này, nhưng mà người thúc thúc thích hiện tại là tôi.”
Tiêu Mạnh Kiệt vẫn tiếp tục cười, “Đừng đắc ý, chỉ cần tôi nắm được cơ hội, bản thân sẽ không tiếc trả giá tất cả.”
Tiêu Mạnh Kiệt lúc nói chuyện ngữ điệu vô cùng nhẹ nhàng, thản nhiên, nhìn lướt qua có chút như vân đạm phong kinh, lại ẩn giấu một chút tàn nhẫn, cảm giác không phải như đang đùa giỡn.
“Tùy anh!”
Mục Dương nói xong liền đóng cửa lại, cậu không thích bị kẻ khác uy hiếp. Cậu đơn giản cho rằng Tiêu Mạnh Kiệt chỉ đang hù dọa mà thôi. Hơn nữa chỉ cần hai người bọn họ không thay lòng, Mục Dương cảm thấy bất luận kẻ nào cũng không thể chia cắt cả hai.
Chiều nhàn rỗi ở mãi trong nhà không có việc gì làm, cho nên Mục Dương tính toán đến công ty tìm Lê Khải, mới vừa tách ra một chút đã thấy nhớ, tình yêu quả thật thần kỳ.
Mua theo mấy hộp đồ ăn vặt ông chú thích, Mục Dương giống như cô vợ nhỏ hiền hậu, vui mừng tiến vào công ty tham ban*. (*thăm người khác đang làm việc)
Trước cửa công ty vẫn là một người bảo vệ, Mục Dương sợ kịch cũ tái diễn, tính toán trước nên giải thích kiểu gì để không làm kinh động đến Lê Khải mà vẫn có thể thuận lợi bước qua cửa công ty.
Bảo vệ vừa thấy cậu, đầu liền xoay chỗ khác, không hỏi han câu nào, cứ thế cho cậu đi vào.
Mục Dương kinh ngạc, nhịn không được lại lắc đầu thở dài, thì ra người lần trước tuy rằng mang tội không phân biệt được người quen, nhưng ít nhất cũng tận chức tận trách nha, không giống như lần này chẳng chút trách nhiệm gì cả.
Cô nàng tiếp tân vừa thấy Mục Dương, lập tức mỉm cười gật đầu chào cậu, chờ cho cậu vừa đi qua, lập tức phát ra một tràng cười dài khủng bố, còn giả vờ phải nhận điện thoại…
Nghe xong tràng cười kia, trong lòng Mục Dương phát lạnh, nhưng cố ra vẻ bình tĩnh đi về phía thang máy.
Mục Dương im lặng đứng trước thang máy, cảm giác được bầu không khí xung quanh có chút quỷ dị.
Đợi lâu thật lâu, thang máy cuối cùng cũng xuống đến, cậu đang định bước vào, liền bắt gặp trong chiếc gương đặt trong thang máy, hình ảnh một đám người thần bí châu đầu với nhau, vừa nhỏ giọng nói khẽ cái gì đó, lại vừa lén la lén lút quan sát mình.
Mục Dương hít sâu một hơi, bình tĩnh bước vào trong thang máy, đợi một hồi, xem chừng những người kia vốn không có ý định đi vào, cậu mới ấn nút đóng cửa, nhìn bảng điện tử chỉ số lầu không ngừng tăng lên…
Rời khỏi thang máy, cậu lao như bay vào văn phòng Lê Khải, đẩy mở cửa, lập tức kêu lớn, “Gặp quỷ, gặp quỷ rồi! Thúc thúc, toàn bộ nhân viên của anh đều bị quỷ ám cả rồi… Thật kinh khủng… Bọn họ thật đáng sợ…”
Lê Khải kinh ngạc nhìn Mục Dương, “Sao em lại tới đây?”
“Đến thăm anh đó.” Mục Dương cười hì hì, đem hộp thức ăn vặt bỏ xuống bàn làm việc.
Nghe xong câu trả lời, Lê Khải đương nhiên cảm thấy vô cùng cao hứng, tuy rằng hắn không biểu lộ ra ngoài, chỉ thản nhiên nở nụ cười nhẹ, rồi lại cúi đầu đọc văn kiện.
Mục Dương đi qua chỗ hắn, thắc mắc hỏi: “Những người đó vì cái gì lại kỳ quái như vậy?”
Lê Khải đương nhiên biết rõ nguyên nhân, chuyện ngày đó hắn mang Mục Dương đến công ty rất nhanh bị truyền đi khắp nơi, toàn bộ người trong công ty ở sau lưng phỏng đoán quan hệ của bọn họ. Hiện tại, Mục Dương lại đột nhiên xuất hiện trong này, những người này nhất định hưng phấn giống như đánh máu gà*(*dạng như bị kích động), có làm ra mấy hành động kỳ quái cũng không có gì lạ.
Lê Khải nói: “Đừng để ý bọn họ, em ngồi chơi máy tính đi, anh còn chút việc phải làm.”
“Anh làm việc của anh đi, không cần để ý em.”
Mục Dương mở hộp đồ ăn vặt, sau đó ăn thử một miếng, rồi lại đút cho Lê Khải một miếng, sau đó ở trong văn phòng đi tới đi lui, nói chung nhàn rỗi vô cùng.
Có nhóc con ở đây, Lê Khải căn bản không cách nào để tâm vào công việc được, lúc phải sửa chữa văn kiện hợp đồng, nhưng tâm trí lại chẳng cách nào tập trung được, cứ cách một chút lại phải ngẩng đầu nhìn xem nhóc con đang làm cái gì. Hắn vốn định bảo Mục Dương ra ngoài dạo một vòng, nhưng lại sợ cậu xuống lầu sẽ gặp phải đám con gái kia, đành phải để cậu lập lờ ở trong văn phòng vậy.
Mục Dương vốn muốn đem chút chuyện ban sáng kể cho Lê Khải, nhưng do dự hồi lâu, lại nhịn xuống. Cậu không muốn Lê Khải phải thêm phiền não vì vấn đề này.
Muốn bình tâm làm việc là không có khả năng, còn chưa tới 5 giờ, Lê Khải đã mang Mục Dương rời khỏi công ty. Hắn định bụng ghé vào siêu thị mua thêm ít rau củ, trái cây trữ trong nhà, như vậy lúc nhóc con đói bụng liền có thể ăn. Hắn còn tính toán khi trở về, lập tức đem toàn bộ mì ăn liền ném đi. Nhóc con đã rất gầy, tốt nhất đừng bao giờ chạm đến những thứ thực phẩm không chút dinh dưỡng kia.
Hai người nắm tay bước vào siêu thị, tuyệt không để ý ánh mắt khác thường của đám người xung quanh, chỉ cần bắt gặp thứ gì đó ngon lập tức thả vào trong xe đẩy. Rất nhanh, xe đẩy đã chất đầy rau củ quả.
Thời điểm xếp hàng tính tiền, từ xa truyền đến tiếng gọi đầy kinh ngạc.
“Dương tử!”
Mục Dương nghe thấy tiếng người gọi liền quay lại, hóa ra là Phùng Tinh, buông tay Lê Khải ra, sau đó vui vẻ chạy qua bên kia.
“Tinh, anh cũng đến đây mua đồ à!”
“Đúng vậy.”Phùng Tinh cười đến ái muội, “Các người tốt rồi chứ?Còn nắm tay vào siêu thị nữa, chậc chậc, ngọt ngào hạnh phúc rồi phải không?”
Mục Dương vô cùng đắc ý, “Anh hâm mộ à?Nhanh tìm người nói chuyện yêu đương đi!”
Phùng Tinh cười mắng: “Mẹ nó, xem đức hạnh cậu kìa, ngốc muốn chết! Sớm biết cậu thích đàn ông, lúc trước anh em mình phải thử đầu tiên, nước phù sa không chảy ruộng ngoài a. Thiệt tình quá hời cho ông chú kia!”
Mục Dương trừng mắt, “Anh kêu ai là ông chú đó?! Kêu ai đó! Kêu ai đó!”
Phùng Tinh gõ đầu cậu, khinh bỉ: “Nhanh như vậy đã bênh người ngoài? Mệt cho chúng ta làm bạn thân bao nhiêu năm trời!”
Mục Dương ngây ngô cười, “Bạn thân cho chút mặt mũi, ghé nhà em ăn cơm đi?”
“Quên đi, anh đây còn có việc, nói gì thì anh đây cũng không muốn làm bóng đèn.” Phùng Tinh giống như vừa nghĩ tới gì đó, lại nói thêm: “Có chuyện cần cậu giúp đỡ chút.”
“Chuyện gì?”
Phùng Tinh bày ra bộ mặt ảo não, “Chính là cái tên bám đuôi chết tiệt kia á!Vì để thoát khỏi gã, anh đã lừa gã rằng mình đã có bạn trai rồi, gã lại bảo phải gặp mặt nhau mới hết hy vọng, cậu hiểu chứ?”
Mục Dương hiểu ra, “À, anh muốn em giả làm bạn trai anh chứ gì?”
Phùng Tinh xoa đầu cậu, “Thật thông minh!Anh đã cùng gã sắp xếp tốt rồi, sáu giờ chiều ngày mai gặp mặt.”
Mục Dương có chút khó xử, “Thúc thúc nói muốn dẫn em đi gặp mặt bạn anh ấy, cũng hẹn vào giờ này.”
Phùng Tinh lại năn nỉ, “Ngày mai, tụi mình diễn kịch trước, sẽ không mất của cậu nhiều thời gian đâu.”
Mục Dương hỏi anh, “Diễn kịch thì cũng được đi, nhưng anh thật sự không thích gã đàn ông kia sao?Em cảm thấy gã cũng rất thật lòng mà.”
Phùng Tinh vẻ mặt đau khổ đáp: “Thật sự không thích! Cậu cũng muốn anh tìm một người đàng hoàng sống chung đi, gã cứ quấn anh như vậy, ai còn thèm để ý anh nữa đây!”
“Ài!”Mục Dương thở dài, cậu cũng hy vọng Phùng Tinh tìm được một người thích hợp, “Vậy được rồi.”
Phùng Tinh biết Mục Dương nhất định sẽ không từ chối mình, vươn tay vuốt ve khuôn mặt tròn tròn của đối phương, còn cười nói: “Được rồi, định thế đi, chiều ngày mai anh qua tìm cậu, nhanh trở về đi, mặt ông chú đã đen thùi rồi kìa!”
Mục Dương phất tay, chạy về phía cửa trước, “Được, ngày mai ở nhà chờ anh, chào nha.”
Lúc này, Lê Khải đã vác hai bao đồ lớn ra đến trước cửa siêu thị, vừa thấy nhóc con chạy trở về liền hỏi: “Người kia là ai vậy?”
Mục Dương cảm thấy bệnh quên của đối phương khá nghiêm trọng nha, “Anh ấy là Tinh đó! Tên thật là Phùng Tinh, lần trước anh chính là đến nhà anh ấy đón em! Mới có vài ngày thôi, anh đã không nhớ rõ nữa sao??”
Lê Khải thản nhiên nói: “Anh đang hỏi em với hắn có quan hệ gì.”
Khóe miệng Mục Dương giật giật, này không phải rõ ràng rồi sao!
“Là bạn thân đó!”
Lê Khải vừa nói vừa ra khỏi cửa, “Sau này đừng thân cận với hắn nữa.”
Mục Dương mặt hắc tuyến đi theo, xem ra ăn phải dấm chua rồi!
Ở trên xe, thời điểm hai người nói chuyện phiếm, Lê Khải bất ngờ hỏi Mục Dương, “Vừa nãy hai người nói chuyện gì vậy?”
Mục Dương suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: “Không có gì, chuyện linh tinh thôi.”
Cậu thật không dám đem chuyện mình sẽ giả làm bạn trai Phùng Tinh kể cho Lê Khải nghe.Hai người mới trò chuyện bình thường thôi, ông chú đã đánh đổ cả bình dấm chua, nếu hắn biết được việc này nữa, còn không phải làm rộn đến ngất trời sao?
Mục Dương còn nói, “Chiều mai em còn chút việc, đến lúc đó sẽ tự chạy sang khách sạnkia, có phải sáu rưỡi chiều không, là khách sạn lớn Sơn Trang phải không?”
Lê Khải ừ một tiếng, “Em có biết vị trí cụ thể không?”
Mục Dương cười nói: “Không biết cũng chẳng sao, tài xế taxi hẳn phải biết mà.”
Kỳ thật Lê Khải không muốn nhóc con tự chạy qua khách sạn, bất quá nhóc con ngày mai lại có việc bận, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ im lặng lái xe.
Vốn hắn đã lên kế hoạch thật tốt, chiều ngày mai tan ca sớm, về nhà đón nhóc con, hai người dạo phố một chút.Hắn muốn mua cho nhóc con một mảnh ngọc bội, nhóc con có làn da trắng nõn, xương quai xanh tinh tế xinh đẹp, giữa xương quai xanh đeo một mảnh ngọc bổi, càng lộ ra phần trong trẻo của cậu. Lê Khải biết giữa chốn phồn vinh này, hiện tại rất ít ngời đeo loại đồ vật mộc mạc này, nhưng hắn vốn là người mang tư tưởng truyền thống, cho nên mới cảm giác nếu có một mảnh ngọc bội nho nhỏ, có thể tránh được mọi thứ ma quỷ tà ác, lại phù hộ nhóc con luôn được bình an.
Hôm sau, còn chưa đến 6 giờ, Phùng Tinh đã ghé, sau đó trên đường đến khách sạn, anh chàng còn dặn đi dăn lại Mục Dương: “Trăm ngàn lần không được lộ ra sơ hở, bởi vì gã đàn ông kia vô cùng giảo hoạt, còn lừa người rất khá.”
Mục Dương vô cùng tự tin nói: “Đợi lát nữa xem em đóng kịch thế nào! Nhất định có thể lừa được gã!”
Hai người tiến vào khách sạn, Mục Dương lập tức ôm lấy cánh tay Phùng Tinh, đầu còn tựa trên vai anh chàng, sau đó hỏi: “Thế nào? Có giống chim nhỏ nép người hay chưa?”
Phùng Tinh vui vẻ, cũng vòng tay ôm eo cậu, “Không tồi! Càng thân thiết càng tốt, nhớ kỹ, lát nữa phải trao đổi ánh mắt đó.”
Hai người ôm ôm ấp ấp đi đến trước bàn ăn, mà cái vị theo đuổi trong truyền thuyết kia đã đến từ trước.
Gã đàn ông này thật sự giống trong lời Phùng Tinh miêu tả, đầu tóc ngắn ngủn, mặt ngăm đen, râu ria rậm rạp, bộ dáng vô cùng thô thiển, toàn thân cao thấp lại lồ lộ khí phách, vừa thấy đã biết là loại người không dễ chọc vào.
Mục Dương hiện tại có thể lý giải được thái độ của Phùng Tinh, trong lòng cũng ngầm đồng tình với đối phương, chẳng biết anh chàng kiểu gì lại chọc phải một kẻ hung hãn như vậy?! Ra đường đến cả râu cũng chẳng biết cạo đi!
Vừa ngồi xuống, Phùng Tinh liền nói với gã đàn ông kia: “Cậu ấy là bạn trai tôi, Mục Dương, bây giờ anh thấy rồi đi! Tôi chỉ thích loại xinh xắn đáng yêu như thế, anh căn bản không thích hợp với tôi.”
Mục Dương càng nép vào trong ngực Phùng Tinh, còn cười duyên một cái, kỳ thật trong lòng lại đang vỗ tay ăn mừng chiến thắng.
Giả vờ đánh yêu lên ngực Phùng Tinh, cậu xấu hổ nói: “Đừng trước mặt người ngoài nói mấy lời kiểu này, em sẽ thẹn thùng đó.”
Gã đàn ông ngồi đối diện vẫn tựa tiếu phi tiếu nhìn bọn họ, không nói gì.
Hai người nhìn nhau một hồi, dùng ánh mắt hỏi đối phương: Gã đang cười cái gì vậy?
Mặc kệ gã có tin hay không, Phùng Tinh nói thêm: “Người anh cũng gặp rồi, hiện tại hết hy vọng đi thôi.”
Gã đàn ông đối diện nâng chén trà lên, nhấp một ngụm rồi cười nói: “Tôi sao biết được hai em có phải hay không hợp sức lừa gạt tôi? Ôm ấp kiểu này cũng không chứng minh được gì.”
Phùng Tinh liếc mắt sang Mục Dương, dùng ánh mắt nói với cậu: Xem đi, tên này thực sự khó lừa đây?! Chúng ta phải ra đòn sát thủ thôi!
Mục Dương gật đầu, bày ra bộ dạng khẳng khái hy sinh, giống như sắp sửa bước ra chiến trường vậy.
Mọe nó! Bất cứ giá nào cũng phải qua cửa!
Hôn bẹp một cái lên mặt Phùng Tinh, cậu khiêu khích nhìn đối phương, “Vờ như thật cũng không được, mà thật sự giả cũng chẳng nổi, tụi này không lừa anh, tôi khuyên anh vẫn nên chết tâm đi, Tinh từng nói sẽ yêu tôi cả đời!”
Mục Dương vừa nói vậy, Phùng Tinh cũng lập tức phụ họa theo, “Đúng thế! Tôi cả đời này chỉ thương cậu ấy!”
Gã đàn ông nhíu nhíu mày, “Ai dà!Xem ra tôi nên biết khó mà lui thôi.”
Cứ như thế liền giải quyết thật dễ dàng?!
Hai người cậu nhìn tôi, tôi nhìn anh, cùng nhau vụng trộm reo mừng, thiết chút nữa phá cười thành tiếng.
Nhiệm vụ hoàn thành, cũng nên hoàn hảo lui thân, Mục Dương nói với gã đàn ông kia: “Xem như anh thức thời, thật ngại, cơm chiều anh một mình ăn đi, tôi cùng Tinh phải về đây.”
Nói xong, đang chuẩn bị đứng lên, cậu lại bắt gặp gã đàn ông kia đang nhìn về phía cửa, còn vừa vẫy tay vừa gọi: “Lê Khải, bên này.”
Lê Khải?!
Mục Dương ngây ngẩn cả người!
Phùng Tinh cũng ngây ngẩn cả người!
Cả hai đồng loạt quay đầu, liền trông thấy ông chú đen mặt đang đi tới.
Mục Dương hai chân run rẩy, hỏi: “Khách sạn này tên gì?”
Gã đàn ông đối diện cười đáp: “Khách sạn lớn Sơn trang a.”
Khách sạn lớn Sơn trang?!!
Sao lại trùng hợp như vậy?!
Chẳng lẽ bạn của thúc thúc chính là gã?!
Mục Dương vô cùng vô cực ảo não, lúc mới đến như thế nào lại không nhớ nhìn tên khách sạn chứ!
Lúc này, Lê Khải đã đi đến phía trước bàn ăn, liếc Mục Dương một cái, sau đó ngồi vào bên cạnh gã đàn ông kia, chào hỏi, “Lâu rồi không gặp.”
Người kia đáp: “Đúng vậy, sau khi về nước đã định gặp cậu một bữa, kết quả lại kéo lâu như vậy.”
Mục Dương thấy Lê Khải không để ý đến mình, trong lòng phát hoảng, chạy đến bên cạnh hắn, đáng thương gọi một tiếng, “Thúc thúc…”
Nhìn cảnh tượng này, người kia giống như bừng tỉnh đại ngộ, “Đây là nhóc con nhà cậu đó hả?”
Lê Khải tức giận nói: “Không phải cho cậu xem ảnh chụp rồi sao.”.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
“Trách không được thấy quen như vậy.” Người kia giả vờ vô tội, “Bất quá, này cũng không thể trách tôi nhận không ra. Cậu không biết đâu, bọn họ vừa nãy ôm ôm ấp ấp, tôi còn tưởng bọn họ thật sự là một đôi đó.”
Lê Khải nhìn về phía Mục Dương, biểu tình vô cùng khó xem.
Mục Dương cùng Phùng Tinh trợn tròn mắt, thì ra gã kia cái gì cũng biết rồi?! Tên này quả thật âm hiểm! Còn ở trước mặt Lê Khải đâm thọt thêm nữa!
Mục Dương hoảng hốt, lay lay cánh tay Lê Khải, “Thúc thúc, anh phải nghe em giải thích…”
Nhóc con còn chưa nói xong đã bị Lê Khải kéo đứng lên.
“Chúng ta lần sau lại gặp.”Ông chú bỏ lại một câu, sau đó kéo nhóc con ra khỏi khách sạn.
Phùng Tinh mê sảng, như thế nào lại biến thành cục diện này? Anh chàng hung tợn trừng mắt nhìn gã đàn ông trước mặt, mắng: “Ti bỉ!”
Đối phương không để ý chỉ cười cười, lười biếng tựa lưng vào ghế, còn đem chân gác lên bàn, điềm nhiên bày ra bộ dạng lưu manh vô lại.
“Bữa ăn hôm nay đã bị em phá hỏng, em nói nên bồi thường tôi thế nào đây?”