Uy, Tiềm Trứ Ba

Chương 4: Hàng xóm mới




Mục Dương đêm này chẳng cách nào ngủ được. Đầu tiên, cậu bị LK chọc cho tức chết. Cậu đã sớm biết LK vốn không phải kẻ quang minh lỗi lạc gì, vẫn không ngờ còn có thể dùng đến chiêu ngoan độc như vậy để chỉnh mình. Trừ khi cậu bị não tàn mới dành dụm tiền tiêu vặt để mua lại trang bị từ hắn! Nhưng nói đi nói lại cậu vẫn đành chịu tay không, nuốt lại ấm ức ngược vào trong, buồn bực càng chồng chất buồn bực, trang bị thì chắc chắn đừng mong lấy về được. Việc tồi tệ thứ hai chính là hôm nay hàng xóm mới trên lầu vừa dọn đến, ồn ào cả đêm không yên tĩnh được phút nào, một hồi thì truyền xuống âm thanh chạy ầm ầm, hồi nữa lại phát ra tiếng khua khua gõ gõ. Vị hàng xóm mới này hẳn đang trang hoàng chỗ ở mới, hơn nữa trong nhà còn nuôi một con chó.
Rốt cuộc, mãi đến gần sáng, tiếng gõ vẫn không dừng lại. Mục Dương tức giận, xỏ dép lê rồi phóng lên lầu, chuẩn bị tìm đối phương tính sổ!
Mục Dương giả vờ làm một bộ dạng hung thần ác sát, liều mạng đập cửa nhà hàng xóm mới, vừa gõ vừa rống: “Mở cửa! Mở cửa! Tôi ở dưới lầu, anh có đạo đức công cộng hay không vậy, làm ồn cả đêm không để người khác nghỉ ngơi gì hết!”
Đáp lại cậu, bên trong phát ra tiếng chó sủa, thanh âm nghe thật dữ tợn.
Mục Dương chẳng đời nào tin người không đấu lại một con chó! Tiếp tục đập cửa, còn giơ chân trái chuẩn bị đá cửa nhà người ta.
Cửa mở ra vừa đúng lúc, Mục Dương lảo đảo té ngã vào trong nhà, đang định đứng lên, liền thấy một con chó Rottweiler to lớn nhe răng trợn mắt, hướng phía mình phóng tới.
Thực tế liền chứng minh điều ngược lại, người nhất định không đấu lại chó, đặc biệt với Mục Dương sức vóc nhỏ bé, hoàn toàn chống đỡ chẳng được thân hình to lớn cường tráng của giống Rottweiler.
Mục Dương bị đặt dưới thân người con chó to bự, kêu gào ầm ĩ, mặt đối mặt với sinh vật kia. Con Rottweiler bắn tới ánh mắt hung tợn, yết hầu thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh gầm gừ khàn đục, một đống nước dãi rớt xuống, vừa đúng ngay cái miệng đang mở ra kêu gào của Mục Dương.
Mục Dương điên rồi! Dãi chó thối thối khiến cậu thật muốn nôn, quả nhiên so với nuốt phải ruồi bọ còn khó chịu hơn!
Điều này khiến cậu không nhịn thêm được nữa, nắm chặt đấm tay chuẩn bị muốn đánh, nhưng con chó này vốn dĩ thông minh, tựa chừng ngay từ sớm đã đánh hơi được mùi nguy hiểm, nên dễ dàng nhìn thấu ý đồ của đối phương. Vì vậy, nó há miệng nhắm ngay mặt người này cắn xuống một phát.
“Điểm Điểm, không được cắn người.”
Một giọng nam trầm thấp vang lên, Mục Dương cảm giác được tuy con chó kia cắn mình nhưng căn bản không dùng lực, chẳng đau chút nào. Con chó lại liếm mặt cậu vài cái, nhất định không chịu xuống khỏi người đối phương.
“Điểm Điểm, lại đây.”
Chú chó to bự tên gọi Điểm Điểm nghe được giọng nói thân thuộc gọi mình, liền từ trên người Mục Dương trèo xuống, thành thành thật thật ngồi xổm bên cạnh chủ.
Mục Dương trong bụng nói thầm, đặt cái tên dễ thương như vậy cho một con chó to xác ngu ngốc, tên chủ này chắc hẳn cũng rất ngốc đi!
Mục Dương đứng lên, nhìn đến chủ của con chó. Đó là một người đàn ông gương mặt lạnh lùng thản nhiên, tuy rằng lộ ra nét cương nghị, không hề gây ra cảm tưởng bị xoi mói cho người đối diện. Dù vậy, cái vẻ diện vô biểu tình kia xem chừng vẫn là hương vị thiếu muối vô cùng.
Mục Dương nghĩ bụng, đã đấu không lại chó, chẳng lẽ ngay cả một gã đàn ông cũng chống chẳng xong sao! Làm ra dáng vẻ của một ả đàn bà chanh chua sắp chửi đổng, cậu mở miệng quát tháo, “Uy, cái vị huynh đệ này, anh có trang trí nhà cửa cũng đừng chọn đúng buổi tối chứ? Khua khua gõ gõ, làm cả đêm nay tôi không có cách nào ngủ được! Hiện tại cũng sắp sáng, tôi còn phải đi làm, cả đêm chưa ngủ được, lát nữa tôi làm việc mắc sai sót sẽ bị trừ tiền lương hoặc đuổi việc thì tính sao bây giờ? Anh sẽ chịu trách nhiệm sao? Còn nữa, cho của anh có thể để ý một chút không, chạy tới chạy lui cả đêm! Nó không thấy phiền sao? Đem nó đi chỗ khác coi, tôi cũng không nghe nói ở đây được phép nuôi chó. Nữa nè nữa nè, vừa rồi nó còn cắn tôi một cái, anh cũng thấy rồi đó, bây giờ vết thương rất là đau, anh phải bồi thường tổn thất này đi!!”
Nói liên tục cả tràng dài, Mục Dương ngay cả hơi thở cũng không nghẹn lần nào, đem ánh mắt chất đầy khí thế bức người bắn về phía đối phương, tuyệt đối không chùn bước!
Người đàn ông kia đánh giá Mục Dương qua một lượt, rồi bình thản hỏi: “Học sinh trung học cũng đi làm sao?”
Mục Dương chẳng biết nghe thế nào, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì trong lời nói của hắn, “Cái gì mà học sinh trung học? Vị huynh đệ này, anh đừng tình cách đánh trống lảng nha, hỏi một câu, có bồi thường không?!”
“Muốn giả làm người trưởng thành thì đi thay bộ đồ trên người rồi đến đây.” Vị này rõ ràng nghĩ Mục Dương là một đứa con nít.
Cái gì?! Mục Dương tức giận muốn nhảy dựng lên ba thước, dáng vẻ bên ngoài vốn là nỗi đau của người này. Cậu ghét nhất là bị kẻ khác nói mình lớn lên vẫn giống như cô bé gái còn chưa dậy thì xong.
Nhìn lại quần áo mình, trên người mặc cái T-shirt Bọt biển cục cưng, ở dưới là quần đùi Mèo máy, chân mang dép lê có hình Thỏ lưu manh, đột nhiên cậu có cảm giác nhụt chí. Không có cách nào, ai bảo cậu vốn có tâm hồn ngây thơ trong sáng, luôn yêu thích những nhân vật hoạt hình dễ thương như vậy a.
Dù có nhụt chí cũng phải nói cho xong, Mục Dương lại bắt đầu trợn mắt nói khoác, “Anh mới là học sinh trung học đó! Anh và cho của anh đều là học sinh trung học! Nói cho rõ, tôi đây đã hai mươi rồi, quần áo có nhân vật hoạt hình là đồ trong shop, tôi là người bán hàng chuyên nghiệp vĩ đại có biết chưa. Đây là đồng phục làm việc của tôi!”
Vị mặt than không nói lời nào, lạnh lùng nhìn cậu.
Mục Dương còn muốn kể thêm bằng chứng, đột nhiên phát hiện vấn đề đã bị kéo đi quá xa, bèn chỉ vào mặt mình chơi xấu, “Anh rốt cuộc có bồi hay không bồi hả? Những người bán hàng như chúng tôi quan trọng nhất là hình tượng, bây giờ chó của anh cắn tôi bị thương, anh phải bồi thường đi!”
“Được, tôi bồi hai phần.” Vị mặt than cuối cùng cũng mở miệng.”
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Mục Dương vui vẻ ra mặt, chỉ cần dựa vào miệng lưỡi ba tấc không xương của mình còn không sợ đấu lại tên mặt than này sao?
“Được lắm, anh chuẩn bị bồi thế nào? Bồi thường tiền đương nhiên là tốt nhất.”
Vị kia không trả lời, chỉ quay đầu ra lệnh cho con chó to bên cạnh: “Điểm Điểm, cắn cậu ta, nhưng chúng ta chỉ cần bồi hai phần.”
Điểm Điểm nhận lệnh, hướng về phía Mục Dương phóng tới…
Mục Dương lê tấm thân tàn tạ về tới nhà, quần áo trên người cũng không còn lành lặn. Con chó kia thực đáng ghét, vẫn cứ nhắm ngay mặt cậu mà cắn một cái. Hiện tại, gương mặt cậu đã vàng khè còn xuất hiện vết hai hàm răng lớn!
Vị mặt than kia cũng không nuốt lời, thực sự bồi thường hai phần, đủ cho cậu tiêm ngừa uốn ván.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.