Uyển Nương

Chương 2:




7.
Cung nữ nghe lời liền đi hỏi thăm. Ước chừng qua một chén trà, nàng lại vội vàng trở về.
“Bẩm tiểu chủ, là Hàn tú nữ của Trữ Tú cung đang đánh đàn. Nô tỳ cùng cung nữ bên người nàng hàn huyên một chút.”
“Cung nữ đó nói Hàn tú nữ không nghe khuyên bảo nhất định muốn đánh đàn, còn nói Thục phi nương nương không vui khi nghe đàn khẳng định là bởi vì nàng không biết đánh.”
Ta thở dài. Vào cung ngày đầu tiên, đã có người vi phạm quy tắc. Chỉ mong các nương nương địa vị cao kia không giận chó đánh mèo.
“Tiểu chủ, nghe nói Trần tú nữ cùng tiến cung đã bị lật bài.”
“Biết rồi.”
Ta nhàn nhạt ừ một tiếng: “Chỉ cần để mắt đến Hàn tú nữ là được rồi, những chuyện khác ngươi không cần xen vào.”
Ngày thứ hai vừa tỉnh dậy, cung nhân được ta dặn dò tối hôm qua đã ở bên ngoài cầu kiến.
“Tiểu chủ, Hàn tú nữ th ắt c ổ t ự s át, nha hoàn của nàng cũng đi theo chủ.”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ta.
Những tú nữ trước khi vào cung không biết tên nhau, sau khi vào cung chỉ biết gọi là Vương tú nữ cùng Hàn tú nữ.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã chet ba người. Hoàng cung này rốt cuộc đang tồn tại thứ khủng khiếp gì vậy, lại khiến cho người ta t ự s át sau khi vi phạm quy tắc.
Ta cảm giác mình đang ở trong sương mù vô tận, bốn phía đều có bầy sói vây quanh. Bọn họ đang chờ ta phạm sai lầm, sau đó nhào tới x é n át ta.
“Đi thôi, đi thỉnh an trước.”
Bây giờ không có thời gian để suy nghĩ về những điều này. Chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là đi tới Cảnh Nhân cung thỉnh an Thục phi nương nương.
Trên quy tắc đã nói, lúc thỉnh an Thục phi nương nương thì không thể đến muộn. Vừa mới ra khỏi cửa, lại đụng phải Tô Hàm và Tạ Tương.
Sắc mặt Tạ Tương có chút tái nhợt, nhưng nàng ấy vẫn cố gắng chào hỏi chúng ta.
“Tạ tỷ làm sao vậy?”
Ta có chút nghi hoặc, hôm qua chúng ta giải tán cũng không tính là muộn, sao bộ dạng của nàng ấy lại như không được ngủ ngon.
“Khiến muội muội lo lắng rồi, hôm qua trong phòng Hàn tú nữ náo loạn đến nửa đêm, làm cho ta khó chịu mà thôi.”
Nàng xoa xoa mi tâm: “Chuyện cụ thể chờ thỉnh an Thục phi nương nương xong rồi hãy nói, hiện tại cũng nói không hết.”
Lúc chúng ta vội vã chạy tới, còn chưa tới một chén trà đã đến giờ Thìn. Thục phi nương nương ngồi ở phía trên, ung dung quý phái.
Nàng dường như cũng không thèm để ý chuyện chúng ta đến thỉnh an, đợi chúng ta hành lễ xong liền phất tay bảo chúng ta ngồi xuống bên cạnh.
Bầu không khí ở Cảnh Nhân Cung không tệ, tất cả mọi người đều đang trò chuyện về những việc ngày thường của mình ở bên ngoài, thỉnh thoảng nói tới chuyện thú vị Thục phi cũng sẽ tiếp lời một hai câu.
Không khí trong đại điện hoà hợp, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói xinh đẹp.
“Tối hôm qua hầu hạ Thánh Thượng có chút mệt mỏi, sáng nay lười biếng nên ngủ thêm một lát. Thục phi tỷ tỷ sẽ không trách ta chứ.”
8.
Toàn bộ người trong đại điện tựa như bị cho uống thuốc câm, đều yên tĩnh lại.
Hôm qua Trần tú nữ được ân sủng, nay lại ăn mặc xa hoa, một nha hoàn đang đỡ tay nàng dẫn vào.
Thật ngu xuẩn, hôm qua mới được sủng, hôm nay liền bò lên đầu Thục phi nương nương.Lá gan thật sự còn lớn hơn trời.
“Trách ngươi?” Thục phi giơ tay, cầm khăn lau khóe miệng dính kẹo, nhìn về phía bên kia ánh mắt lãnh đạm.
“Ngươi cho rằng bổn cung không có lá gan đó sao?”
Nàng nhướng mày liễu, cầm lấy chén nước trà nóng hổi ném về phía chân của Trần Tú Nữ.
“Chỉ là một tú nữ nho nhỏ mà thôi, ở trong cung còn không phải là nô tỳ sao? Lại còn dám làm mất mặt bổn cung?”
Chén trà rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, âm thanh cả kinh đến mức chúng ta không dám thở mạnh.
“Bổn cung đã nói sao? Trước giờ Thìn tất cả phải đến thỉnh an. Ngươi ngược lại, ỷ vào được ân sủng nên đến muộn nửa canh giờ đúng không?”
“Người đâu, tú nữ Trần thị bất kính với bổn cung, kéo xuống đánh chet. Đánh ngay trong viện cho bổn cung, để cho các tỷ muội khác cũng biết được kết cục khi không tuân thủ quy củ.”
Ánh mắt của nàng lướt qua mỗi người đang ngồi ở đây, cuối cùng dừng lại trên người Trần Tú Nữ. Sắc mặt Trần Tú Nữ thay đổi, nhưng nàng ta vẫn cắn răng chống đỡ như cũ.
"Cho dù ngươi là một trong tứ phi cũng quá đáng quá rồi, hôm qua ta mới được ân sủng hôm nay liền giet ta. Ngươi để mặt mũi của Thánh Thượng ở đâu? Để Hoàng hậu nương nương ở đâu?"
“Bổn cung sợ cái gì?” Nàng phất phất tay: “Toàn bộ người trong cung có ai không biết bổn cung mới là người cầm quyền chân chính trong hậu cung này? Hoàng hậu có đáng là cái gì? Mau kéo xuống đừng làm bẩn mắt bổn cung.”
Trần tú nữ bị kéo xuống, ngoài điện truyền đến tiếng côn gỗ nện vào thịt cùng tiếng cầu xin tha thứ của Trần tú nữ.
Chẳng bao lâu, giọng nói của nàng ta dần trở nên yếu ớt hơn.
“Bổn cung mệt rồi, các vị tú nữ mời trở về đi.”
9.
Thục phi nhấp một ngụm trà thị nữ bưng lên, tựa vào giường lười biếng mở miệng.
Không khí trong điện bắt đầu linh hoạt trở lại, mọi người từng tốp năm tốp ba đi trước hành lễ rồi rời khỏi Cảnh Nhân cung.
Mới ra khỏi cung, ta đã đuổi theo Tạ Tương đang đi phía trước. Ta theo kịp bước chân nàng ấy, nhỏ giọng hỏi rốt cục đã xảy ra chuyện gì với Hàn tú nữ.
Nàng nhìn những người xung quanh, lắc đầu. Ý bảo về phòng trước rồi nói sau.
Cũng đúng, tai vách mạch dừng, việc này không thích hợp nói ở bên ngoài. Sau khi chúng ta cùng nhau trở về phòng Tạ Tương, nàng ấy như mất hết sức lực trực tiếp ngồi xuống đất.
Nàng che mặt, nhỏ giọng khóc nức nở, cả người run lên vì khóc. Một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
“Để các muội muội chê cười rồi." Nàng lau nước mắt mới mở miệng lần nữa.
“Đêm qua ta không ngủ được, lại nghe phòng bên cạnh ầm ĩ, ta muốn đi xem tình huống thế nào.”
“Tạ tỷ tỷ lá gan tỷ cũng quá lớn rồi.” Tô Hàm và ta liếc nhau, có chút không thể tin nổi.
"Tỷ không sợ vi phạm những quy tắc kia rồi xảy ra chuyện sao?"
“Ta lúc ấy không nghĩ nhiều như vậy. Dù sao người phòng bên cạnh khóc quá thảm...... Hơn nữa trên tay ta còn có phù chú.”
Nàng như đang nhớ lại tối hôm qua đã nhìn thấy cái gì, sắc mặt hoảng sợ.
“Nhưng ta rất cẩn thận, không trực tiếp mở cửa...... Ta thấy Hàn Tú Nữ biến thành một con quái vật, nàng đang ôm thị nữ của mình rồi nhai. Nàng ta lúc ấy cũng nhìn thấy ta, trực tiếp lao về phía ta. Ta liền nhanh chóng đóng cửa lại.”
Lời nói của Tạ Tương có chút lộn xộn.
“Cái gì?” Ta có chút không hiểu những lời này: "Ôm rồi nhai là có ý gì?"
“Hẳn là đang ăn thịt người thị nữ kia.”
Tô Hàm đột nhiên nói tiếp: “Ta vẫn cảm thấy có chút vấn đề.”
Nàng cầm bút chấm mực, vẽ vài vòng trên giấy.
“Chuyện hai ngày nay các ngươi còn nhớ không? Tú nữ chet trước khi vào cung, tú nữ đưa đứa bé về cung, tú nữ đánh đàn và tú nữ đến muộn. Các nàng vi phạm quy củ chỉ định trong cung, sau đó chet. Nhưng những cái chet này đều là t ự s át hoặc là bị ban chet.”
Con ngươi của nàng rất đen, lúc nhìn về phía chúng ta giống như một đầm nước đọng không hề có sức sống.
“Ta nhận được tin tức là Hàn tú nữ tr eo c ổ t ự t ử. Nhưng Tạ tỷ tỷ lại nói nàng biến thành quái vật. Còn có Trần tú nữ vừa mới bị Thục phi đ ánh gậy chet, rõ ràng nghe được tiếng kêu khóc, nhưng lúc ra cửa lại không thấy bất kỳ dấu vết hay ngửi được bất kỳ mùi gì. Điều này rõ ràng là không đúng.”
Lời nói của nàng ấy đánh thức ta. Ta không ngửi thấy hay nhìn thấy gì khi ra khỏi cung Thục phi.
Thế cho nên ta đã bỏ qua sự thật Trần tú nữ có phải bị đ ánh gậy đến chet ở trong sân không.
“Vậy rốt cuộc thứ gì đã giet các nàng?”
Nàng viết hai chữ lên tờ giấy.
[Hoàng hậu]
10.
Tô Hàm còn nói thêm: "Quy củ này là do Hoàng hậu nương nương định ra, mặc dù hung thủ không phải Hoàng hậu nương nương, nhưng nhất định cũng có liên quan tới nàng. Chúng ta nên lui lại một bước nữa, Hoàng hậu nương nương nhất định biết gì đó."
Nàng nhìn chúng ta, cong môi cười: "Các tỷ tỷ tốt, các ngươi đoán xem Hoàng hậu nương nương rốt cuộc biết bao nhiêu chuyện.”
Nghị luận Hoàng hậu, chính là chuyện đại nghịch bất đạo. Ta có chút do dự. Nàng ấy lại để lại vài chữ trên giấy.
[Hoàng hậu là người công chính nhất, nếu gặp chuyện gì xin tìm Hoàng hậu.]
[Quy củ trong cung rất nghiêm ngặt, xin đừng đi quá giới hạn.]
Tô Hàm nhẹ nhàng nói: "Dù sao hôm nay Thục phi nương nương đã đ ánh chet Trần tú nữ. Nhưng ở hậu cung người nắm giữ quyền sát sinh chính là Hoàng hậu. Thục phi đã đi quá giới hạn.”
“Được.”
Ta còn đang trầm mặc, nhưng Tạ Tương đã sửa sang lại cảm xúc rồi đáp ứng.
“Chúng ta sẽ phối hợp với muội.”
Ta có chút kinh ngạc, Tạ Tương rõ ràng là người có quy củ nhất, ta vốn tưởng rằng nàng sẽ từ chối đề nghị của Tô Hàm.
Nếu hai nàng đều không sợ hãi, vậy ta đây có gì mà sợ?
“Vậy ngươi muốn làm như thế nào?”
“Chờ đợi."
Tô Hàm đặt tờ giấy lên ngọn nến. Ngọn lửa dần dần nuốt chửng tờ giấy.
“Quy tắc nói Tiêu Phòng cung quanh năm bị khóa, chúng ta không có cách nào trực tiếp đi vào, nhưng lại có thể lợi dụng những quy củ này để đi vào.”
Nàng giơ tay, tờ giấy Tuyên Thành còn chưa cháy hết mang theo ngọn lửa nhẹ nhàng rơi xuống đất.
“Các tỷ tỷ, chuyện sau đó phải dựa vào chính mình rồi, tùy cơ ứng biến.”
11.
Khi ta trở lại phòng thì đã đến giờ Dậu. Ngọc Lan đã sớm chờ ở cửa phòng. Tay áo của nàng căng phồng không biết có gì bên trong, hoa lụa trên đầu lắc lư theo bước chân nàng.
"Hoa lụa rất đẹp, tự làm sao?", lúc đi ngang qua nàng, ta thuận miệng hỏi một câu.
“Là lúc trước còn ở Giang phủ, Thanh Trúc tỷ tỷ làm cho nô tì.” Nàng đi theo phía sau ta, cung kính cúi đầu.
Giọng nói của nàng ấy ngày càng gần ta hơn, và ta thậm chí có thể cảm thấy hơi thở ấm áp của nàng ấy đang phà lên cổ ta.
Bước chân ta dừng lại. Trước kia, Ngọc Lan sẽ không đến gần ta mà không có sự cho phép, thậm chí gần đến mức sắp dán sát vào ta.
Còn có hoa lụa kia...... hoa lụa!
[Cung nữ không được mang theo hoa lụa. Nếu các nàng mang theo hoa lụa, xin cẩn thận.]
Ta nhớ lại quy tắc mà Tiền ma ma đã nói với chúng ta lúc đó. Nàng ta không phải Ngọc Lan!!!
Không chút do dự, ta quay người trực tiếp đẩy nàng ta ra.
‘Ngọc Lan’ lảo đảo một cái vì bị ta đẩy, sau khi đứng yên, nàng ta nghiêng đầu mỉm cười nhìn ta.
“Tiểu chủ thật thông minh, nhanh như vậy đã phát hiện ra manh mối.”
Nàng rút lụa trắng từ trong tay áo ra, vuốt thẳng rồi nhào về phía ta. Ta chật vật lui về phía sau, nhưng vẫn không tránh thoát.
‘Ngọc Lan’ s iết ch ặt cổ ta, ta bị đ è ch ặt xuống đất. Không khí trong phổi càng ngày càng ít, trước mắt của ta dần dần mơ hồ, hai tay cũng mềm nhũn không có sức lực.
12.
Hai tay trong lúc vung vẩy lung tung đụng phải hoa lụa trên đầu nàng, ta dùng hết sức lực kéo nó xuống. Nàng ta thét lên một tiếng, s iết ch ặt hai tay ta rồi như mất hết sức lực.
‘Ngọc Lan’ nhắm hai mắt rồi trực tiếp ngã lên người ta. Ta đẩy nàng ra, hít thở từng ngụm không khí.
Cảm giác không khí tràn vào phổi vô cùng khó chịu, nhưng loại cảm giác được sống này thật sự rất tốt.
Cái cảm giác hoảng loạn khi cận kề cái chet vừa rồi hiện tại cưz quanh quẩn trong đầu ta. Hai tay ta run rẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Gặp chuyện gì cũng có thể đi tìm Hoàng hậu công chính. Nếu sau khi phát sinh chuyện như vậy, hẳn là cơ hội tốt để đi tìm Hoàng hậu.
Ta liếc nhìn quần áo của mình. Không phải màu trắng, không vi phạm quy củ. Như vậy đi tìm Hoàng hậu hẳn là sẽ không xuất hiện vấn đề gì.
Nghĩ như vậy, ta luống cuống tay chân bò dậy chạy về phía Tiêu Phòng cung. Trên đường rất tối, chỉ có đèn từ góc tường toả ra ánh sáng ảm đạm.
Dọc theo đường đi ta không thấy bất kỳ người nào, bao gồm những thị vệ vốn nên tuần tra cùng thái giám cung nữ trực ban. Toàn bộ hoàng cung rơi vào màn đêm tĩnh mịch.
Đã bắn tên thì không thể rút lại, bây giờ xoay người trở về cũng không thực tế. Phía sau truyền đến tiếng gọi nhỏ.
Ta quay đầu nhìn, phát hiện là một tú nữ có chút mặt mũi. Nàng bước từng bước nhỏ vội vàng đi về phía ta.
Thấy ta vẫn không nói lời nào, nàng vội vàng vàng giải thích. Nàng nói mình là con gái của nhà Lễ bộ thượng thư, buổi tối phòng mình xảy ra một ít chuyện nên muốn đến tìm nương nương.
Vừa vặn trên đường gặp ta nên muốn cùng đi với nhau. Vòng vo một hồi thì đã tới Tiêu Phòng Cung.
Tiêu Phòng Cung giống như trong quy củ nói, trên khóa có một lớp bụi mỏng, giống như đã lâu không có ai dọn dẹp.
13.
Thư Tú Nữ tiến lên gõ cửa.
“Nương nương có ở đây không? Ta là Thư Vân của Trữ Tú cung, muốn tìm nương nương trò chuyện.”
1……2……3……4。Ta yên lặng đếm nàng gõ bao nhiêu tiếng ở trong lòng, cho đến tiếng thứ năm cửa lớn Tiêu Phòng Cung mới mở ra.
Một ma ma lộ ra nửa mặt từ khe cửa, nói: “Vào đi.”
Giọng bà ấy khàn khàn khó nghe nhưng Thư tú nữ dường như không phát hiện ra, hơi hưng phấn thi lễ.
“Đa tạ ma ma.” Nàng kéo ta đi vào. Ta thoát khỏi tay nàng ấy.
“Ngươi đi đi, ta đột nhiên nhớ ra còn phải tìm Tạ tú nữ một chuyến.”
Nàng cũng không cưỡng cầu, sau khi chào tạm biệt ta liền chen vào qua khe cửa. Trước khi đóng cửa, ta thấy được ánh mắt oán độc của ma ma.
Quy tắc có nói qua, sau khi gõ cửa bốn tiếng mới mở ra thì không được tiến vào Tiêu Phòng cung. Ta mặc dù cần lợi dụng quy tắc, nhưng cũng không dám vi phạm.
Hậu quả của những người vi phạm quy tắc trước đó ta vẫn còn rõ mồn một. Lộ trình trở về phòng rất thuận lợi, thuận lợi đến mức ta có chút nơm nớp lo sợ.
Ngọc Lan sớm đã không ở trong phòng, ta cũng lười gọi người vào hầu hạ, một mình ngồi ở trước bàn viết thư nhà.
Ngọn nến phản chiếu trên giấy, giống như ngững ánh lửa đang nhảy nhót. Ta cuộn tờ giấy đã viết xong lại, dùng dây đỏ buộc vào rồi đặt ở cửa sổ.
Vừa mới làm xong những thứ này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Bên ngoài có tiếng nói rất nhẹ: "Ta là Thư Lan đây, Giang tỷ tỷ vừa rồi sao lại không muốn vào cùng ta vậy?"
Ta sửng sốt, đi tới trước cửa đặt chốt gỗ xuống. Bóng dáng ta bị ánh nến chiếu lên cửa. Hình như nàng ta đã phát hiện ra ta đang đứng trước cửa.
Nàng ta bắt đầu đập cửa: "Tỷ mau mở cửa cho ta, sao không mở cửa!"
Cánh cửa bị đập mạnh. Kỳ quái là những tú nữ đang nghỉ ngơi ỏ những phòng khác dường như đều không nghe được tiếng động bên này. Không ai ra ngoài để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ta cắn răng, cố gắng giữ chặt cửa phòng. Xuyên qua khe cửa thỉnh thoảng bị đập mở, ta rõ ràng thấy toàn thân nàng đầy máu.
"Tỷ tỷ, sao lại không dám mở cửa cho ta! Nếu như ngươi theo ta đi vào ta làm sao bị biến thành cái dạng này chứ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.