Vai Chính Chỉ Muốn Yêu Đương

Chương 25: Anh




Mười giây là đủ để trượt một quãng đường dài, trượt tuyết đơn giản không khó, họ đặt một điểm là điểm cuối ai đến trước thì thắng.
"Anh—" Thẩm Dịch nghiêng người về phía Phó Dư Hạc.
Có rất nhiều người trong khu nghỉ mát trượt tuyết, nhiều người trong số họ đi theo nhóm, bọn họ hai người họ đứng ở đó không mấy dễ chú ý.
"Vậy thì bắt đầu đi." Thẩm Dịch nói.
Phó Dư Hạc nói "Ừ" đột nhiên trên môi anh bị chạm nhẹ vào như chuồn chuồn lướt nước, Thẩm Dịch tháo găng tay ra dùng đầu ngón tay mát lạnh gõ nhẹ vào đôi môi dưới mặt nạ bảo hộ của anh.
"Trước tiên phải kiểm tra phần thưởng của em trước." Hắn mỉm cười rút tay về.
Câu này trong đó có ý "Tất thắng", nhất định phải có được chút kiêu ngạo.
Thẩm Dịch đeo găng tay vào rồi bước lên ván trượt của mình "Anh, tính giờ đi, đếm đủ mười giây đừng chơi xấu."
Sau đó không đợi Phó Dư Hạc trả lời hắn trượt xuống mà không quay đầu lại, gió lạnh bao trùm lấy người bên tai chỉ toàn tiếng gió, khi hắn sắp về đích có quay đầu lại nhưng không thấy bóng dáng của Phó Dư Hạc.
...Hửm?
Hắn giảm tốc rồi từ từ dừng lại.
Người đâu?
Hắn liếc qua những bóng người tương tự phía sau, cho dù có mất mười giây cũng không thể bị ném xa như vậy, Thẩm Dịch đẩy kính bảo hộ lên ngay sau đó một giọng nữ từ phía sau truyền đến.
"A a! Tránh ra, tránh ra!!!"
Hắn quay đầu lại, một bóng người mặc đồ trượt tuyết màu lam lao thẳng về phía hắn, hắn không kịp né tránh bị va phải ngã xuống đất, gậy tuyết trong tay bay xa ba mét.
Bầu trời trước mặt có màu xanh nhạt, mây trắng bồng bềnh như bông, hắn thở hổn hển.
Đụng ngã hắn chính là một cô gái xinh xắn, người bạn đồng hành của cô nhanh chóng đuổi theo lại đây là một người đàn ông cao lớn.
"Em không sao chứ?" Người đàn ông vừa kéo cô vừa xin lỗi Thẩm Dịch.
"A! Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Cô gái đứng dậy xin lỗi.
Thẩm Dịch ngồi dậy, "Không sao."
Liếc mắt ra hắn nhìn thấy một bóng người đang tiến về phía này, nghiêng đầu nhìn trang bị của người đó liền nhận ra đấy là Phó Dư Hạc, hắn ngồi trên nền tuyết vẫy tay.
"Làm sao vậy?" Phó Dư Hạc lướt tới, ánh mắt như gió lạnh quét qua hai người bên cạnh vươn tay kéo Thẩm Dịch lên.
Sau khi bị Phó Dư Hạc nhìn qua hai người họ không hiểu sao có chút sợ hãi, bầu không khí có vẻ căng thẳng đông lạnh, họ đưa mắt nhìn nhau.
"Không sao, em bị ngã." Thẩm Dịch nói, "Sao anh giờ mới tới?" "
"... Tôi tính sai thời gian." Phó Dư Hạc nói.
"Cái kia..." Người phụ nữ ngượng ngùng nói: "Thực xin lỗi, tôi mới tập trượt tuyết, phanh không thành thạo lắm, cậu không sao chứ, có bị thương không?"
Thẩm Dịch cười nói: "Tôi không sao, cô yên tâm đi."
Phó Dư Hạc đứng ở bên cạnh Thẩm Dịch không nói chuyện nhưng có một cỗ nồng đậm cảm giác tồn tại, mặc dù bị che kín mít không nhìn thấy biểu tình hai người họ vẫn bị khí thế của anh làm cho sợ hãi, họ rời đi sau khi xin lỗi.
"Anh còn muốn so nữa không?" Thẩm Dịch đi vài bước nhặt quả cầu tuyết lên.
Phó Dư Hạc nheo mắt nhìn hai bóng người đang rời đi, người đàn ông không biết nói gì đó chọc đến người phụ nữ đánh vào cánh tay anh ta, người đàn ông trượt đi, người phụ nữ mới học trượt tuyết bất lực cầu xin anh ta nhanh chóng quay lại.
Sự thân mật mơ hồ giữa những người yêu nhau được bộc lộ một cách tự nhiên không che giấu được.
Anh thu hồi ánh mắt "Không so nữa, em có muốn học cái khác không?"
"Cái khác?" Thẩm Dịch nhìn anh.
"Ừ." Phó Dư Hạc nói "Tôi sẽ dạy em nhưng mà em phải đóng học phí."
"À..." Thẩm Dịch kéo dài phần cuối "Anh à, anh là ông chủ của một công ty lớn, vừa có quyền vừa có tiền mà còn muốn thu tiền của em sao?"
"Không thu tiền." Phó Dư Hạc trượt tới dừng lại trước mặt Thẩm Dịch, cúi người về phía trước sượt qua mặt thì thầm vào tai hắn "Thu người."
Gió vẫn thổi, lần này Thẩm Dịch đã nghe rõ.
Mái tóc trên trán bị thổi tung, ngây người ra, đột nhiên nở nụ cười: "Anh, anh đang trêu em à?"
"Đúng thì thế nào" Phó Dư Hạc rũ mắt lẳng lặng nhìn đầu vai hắn.
Thẩm Dịch thành thật nói: "Thì tâm em sẽ động."
Hắn xoa xoa lên ngực mình "Ở đây nhảy nhanh quá."
Nó đập thình thịch như một con chim đang cố gắng ra khỏi lồng.
Bộ đồ trượt tuyết quá dày, Phó Dư Hạc không thể phân biệt được thật giả với những gì hắn nói, đôi lông mi đen dày của anh run lên hai lần như thể anh bị gió tuyết trên kính thổi vào, khóe môi anh ẩn dưới mặt nạ hơi nâng lên, nói cái gì đó không rõ "Thật sao?"
Thẩm Dịch: "A."
Phó Dư Hạc: "Vậy —— em muốn học sao?"
Thẩm Dịch nhìn anh, trong giọng nói mang theo ý cười "Thầy Phó, làm ơn."
...
Phó Trừng trượt ngã vài lần, khi cậu quay lại thì không tìm thấy Thẩm Dịch và anh trai của mình đâu, cả hai đều biến mất, cậu đã tìm kiếm khắp nơi nhưng hôm nay là một ngày lễ có rất nhiều người vì vậy rất khó để tìm một ai đó.
Khi cậu tìm thấy hai bóng dáng giống Thẩm Dịch và anh trai mình, cậu thấy bóng dáng giống anh trai mình đang dạy người bên cạnh trượt tuyết.
Là người mới bắt đầu nên Thẩm Dịch vẫn đang làm quen với một số kỹ năng, Phó Dư Hạc ở một bên phối hợp với tốc độ của Thẩm Dịch.
Cậu đang định đi tới chào hỏi thì thấy Thẩm Dịch nghiêng người mất thăng bằng ngã sang một bên, người đàn ông bên cạnh vươn tay chụp lấy hắn, hai người lăn thành một quả bóng.
Bước chân cậu dừng lại một chút.
Anh trai của cậu... có từng bảo vệ cậu như thế này khi anh dạy cậu trượt tuyết không?
Có vẻ như không phải, anh trai đã từng dạy cậu trượt tuyết theo phong cách "tự do", té ngã là không thể tránh khỏi, anh trai chưa bao giờ đối xử với cậu như vậy...
Phó Trừng nghĩ nghĩ.
Chưa bao giờ thương tiếc như vậy.
Mỗi lần anh đều lạnh lùng nhìn cậu ngã xuống, vươn tay cùng lăn tuyết đều là nhứng điều thừa thãi.
Cậu... nhận lầm người sao?
"Anh?" Một tiếng gọi thăm dò từ bên cạnh vang lên.
Thẩm Dịch ngồi thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh "A, Phó Trừng, cậu đã về rồi."
Phó Dư Hạc đã đứng lên kéo Thẩm Dịch dậy, vỗ tuyết trên người hắn.
Phó Trừng: "Ừ, trượt một vòng."
Cậu đảo mắt xung quanh Thẩm Dịch và Phó Dư Hạc, cảm thấy rằng anh trai mình đã chăm sóc Thẩm Dịch hơi quá không giống với tính cách của anh.
Rõ ràng ngay từ lúc đầu còn tỏ ra rất không thích.
"Đợi lát nữa buổi tối chúng ta đi ngâm suối nước nóng đi." Thẩm Dịch nói: "Tôi cảm thấy toàn thân bị ngã đến rã rời cả rồi."
"Ừm, được đó." Phó Trừng nói: "Anh, hình như chuyện này là lần đầu tiên em nhìn thấy anh trượt tuyết mà bị ngã đó."
"Trước kia khi mới học thường xuyên bị ngã." Giọng điệu của Phó Dư Hạc đều đều "Đó là điều bình thường."
Sự chú ý của Phó Trừng đột nhiên tập trung vào "anh trai cậu cũng bị ngã khi mới trượt tuyết", suy cho cùng ở trong lòng cậu anh trai chính là không gì không làm được, giống như cho dù có phát sinh chuyện gì, bất kể ở đâu anh đều có thể bình tĩnh xử lý hết thảy.
"Thật ạ?"
"Đương nhiên." Là Thẩm Dịch bắt chuyện, Thẩm Dịch cười khoác cánh tay lên vai Phó Dư Hạc "Dù sao anh của chúng ta cũng là người,có phải không a anh"
Âm thanh gọi "anh" tuy rằng không phải kêu Phó Dư Hạc nhưng những từ này được phát âm với âm điệu kéo dài độc đáo của Thẩm Dịch, bình thường cách xưng hô này được hắn gọi là ở lúc tán tỉnh mang theo một chút trêu chọc trong đó.
Phó Dư Hạc liếc hắn "Ừ."
Phó Trừng gãi đầu, anh trai cậu và Thẩm Dịch đã xảy ra chuyện gì mà cậu không biết sao?
"Chơi thêm một giờ nữa rồi đi." Phó Dư Hạc nói.
Họ rời đi vào khoảng bốn giờ chiều, ba người họ rời khu trượt tuyết bằng cáp treo, Thẩm Dịch mãi cho đến khi lên xe trở về khách sạn mới cảm thấy mệt mỏi đến từ cơ thể mình cùng với chân tay.
—— không phải là rất mệt, chỉ là hôm nay sau khi trượt ngã mấy lần có chút đau.
Mỗi lần hắn ngã xuống Phó Dư Hạc đều sẽ đưa tay ra để kéo hắn lên.
Hôm nay cảm giác rất giống như là đang hẹn hò a.
Thẩm Dịch chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, điện thoại trong túi vang lên hai tiếng hắn mới định thần lại lấy điện thoại trong túi ra mở khóa.
[ Phó Dư Hạc: Em sao vậy? ]
[ Phó Dư Hạc: Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng vào buổi tối, về khách sạn thì đến phòng của tôi để xem. 】
Phó Dư Hạc đang ngồi bên trái hắn, từ khóe mắt nhìn thấy người đàn ông đang hờ hững trượt điện thoại, ánh mắt cũng chưa hướng tới đây một chút, hắn gõ gõ trả lời "Được".
Họ ăn trước sau đó Phó Trừng đề xuất chơi đấu địa chủ* - cậu thậm chí còn mang theo bài.
(*): là một game bài thuộc thể loại tài xỉu, đánh bài. Nó là một trong những trò chơi bài phổ biến nhất được chơi ở Trung Quốc, được mô tả là dễ học nhưng khó thành thạo, đòi hỏi tư duy toán học và chiến lược cũng như phải lên kế hoạch cẩn thận.
Ba người ngồi vây quanh bàn, Phó Trừng là người chia bài ở ván đầu tiên, động tác xáo bài của cậu có chút trúc trắc.
"Tôi chơi không giỏi lắm." Phó Trừng nói.
Thẩm Dịch chống cằm, nhìn quân bài rơi xuống nói: "Tôi cũng không tốt lắm."
Hắn lại nhìn Phó Dư Hạc: "Anh, anh chơi có giỏi không?"
Phó Dư Hạc: "Ừm, cũng vậy thôi."
Phó Trừng chia bài, ở vòng đầu tiên cậu yêu cầu địa chủ, Thẩm Dịch và Phó Dư Hạc chưa tranh với cậu, Phó Trừng ra hai đợt bài sau bị áp chế đến gắt gao, cầm quân bài trong tay vô cùng đáng thương không thể ra tay.
Sau vòng đầu tiên, Phó Dư Hạc và Thẩm Dịch thắng, ở vòng thứ hai, Phó Dư Hạc yêu cầu địa chủ, động tác xáo bài thực lưu loát, những ngón tay thon thả đẹp mắt như thể đang biểu diễn một màn trình diễn đẹp như mơ.
...
Sau vài vòng chơi, Phó Trừng phát hiện ra người duy nhất thực sự không biết chơi đó là chính mình, cậu chưa bao giờ thắng một vòng nào ngoại trừ việc nhận được một quân bài rất tốt.
Cả Thẩm Dịch và anh trai đều có thể tính bài nhớ bài nhưng cậu thì không.
Cậu không có kinh nghiệm chơi game vì vậy cậu ném bài xuống chạy đi làm đề, Phó Trừng ra ngoài chơi cũng không quên mang theo một bộ câu hỏi ôn tập.
Phó Dư Hạc lấy notebook trả lời email.
Thẩm Dịch ngồi trên ghế đẩu, chỉ dùng các quân bài mà xây một tòa tháp trên bàn, hắn kiên nhẫn chăm chú xếp hai quân bài thành hình chữ V rồi xây dựng từng quân bài một.
Sau bảy giờ, ba người họ đến suối nước nóng.
Đây là suối nước nóng bên hồ của một sơn cốc, xung quanh có rèm che mang nét cổ kính, ánh đèn vàng ấm áp, bọn họ vào trong đó ngồi xuống một hồ nước nóng.
Thẩm Dịch đang mặc áo choàng tắm với một chiếc quần bơi màu đen bên trong, hắn cởi áo choàng tắm xuống nước, nước chảy quanh xương quai xanh của hắn, áo choàng tắm được gấp sang một bên.
"Cậu có cơ bụng a!" Phó Trừng kêu lên.
Thẩm Dịch hừ mũi một cái giọng điệu lười biếng: "Hừm."
Phó Trừng vẻ mặt hâm mộ, sờ sờ cái bụng mềm mại của mình "Tôi sờ được không?"
Phó Dư Hạc ở phía sau mở to hai mắt nhìn chằm chằm bóng dáng của em trai mình.
Thẩm Dịch không để ý đến ánh mắt của anh, làn nước ấm bao phủ lấy cơ thể hắn, vẻ mệt mỏi như được giải tỏa, hắn "ừm" một tiếng nói: "Anh của cậu cũng có a."
Phó Trừng nói thầm trong lòng, cậu không dám sờ anh trai mình a.
"Phó Trừng, con vịt vàng của em mất tích rồi."
Giọng nói của anh trai vang lên sau lưng Phó Trừng.
"Hả?" Phó Trừng lập tức quay đầu lại "Sao lại thế, em vừa để trên chỗ quần áo mà."
Cậu đi tới vài bước, sờ sờ áo choàng tắm của mình thở phào nhẹ nhõm "A, ở bên trong áo choàng tắm."
"Tự giữ đồ của mình cẩn thẩn." Phó Dư Hạc nói.
Phó Trừng lẩm bẩm: "Em biết rồi ạ."
Thẩm Dịch hai tay thả nổi trên mặt nước, khảy khảy nước, nhìn Phó Dư Hạc đang nhắm mắt ở phía đối diện, bộ dạng anh có chút không quá phòng bị khiến người ta... muốn trêu chọc anh một chút.
Phó Trừng ngâm người không được bao lâu cảm thấy hơi đói, đứng dậy trước rồi rời đi để lại Thẩm Dịch và Phó Dư Hạc trong bể nước nóng.
Tiếng nước trong ao vang lên, Phó Dư Hạc giật giật đôi mắt nhắm nghiền nhưng vẫn không mở ra, nước gợn sóng bên cạnh, Thẩm Dịch ngồi bên cạnh anh.
"Thực chuyên tâm a." Thẩm Dịch nói: "Anh, nói chuyện với em đi."
Hơi thở ấm áp phả vào lông mi anh, hai mắt anh mở ra, giọng nói không rõ cảm xúc "Đừng để người khác tùy tiện chạm vào em."
Thẩm Dịch: "Phó Trừng? Phó Trừng không phải là người khác."
Phó Dư Hạc quay đầu lại "Em định nghĩa người khác là gì?"
"Những người có quan hệ không tốt là những người khác." Thẩm Dịch nói "Còn nếu có quan hệ tốt thì tự nhiên sẽ là người một nhà."
Phó Dư Hạc vươn tay, ở trong nước túm lấy hắn một chút, Thẩm Dịch nghiêng người về phía anh sau đó hắn nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh: "Vậy để tôi nói rõ cho em biết, tất cả mọi người ngoại trừ tôi đều là người khác, hiểu chưa?"
"Hiểu gì ạ?" Thẩm Dịch vô thức hỏi.
Phó Dư Hạc: "..."
Phiền muộn trong lòng anh đột nhiên tiêu tán.
"Em thật sự ngu ngốc hay là giả ngu." Phó Dư Hạc nghiến răng nghiến lợi nắm chặt tay hắn.
"Em hiểu rồi." Thẩm Dịch lười biếng dựa vào trên người anh "Ngoại trừ anh ra thì không ai có thể chạm vào."
Hầu kết nhô ra của Phó Dư Hạc rõ ràng lăn xuống, nơi da thịt chạm vào dường như đang nóng lên, anh đang nắm lấy tay Thẩm Dịch từng li từng tí hướng lên trên nắm cổ tay hắn, nghiêng đầu: "Muốn hôn sao?"
Thẩm Dịch mím môi nghiêng đầu nhìn anh, trầm mặc vài giây sau đó quay đầu lại "Đừng trêu chọc em, em còn trẻ sẽ không thể kiềm chế lại được đâu."
Hơn nữa, phần thưởng lại được đặt vào thời điểm thích hợp nhất.
Hắn rất thích cái cảm giác chờ đợi này.
Phó Dư Hạc: "..."
Trở lại khách sạn, Thẩm Dịch trước tiên trở về phòng để tắm rửa sau đó mặc áo choàng tắm nhàn nhã gõ cửa phòng Phó Dư Hạc, cửa mở ra, Phó Dư Hạc dừng lại khi anh thấy hắn ăn mặc thế này liền chìa tay kéo vào phòng.
"Em mặc thế này ra ngoài à?" Anh vừa hỏi Thẩm Dịch vừa ngồi xổm xuống tìm thứ gì đó trong vali.
Máy điều hòa trong phòng khách sạn được chỉnh nhiệt độ ấm hơn, nhiệt độ cao hơn bên ngoài, Phó Dư Hạc không ăn mặc trang nghiêm như thường lệ, đi ra ngoài chơi đều mặc quần áo thoải mái nhưng màu sắc chủ yếu là màu tối.
Anh mặc một chiếc áo len màu đen, lưng hướng về phía Thẩm Dịch, đầu cúi thấp, gáy vẽ một đường vòng cung, thắt lưng căng chặt, Thẩm Dịch từ phía sau ôm lấy anh cúi người ở trên cổ anh hôn một cái.
Thẩm Dịch: "Bên ngoài không ai thấy đâu, anh đừng lo, em kiểm tra rồi."
Phó Dư Hạc: "..."
"Phó Trừng ở trong phòng không ra." Thẩm Dịch nói "Hẳn là vẫn còn đang tắm."
Hắn đứng thẳng dậy đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, tự nhiên rót cho mình một cốc nước "Còn nữa, không phải anh cho em vào phòng sao? Em đương nhiên muốn tỏ ra một chút thành tâm mặc áo choàng tắm đến lát cởi ra cho dễ a."
Phó Dư Hạc mím môi: "...Đừng nói nhảm."
Rõ ràng đó là một điều rất trong sáng, nhưng hắn nói như thể đang thực hiện một giao dịch không thể nói ra.
Anh tìm thuốc trong va li, lấy ra đặt lên bàn cà phê "Cởi quần áo ra."
Thẩm Dịch nhướng mày: "Em không có nói nhảm, nhìn xem, còn phải cởi ra. "
Khóe môi Phó Dư Hạc giật giật "Em nghĩ tôi sẽ không làm gì em sao?"
Thẩm Dịch chống tay vào lưng ghế sô pha, cổ áo choàng tắm hơi mở ra, xương quai xanh rõ ràng dưới ánh đèn, hắn nghiêng đầu bình tĩnh tiếp nhận: "Anh, anh muốn làm gì em?"
Phó Dư Hạc tốt xấu gì cũng là lớn hơn hắn vài tuổi, ngồi lên một cái ghế sô pha đơn ở bên cạnh, dáng ngồi tùy ý, ánh mắt anh đen tối: "Em nói đi."
"Anh tới" Thẩm Dịch nói "Em thực sự rất mong chờ a."
Phó Dư Hạc rũ mi xuống, sự bễ nghễ xung quanh anh tiêu tan: "... A, em cho tôi thượng?"
"Anh có thể làm điều đó nếu anh muốn." Thẩm Dịch nói một cách thờ ơ "Nhưng anh có thể đừng quá thô bạo, đừng—"
Thẩm Dịch dừng lại nói: "Làm em đau."
Trong các lần quan hệ trước, Thẩm Dịch hầu hết đều là người tấn công, Phó Dư Hạc ban đầu cũng có ý nghĩ thượng hắn nhưng lần nào cũng vậy đều bị Thẩm Dịch dẫn dắt.
Anh có thể cảm thấy Thẩm Dịch ban đầu thực sự là một người mới nhưng tốc độ phát triển của hắn thật đáng kinh ngạc, hắn có một năng lực học tập mạnh mẽ và cũng thích khám phá những điều mới, hắn tràn đầy năng lượng đến mức dường như không có thời gian dừng lại.
Phó Dư Hạc cười lạnh một tiếng, "Thẩm Dịch, em thật sự không biết thẹn thùng sao?"
Vẫn luôn lỗ mãng.
"Có ngượng a." Thẩm Dịch nhéo vành tai của hắn "Mỗi lần hôn anh, em đều rất thẹn thùng."
Phó Dư Hạc: "..."
Nhìn cũng chẳng thấy có chút nào ngượng ngùng.
"Để tôi xem em có bị thương không." Phó Dư Hạc đổi chủ đề.
"Ồ." Thẩm Dịch trêu chọc Phó Dư Hạc một hồi mới thành thật cởi áo choàng tắm ra.
Ánh sáng chiếu vào người hắn, làn da trắng nõn, tóc đen, ngũ quan tuấn mỹ, một đôi mắt trong veo tựa hồ dụ người, nụ cười ôn nhu, tình ý miên man, phảng phất ánh mắt chỉ có thể chứa một người trước mặt.
Hắn mặc chiếc quần lót màu đen tuyền dưới áo choàng tắm, ánh mắt không kiêng nể gì nhìn Phó Dư Hạc, đối với tầm mắt của Phó Dư Hạc cũng không mảy may né tránh, trên người hắn có một số nơi có màu tím đặc biệt là ở khuỷu tay.
Phó Dư Hạc khẽ cau mày, "Lại đây, bôi thuốc."
Anh đổ thuốc vào lòng bàn tay, nắm lấy tay Thẩm Dịch xoa xoa cho hắn, đây không phải là lần đầu tiên anh bôi thuốc cho Thẩm Dịch kỹ thuật của anh đã tốt hơn lần trước rất nhiều.
Thẩm Dịch nhìn hàng mi đang rũ xuống của anh, mấy ngày nay sắc mặt của anh so với đêm giao thừa cũng không có tốt hơn bao nhiêu, nhìn kỹ có thể thấy được sự mỏi mệt, da dẻ lạnh tái nhợt, mặt mày lại mang theo cảm giác xa cách, môi mỏng mím chặt nhìn có chút hung dữ.
"Anh nhẹ tay chút." Thẩm Dịch nói "Đau."
"Hiểu rồi." Giọng điệu của Phó Dư Hạc không tốt nhưng động tác cũng nhẹ nhàng hơn.
Sau khi bôi thuốc xong anh ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt lấp lánh điểm sáng của Thẩm Dịch, không biết đã nhìn anh bao lâu, anh dừng lại một chút, giây tiếp theo Thẩm Dịch đã nhéo cằm anh.
Thẩm Dịch cúi người hôn lên môi anh một chút, rời đi hai giây rồi lại dán vào, nụ hôn này từ dịu dàng chuyển thành cuồng nhiệt, hơi thở nóng bỏng hung hăng càn quét cướp đi hơi thở của anh.
"Mặc dù trò chơi hôm nay không có kẻ thắng người thua." Thẩm Dịch mơ hồ nói: "Nhưng phần thưởng, em tự lấy."
Tay Phó Dư Hà còn dính thuốc, anh vô thức nắm chặt tay.
Thẩm Dịch lùi lại nói: "Cảm ơn anh, đây là phần thưởng em muốn nhất hôm nay."
Phó Dư Hạc: "..."
"Em đã lấy phần thưởng của mình." Phó Dư Hạc thì thầm "Vậy của tôi đâu? Huh?"
Thẩm Dịch nắm lấy tay anh "Anh muốn gì?"
"Em có muốn thử không, chuyện yêu đương hẹn hò." Phó Dư Hạc lặp lại những gì anh nói ngày hôm đó.
Thẩm Dịch dừng một chút nhìn thẳng vào Phó Dư Hạc, lần này Phó Dư Hạc không trốn tránh mà cẩn thận quan sát từng ánh mắt của hắn.
Ánh đèn trong phòng trở thành một điểm sáng trong con ngươi của hắn, hắn chớp chớp mắt chậm rãi hỏi: "Anh, anh rốt cuộc tính toán phải cho em một cái danh phận sao?"
Phó Dư Hạc: "..."
Nghe lời này, phảng phất như là xem anh giống một tên tra nam bội tình bạc nghĩa chân đạp n thuyền.
"Trả lời tôi cho nghiêm túc." Giọng nói của Phó Dư Hạc rất bình tĩnh.
Thẩm Dịch nhìn vào mắt anh "Anh à, em chưa từng yêu, cũng không biết yêu như thế nào."
Phó Dư Hạc kiên nhẫn chờ đợi.
Hắn nói: "Bất quá, muốn cùng anh yêu đương cũng đã suy nghĩ rất nhiều ngày."
"Nhưng anh có thể hay không dạy cho em." Hắn khiêm tốn thỉnh giáo.
Phó Dư Hạc cũng không có nhiều kinh nghiệm nhưng vào lúc này anh tự nhiên sẽ không thể hiện ra ngoài, không những không thể hiện ra mà còn giả vờ trưởng thành.
"Dạy cho em? Cần có học phí." Anh nói "Chiều nay, tại khu trượt tuyết, em đã đem chính mình cho tôi dạy, hiện tại đâu?"
Thẩm Dịch nghĩ một lúc nói "Em tình nguyện chăm sóc cho anh hết phần còn lại của cuộc đời em."
Phó Dư Hạc: "..."
Thẩm Dịch chớp mắt.
Phó Dư Hạc gần như mất hết cảm xúc.
Thẩm Dịch luôn có thể mang đến cho anh nhiều... điều bất ngờ.
"Nói đến đây, tôi có chút lúng túng." Phó Dư Hạc nói, đầu óc của người làm ăn online"Em vốn dĩ là của tôi, đó không phải là trong phạm vi phục vụ sao?"
Thẩm Dịch: "Hừm..."
Hắn trầm ngâm một lát "À" hắn nói "Bất luận nghèo hay giàu, bất kể khỏe mạnh hay đau khổ, em cam đoan nguyện trung thành cả đời làm người chăm sóc cho anh ——" Miệng hắn bị bịt bởi bàn tay còn lại không dính thuốc của Phó Dư Hạc.
"Gọi một tiếng anh đi." Phó Dư Hạc nói "Tôi liền đáp ứng em."
Thẩm Dịch chớp mắt, "Ưm" hai tiếng.
Phó Dư Hạc buông hắn ra.
"Anh." Thẩm Dịch gọi mà không chút nặng nề.
"...Gọi lại." Giọng nói của Phó Dư Hạc trở nên khàn khàn, đôi mắt anh tối sầm lại.
"Đó là một điều kiện khác" Thẩm Dịch nói "Tính thêm tiền."
Hai người nhìn nhau một hồi, Phó Dư Hạc cười cười, có chút bất đắc dĩ nói: "Em rất thành thật. "
Nói gọi một tiếng, chỉ gọi một lần.
"Anh có thể lấy thứ khác để đổi." Ánh mắt Thẩm Dịch trượt xuống cổ áo nhăn nhúm của anh, đầu ngón tay hắn cong thành hình móc câu "Ví dụ như anh. "
Giọng nói cuối cùng của hắn cực kỳ thấp cực kỳ ái muội, bầu không khí xung quanh dường như trở nên quyến rũ hơn theo lời hắn. Đương nhiên đây không phải là cấp độ gợi ý, đây rõ ràng là nói cho anh biết rằng hắn muốn anh.
Phó Dư Hạc rất thích cái điểm thẳng thắn này của Thẩm Dịch.
Vô luận là lúc nào dục vọng, khao khát, mục tiêu...v.v hắn rất ít che giấu cũng không thèm che giấu, hắn giống như một cơn gió luôn sống tự do muốn làm gì thì làm.
Nhưng khi nó thổi qua mặt lại cực kỳ dịu dàng,
Nhưng cũng có thời điểm nào đó lại mang theo một loại lòng dạ hiểm độc.
"Anh ơi, anh có biết vừa rồi em đã nghĩ gì trong suối nước nóng không?" Với nụ cười trên môi, Thẩm Dịch nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Phó Dư Hạc, chơi đùa với những ngón tay của anh nói: "Em đã xem một bộ phim. "
Phó Dư Hạc có một phương hướng suy đoán lại sợ rằng mình suy nghĩ quá nhiều, trải nghiệm lần trước vẫn còn sống động trong ký ức của anh.
"Em nghĩ..." Thẩm Dịch nâng tay Phó Dư Hạc lên, cắm năm ngón tay vào giữa khe hở ngón tay của Phó Dư Hạc, mười ngón tay đan vào nhau, hắn kéo tay anh qua nhắm mắt lại hôn lên mu bàn tay anh "Anh không có cái quần đó trông sẽ đẹp hơn."
"Còn hấp dẫn hơn bộ phim suối nước nóng mà em đã xem." Hắn nói: "Bởi vì, cho dù có mặc quần đều làm em cảm giác rất nhớ..."
Hắn rất nhẹ cắn xuống chữ cuối cùng, hơi thở phả vào tai Phó Dư Hạc hỗn loạn, không biết là hô hấp Thẩm Dịch quá nóng bỏng hay là tim anh đập quá nhanh mà từ vành tai lan ra một vệt đỏ mỏng.
Thẩm Dịch vẫn là Thẩm Dịch, một viên bánh trôi màu trắng chứa đầy hạt mè đen.
Thẳng thắn, quá mức.
Phó Dư Hạc và Thẩm Dịch di chuyển đầu ngón tay vào nhau thật chặt "Em là người đầu tiên dám nhìn vào tôi suy nghĩ như này đấy."
"Em chỉ là nói ra thôi." Thẩm Dịch nói "Anh không biết anh trông đẹp trai như thế nào khi anh không phòng bị đâu."
Phó Dư Hạc: "..."
"Anh đã hứa với em hai điều kiện, bây giờ em muốn dùng một cái. " Thẩm Dịch lại nói.
Màu đỏ trên vành tai Phó Dư Hạc chạm đến cổ anh, anh nghiến răng nói: "Không được phép ngâm mình trong suối nước nóng."
Thẩm Dịch kinh ngạc nhướng mày: "Anh à, anh đang nghĩ gì vậy?"
Phó Dư Hạc nhìn về phía hắn, hắn nhặt chiếc áo choàng tắm bên cạnh "Mặc cái này, làm chuyện đó với em."
"Cái gì?"
"Đừng làm rơi." Thẩm Dịch nói "Nếu nó rơi ra liền không tính toán gì hết, anh phải mặc nó trong suốt quá trình."
"Tại sao?"
"Bởi vì... anh, anh mặc áo choàng tắm trông rất đẹp, anh đã cướp đi nụ hôn đầu của em—" Thẩm Dịch cố ý kéo dài giọng nói "Khi ấy anh cũng mặc áo choàng tắm, anh có nhớ không?", Phó Dư Hạc chỉ cảm thấy rằng mỗi lời Thẩm Dịch nói đều mang theo nhiệt độ thiêu đốt.
"Vì vậy, từ rất sớm em đã muốn thử xem." Thẩm Dịch nói.
Nụ hôn tinh tế rơi xuống môi Phó Dư Hạc ngăn chặn những lời tiếp theo của anh, anh không có ý giãy giụa liền túm lấy gáy Thẩm Dịch, đè hắn xuống, thô lỗ hôn lên cùng môi răng hắn tương liên.
Nhịp thở rối loạn quyện vào nhau, chợt không biết tim ai đang đập loạn nhịp.
Hơi thở của Thẩm Dịch lộ ra sự chiếm hữu mạnh mẽ, lúc đáp lại không hề vội vàng mà thậm chí còn rất kiên nhẫn trêu chọc, dẫn dắt Phó Dư Hạc đến truy đuổi.
Trong lúc vô tình, Phó Dư Hạc lại bị hắn đưa vào theo tiết tấu.
Phó Dư Hạc trước kia chưa bao giờ biết một nụ hôn có thể say đắm như vậy, anh toàn tâm toàn ý đặt cả trái tim mình vào đó, sau khi nếm được một chút ngọt ngào anh lại muốn nhiều hơn nữa.
...
"Cốc cốc cốc" -có tiếng gõ cửa, ánh đèn trong phòng chiếu vào hai người họ trên giường.
"Có người a." Thẩm Dịch nói: "Người tới tìm anh, chẳng lẽ là Phó Trừng?"
Phó Dư Hạc thở hổn hển "Đừng...... Nói bậy bạ."
Điện thoại ở đầu giường vang lên.
"A..." Thẩm Dịch nhìn sang, "Là Phó Trừng."
Một giây sau, mặt của hắn bị Phó Dư Hạc hai tay giữ lấy dùng sức kéo lại, trong đôi mắt say mê lộ ra vẻ khó chịu.
"Đừng phân tâm." Môi anh bị hôn đỏ, thở hổn hển hơi hé ra "Nhìn tôi—chỉ nhìn tôi thôi."
Giờ khắc này, trong mắt em chỉ có tôi, chỉ có thể là tôi.
Thẩm Dịch cười rạng rỡ, mái tóc trên trán bị mồ hôi thấm ướt, tỏa ra hơi thở nồng nặc hormone, hắn nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay Phó Dư Hạc "Tuân mệnh."
...
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Phó Dư Hạc vẫn còn ngủ trong phòng khách sạn, một cánh tay đáp trên chăn, trên người có những nốt đỏ mơ hồ, ống tay áo choàng tắm màu trắng làm cho vết hằn trên da rõ ràng hơn.
Anh thở nhẹ nhàng chìm vào ngủ say.
Thẩm Dịch tỉnh dậy trước, hắn mở mắt ra nhìn chằm chằm Phó Dư Hà vài phút, biết anh ngủ không tốt nên không muốn đánh thức anh, nhẹ nhàng vén chăn xuống giường lấy thẻ phòng rồi về phòng tắm rửa.
Di động có một cuộc gọi nhỡ là của Phó Trừng, hơn mười một giờ tối hôm qua Phó Trừng còn nhắn tin hỏi hắn có ở trong phòng không.
Thẩm Dịch trả lời cậu.
[Thẩm Dịch: Tối hôm qua ngủ sớm, sao vậy? 】
Không có trả lời, chắc là còn đang ngủ.
Thẩm Dịch nhìn vào gương khi rửa mặt, có một dấu hôn rất dễ thấy bên cạnh hầu kết, hắn phải kéo hết khóa áo khoác lên mới có thể che nó đi.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ hắn trở lại chỗ của Phó Dư Hạc, đeo tai nghe để xem phim tài liệu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn khuôn mặt của Phó Dư Hạc trên giường.
Tám giờ rưỡi, Phó Dư Hạc tỉnh dậy.
"Anh, chào buổi sáng." Thẩm Dịch tháo một bên tai nghe ngồi ở bên giường.
Phó Dư Hạc: "...Chào buổi sáng."
Thẩm Dịch cúi người hôn lên trán anh "Mau dậy, cùng nhau ăn sáng."
Phó Dư Hạc nói "Ừm" lại sờ sờ trán.
Nhận thấy động tác của anh, Thẩm Dịch trong giọng nói mang theo ý cười giải thích: "Nụ hôn chào buổi sáng, cặp đôi không phải khi yêu nhau cũng vậy sao."
Cặp đôi.
Phó Dư Hạc bị hai chữ này làm cho ngây người, một hồi lâu mới nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua "Em... Rất có năng lực."
Không thể không nói, ăn quá nhiều thịt cá, loại bắp cải thuần khiết này chính là dễ làm người động ý.
Đây chỉ là sinh hoạt bình thường, một hành động nhỏ nhặt nhưng lại rất ấm áp.
Thẩm Dịch nói: "Đương nhiên rồi" sau đó nói: "Em về phòng trước, Phó Trừng chắc dậy rồi."
"Vừa rồi tại sao không đi?" Phó Dư Hạc từ trên giường ngồi dậy, thuận miệng hỏi.
Thẩm Dịch cũng tùy ý trả lời: "Em sợ anh tỉnh lại không nhìn thấy em trong lòng lại thất vọng."
"..."
Chờ Phó Dư Hạc tắm rửa xong Phó Trừng còn chưa có trả lời tinh nhắn, Thẩm Dịch cùng Phó Dư Hạc tính toán đi xuống lầu ăn bữa sáng trước, hai người đứng ở hành lang khách sạn chờ thang máy, Phó Dư Hạc thoáng nhìn cổ áo Thẩm Dịch có chút hỗn độn liền lấy tay ở trong túi vươn tới, thế lý nào anh lại kéo xuống hai cái.
Đầu ngón tay lơ đãng xẹt qua làn da ở cổ hắn, anh nhìn thấy vết tích mờ nhạt trên da, cổ họng hơi khô khốc nuốt xuống một ngụm sau đó thu đầu ngón tay nóng rực lại như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi họ vào thang máy, một cánh cửa trong hành lang khách sạn nhẹ nhàng đóng lại.
Phó Trừng không biết tối qua đã làm gì chín giờ mới ra cửa khách sạn, khuôn mặt nhỏ tàn đầy vẻ tâm sự, cậu gọi đồ ăn đóng hộp rồi ngồi ăn trong phòng khách của Phó Dư Hạc.
"Hôm nay cậu định chơi ở đâu?" Thẩm Dịch hỏi về lịch trình, vẫn đang chơi dở những quân bài ngày hôm qua.
Phó Trừng trả lời: "Nhà ma với đi dạo ở phố cổ."
"Tối qua ngủ không ngon?" Thẩm Dịch hỏi "Cậu có quầng thâm."
"Tối qua cả hai người đều đi ngủ sớm à?" Cậu hỏi "Anh ơi, tối qua em gọi tại sao anh không bắt máy?"
"Tối hôm qua anh ra ngoài." Phó Dư Hạc nói "Đi mua thuốc lá, không mang theo điện thoại. "
"Ồ——" Phó Trừng nói "Thảo nào em gõ cửa anh không có mở."
Chủ đề này nhanh chóng được bỏ qua.
Trên thực tế Phó Dư Hạc sẽ không giải thích chi tiết như vậy, đưa ra những lời giải thích chung chung chỉ vì lương tâm cắn rứt.
"Trời lạnh như vậy, còn có muỗi sao?" Phó Trừng lẩm bẩm "Anh, anh chưa lau nước hoa à?"
Phó Dư Hạc mặt không đổi sắc "Làm sao vậy?"
"Sau gáy của anh bị muỗi đốt đỏ lên rồi."Phó Trừng chỉ vào gáy mình.
Phó Dư Hạc vô thức liếc nhìn Thẩm Dịch, Thẩm Dịch đầy mặt viết hai chữ "vô tội", một lúc sau hắn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Đèn trong nhà vệ sinh được bật lên, một trận tiếng nước qua đi, Thẩm Dịch đang rửa tay ở bồn rửa mặt thì có tiếng gõ cửa, hắn nói "Mời vào".
Người đẩy cửa vào không ngờ là Phó Trừng.
"Tôi vội đi toilet, cậu dùng đi." Thẩm Dịch lấy ra hai tờ giấy lau tay "Tôi đi ra ngoài trước."
"Không cần." Phó Trừng đi vào trở tay đóng cửa lại, trên mặt lộ ra vẻ do dự "Thẩm Dịch, tôi... có chuyện muốn hỏi cậu."
Thẩm Dịch dừng một chút, "Ừm, nói đi."
Phó Trừng trầm mặc hồi lâu, tiếng bồn cầu bơm nước trong nhà vệ sinh ngừng lại, im ắng, cậu mới hỏi: "Cậu có cảm thấy anh trai tôi đối với cậu có gì đó quái quái không?"
"Có...Sao?"
"Có" Phó Trừng nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy... rất kỳ lạ."
Tuy rằng cậu nghĩ anh trai mình không phải là loại người bụng dạ khó lường nhưng... nó chính là quá bất thường. Sáng nay, cậu tận mắt thấy anh trai cậu chỉnh cổ áo cho Thẩm Dịch —anh cũng không đẩy Thẩm Dịch dựa vào vai anh ở sân bay còn chủ động vặn nắp chai cho hắn, tại khu trượt tuyết đỡ Thẩm Dịch ngã đứng dậy, điều này không bình thường... một chút cũng không.
Anh trai cậu chưa bao giờ là một người đàn ông ấm áp, loại gần gũi này đặt trên người anh thật khó giải thích.
"Có gì lạ sao?" Thẩm Dịch cười hỏi, hắn còn tưởng rằng Phó Trừng đã phát hiện ra điều gì nên mới theo đến đây để hỏi hắn về thứ trên cổ anh trai mình.
Phó Trừng mím môi, cảm thấy Thẩm Dịch ở một số khía cạnh hơi quá bất cẩn.
"Dù sao cậu cũng nên chú ý." Phó Trừng gãi gáy nói "Cậu... cẩn thận anh trai tôi một chút."
Tác giả có lời muốn nói: Phó Trừng: Phải bảo vệ chính mình nha ●▽●

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.