Vai Chính Công Thụ Sao Lại Đánh Nhau Vì Mình

Chương 21.2: Là loại tình yêu mà hắn muốn ở bên người ấy cả đời (2)




"Eo của anh cũng rất nhỏ, cái chính là tỷ lệ giữa eo và mông rất tốt. Hơn nữa vai rộng thì ngược lại thấy eo rất nhỏ!” Đường Bạch phát rắm cầu vồng, nói lời ngọt ngào mà không cần thù lao: “Bờ vai Thái Bình Dương, dáng người tam giác ngược, anh Tạ quá là gợi cảm~”
Tạ Như Hành ho khan một tiếng, có chút không được tự nhiên nói: “Em thật ngọt ngào.”
Đường Bạch vui vẻ nhận lời khen, còn nở một nụ cười ngọt ngào, bàn tay nhỏ bé của không an phận vỗ vỗ cơ ngực rắn chắc của Tạ Như Hành: “Dễ thương mà đứng trước gợi cảm thì không đáng một đồng. Anh Tạ, cơ ngực của anh luyện tập không tồi! Em có một người chị em, luyện tập thế nào cũng không luyện tập được."
Tạ Như Hành luôn cảm thấy có gì đó không ổn: "...?”
Hắn bị bàn tay nhỏ bé xấu xa của Đường Bạch sờ đến tinh thần không yên. Sợ bản thân kiềm chế không được lau súng cướp cò, đành phải thấp giọng nói: “Đừng nháo, chúng ta tiếp tục học đi.”
Đường Bạch không ngờ da mặt Tạ Như Hành mỏng như vậy, khen hắn vài câu cũng khiến mặt hắn nghẹn đỏ. Không ngờ Omega Light không sợ trời không sợ đất lại sợ bị người ta khen dáng người đẹp, nóng bỏng, gợi cảm...
Kiểu thiết lập này một khi được chấp nhận lại dễ thương đến không ngờ!
Đường Bạch cười ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, cậu vươn tay đặt lên bả vai Tạ Như Hành, "Được rồi, em không nói nữa. Nào, trước tiên anh nhìn chân em, nhịp thứ nhất lùi chân trái, như thế này, sau đó chân phải bước lên... "
Đường Bạch tưởng rằng Tạ Như Hành sẽ giẫm chân mình, nhưng khả năng phối hợp tay chân và khả năng ghi nhớ của Tạ Như Hành thực sự vượt quá mong đợi của cậu, không những không giẫm lên chân cậu, mà các bước nhảy chỉ cần giải thích một lần đã có thể nhớ được.
"Anh Tạ học thuộc nhanh ghê! So với lần đầu tiên em học tốt hơn nhiều..."
Một nửa lực chú ý của Tạ Như Hành tập trung vào phần eo dưới lòng bàn tay, nghe vậy nói: "Là em dạy giỏi." Trêu chọc còn giỏi hơn.
Ngày đầu tiên dạy học, Đường Bạch dự định dạy Tạ Như Hành những động tác cơ bản, cậu dạy cái gì Tạ Như Hành lập tức học được cái đó, giống như máy photocopy hình người, làm cho Đường Bạch trải nghiệm được niềm vui khi giảng dạy.
Khoảng cách giữa hai người rất gần. Moca vốn là điệu nhảy xã giao cho phép bạn nhảy tiếp xúc thân mật, chỉ cần nghiêng mặt, hạ giọng một chút là có thể trao đổi nhỏ với nhau.
Bầu không khí lúc này vừa đúng dịp, Tạ Như Hành nhìn Đường Bạch đang gần trong gang tấc, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn em về chuyện Tần Tuấn."
"Không cần cảm ơn em, em cũng ghét Tần Tuấn. Em không muốn anh ta sống thoải mái. Hơn nữa, Tần Tuấn mắng em trước rồi anh mới đánh gã, không phải sao? Người phải nói cảm ơn là em mới đúng." Cậu ngượng ngùng cười cười: “Hơn nữa nói cảm ơn nhiều rất xa cách đó.”
Vẻ mặt ngượng ngùng và lòng tốt mềm yếu của omega nhỏ bé khiến Tạ Như Hành thất thần trong giây lát. Hắn nghĩ đến Đường Bạch hao phí thời gian và sức lực làm phật nhảy tường cho hắn, cũng là dùng lý do từ chối cùng loại: sợ hắn sẽ có gánh nặng tâm lý.
...Sao có thể ngốc như vậy.
"Em không phải đang viết tiểu thuyết sao? Em viết nhân vật chính cho nổ chết một thành viên hắc bang, sau đó khu bình luận ngày nào cũng ầm ĩ, nói em bôi đen hình tượng omega, không hiểu sao bọn họ phẫn nộ như vậy, họ đang thay mặt thành viên hắc bang phóng hỏa, giết người, cướp bóc, không có chuyện ác nào là không làm đó hả?”
"Thực ra, khi em gõ chữ, em đã tưởng tượng thành viên hắc băng đó là Tần Tuấn, em cảm thấy thành tựu nhất là khi viết anh ta đi lãnh cơm hộp*." Nói tới đây, giọng nói của Đường Bạch đột nhiên trầm xuống: "Đáng tiếc, omega bị Tần Tuấn xúc phạm không phải nhân vật chính.”
(*Lãnh cơm hộp: ý nói một nhân vật trong câu chuyện biến mất hoặc vì nguyên nhân nào đó mà tử vong, xuống đài. Lúc quay phim, khi một diễn viên hết vai sẽ được lãnh thù lao và cơm hộp.)
Mắt phượng có chút hoang mang.
Lúc này Đường Bạch mới nhớ ra Tạ Như Hành không biết việc Tần Tuấn cường bạo omega: "Là như này, lúc trước em đã nhờ ông nội giúp em kiểm tra thiết bị giám sát..."
*
Dòng người máy "người nhặt rác" là công trình thử nghiệm của Viện nghiên cứu vũ khí khi thử nghiệm mô hình người máy phối trộn đồng đều giữa người máy gia dụng và người máy quân dụng.
Trong não mỗi người máy "người nhặt rác" đều được cài đặt hệ thống kỹ năng giúp việc hoàn chỉnh. Chúng khác với vẻ bề ngoài cồng kềnh của người máy gia dụng truyền thống, chúng xinh xắn dễ nhìn, hiệu suất cao, dễ dàng đặt ở sân thể dục Học viện Quân sự Liên bang, thư viện, nhà ăn, lớp học, nhà vệ sinh, v.v.
Những người máy này bình thường còn có thể đi theo các giáo sư khoa Cơ khí. Khi cánh tay dài trắng như tuyết của người nhặt rác phun không khí xuống sàn nhà vệ sinh, mấy ông già tóc bạc trắng hào hứng bàn luận như trẻ con: "Ồ, đây là công nghệ phun khí mới nhất của toàn liên bang sao?!” "Đúng rồi, nhất định là nó, ông xem chỗ này sạch sẽ làm sao!" "Bạn học này, cậu tiểu văng ra sàn mất rồi, thói quen này không tốt, làm cho người nhặt rác của chúng tôi tăng thêm khối lượng công việc! "
Sinh viên học viện quân sự đang đi vệ sinh: "... "
Người nhặt rác giơ bàn tay nhỏ của mình lên thùng rác, giấy trong thùng rác hỗn loạn một chút rồi biến thành bột, nhóm giáo sư tiếp tục kích động, nước bọt bay tứ tung bàn tán: "Đây có phải là công nghệ phân hủy đặc biệt mới được phát triển không?" "Sao có thể kiểm soát chính xác phạm vi phân hủy thế chứ!" "Thật muốn tháo nó ra nghiên cứu một chút!" “Một đống rác đều được phân giải xong rồi, muốn xem quá trình phân giải quá...Bạn học bên cạnh còn chưa xử lý xong sao?"
Sinh viên học viện quân sự đang ngồi trên bồn cầu:"... "
Sau khi thần tốc dọn dẹp gian vệ sinh này, người nhặt rác vội vàng như gió lốc lao vào gian vệ sinh tiếp theo, mấy người già cũng vội vàng đuổi theo, bỏ lại đám sinh viên học viện quân sự ngơ ngác nhìn nhau.
“Cái đó…cuối cùng ở đây xảy ra chuyện gì vậy!” Một sinh viên học viện quân sự rốt cuộc không nhịn được phát điên lên hỏi.
"Cậu không biết sao? Sở trưởng Đường gửi một lô người máy làm sạch đến trường chúng ta. Bây giờ các giáo sư trong khoa Cơ khí đều vui mừng phát điên, ngày nào cũng chạy theo mấy con người máy này, ngay cả lớp cũng không muốn lên."
"Sở trưởng Đường sao tự nhiên lại hào phóng như vậy? Để tôi nói rõ trước, tôi không có ý nói sở trưởng Đường keo kiệt, tôi chỉ đơn giản nghĩ học viện chúng ta không xứng."
"Là do Đường Bạch đó! Không phải trong lễ nhập học Tần Tuấn xin lỗi Đường Bạch và Tạ Như Hành sao? Nghe nói trước đó Tạ Như Hành và Tần Tuấn cãi nhau là vì Đường Bạch, sau đó Tạ Như Hành đánh Tần Tuấn rồi bị phạt vì lau dọn nhà vệ sinh. Cho nên Đường Bạch trực tiếp đến xin ông Đường gửi tặng một lô người nhặt rác đến chia sẻ gánh nặng với Tạ Như Hành."
"Trời ạ, ganh tị quá đi...Tạ Như Hành sẽ không trở thành con rể nhà họ Đường chứ?! Đường gia luôn là thần tượng của cha tôi và tôi. Khi cha tôi còn nhỏ, ông luôn mơ ước được làm việc trong Viện nghiên cứu vũ khí. Nhưng ngưỡng cửa vào Viện nghiên cứu vũ khí quá cao, cha tôi liền đặt hy vọng thi vào Viện nghiên cứu vũ khí lên người tôi. Tôi thì vẫn đang chăm chỉ học tập, hy vọng được làm việc dưới sự chỉ đạo của ông Đường, còn Tạ Như Hành thế mà trực tiếp trở thành rể hiền."
"Chờ đã! Người máy lúc nãy có phải là ‘Người nhặt rác' không?! A a a a sao cậu không nói sớm! Tôi muốn chụp ảnh chung với nó! "
"Tôi nói thêm một chi tiết, lúc ăn cơm tôi nghe nói là Tần Tuấn mắng Đường Bạch, mắng Đường Bạch là đĩ điếm."
"Đĩ điếm?! Đây! Lại! Là! Dưa! Gì đây!"
"Sao cậu cái gì cũng không biết vậy, trên diễn đàn của trường chúng ta có đó, đó là bài đăng đang hot có tiêu đề: 'Sốc! Tiểu mỹ omega Đường gia hẹn gặp cùng lúc hai giáo thảo khoa Cơ giáp trước cổng trường’!"
"Phải đó, nghe nói Đường Bạch là hôn thê tương lai của Cố Đồ Nam, Tần Tuấn mới mắng Đường Bạch là đĩ điếm trước mặt Cố Đồ Nam, lúc bị Tạ Như Hành đánh gã còn nhìn Cố Đồ Nam xin giúp đỡ... "
"Suỵt..."
Cậu sinh viên học viện quân sự đang ăn dưa say sưa ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Tần Tuấn, sau đó mặt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ như không có chuyện gì bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Chỉ còn lại Tần Tuấn đứng trong nhà vệ sinh, nghĩ đến mình là trò cười của toàn trường, sắc mặt gã lúc trắng xanh lúc tím đỏ. Vừa xấu hổ vừa tức giận, đồng thời cũng có chút hoảng sợ không kiềm chế được. Gã vốn nghĩ sau khi xin lỗi sẽ xong xuôi, nhưng theo như gã biết, Đường Bạch vẫn không thu tay lại, nếu Đường Bạch thật sự đi kiện gã vì tội xâm phạm omega thì gã phải làm thế nào đây?
Ngay lúc Tần Tuấn đang hoang mang, một cuộc gọi truyền đến, giọng nói lãnh đạm của cha Tần vang lên: "Ta đã xử lý chuyện omega kia cho con rồi. Tối nay con xin nghỉ phép, cùng ta đến nhà họ Đường xin lỗi."
Tần Tuấn ban đầu vui vẻ, sau nghe thấy nửa câu sau cha nói sẽ đi xin lỗi, hắn không khỏi oán giận: "Tại sao phải xin lỗi nữa, không phải trước đó con đã xin lỗi rồi sao?"
"Sao tao lại sinh ra thứ ngu ngốc như mày! Gây ra chuyện lớn như vậy cũng không rút được bài học gì! Mày cho rằng mày xin lỗi trước toàn thể mọi người là đủ rồi sao?! Nói thêm một câu nữa tao đánh gãy chân mày!
Tần Tuấn câm như hến.
*
Đường gia.
Mẹ Đường đang ngồi trên trường kỷ tỉa hoa, điện thoại cố định kiểu cổ điển trên bàn vang lên, bà nhẹ nhàng đặt cây kéo xuống, đưa tay ra nhận điện thoại: "Alo?"
"Đường phu nhân, tôi là cha của Tần Tuấn, khuyển tử không hiểu chuyện, buông lời xúc phạm Đường thiếu gia, đêm nay tôi sẽ mang đứa con nghịch ngợm của tôi đến trước cửa để xin lỗi... "
Mẹ Đường yên lặng nghe xong, nhẹ giọng hỏi: "Anh nói lời nói gì xúc phạm?? ”
Lời này vừa nói ra, đầu bên kia thật lâu không có tiếng động.
Mẹ Đường hiểu ý nói: "Xem ra lời nói này quá khó nghe. Nếu Tần tiên sinh không thể nói thì không cần phải nói.”
“...Thật sự là Tần mỗ không biết cách dạy con, tối nay nhất định sẽ để khuyển tử thành thật nhận lỗi với Đường thiếu gia.”
"Có thể tối này Đường Đường không về nhà." Mẹ Đường nhẹ giọng nói.
“… Vậy khi nào Đường thiếu gia sẽ về?”
“Tôi cũng không biết. Nó không còn là trẻ con nữa. Tôi không thể kiểm soát nó làm cái gì, nói cái gì, đi những đâu.” Giọng nói mẹ Đường êm ái: “Nó đã lớn như vậy, nó nên có trách nhiệm với bản thân, không phải chuyện gì cũng để cha mẹ nhúng tay vào, Tần tiên sinh, ông nói đúng không?”
Sau một hồi im lặng, cha Tần sắc mặt âm trầm nói: “Phu nhân nói đúng, Tần mỗ đã hiểu.”
Mẹ Đường cúp điện thoại, vén mấy sợi tóc xoăn xõa bên mặt ra sau tai, lười biếng nằm trên ghế sa lon nhìn khu vườn được chăm sóc cẩn thận ngoài cửa sổ. Không biết nghĩ tới cái gì, khe khẽ thở dài.
Ông nội Đường bưng tách trà đi tới, "Thở dài cái gì, tối nay Đường Đường mang đồ ăn ngon về nhà cho chúng ta, nghe nói là phật nhảy tường. Đường Đường hiểu chuyện lại hiếu thuận như vậy, con còn không vui?"
"Nó mà hiểu chuyện." Mẹ Đường cau mày,"Nếu nó hiểu chuyện thì đã đồng ý chuyện kết hôn rồi, đâu cần đợi con thúc ép. Một alpha xuất sắc như Cố Đồ Nam, nó còn không coi trọng người ta?”
"Con xem con kìa, không phải con vừa nói trong điện thoại cái gì đứa nhỏ đã lớn rồi, không phải chuyện gì cũng để cha mẹ nhúng tay vào sao?" Ông nội Đường hừ một tiếng: "Đường Đường nhà chúng ta ưu tú như vậy, tên nhóc thối Cố Đồ Nam đó không xứng.”
"Ba, nếu Cố Đồ Nam không đủ xuất sắc thì sẽ không có alpha nào đến tuổi kết hôn xuất sắc nữa đâu.”
"Lời này của con có thể không đúng, ta thấy thằng nhóc nhà lão Trương cũng không tồi, rất thành thực.”
.……
Đường Bạch vừa vào cửa đã nghe thấy mẹ và ông nội trong phòng khách đang bàn chuyện chung thân đại sự của mình.
Đường Bạch: "..."
Đường Bạch nắm tay nắm cửa, im lặng lùi lại một bước, định chuồn đi.
Đúng lúc này, một quả cầu tuyết trắng từ trong phòng khách lao ra, nhào về phía Đường Bạch, hai chân trước túm lấy ống quần Đường Bạch, cái đuôi kích động đung đưa đến mức muốn đứt ra.
“A~ Có phải Tuyết Cầu ngửi được anh mang đồ ngon về không~” Đường Bạch tay mang theo hộp giữ nhiệt, vui vẻ nói với chú chó Samoyed dưới chân.
Tuyết Cầu hào hứng ô u đáp lại.
Tiếng động ngoài cửa làm gián đoạn cuộc thảo luận căng thẳng giữa mẹ Đường và ông nội Đường, mẹ Đường uể oải nói: “Kỳ lạ—”
“Sao lại có tới hai con chó cùng kêu vậy?” Bà quay đầu lại giả bộ ngạc nhiên: “Ồ, ra là có thêm một con chó độc thân! "
Đường Bạch: "... "
Mẹ, mẹ không cần phải như vậy đâu.
Sau khi mang phật nhảy tường cho mẹ, ông nội, Tuyết Cầu và chính mình, để lại một phần cha đang bận công tác, ba người ngồi vào bàn ăn.
Mẹ Đường là người phát động công kích đầu tiên, tay bà nâng mặt lên, ai oán nhìn Đường Bạch: "Đường Đường, con làm khổ mẹ rồi, mẹ cũng không còn mặt mũi nào nhìn Cố phu nhân. Con nói xem, đang tốt đẹp như vậy tại sao lại chia tay với Cố Đồ Nam rồi? "
Đường Bạch đứng dậy đưa cho mẹ Đường một miếng gân hươu,"Mẹ, con nhớ trước đây mẹ làm món phật nhảy tường rất ngon."
Mẹ Đường vui vẻ cắn một miếng gân hươu, gân hươu thấm đầy nước canh, khi cắn vào thì nước trào ra, mùi thơm nồng tỏa ra đầy khoang miệng, bà cẩn thận đánh giá: "Mùi vị không tệ, luyện tập thêm vài lần nữa sẽ theo kịp mẹ." Ăn được một nửa, bà thận trọng đặt đũa xuống: "Con đừng nói sang chuyện khác."
"Mẹ, sao mẹ không hỏi con tại sao không ở cùng một chỗ Cố Đồ Nam?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Bạch cứng lại: “Con tự tay làm bữa trưa tình yêu cho Cố Đồ Nam, Cố Đồ Nam không thèm liếc mắt một cái đã từ chối.”
Mẹ Đường: “!!!”
Mẹ Đường tan nát cõi lòng nói: “Cậu ấy thật quá đáng.”
Đường Bạch nói tiếp: "Anh ta còn không thích phong cách ăn mặc của con, anh ta nói quần áo của con xấu."
Mẹ Đường: "!!!!!!"
Đường Bạch hạ đòn trí mạng: "Anh ta còn nói con già mồm cãi láo, yếu ớt lại thích làm ra vẻ."
Mẹ Đường, ông nội Đường: "!!!!!!"
Trước đây Đường Bạch chưa bao giờ nói điều này với người trong nhà, cậu và Cố Đồ Nam lợi dụng nhau, xem đối phương là lá chắn. Khi người nhà hỏi tiến triển giữa họ, Đường Bạch sẽ chỉ nói Cố Đồ Nam hình như không thích cậu.
Mà mẹ của Cố Đồ Nam rất thích cậu, nói về Đường Bạch thì bà vô cùng hài lòng, mẹ Đường nghĩ Cố Đồ Nam cũng hài lòng với Đường Bạch, nhưng lại không ngờ mọi chuyện lại như thế này.
Nghĩ đến đứa con yêu của mình bị người khác cự tuyệt, mẹ Đường cảm thấy không tốt: "Chia ra cũng được! Loại alpha không biết quý trọng sẽ bị chia rẽ, mẹ tìm cho con cái tốt hơn đi!"
Nghĩ đến tâm can bảo bối của mình bị người ta ghét bỏ, mẹ Đường cả người đều không ổn: “Chia tay rất đúng! Loại alpha không có mắt nhìn này, chia tay thì chia tay, mẹ lại....tìm cho con người tốt hơn.”
“Cóc ba chân khó kiếm, alpha hai chân dễ tìm, không phải sao? Đường Đường của chúng ta là thịt thiên nga, là Cố Đồ Nam có mắt không tròng!” Mẹ Đường đau lòng ôm Đường Bạch, dịu dàng nói: “Đường Đường của chúng ta sao lại già mồm cãi láo, rõ ràng vừa hiền lành xinh đẹp vừa đáng yêu chu đáo, tìm đâu ra một Đường Đường tốt như vậy chứ?”
Đường Bạch được khen ngợi nên có chút ngượng ngùng, cậu biết mình có một đống tật xấu, “Mẹ, con nào tốt được như vậy."
Ông nội Đường mất hứng,"Đường Đường của chúng ta chính là tốt như vậy, có phải thằng nhóc Cố Đồ Nam đó đả kích lòng tự tin của con không? Con so với những gì mẹ con nói còn tốt hơn, con là hoàn mỹ không sứt mẻ."
Trong lòng Đường Bạch ấm áp, mặc dù mẹ cậu là một người cuồng thúc giục kết hôn, còn ông nội cậu là một thẳng alpha, nhưng cho dù ngày thường họ có như thế nào đi chăng nữa, thời khắc mấu chốt họ vẫn hướng về phía cậu—
Mẹ Đường vuốt tóc Đường Bạch, ôn nhu nói: "Nhưng vẫn phải đi xem mắt, cuối tuần này con rảnh, mẹ sẽ sắp xếp một buổi xem mắt cho con."
Đường Bạch: "... "
Ông nội Đường phụ họa nói: "Thằng nhóc nhà họ Trương không tệ, tuy rằng nó lớn hơn con năm tuổi nhưng trưởng thành chững chạc, khôn khéo không lõi đời, ở trong quan trường hỗn loạn mà khởi nghiệp, ở tuổi này sẽ biết cách yêu thương người khác, hay là cuối tuần này đi xem mắt với Tiểu Trương đi."
Đường Bạch: "........"
Mớ tóc ngốc nghếch bị mẹ yêu thương vuốt ve mất hết tinh thần chiến đấu rũ xuống, Đường Bạch không còn gì luyến tiếc nhìn Tuyết Cầu: “Sao mọi người không sắp xếp một buổi xem mắt cho Tuyết Cầu?"
"Cuối tuần sẽ mang Tuyết Cầu đi triệt sản, xem mắt cái gì?" Mẹ Đường thấy Đường Bạch không có hứng thú lắm, do dự một lúc, bà mới cẩn thận hỏi: "Đường Đường, không phải con thích người có vẻ ngoài đẹp, chẳng hạn như alpha tên Tạ Như Hành?"
Đường Bạch: "...? "
Ông nội Đường nghe đến đó bất động thanh sắc điều chỉnh tư thế ngồi, đôi mắt già nua không có chút mờ nhìn chằm chằm Đường Bạch!
Đường Bạch bất đắc dĩ nói: "Mẹ, quan hệ của con với anh Tạ không như mẹ nghĩ đâu."
“Còn gọi là anh Tạ, thân mật như vậy.” Mẹ Đường che miệng cười, “Phật nhảy tường này cũng là đặc biệt làm riêng cho Tạ ca ca của con đi.”
Đường Bạch: “..........”
Tạ ca ca là xưng hô quái quỷ gì đây.
Ông nội Đường không nghe nổi nữa, ho khan một tiếng, vuốt râu ra dáng người chủ gia đình, Đường Bạch và mẹ Đường cùng nhau nhìn ông nội Đường, chỉ nghe ông nội Đường nghiêm nghị nói: "Đường Đường, hôm nay ông nội muốn nói với con một điều, có thể con sẽ không đồng ý nhưng ông nội vẫn muốn nói với con việc môn đăng hộ đối là rất quan trọng.”
Đường Bạch:"...? "
“Môn đăng hộ đối mà ta nói không nhất thiết phải làm quan lớn, mà là môn đăng hộ đối về tôn chỉ. Hoàn cảnh sống của con người, lời nói và việc làm của cha mẹ đều ảnh hưởng sâu sắc đến hành vi và tam quan của con cái.”
Mẹ Đường điên cuồn gật đầu, ánh mắt tha thiết nhìn Đường Bạch, cố gắng truyền đạt trọn vẹn nỗi lo lắng của mình.
“Con rất tốt, đứa nhỏ đó cũng rất tốt, nhưng các con không cùng một loại người.” Đôi mắt vẩn đục của ông nội Đường lúc này vô cùng thấu đáo và sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm Đường Bạch, như đang dẫn đường cho vị khách đang lạc trong sương mù.
"Tương lai sau này, nó sẽ càng đi càng xa, khi nó đứng ở một vị trí cực kỳ cao, nó có thể nhìn thấy vô số omega trẻ tuổi, những omega đó chưa từng gặp hắn sẽ nhất thời xấu hổ chịu không nổi...” Nhớ tới vẻ lãnh huyết quyết liệt của Tạ Như Hành trong tư liệu, ngay cả ông nội Đường cũng phải rùng mình.
"Con có biết 'Phượng hoàng alpha' là gì không? Phượng hoàng vàng bay ra khỏi chuồng gà, phượng hoàng alpha bay ra từ khu ổ chuột. Bọn chúng có năng lực, có tham vọng, đủ tàn nhẫn, bọn chúng có thể đeo lên người và hút máu con. Khi con không còn giá trị sẽ không do dự vứt bỏ con."
Ông nội Đường thương tâm xoa xoa đầu Đường Bạch: "Nếu Tạ Như Hành là người như vậy, Đường Đường của ta lúc đó nên làm sao đây?"
Đám tóc ngốc nghếch trên đỉnh đầu được bàn tay to lớn của ông nội Đường vuốt ve, Đường Bạch cảm nhận được tình cảm nặng trĩu, cũng hiểu được ý nghĩa sâu xa đằng sau những lời nói của ông nội Đường.
Nếu cậu là một omega ngây thơ, có lẽ sẽ ngoan ngoãn nghe lời trưởng bối, không bao giờ chịu khổ vì tình yêu, nhưng mấu chốt là...
Cậu và Tạ Như Hành chỉ là chị em mà thôi!!!
Đường Bạch có nỗi khổ khó nói, đang lúc cậu không biết cách giãy bày thì chuông cửa vang lên, người tới là cha con nhà họ Tần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.