*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Súp Lơ
Beta: Hạ Gia
Cảnh xuân ướt át, bóng người trong trướng lay động từng hồi truyền ra tiếng thở dốc nặng nề. Chừng hai khắc (*) sau, nam nhân quần áo xộc xệch bị đá văng xuống giường. Từ chỗ Minh Nhiễm không nhìn rõ mặt người nọ, chỉ thấy thân thể hắn ta hơi run rẩy.
(*) 1 khắc = 15 phút
Bên ngoài rất nhanh có người đi vào, góc váy màu xanh đen, từ bước chân có thể đoán là Ngọc Trân cô cô của Trường Tín Cung.
Bà ta vén mành lên, Lý thái hậu đang dựa nửa người vào thành giường, sắc mặt ửng hồng, câu được câu không chỉ vào kẻ chỉ mặc mỗi áo lót đang quỳ trên sàn kia: "Phế vật, cút!"
Hắn ta vội dập đầu, đi theo Ngọc Trân cô cô ra gian ngoài.
Lúc Ngọc Trân quay về, Lý thái hậu khép hờ lại xiêm áo, hỏi: "Đi chưa?"
Ngọc Trân cô cô đáp: "Bẩm, đã đi ra ngoài bằng mật đạo rồi."
Lý thái hậu ừm nhẹ một tiếng, áo choàng tùy ý tản ra, kéo lê trên nền đất.
Trong điện trở nên im ắng, Ngọc Trân cô cô do dự cất lời: "Nương nương..."
"Có chuyện thì nói, ngươi học điệu bộ ấp a ấp úng của mấy kẻ dưới như vậy từ lúc nào?"
Ngọc Trân cô cô thở dài, "Nương nương, bệ hạ phong tỏa cung Trường Tín, chỉ có thái y mới được phép ra vào, bên ngoài còn có cấm quân canh giữ. Hay là mấy ngày tới đừng gọi người vào hầu hạ nữa?"
Chẳng may mấy chuyện phong nguyệt này bị người khác phát hiện ra manh mối thì sao?
Lý thái hậu nhìn bà ta một cái, đáp: "Ngươi không nói chẳng lẽ tưởng ai gia không biết? Lo nghĩ vớ vẩn."
Ngọc Trân trả lời ngay: "Cả hậu cung này chỉ có chuyện bệ hạ không muốn biết, không có gì là ngài ấy không biết. Nương nương, muốn người không biết trừ phi đừng làm, trên đời này chẳng có bức tường nào không lọt gió đâu."
Lý thái hậu nói: "Sao dạo này ngươi nhát gan vậy? Nói mấy lời chẳng giống ngươi chút nào. Đâu phải lần đầu làm mấy loại chuyện này, suốt sáu bảy năm qua chẳng phải cũng không xảy ra việc gì hay sao, Ngọc Trân, là ngươi lo lắng thái quá."
Bà ta quái gở cười một tiếng: "Hay là ngươi đang tìm đường lui, muốn xuất cung?"
Tiếng váy áo sột soạt, Ngọc Trân cô cô hoảng hốt quỳ xuống, Minh Nhiễm có thể thấy bà ta chắp chéo tay trước đầu.
"Nương nương, nô tì đã từng tuổi này rồi còn xuất cung làm gì? Việc này nói ra không phải chuyện nhỏ, một hai lần không sao nhưng nhiều hơn sẽ khiến người ta nghi ngờ. Bệ hạ vốn không quá tôn kính với kế mẫu là người, lại vì chuyện năm đó sinh ác cảm. Nếu ngài ấy có ý điều tra, chúng ta làm sao để vải thưa che mắt thánh?"
Ngọc Trân cô cô nhắc đến Nguyên Hy đế làm Lý thái hậu câm nín. Bà ta quái gở đáp: "Sợ cái gì, hắn cả năm vào hậu cung được mấy lần, biết gì chứ?"
"Ngươi thấy đó, mỗi ngày hắn đều uống một bát thuốc, sớm muộn gì cũng xuống dưới với lão cha hắn thôi. Đến lúc đó tiểu tử Tuân Miễn kế vị, Cảnh Vương phủ sẽ vinh quang vô hạn."
Lý thái hậu cười lạnh: "Trong tay ai gia có di chiếu của tiên đế, chỉ cần bọn họ dám đụng đến một sợi tóc của ai gia, chúng ta cá chết lưới rách! Khiến cả Cảnh Vương phủ và Tuân Miễn chôn cùng, tính ra ai gia không thiệt thòi."
Nếu không phải đã tìm được đường lui thì bà ta đã tìm cách diệt Tuân Miễn từ lâu, cho dù hắn ta không chết thì chí ít bảo bối trong lòng hắn ta ở Minh gia kia cũng không có ngày mai.
Hiện tại bà ta gây chút khó dễ cho tiểu tiện nhân kia vì muốn hả giận, nhưng vẫn biết điểm dừng.
Hoàng đế không chết thì thôi, nếu chết, kẻ đăng cơ chỉ có thể là Tuân Miễn, mấy tên tiểu tử ở vương phủ khác nghĩ cũng đừng nghĩ.
Chỉ có Tuân Miễn của Cảnh Vương phủ kế vị, bà ta nắm mạng của cả phủ trong tay, khi đó mới thật sự là muốn làm gì thì làm.
Lý thái hậu và Ngọc Trân cô cô nói đến di chiếu, Minh Nhiễm nghĩ thầm, chắc là cái tiên đế ban chết cho Cảnh Vương phủ nên tập trung tinh thần, dựng lỗ tai lên hóng.
Nhưng hai người bên ngoài nói đến tấm bùa hộ mệnh di chiếu này tựa như chạm vào vật dễ vỡ, không nói thêm gì.
Minh Nhiễm cũng không vội, quỳ rạp trên sàn, nỗ lực hít thở thật nhẹ.
Ngọc Trân cô cô lặng người một lát, sau đó nói tiếp: "Nương nương, ngài cần gì phải làm đến vậy?"
So với ngày ngày lo lắng đề phòng, không bằng buông tay ngồi yên ở vị trí Thái Hậu, hưởng vinh hoa phú quý, sao cứ phải tự làm khó mình?
Lý thái hậu lại không nghĩ vậy. Bà ta cầm trâm ngọc quấn lọn tóc dài trước ngực, cười nhạo đáp: "Ngọc Trân, ngươi không hiểu. Như ai gia bây giờ mới thật sự là tự tại. Chỉ cho phép tiên đế hậu cung ba ngàn giai lệ mà không cho ai gia vui vẻ sung sướng? Năm đó hắn ta đối xử với ai gia như vậy, giờ chết cũng chết rồi, muốn ai gia thủ tiết cho hắn? Để cho tên khốn nạn ấy kiếp sau lại mơ tiếp đi."
Lý thái hậu đoan trang hào phóng trước mặt mọi người, sau lưng lại là kẻ hẹp hòi, âm hiểm độc ác, lẳng lơ phóng đãng.
Có đôi khi Ngọc Trân cô cô không biết rốt cuộc đâu mới là bản thể thật của bà ta.
Ngọc Trân lén nhìn sắc mặt của Lý thái hậu, không lạc quan như bà ta nhưng thân làm nô tỳ, nhiều khi không có gan đâm thủng ảo tưởng của chủ tử.
Haizz, chỉ mong mọi chuyện thuận lợi như lời thái hậu.
Giường lớn bừa bộn không thể để cung nữ vào dọn dẹp, Ngọc Trân tự mình đến thu dọn, thay hết toàn bộ ga đệm. Lúc này, Lý thái hậu mới đủng đỉnh vào gian phụ để bà ta hầu hạ tắm gội.
Nội điện không một bóng người, Lý thái hậu mới xong việc sẽ không gọi người vào trong, Minh Nhiễm từ trong giường chui ra.
Đêm nay Đàn Nhi thu hoạch không nhỏ, thân là đại cung nữ, nàng ta có phòng riêng, lặng lẽ chuồn ra không ai biết nên Minh Nhiễm không vội đi ngay mà thừa dịp này nhanh chóng đánh giá bài trí trong điện.
Di chiếu không phải món đồ quá lớn, giấu chỗ nào cũng được. Cả năm nay Đàn Nhi lén lục soát rất nhiều chỗ nhưng không phát hiện được gì.
Vân Thái Phi của Cảnh Vương phủ nhiều lần thúc giục, bên này một năm mà không có tiến triển gì. Đàn Nhi nghĩ nát óc cũng không ra Lý thái hậu giấu di chiếu chỗ nào. Người trong cuộc mê kẻ ngoài cuộc tỉnh, nàng ta kí hợp đồng với Thất Thất chẳng qua chỉ vì muốn tìm điểm đột phá.
Minh Nhiễm dạo một vòng, trong thời gian ngắn không phát hiện gì.
Nàng nhớ Ngọc Trân cô cô vừa đưa nam nhân kia ra ngoài bằng mật đạo, có khi nào di chiếu Đàn Nhi không tìm thấy trong cung Trường Tín lại đang ở trong mật đạo không?
Nam nhân yêu đương vụng trộm cùng Lý thái hậu chắc không phải người ngoài cung, cấm vệ quân nghiêm ngặt, nếu có đường hầm có lẽ chỉ dẫn đến Tử Thần điện nơi hoàng đế ở.
Đàn Nhi không biết sự tồn tại của mật đạo này, canh giờ còn sớm, có lẽ nàng nên đi xem thử.
Minh Nhiễm lén lút bước ra ngoài. Nàng đi qua cửa trong, vòng qua màn che. Minh Nhiễm bắt chước bước chân và phương hướng Ngọc Trân cô cô đi, vừa tính thời gian, thử vài lần, cuối cùng dừng trước giường nhỏ Lý thái hậu hay nằm.
Minh Nhiễm sờ cằm ngẫm nghĩ, mọi thứ đều tương tự kịch bản phim thôi.
Bên trong giường nhỏ là mật đạo chỉ vừa một người, không gian quá hẹp, trên vách đá khảm viên minh châu mới miễn cưỡng nhìn rõ đường đi.
Minh Nhiễm mở to mắt, sợ mình bỏ lỡ điều gì.
Tuy cẩn thận dò từng bước nhưng rất nhanh đã đến lối ra.
Mật đạo dẫn đến Lâm Vũ Các ở Ngự Hoa Viên, quãng đường khá ngắn, đi không tốn bao nhiêu thời gian.
Trừ cái mật đạo không ai biết, Minh Nhiễm không tìm thấy thứ gì có liên quan đến di chiếu.
Nàng lắc đầu, chạy nhanh về. Lý thái hậu khi tắm rửa thích ngâm mình một lát, nhưng không lâu lắm. Nếu nàng không về kịp trước khi bà ta tắm xong, Trường Tín Cung cấm ra ngoài, chờ Ngọc Trân cô cô hầu thái hậu xong nhớ đến cái mật đạo chưa khóa này thì nàng xong đời.
Trong cung Trường Tín không nghe tiếng động gì, Minh Nhiễm chui từ mật đạo ra ngoài, thở phào một hơi.
Nàng xoa ấn đường, mệt mỏi quá.
Cảm giác như toàn thân mỏi nhừ, nàng muốn thoát trò chơi nghỉ ngơi một chút.
Vừa nghĩ đến đó đã nghe tiếng bước chân, tiếng nói chuyện của thái hậu và Ngọc Trân cô cô.
m thanh gần ngay bên tai, trong điện lúc này ngoài hai cái ghế quý phi ra thì chẳng còn chỗ nào trốn, Minh Nhiễm nhăn mặt, đành phải ôm chân ngồi xổm sau ghế.
Nàng co người lại thành một cục, cẩn thận rúc vào trong thân ghế, đúng là xui tám kiếp
Quả nhiên nàng không nên đi xem cái mật đạo kia làm gì, "Chăm chỉ tích cực hướng về tương lai" chẳng có mọt xu quan hệ gì với nàng. Chỉ có cần cù làm một người lười biếng, nhận nhiệm vụ rồi bình đạm lặng lẽ hoàn thành mới thích hợp với nàng.
Ít nhiều gì còn có Thần Lười độ.
Tiếng lòng của Minh Nhiễm không tránh khỏi bị Thất Thất nghe được.
Thất Thất mở công tắc niệm kinh, giảng đạo lí với nàng: "Người chơi yêu dấu, cái tư tưởng này của cô rất có hại cho sự phát triển của thể xác và tinh thần. Chăm chỉ dũng cảm tích cực tiến về phía trước mới là phẩm chất tốt đẹp của một người công dân thời đại mới. Thần yêu thương con người nhưng yêu nhất là người cần mẫn đó cô biết chưa."
Thất Thất nói xong, Lý thái hậu và Ngọc Trân cô cô đến ngày càng gần. Minh Nhiễm mím môi, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân, "Tôi có điên mới tin mấy lời ma quỷ đó."
Thất Thất: "..."
Hai người đồng thời yên lặng, đúng lúc này, có cung nhân chạy vào ngăn bước chân của Lý thái hậu: "Bẩm Thái Hậu nương nương, bệ hạ giá đáo."