*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn một hồi tuồng kịch Lý Mỹ nhân tự biên tự diễn, Minh Nhiễm chưa đã thèm, chờ Lý Nam Nguyệt kết sân khấu đi xa thật xa nàng mới chắp tay sau lưng nhón chân chuẩn bị về lại Phù Vân Điện.
Mà Tuân Nghiệp đứng một bên vẫn khẽ mỉm cười, giống như trên đời này không có chuyện gì có thế khiến chàng đổi sắc mặt.
Minh Nhiễm nghiêng nghiêng đầu nhìn chàng, đột nhiên có chút tò mò, nếu trên gương mặt thanh tuấn ôn nhã kia xuất hiện biểu cảm khác thì sẽ sống động tới mức nào.
Đột nhiên Tuân Nghiệp cúi người, cười nói: “Nhiễm khanh?”
Minh Nhiễm lên tiếng hỏi: “Bây giờ Bệ hạ về lại Tử Thần Điện ạ?”
Nam nhân đứng dưới tàn cây lắc lắc đầu, tự nhiên cầm lấy tay nàng: “Khanh đi dạo với trẫm một lát đi.”
Minh Nhiễm nhìn nhìn, nhấp môi nói vâng.
Đúng lúc xuân mãn, cảnh sắc hoàng cung bây giờ vô cùng đẹp, trăm cây đâm chồi nảy lộc, phồn hoa như gấm, cây liễu ven hồ đón gió đong đưa, giống như tuyết đầu mùa đang lưa thưa rơi trên đất.
Minh Nhiễm lắc lắc khăn, phủi những lá liễu bay xa xa một chút.
Tuân Nghiệp quay người lại, đứng ngược chiều gió che trước mặt nàng, nhẹ phủi tơ liễu vương trên vai nàng.
Cho dù cơ thể vì bệnh tật lâu ngày nên có vẻ gầy yếu, chàng vẫn cao hơn nàng rất nhiều, chắn lại hết thảy tơ liễu đang bay tới phía sau.
Minh Nhiễm ngước mắt, có hơi không được tự nhiên.
Tuân Nghiệp cười, “Về đi thôi, cái này cứ bay phất phơ thấy mà phát bực.”
Hai người tách khỏi nhau trước Phù Vân Điện, Vương công công bước bước nhỏ đi theo phía sau, nhỏ giọng bẩm báo: “Bệ hạ, ngày mốt là ngày 15 rồi.”
Thế có đi thư viện Triều Lăng hay không đây, để ông còn nhanh chóng sắp xếp.
Trời xanh vạn dặm, một màu xanh thăm thẳm, một vài đám mây đang bay bay, nhìn thật là thoải mái, chàng nói: “Ngươi bảo người chuẩn bị đi.”
“Vâng.”
……
Minh Nhiễm về cái là dựa lên giường ngay, mở sách mới của Đức phi ra.
Sau khi Tây Tử đưa Trình thị với Minh Từ về rồi bưng rổ thêu thùa ngồi trên đầu giường, vê vê chỉ thêu, nói nói: “Tiệp dư, mới rồi phu nhân với nhị tiểu thư có hỏi nô tỳ vài lời.”
Minh Nhiễm xoay người hỏi: “Hỏi em chuyện của Minh Ngạn?”
“Không ạ.” Tây Tử nhớ đến dáng vẻ hỏi chuyện của Trình thị, âm thầm bĩu môi, không vui lắm, nói: “Bọn họ hỏi về Bệ hạ, nô tỳ thấy người ta thấy sức khỏe Bệ hạ tốt, trong lòng bất an ấy.”
Nghe Tây Tử nói thế, Minh Nhiễm cũng cảm thấy kỳ lạ, nàng nhớ mang máng lần ốm hồi tháng chạp khiến cho vị Thánh thượng này bệnh tình thêm nặng, rất là không tốt, mọi người ngầm nói nhiều lắm cũng chỉ được mấy tháng nữa.
Đây cũng chính là lý do vì sao hồi tháng giêng Lý Thái hậu hạ chỉ mà Minh Từ không muốn tiến cung, Minh Thượng thư cũng dứt khoát gật gật đầu như thế.
Nhưng bây giờ xem ra, khí sắc đó dường như càng ngày càng tốt hơn, ngoài sắc mặt có hơi tái nhợt ra thì không giống người bệnh chút nào.
Tây Tử cũng ngửi được chút thông tin, chủ tớ hai người hai mặt nhìn nhau.
“Sẽ không có bước ngoặt nào đấy chứ?” Kế hoạch vào viện thái phi dưỡng lão của các nàng sẽ không ngâm nước nóng đấy chứ?
Lúc này Minh Nhiễm cũng không dám chắc nữa, do dự nói: “Chắc là không phải đâu.”
Lẽ nào đời trước Nguyên Hi đế không phải là bệnh chết mà là bị người ám hại à?
Cúng không đúng mà, mấy ngày nay nàng thấy rất rõ, với bản lĩnh của vị này, thủ đoạn của những người đó rõ ràng là không đủ trình độ, hẳn là không đến mức đó đâu.
Minh Nhiễm xoa xoa đầu, gấp sách chống cằm, đột nhiên có hơi hoảng.
Cứ cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề….
Trình thị và Minh Từ cũng nhận ra không đúng.
Chẳng qua bởi vì Lý Nam Nguyệt tỉ mỉ diễn trò hay, tâm tư của Minh Từ cũng đang dồn hết lên chuyện túi tiền màu trắng thêu hoa quỳnh, nào còn chú ý đến những chuyện khác được.
Lúc nói chuyện cũng chỉ thất thần ứng phó hai ba câu, Trình thị tự cảm thấy không thú vị gì, xuống xe ngựa cũng mặc kệ nàng ta, cứ thế đi thẳng vào Thanh Phong Viện trả lời cho Minh lão phu nhân.
Minh Từ không có xuống xe mà bảo xe phu đổi phương hướng khác, đi về phía Cảnh Vương phủ.
Người gác cổng lại nói thế tử Cảnh vương đi vào cung rồi, cười nịnh nọt: “Nhị tiểu thư có muốn vào phủ chờ không ạ?”
Lúc nàng ta đi ra, Thánh thượng còn ở Phù Vân Điện của Tam muội muội, trong cung có thể có chuyện gì?
Minh Từ cắn chặt môi, lắc lắc đầu, lúc mở miệng nói chuyện, giọng nói tự dưng có chút nghẹn ngào, “Không đâu, ngày khác ta lại tới.”
Không gặp được Tuân Miễn ở Cảnh Vương phủ, bây giờ Minh Từ cũng không muốn về phủ, trên đường gặp được biểu ca Trình Mân, hai người đi về phủ Hộ quốc đại tướng quân.
Ngày hôm sau nàng ta lại đi tới Vương phủ một chuyến, Tuân Miễn lại vẫn không có ở đó.
Vốn dĩ trong lòng nàng ta đã không dễ chịu rồi, một lần hai lần đều không gặp được người, hôm qua nàng ta tới, đương nhiên người gác cổng cũng sẽ truyền lời cho y, không nghĩ tới hôm nay cũng không để lại đôi câu vài lời.
Nàng ta vốn lớn lên trong sự sủng nịch cưng chiều, chuyện gì cũng như ý, chưa bao giờ phải chịu chút tủi thân nào, nên lúc này cũng giở chứng.
Minh Từ nắm chặt khăn, quay đầu đi ngay, mời mấy tỷ muội thân đi ra ngoài chơi.
Cô nương gia đi ra ngoài, thường là đi dạo mấy của hàng son phấn, không thì cũng đi Trân Bảo Các tìm chút thú vui mới mẻ.
Chỗ mấy người Minh Từ đi chính là Trân Bảo Các.
Không nghĩ lại gặp được Tôn Phồn Nhân ở chỗ này.
Chuyện lần trước rơi xuống nước ở biệt viện Lãnh Phong, Tôn Phồn Nhân bị tổn thất nặng nề.
Kể từ sau khi đó, chẳng quan tâm có đụng phải người của phủ Minh Thượng thư không, chỉ cần là mang họ Minh, người đó sẽ không bao giờ chiếm được lợi gì ở những chỗ có nàng ta.
Vừa mới nhìn thấy Minh Từ, tươi cười trên mặt nàng ta đã biến mất tăm, ném lại khuôn mặt lạnh, đi lên lầu hai trước tiên.
Trước giờ Minh Từ sẽ không để những người râu ria ảnh hưởng tới hứng thú của mình, sau khi dạo một vòng ở dưới trước rồi cũng xách váy lên, dẫm lên cầu thang gỗ đi lên trên lầu.
Trên lầu hai Trân Bảo Các là chút trang sức của nữ nhi, vẻ ngoài độc đáo, chế tác tinh xảo, rất được mọi người yêu thích.
Một cơn gió thổi qua bệ cửa sổ khiến cho chuông gió kêu đinh đinh đang đang.
Minh Từ vuốt vuốt mái tóc dài hơi rối trước ngực, đang muốn tiếp tục đi vào bên trong thì Vệ Oánh người của Định Bắc quốc công phủ kéo tay nàng ta lại, nhỏ giọng nói: “Ngươi nhìn bên kia xem.”
Minh Từ đang cảm thấy quái lạ sao nàng ta lại không đi nữa, theo mắt nhìn sang thì thấy gương mặt âm trầm của Tôn Phồn Nhân đang nhìn chằm chằm vào bàn nghỉ dành cho khách trước khung cửa sổ.
Người ngồi ở đó mặc một bộ váy màu đỏ thêu hoa hải đường, một tay chống cằm, đưa lưng về phía các nàng.
Minh Từ liếc mắt nhìn một cái, chỉ cảm thấy thân ảnh ấy rất quen thuộc.
Trong phút chốc còn chưa kịp phản ứng.
Tôn Phồn Nhân đã híp mắt đi về phía bên kia.
Minh Nhiễm căn bản là không chú ý tới người quen cũ ở Trân Bảo Các.
Khó lắm mới có thể cùng xuất cung một chuyến với hoàng đế bệ hạ, tuy là không có gì thú vị nhưng mà có thể hít thở không khí mới mẻ cũng tốt rồi.
Con phố dài ngoài khung cửa sổ rất sầm uất, Tây Tử mua được không ít đồ ăn, đang thanh toán tiền bạc cho chủ quán, cầm kẹo hồ lô đỏ rực vẫy vẫy với nàng.
Minh Nhiễm chống đầu, cong mi cười, cũng rất vui vẻ.
Nhưng rất nhanh nàng đã không vui vẻ nổi nữa rồi.
Thất Thất treo máy gần cả tháng nay online!
“Ai nha, người chơi, chào buổi sáng nhá, gần hai mươi tư giờ không gặp nhau, có phải bạn rất nhớ Thất Thất không.”
Minh Nhiễm: “…….” Ai đang nói chuyện vậy? Không nghe thấy, không nghe được gì hết, nàng không nghe thấy gì cả.
Giọng nói của Thất Thất mềm như bông: “Người chơi, bạn giả vờ không nghe thấy cũng không được gì đâu, thẻ trừng phạt vẫn phải rút, nghĩ đến mùi rắm thúi của chồn, không phải là sẽ dễ chịu hơn chút sao?”
Nhớ tới cái mùi kia, trong chớp mắt vẻ mặt của Minh Nhiễm vặn vẹo, che mặt lại trốn đi ánh mắt từ bốn phía: “Ngươi không thể mở một con đường à?”
Thất Thất lắc lắc đầu, “Không được đâu, Thất Thất là nhân viên phục vụ đứng đắn, không thể làm ra chuyện như thế này đâu.
Tới đi người chơi, mời rút thẻ trừng phạt ạ.”
Minh Nhiễm không muốn rút nhưng lại không thể không khuất phục dưới uy lực của rắm chồn.
Tâm như tro tàn, nhắm mắt chọn đại một tấm thẻ.
Thất Thất mừng rỡ vỗ vỗ tay, “Tích! Thẻ nhảy quảng trường! Nhảy nửa giờ, ngày ngày khỏe mạnh.
Mời người chơi trong một tháng tiếp theo mỗi ngày nhảy nửa giờ theo điệu nhạc.
Người chơi, bạn chính là người nổi tiếng nhất trong hoàng cung.”
Minh Nhiễm: “?!” Nàng không hề muốn làm người nổi tiếng nhất này đâu, ta cảm ơn ngươi quá☺
- -----oOo------