*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguồn: EbookTruyen.VN
Tiếng động chợt vang lên, Cầm Thư ở bên ngoài cả kinh vội vén màn chạy vào.
Chén sứ rơi xuống đất, nước đổ ra đọng thành vũng, Tuân Miễn đột nhiên ngồi thẳng người, nhướng mi, sai bảo: “Thu dọn đồ trên đất đi, rồi dâng một chén trà nhỏ khác tới.”
Cầm Thư vâng lời, nhanh chóng thu dọn sạch sẽ, lại gọi người pha trà nóng mới.
Tay Minh Từ giấu trong tay áo nắm lại thật chặt, trên gương mặt thanh lệ trắng như tờ giấy, Tuân Miễn nhấp một ngụm trà, đầu óc mơ hồ tỉnh táo không ít, nhíu mắt lại, hỏi: “Sao thế? Sắc mặt tệ như vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?”
Minh Từ cố gắng nặn ra một nụ cười: “Mặt trời hơi gắt, đi cả đường qua đây, phơi nắng nên đầu hơi váng, không có trở ngại gì.”
Nàng ta nói như vậy, Tuân Miễn tin ngay, gật gật đầu, lại dựa lưng lên ghế.
Trong lòng Minh Từ khó chịu, tay véo lòng bàn tay cũng trầy da rồi.
Nàng ta là trăng trên trời, sen trong nước, là bảo bối trong lòng bàn tay hai nhà Minh, Trình, có kiêu ngạo và tu dưỡng của mình.
Cho dù lời chất vấn có vọt lên tận miệng rồi nhưng thế nào cũng không thốt thành lời được.
Trong cổ họng nghẹn đắng, Tuân Miễn lại làm trò thất thần trước mắt nàng ta.
Trong mộng mấy hôm nay, Lý Nam Nguyệt thân thiết với hắn không ít lần trong thư phòng, nhìn quanh bốn phía, chỗ nào cũng có bóng dáng để lại.
Trong lòng y trống trải, càng đau đầu hơn, cố gắng chống đỡ, nói với nàng ta: “Nếu không có việc gì thì nàng về sớm chút đi.”
Hô hấp của Minh Từ khẽ cứng lại, há hốc mồm, một lúc lâu sau mới rũ mắt xuống, đáp: “Ta về luôn đây.”
Tuân Miễn nhắm mắt, như là không nghe thấy nàng ta nói chuyện.
Minh Từ nghẹn họng, vén rèm lách mình qua, vừa mới bước ra khỏi ngạch cửa đã trầm mặt.
Đây là lần đầu tiên Vụ Tâm nhìn thấy vẻ mặt này của tiểu thư nhà mình.
Người từ nhỏ muốn sao có sao muốn trăng có trăng, trừ chuyện ngày đó Lý Thái hậu hạ chỉ tứ hôn kia, nàng ta không hề gặp chuyện gì phiền lòng ưu tư, thuận buồm xuôi gió, ngàn sủng vạn ái.
Chưa từng có khi nào nàng ta phải trưng ra vẻ mặt không vui.
Vụ Tâm đỡ nàng ta lên xe ngựa, thử lên tiếng: “Tiểu thư?”
“Trở về rồi gọi A Phù tới gặp ta.” Trong lòng Minh Từ phức tạp, không muốn nhiều lời, nhắm mắt sai bảo.
Vụ Tâm đáp vâng, xe ngựa quanh co trở về Minh phủ, nàng ta vừa đáp đất đã đi tìm người, dẫn tới viện.
A Phù dáng vẻ chừng 16, 17 tuổi, dáng người khá gầy, mặc bộ y phục màu xám của gã sai vặt nhưng cũng không giấu được khí chất quanh người.
Y vòng qua tấm bình phong, cúi đầu với Minh Từ đang ngồi trước bàn: “Nhị tiểu thư.”
Minh Từ vân vê sợi tơ màu sắc sặc sỡ trong rổ thêu, lông mi chớp chớp: “A Phù, ta có việc muốn nhờ vả ngươi.”
“Mệnh của A Phù là của tiểu thư, nói gì tới hai chữ nhờ vả.”
A Phu vốn không gọi là A Phù, tên này là do Minh Từ đặt cho y.
Người đứng trước tấm bình phong thêu hoa, trẻ tuổi nhưng không xem là trẻ con, áo ngắn màu xám cũng không che lấp được lễ độ.
Vụ Tâm buông đĩa bánh bách hoa phòng bếp mới làm xuống, không khỏi nhớ tới chuyện gặp mặt ngày đó.
Người này ngồi bệt dưới bùn đất, dáng vẻ ngu si, chiếc xe ngựa lao nhanh tới, tí nữa thì đá bay y.
Người dính một thân bùn lầy té xỉu ven đường, lúc đó tiểu thư đang cùng thế tử Cảnh vương Tuân Miễn định ra việc hôn sự, trong lòng hân hoan nhẹ nhàng, muốn tới Tướng Quốc Tự tạ ơn, trên đường về gặp phải y.
Vệ Oánh tiểu thư của Định Bắc Quốc công phủ vốn muốn gọi người đưa y tới y quán, tiểu thư lại nảy thiện tâm, đưa người về phủ.
Ai ngờ người này vỡ đầu lại còn cảm lạnh phát sốt, sốt cao luôn rồi, ngủ một giấc tỉnh lại thì không nhớ rõ những chuyện trước đó nữa.
Tiểu thư đành lấy cái tên A Phù cho y, giữ lại trong phủ làm tạp dịch.
A Phù cũng không biết quá khứ mình làm gì, võ công của y từng thi triển trước mặt tiểu thư, nàng nhìn còn thấy lợi hại hơn mấy người bên phủ Trình lão tướng quân nhiều.
Thân phận của A Phù này sợ là không bình thường, nàng ta khuyên tiểu thư nên đưa người tới quan phủ đi, tìm người thân cũng được, bàng quang đứng nhìn cũng thôi, tóm lại là không liên quan gì tới các nàng.
Khổ nỗi tiểu thư không đồng ý, nàng ta thấy lạ nhưng cũng không nói thêm.
Chẳng qua lúc rảnh rỗi, trong lòng cũng trộm suy nghĩ chuyện này.
Trong lòng Vụ Tâm vòng vòng, cuối cùng Minh Từ cũng nhẹ nhàng mở miệng: “Mấy ngày nay phiền ngươi đi theo thế tử Cảnh vương.”
Nàng ta chỉ nói một câu nhưng mọi người đều là người thông minh, ý nghĩa giấu đằng sau đó không cần nhiều lời tự nhiên cũng hiểu.
A Phù mất trí nhớ thật nhưng đầu óc vẫn bình thường, chắp tay nói được, lui ra khỏi phòng.
Ánh mắt Minh Từ lóe lóe, chỉ thêu trong tay rối thành một nùi, nàng ta không muốn nhìn, rốt cuộc là thứ gì đã câu mất linh hồn nhỏ bé của Thế tử gia rồi.
A Phù vừa đi, Vụ Tâm gọi người đưa bình phong đi, ánh mặt trời xuyên qua mái hiên, gió thổi lá cây, xào xạc rung động.
Minh Từ cũng không còn tâm trí đâu mà se chỉ luồn kim thêu thùa, hít sâu một hơi, đi tới cạnh án thư, chấm mực viết trí, bình tâm tĩnh khí.
…………
Bên ngoài cung Minh Từ vội vàng bắt hồ ly tinh câu hồn Tuân Miễn, trong cung lại trước sau như một, bình lặng.
Mấy ngày nay mặt trời ngày càng chói chang, ghế mây dưới giàn hoa phơi đến nóng bỏng cả tay, ngoài trừ sáng sớm và chiều muộn ra, Minh Nhiễm không ra đó đung đưa nữa.
Mỗi ngày đều làm tổ trong nhà, nếu không có mấy người Hàn Quý phi tới tìm, nàng tuyệt không bước ra khỏi ngạch cửa.
Hôm nay hiếm khi đổ mưa, bầu trời mây đen âm u xám xịt, nhưng không dày lắm, bất cứ lúc nào cũng có thể tan đi, Tây Tử và Lan Hương dọn bàn nhỏ tới bên giường thắt dây đeo.
Bên ti chế ti tài mới đưa đồ mời tới, còn đưa theo một hộp nhỏ các kiểu cung hoa, Minh Nhiễm ngồi bên lật lật lựa lựa, chọn một cành đỏ thắm vê trong tay, chán quá ngồi ngắm kỹ.
Đầu óc keng một tiếng, nàng dừng một tí, nghiêng người đưa lưng về phía Tây Tử, Lan Hương.
Cách lần sắm vai nhân vật trước đã hơn một tháng, Thất Thất online lại muốn lừa gạt nàng rút thẻ đây.
Sự thật chứng minh nàng đoán không sai.
Thất Thất ngọt giọng, không sợ nhão nhét dìm chết người: “Người chơi, buổi chiều vui vẻ nha, buồn chán ngáp luôn à, có muốn chơi trò chơi một chút không, làm cho sinh hoạt hàng ngày thêm phong phú á?”
Đúng là Minh Nhiễm thấy rất nhàm chán thật nhưng cũng không cảm thấy phiền.
Cái gọi là nhàm chán, người nhân từ nhìn thấy người nhân từ, người khôn ngoan nhìn thấy sự khôn ngoan, dù sao nàng cũng rất hưởng thụ.
Nàng không lên tiếng, Thất Thất ôm mặt: “Ôi dào, đừng không để ý tới Thất Thất, nào nào, cũng đã lâu như thế rồi.”
Nó cứ éo éo mãi, da đầu Minh Nhiễm tê dại, lấy cung hoa che lại mắt, nhếch nhếch khóe môi đi vào không gian ý thức.
“Hoan nghênh người chơi trở lại không gian ý thức, Thất Thất rất hân hạnh được phục vụ ngài, bạn yêu, bây giờ muốn bắt đầu sao?”
Minh Nhiễm gật đầu.
“Được, thế thì, mời người chơi rút thẻ nhân vật vòng này.”
Thẻ bây giờ vẫn có dáng vẻ như xưa, bốn tấm xếp hàng, từng cái bày ra.
Nàng chọn một tấm cuối cùng.
“Xếp hạng giang hồ ta đứng nhất, thần chốn võ lâm cũng không sai, nhưng mà con ta, con ở đâu!”
Thiên tài võ học cốt cách thanh kỳ, tích! Thẻ kiếm khách!
“Nhiệm vụ lần này, mời người chơi giúp đỡ đứa con bị thất lạc, nói cho nó biết, con trai, nương rất yêu con!”
Thất Thất vui mừng lắm: “Người chơi, lần này là kiếm khách đỉnh cấp, võ lâm truyền kỳ đấy.”
Minh Nhiễm: “Không hẳn nhé, còn là một người mẹ kìa.”
Thất Thất cười hì hì: “Thế thì có sao đâu, coi như cảm thụ trước một chút vậy.”
Mặt Minh Nhiễm không cảm xúc cất thẻ nhân vật đi, rất dứt khoát thoát khỏi không gian ý thức, suy nghĩ chốc lát, đợi tí nữa rồi hãy đăng nhập trò chơi.
……
Nhân vật cần sắm vai lần này là Tống Hàm Sinh, kiếm khách tiếng tăm lẫy lừng trên giang hồ, năm 13 tuổi ấy đánh tan bọn thổ phỉ Bắc Thủy, 18 tuổi một kiếm làm chủ võ lâm.
Kể từ lúc vang danh đó, đến nay cũng đã 20 năm rồi.
Năm tháng đổi dời, kiếm cắm chân trời, quả nhiên phong lưu tiêu sái.
Chỉ có một chuyện làm nàng sầu khổ, chính là con trai Tống Hoài.
Năm 18 tuổi đó, nàng xách theo trường kiếm, bước lên đỉnh cao võ lâm, không biết xuân phong đắc ý biết chừng nào.
Nàng tiêu sái xua xua tay, làm lơ tiếng khóc gào sau lưng, ném vị trí Võ lâm minh chủ mới đoạt được về lại chỗ cũ, vui vẻ xách hai bầu rượu, mới không cẩn thận tí đã uống quá nhiều, say bí tỉ.
Nàng nhớ rõ ánh trăng tối đó đẹp vô ngần, cũng không biết là ngủ với thằng nhóc đẹp trai nào cũng thích giả vờ như nàng thích ngắm trăng đêm.
Ừ thì, không nghĩ tới, phóng túng một đêm như thế, nàng có luôn nhi tử Tống Hoài
Người giang hồ không câu nệ tiểu tiết, vốn là nhân tài kiệt xuất trong giang hồ, Tống Hàm Sinh càng không thèm để ý những thứ đó.
Lạc thú lớn nhất của nàng chính là giả nam trang chơi đến là vui, ôm kiếm giả lợi hại….
Những thứ khác, chưa từng để trong lòng.
Sau khi có Tống Hoài, hàng ngày của nàng biến thành, cải nam trang chơi trò cool ngầu trước mặt con trai, ôm kiếm ra chiều rất trâu bò trước mặt nhi tử.
Có lẽ nàng thực sự quá ưu tú, quá tiêu sái, quá mạnh mẽ, sau không biết bao nhiêu lần nàng giả cool ngầu, chơi trò trẻ trâu, nhi tử không chịu nổi nữa, lợi dụng lúc nàng không chú ý….
Chạy mất.
Do đó Tống Hàm Sinh tự mình suy ngẫm một cách sâu sắc.
Võ nghệ của Tống Hoài đều là do nàng chân truyền, Tống Hàm Sinh không hề sợ y xảy ra chuyện gì, chỉ là tìm suốt hai tháng rồi cũng không có được chút tin tức gì, khó tránh khỏi vẫn hơi lo lắng.
……
Bởi vì muốn chơi trò chơi, Minh Nhiễm cố ý dặn dò Tây Tử bữa tối nay ăn sớm một chút, ăn cơm xong, tiêu thực, đánh răng rửa mặt rồi lên giường sớm.
Tây Tử buông rèm, chỉnh lại đèn bàn, bên ngoài mưa nhỏ đang rơi không ngừng, sắc trời cũng chưa tối hẳn, cũng chả có việc gì, nàng ấy lôi kéo Lan Hương đi ra bên ngoài dạo chơi.
Minh Nhiễm chống người, thấy người đã đi rồi mới nằm xuống đăng nhập vào trò chơi.
Nàng mở mắt, phát hiện mình đang đứng trên nóc nhà, cả người mặc trường bào trắng, ngọc quan tóc đen, ôm kiếm đứng thẳng, vạt áo bay bay, giống như thiên tiên.
Bầu trời xám xịt, dọc theo mắt nhìn có thể thấy được vách tường chạm phù điêu, ngói đỏ, ngọn đèn dầu léo léo.
Nàng sửng sốt một chút.
Từ từ, sao nơi này lại quen thuộc quá vậy?
Ánh mắt Minh Nhiễm tan rã, còn chưa phản ứng lại, bên tai đã truyền tới động tĩnh không nhỏ, ánh mắt khựng lại, hơi hơi quay đầu.
Trong thinh không một bóng dáng lọt vào tầm mắt.
Chỉ thấy tiếng gió thét gào trong không trung, mười mấy bóng dáng mặc quần áo màu đen kịt, cầm kiếm lao tới, hành động dứt khoát lưu loát.
Mà dẫn đầu không phải ai khác, đúng là Chiếu Thanh và Ánh Phong, hai người bọn họ đứng nghiêm trên chỗ mái giác, dưới ánh trăng mờ tối, mũi kiếm trong tay lóe sáng, thái độ một kiếm đâm chết.
Đúng lúc này, phía dưới cũng vang lên tiếng động, Vũ Lâm Quân mặc áo giáp tay cầm trường mâu xếp hàng chỉnh tể, bao quanh kín mít, đứng sau lưng bọn họ là cung thủ, trên tay đã gắn sẵn mũi tên, như hổ rình mồi.
Vương công công phe phấy thân mình tròn vo, dưới ánh đèn cung đình bóng dáng càng thêm mượt mà, tay vuốt phất trần, gân cổ quát: “Nhanh, nhanh bắt lấy kẻ trộm tự tiện xông vào cấm cung.”
Minh Nhiễm: “……”
À, nhớ ra rồi, đây còn không phải là bên Tử Thần Điện sao.
“Ha ha……”
Minh Nhiễm cương mặt.
Giả trâu bò tới tận hoàng cung luôn, đại tỷ, ta mà là con ngươi, ta cũng chạy!
- -----oOo------